Edit: Tiệm Bánh Sò
Lăn lộn ngọt ngấy cho tới trưa, Neville hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại không chịu đi ngủ đàng hoàng, hắn tựa đầu lên người Lục Thu, còn định nhét cái đầu to của mình vào ngực cô nữa.
Lục Thu nháy mắt ném ảo giác yêu đương kia ra sau ót.
Cái gì mà yêu đương chứ, là lỗi giác của việc nuôi con trai, không phải, ảo giác của việc nuôi sủng vật mới đúng.
Ăn cơm xong, chiều nay Lục Thu định sẽ học tiếp, không nghĩ đến còn chưa kịp mở quang não ra thì đột ngột có một chiếc phi hành khí cỡ lớn bay đến gần tòa thành.
Chiếc phi hành khí này thật sự là quá lớn, lớn hơn bất kể một phi hành khí nào Lục Thu từng thấy.
Phi hành khí bay trên tòa thành một lúc rồi ngừng, kế đó cửa khoang mở ra, một con chim lớn màu xanh trời bay ra khỏi khoang.
Con chim xanh bay thẳng đến của sổ phòng Neville, đậu trên bệ cửa sổ, rất lễ phép dùng cánh gõ gõ vách tường coi như chào hỏi.
Mắt con chim cũng có màu xanh đậm, lông đuôi của nó rất dài, chiếc cổ cao dài ưu mẽ, lông vũ xõa tung lại mượt mà, trông vừa thần bí vừa cao quý.
Lục Thu ngây người nhìn, Neville bay lên đón.
"Xin hỏi có chuyện gì?"
"Xin chào ngài Neville, chúng tôi là nhân viên trang trí nội thất Chim Xanh, lúc trước ngài đã hẹn chúng tôi đến lắp đặt thang máy, xin hỏi giờ có tiện không ạ?" Chim xanh chắp cánh nói.
Neville nhớ lại, khi mua ghế nâng cho Lục Thu cũng có ý nghĩ trang bị thang máy để cô thuận tiện lên xuống, nhưng hắn vẫn còn do dự, sợ cô tùy ý ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, lại nghĩ đến nếu cô muốn ra ngoài chỉ có thể dựa vào hắn.
Nghĩ mãi cũng không quyết định được, lúc Mastiff đến có nhắc đến thang máy, hắn lại nghĩ đến Lục Thu đi lại đúng là không tiện thật.
Vậy nên hắn vẫn bảo Ruth hẹn bên nội thất đến trang bị thang máy, không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
"Ừm, cũng được."
"Vâng ạ, kích thước mười mét đúng không ạ? Ngài đã chọn được địa điểm lắp đặt chưa?"
"Rồi.
Trong góc vách tường kia."
Neville cõng Lục Thu bay ra ngoài chỉ chỗ cho chim xanh.
Sau khi xác định xong kích thước và vị trí, chim xanh bay về lại phi hành khí.
Không lâu sau, một đám người máy bay ra theo sau nó.
Nói là người máy cũng không đúng, đám máy móc này không có hình người, đây có thể là máy xây dựng có thể bay, đặc biệt thiết kế dành cho nhà cao tầng.
Chừng mười mấy chiếc máy khiêng một cái thang máy khổng lồ và những linh kiện nhỏ khác, trực tiếp lắp ráp trong không trung.
Trên thân mỗi chiếc máy đều có mấy cánh tay như xúc tua bạch tuộc.
Sau khi các bộ phận được lắp ráp xong, đám máy móc bắt đầu lắp đường ray.
Đây là thang máy ngoại thất, là một khối chữ nhật trong suốt, trông rất giống thang máy ở Địa Cầu, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Động tác của máy lắp ráp rất nhanh chóng nhịp nhàng, mỗi máy lắp một đoạn đường ray, không bao lâu sau đã lắp xong độ cao bảy mươi mét.
Lúc đầu Lục Thu nghĩ là sẽ làm thang máy dạng giếng như ở Địa Cầu, nhưng rất nhanh cô phát hiện mình lầm rồi, đám máy móc lắp trực tiếp khoang thang máy lên đường ray, thang máy vững vàng treo trên tường.
Nhìn kỹ thì thang máy và đường ray hình như không hoàn toàn gắn sát vào nhau, dường như đang lơ lửng, nhưng rõ ràng không phải lơ lửng thật.
Lục Thu không biết nguyên lý của cái này là gì, chắc là công nghệ cao tương lai rồi.
Lục Thu hơi run, cứ có cảm giác lúc nào thang máy cũng có thể sẽ rơi xuống, huống chi thứ này còn làm bằng chất liệu trong suốt.
Loại thang máy khiến người ta kinh hãi như vậy nào còn có ai dám đi?
Lắp đặt xong, hệ thống điều khiển của thang máy được kết nối vào hệ thống năng lượng của tòa thành.
Bên trong thang máy nhanh chóng hiện lên một tấm bảng trong suốt, trên đó là bản đồ của tòa thành, nhấn một cái, thang máy nhanh chóng khởi động, vụt một cái bay lên, tốc độ nhanh gần như dịch chuyển tức thời.
Lắp đường ray dọc vách tường xong, đám máy móc không dừng tay mà tiếp tục vòng quanh tòa thành, mỗi một tầng lại lắp một đường ngang.
Cái thang máy bắt đầu đổi hướng, như là trò chơi đẩy rương chạy vòng quanh tòa thành.
Chim xanh tiến lên điều chỉnh thử một lần, xác nhận tính ổn định xong rồi sắp xếp mọi thứ gọn gàng lại, từ khi bắt đầu đến giờ không quá hai giờ.
Mọi thứ hoàn tất xong, chim xanh mời Neville đi thử.
"Thưa ngày Neville, mời ngài nghiệm thu."
Neville cõng Lục Thu vào thang máy, Lục Thu ôm chặt cổ mèo, cô cứ cảm thấy đứng trong thang máy này còn nguy hiểm hơn trên lưng mèo lớn nữa.
Cửa thang máy mở được hai chiều trước sau, vừa bước vào là đã hoàn toàn đóng chặt lại, Lục Thu không thấy lỗ thông gió đâu nhưng vẫn có thể hô hấp thông thoáng như cũ.
Có lẽ là sợ Lục Thu sợ hãi, vừa mới vào Neville đã chỉnh tốc độ thấp xuống, thang máy từ từ đi lên, kế đó di động ngang vong quanh tòa thành một vòng, cảnh sắc xung quanh biến ảo.
Lục Thu vốn còn có chút sợ lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Bởi vì các phòng trên cao đều không có cửa, chỉ có cửa sổ, vì vậy cửa thang máy mở bên ngoài cửa sổ.
Neville không ra ngoài ngay mà lại thử điều chỉnh chế độ khác.
Kỳ thật chất liệu vách thang máy này cũng không hoàn toàn trong suốt mà có đến ba lớp, dù có rơi xuống từ độ cao bảy mươi mét cũng không bị hư hỏng.
Trong tình huống khẩn cấp, toàn bộ vách tường thang máy sẽ biến thành hình trong, đảm bảo mức độ an toàn lớn nhất của khách.
Neville tra xét từng hình thức an toàn đến hình thức cảnh báo, chỉnh tốc độ đến thấp nhất, chỉnh đèn, màu vách tường, chỉnh cả nhạc, trò chơi đủ loại.
Thao tác của hắn từ từ tỉ mỉ, dù sao đây cũng là chuẩn bị cho Lục Thu, an toàn là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Lục Thu biết Neville không dùng cái này, sau này cô muốn xuống lầu sẽ đơn giản hơn nhiều, thế là cô phấn khởi dò xét xem các lệnh chỉnh công năng.
Xác nhận không có vấn đề gì xong, Neville mới mang Lục Thu ra ngoài.
"Được rồi, rất hoàn chỉnh an toàn.
Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Vuốt mèo chạm cánh chim một cái, chim xanh khách khí gật đầu, mang theo đám máy móc kia lên phi hành khí.
Ruth vẫn còn đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn, trong lòng đầy cảm khái.
Mỗi một lần nhìn thấy Neville lại vì Lục Thu từ bỏ nguyên tắc của mình, ông lại nhịn không được kinh ngạc, tam quan lần lượt bị tái tạo.
Dù khả năng leo trèo của báo là hàng đầu, nhưng tòa thành này cao như vậy, lúc đầu ông leo lên leo xuống cũng khó khăn vô cùng, đặc biệt là còn mang đồ theo nữa.
Mới đầu ông ta không thích ứng lắm, khi leo phải dùng bốn vuốt bấu tường, miệng cắn chặt cái khay, nếu giữ thăng bằng không tốt nhiều khi còn bị vẩy ra.
Nhưng Neville không thích thang máy, cũng không có cảm tình này với thứ này, vì mãi không xây thêm nên ông cũng không yêu cầu, cứ vậy mà dần quen.
Sở dĩ Neville không thích thang máy cũng không phải có quá khí gì không tốt như với trường hợp cái lược mà sinh ra phản ứng kích động gì, chỉ là đơn thuần không thích mà thôi.
Hắn đã từng thấy mấy con non khác bị giam vào thang máy bắt nạt, còn không chỉ một lần.
Khóa cửa thang máy lại, tắt hệ thống thông giá, đặt tốc độ tối đa, lúc cao lúc thấp, đông vật bị nhốt bên trong nếu không bị thương thì cũng sẽ vì thiếu dưỡng khí và chóng ămtj và dần dần khủng hoảng mất khống chế, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lý mãnh liệt.
Vì vậy Neville vẫn cảm thấy cái thứ như thang may này rất nguy hiểm.
Dù cho lần nào Mastiff đến cũng nói hắn cũng không đồng ý.
Nhưng hắn lại vì Lục Thu phá lệ, như những lần trước đó vậy.
Ruth câm lặng nhìn lên bầu trời u buồn, ông cảm thấy có phải mình độc thân quá lâu rồi không, vậy mà lại hơi ghen tị đó.
Có lẽ giờ cũng là lúc tìm báo cái sinh một tổ báo con, trải nghiệm thử đời sống thú xem mà không phải ngày nào cũng bị hai người này nhét thức ăn cho mèo, còn ngày nào cũng phải làm một cái bóng đèn tốn công mà không có kết quả nữa.
Neville ôm Lục Thu ngồi lên thang máy, tốc độ rất ổn, bọn họ vừa vào thang máy liền tự động phát ra tiếng nhạc êm dịu, trong không khí còn mơ hồ có thể ngửi được mùi cỏ tươi mát.
Neville vẫn chú ý vẻ mặt của Lục Thu, thấy cô không có vẻ gì sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua dạo chợ phiên mới biết bé sủng vật thích âm nhạc, cũng không biết cô còn sở thích gì nữa không, xem ra hắn phải quan tâm bé sủng vật hơn mới được.
Sau khi có thang máy, Lục Thu quả thật thở phào nhẹ nhõm, có thể dùng cái này đi xuống rồi.
Dù cũng có thể xem Neville như phương tiện giao thông, nhưng cảm giác vẫn không giống.
Mà dù có thang máy thì có đi ra ngoài cũng vẫn đi cùng Neville thôi.
Thang máy có hệ thống cảm ứng, nếu cần ngồi thang máy thì chỉ cần đứng bên cửa sổ, thang máy cảm ứng được sẽ tự động lướt qua.
Đương nhiên nếu chỉ đơn thuần muốn đứng trên cửa sổ mà không dùng thang máy, cũng có thể dùng tay vung một cái, công cùng thuận tiện.
Thế là buổi chiều ngày nọ, kế hoạch học tập của Lục Thu được hoàn thành dưới lầu.
Vài ngày liên tiếp kế đó không có khách ngoài ý muốn đến, Lục Thu và Neville cũng không vào thành hay đi ra ngoài, vẫn ở mãi trong nhà.
Thỉnh thoảng họ vẫn xuống dưới lầu chơi, một ngày hai lần, xế chiều một lần sau bữa tối một lần, cứ như là dắt mèo đi dạo vậy.
Buổi sáng cố định là giờ ngủ của Neville, khi hắn đi ngủ, Lục Thu nằm tựa cạnh hắn học chữ.
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ vừa tản bộ dưới lầu vừa tiến hành học đối thoại đơn giản, Neville sẽ kiểm tra từ đơn và các câu đã học.
Trải qua mấy ngày đặc huấn, Lục Thu cũng từ từ nhớ mấy câu đối thoại thường ngày, cũng có thể nói câu dài hơn một chút.
Vì để cô nói được, Neville nói càng nhiều hơn, lúc trước hắn không phải một con mèo nói nhiều, giờ quả thật sắp luyện thành con mèo lắm lời rồi.
"Còn nhớ đây là hoa gì không?" Neville nhẹ nhàng quơ một bông hoa màu vàng nhạt.
Lục Thu suy nghĩ một chút, tên hoa hơi khó đọc, cô ừm à nửa ngày, chẳng thể nào nhớ nổi âm đọc: "Phù? Phong? Không đúng, ừm, tên là gì nhỉ?"
Thấy cô lại quên, Neville nhịn không được lắc đầu nhắc nhở: "Phật."
"Đúng đúng rồi, là Phật giáp." Lục Thu bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng khôn xiết như một học sinh tiểu học đáp đúng bài.
"Có nhắc nhở, không tính đúng." Neville lắc đầu.
Lục Thu túm tóc, ôm lấy chân trước của hắn cọ cọ.
"Coi như là đúng đi, được không?"
Cô vừa nói vừa ôm chân mèo lớn, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đệm thịt.
Vì Neville biết bay, dùng chân tương đối ít hơn động vật khách nhiều, nên xúc cảm cũng càng mềm mại hơn, trên lớp đệm thịt không hề có chai sạn, cũng không thô ráp, sờ vô cùng tuyệt.
Thấy dáng vẻ lấy lòng này của cô, Neville nhịn không được nuốt nước bọt cái ực: "Thôi coi như là đúng, nhưng lần sau không được đâu."
"Được rồi, hỏi tiếp đi nào."
"Chúng ta ra ngoài khi nào?"
Neville đã dạy cô về thời gian.
Thời gian ở thế giới này dù vẫn được chia một ngày hai mươi bốn giờ, nhưng Lục Thu cứ cảm thấy một giờ ở thế giới này dài hơn ở Địa Cầu, cũng có thể là ảo giác.
Lục Thu đã được dạy rồi, lúc ra ngoài cô cũng có nhìn giờ.
"Hai giờ mười phút."
"Đúng rồi, em nhớ kỹ lắm, rất tuyệt." Neville tán dương cổ vũ.
Dù Lục Thu không phải trẻ con nhưng được khen cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Chủ yếu là vì văn tự ở đây khó nhận diện thì thôi đi, còn khó đọc nữa, cũng không biết có phải do lưỡi động vật dài không mà có rất nhiều chữ lưỡi đến thắt lại cũng rất khó đọc, muốn đọc cũng không xong, càng đừng đề cập đến việc nhớ.
Lục Thu chỉ có thể lợi dụng phương pháp liên tưởng ký ức.
Trong thời gian Lục Thu bế quan tu luyện, trên mạng phát sinh một sự kiện lớn.
Gia tộc của Nam tước Burren vừa bị giáng tước tuồn ra một chuyện, là tội ác đã bị pháp luật cấm chỉ từ trăm năm trước.
Lãnh địa của gia tộc bọn họ trên Raya tinh nuôi nhốt một lượng lớn động vật thuần chủng trân quý, một khi có động vật khai trí sẽ tiến hành dạy dỗ huấn luyện tàn khốc, sau đó đưa cho mấy quan lớn quý tộc xem như sủng vật.
Vì để bóp chết bản năng và tư tưởng của động vật khai trí, những bài huấn luyện đều rất khắc nghiệt, trong quá trình này còn chết không biết bao nhiêu con, những con cuối cùng sống sót có biểu hiện tốt sẽ được bán ra ngoài.
Những con thú này cũng không được nuôi như sủng vật bình thường mà bị xem như nô thú tình dục.
Cũng bởi vậy, khi chuyện xấu của cha Burren bị đào ra còn có thể giữ được tính mạng, đồng thời cũng không hao phí quá nhiều tiền tài cũng là do mấy quan cao kia bị nắm thóp, chỉ có thể hỗ trợ.
Nếu chuyện lần này không bị đào ra thì có thể chỉ cần không qua hai năm, cha của Burren đã có thể lẳng lặng ra tù.
Giờ mọi chuyện đã được phơi bày, gần như toàn bộ gia tộc của Burren đều bị kéo vào.
Khi cảnh sát giải cứu được một ổ động vật còn phát hiện một cái hố, bên trong chất đầy các loại xương động vật chi chít, không biết đến tột cùng chết bao nhiêu.
Những động vật khai trí được cứu ra đã sớm không còn ý thức, ánh mắt rụt rè né tránh, cả người chúng gầy trơ xương, vết thương chằng chịt, trông vô cùng thê thảm.
Chuyện này huyên náo quá lớn, toàn bộ cư dân mạng đều bùng nổ, tin tức về sự kiện này liên tiếp treo trên đầu nhiều ngày.
Thân là chủ mưu, cuối cùng ông và cha của Burren bị phán tử hình, lập tức thi hành, mà những thành viên gia tộc tham dự cũng đều vào tù, phán quyết nhẹ nhất cũng hơn mười năm.
Tù ngục ở đây, chỉ cần trên năm năm thì đều sẽ bị đưa đến mấy tinh cầu hoang vu đào quặng.
Điều kiện ở những tinh cầu này cô cùng gian khổ, nhiệt độ thấp, tài nguyên cằn cỗi, thiếu đồ ăn ít nước, ngay cả không khí cũng rất loãng, cơ bản thì chỉ gắng gượng sống được năn năm, dù không chết cũng tài dại.
Mà những kẻ bị phán chung thân thì còn có chỗ còn tệ hơn hoang tinh chờ đón, đây mới thực sự là có đi không có về, còn không bằng trực tiếp phán tử hình còn thống khoái hơn.
Chỉ cần vào tù thì tứ chi, cổ và đuôi của mỗi động vật đều được mang còng, có muốn tự sát hay giết lẫn nhau cũng không được, thê thảm vô cùng.
Tước vị của Burren hiển nhiên cũng không giữ được, hắn giết không ít động vật khai trí, bị phán án chung thân, cả đời này hẳn là hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đám chim chóc đồng lõa không đi chung với Burren lúc trước cũng bị tóm gọn, Neville không biết bọn chúng mà chỉ bày ra rõ ràng tội danh, làm một tám bảng treo trên cổ bọn chúng, sau đó vô cùng tốt bụng đưa bọn chúng đến cục cảnh sát.
Cho dù là nơi như Cự Nham tinh thì cục cảnh sát cũng đua công trạng, nhiều hung thú dính máu vô số bị bắt như vậy, Neville còn được cục cảnh sát trao tặng danh xưng công dân mười tốt nữa.
Sự việc này xôn xao mấy ngày, mãi đến sau khi cả nhà kia bị phán tội mới hạ nhiệt, từ từ bị những tin tức khác thay thế.
Những tin khác cũng không phải tin lớn gì.
Có một chuyện là có không ít truyền thông muốn phỏng vấn Neville và Lục Thu.
Livestream cắt lông lần trước bùng nổi, công thêm việc tiểu Công chúa được sủng ái nhất Đế quốc cũng cắt theo tạo hình đó, gián tiếp tuyên truyền kênh Live của Neville, giờ fans hâm mộ của hắn đã sớm hơn triệu.
Vì vậy truyền thông muốn đến phỏng vấn cũng nối đuôi không ngừng.
Thậm chí còn có không ít chương trình mời họ, trong có còn có không ít chương trình nổi tiếng, có những chương trình mà Langdon cũng đã từng tham gia nữa.
Nhưng ban đầu Neville mở Live cũng không phải vì muốn nổi tiếng hay gia nhập giới giải trí, nên hắn đều cho Ruth từ chối hết.
Hành vi cự tuyệt dứt khoát như vậy ngược lại đã đắc tội không ít công ty giải trí lớn.
Mỗi ngày đều có không ít ngôi sao mới nổi, có thể duy trì cũng chẳng có mấy ai, phần lớn đều thừa dịp đang nổi mà nhận mấy quảng cáo đại ngôn, xuất hiện trên màn ảnh nhiều một chút với đúng, nói không chừng qua tháng chìm xuống thì lại khóc không kịp.
Vậy mà Neville lại cao ngạo như vậy, ngay cả mặt còn chưa gặp đã cự tuyệt.
Trong số đó có một chương trình thẹn quá hóa giận nhất.
Chương trình này ngay cả Langdon cũng có thể mời đến tạo độ hot, kỳ nào cũng có các minh tinh chen đến vỡ đầu để được tham gia chương trình, thậm chí còn không có cửa sau, nhưng Neville lại không chút lưu tình cự tuyệt.
Đợi đến lần công bố khách mời kỳ sau, đạo diễn như có như không nói ban đầu muốn mời một cặp chủ sủng đang nổi gần đây, nhưng đối phương hình như chướng mắt chương trình này, rất thẳng thắn cự tuyệt, trong sáng ngoài tối trào phúng.
Dù không nói rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cặp chủ sủng đang nổi gần đây thì đã có thể đoán được là ai.
Fans của chương trình nhanh chóng chạy đến kênh Live của Neville ngồi chờ, nhưng đáng tiếc, bọn họ chẳng tìm thấy cơ hội nói gì.
Neville vốn rất tùy hứng, cũng đã lâu không mở Livestream, có muốn mắng cũng không có chỗ mắng, hắn lại không xem tin trên Lãnh địa, mấy chuyện huyên náo trên Lãnh địa hắn lại chẳng biết.
Cứ như tung một nắm đấm vào bông vậy, không có chỗ xuống tay.
Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì với Neville cả, mãi đến khi mọi chuyện qua đi hắn mới biết mọi chuyện từ người khác, nhưng cũng chỉ tùy ý nghe một chút rồi thôi, hoàn toàn không để trong lòng.
Việc cuối cùng là chuyện từ mấy tháng trước, một sự kiện đã được lên kế hoạch trước từ năm ngoái.
Đó chính là giải thi đấu sủng vật.
Trừ nguyên nhân bản thân thì Neville cũng có một phần là vì giải thi đấu này mới bắt đầu nuôi sủng vật.
Nhưng lại không nghĩ đến đã nuôi nhiều con như vậy mà chẳng có con nào sống, có một con duy nhất nuôi dược thì lại là động vật khai trí.
Bởi vậy giải thi đấu sủng vật này chẳng thể tham gia được rồi.
Giải thi đấu sủng vật được tổ chức và mùa hè hằng năm, cũng chính là tháng sau, tháng sáu.
Langdon nhất định sẽ tham gia, chỉ là không phải người dự thi mà với tư cách giám khảo đặc biệt.
Lúc trước Langdon đặt biệt danh cho Neville là "lỗ đen sủng vật" khích tướng hắn tham gia, giờ đã sắp đến thời gian tổ chức rồi, thế là gã lại nhắn tin cho Neville.
"Sắp hết hạn báo danh rồi, mi báo danh chưa đó? Con sủng vật kia của mi không phải nuôi rất khá sao, nói không chừng còn có thể lọt top một trăm đó."
Lần trước vì đăng ảnh khoe khoang, Neville đã thả Langdon ra khỏi danh sách đen, quên mất bỏ vào lại.
"Thu không phải sủng vật, không đi." Nhìn thấy tin nhắn, Neville cau mày trực tiếp cự tuyệt.
Langdon vẫn mãi trộm xem Livestream, tự nhiên biết Lục Thu không phải sủng vật, nói như vậy là vì chọc tức hắn thôi.
Gã tiếp tục nhắn: "À, quên mất mi không có sủng vật.
Không tham gia thiệt hả? Vậy lần này mi thừa nhận mi là "lỗ đen sủng vật" rồi chứ gì? Lần này mi thua rồi, mi chỉ cần nói một câu nhận thua với ta thì chuyện này coi như xong thôi, sau này ta không nhắc lại nữa, thế nào? Có phải ta vô cùng rộng lượng hay không?" Langdon gần như đang tìm chết rồi.
Neville đen mặt nhìn chằm chằm tin nhắn giọng nói Langdon gửi đến, cái âm thanh kia khiến hắn muốn lôi ngay đối phương ra khỏi màn hình đánh một trận luôn.
Nhưng giải thi đấu lần này không thể tham gia được, không có sủng vật tham gia, Lục Thu cũng không thể đi được.
Nhớ tới cái biệt hiệu mấy tháng trước Langdon đặt để khiêu khích để hắn nuôi sủng vật tham gia giải đấu, mặt Neville đen lại.
Lúc ấy cũng không phải thật vì khiêu khích của gã mới xúc động đồng ý thách thức, chỉ là cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa, muốn nuôi sủng vật tăng thêm niềm vui mà thôi.
Sự thật chứng minh, nuôi sủng vật thật rất phiền, hoàn toàn không thích hợp với hắn, những con sủng vật kia quá ồn ào còn chết nhanh nữa, thậm chí còn khiến hắn hơi bối rối nữa.
Lúc quyết định nuôi Lục Thu hắn đã từng nghĩ đây là con cuối cùng thôi, nếu con này cũng chết thì hắn sẽ không nuôi sủng vật nữa.
Giờ thỉnh thoảng hắn vẫn cảm thấy may mắn quyết định lúc ấy của mình, may mắn là hắn đã mang Lục Thu về.
Nghĩ đến Lục Thu, tâm trạng của hắn nháy mắt bình tĩnh lại.
"Ta nhận thua."
Langdon vốn đang chờ Neville nổi giận gửi lại cho mình một câu "Cút!" hoặc là uy hiếp muốn đánh gã này nọ.
Gã chẳng thể ngờ tới mình sẽ nhận được ba chữ này, phải mất mười phút gã mới hồi phục tinh thần lại, Langdon vẫn còn không dám tin nổi.
Đây là Neville hả, đúng là Neville thiệt hả? Sao hắn lại nhận thua chứ, còn ngắn gọn dứt khoát như vậy nữa.
Chẳng lẽ là Ruth trả lời giúp? Chuyện này cũng không có khả năng.
Gã cứ cảm thấy gần đây Neville thay đổi nhiều lắm, khác hẳn hoàn toàn với dáng vẻ gai góc cao ngạo lạnh lùng lúc trước.
Trên Livestream, bầu không khí giữa hắn và con động vật tên Thu kia mới ngọt ngào dịu dàng làm sao, gã rùng mình.
Nhất định là Neville điên rồi!
Đây là lần đầu tiên Langdon nhìn thấy Neville thân cận với động vật khác như vậy.
Hình như gã đã phát hiện chuyện gì đó ghê gớm lắm rồi thì phải.
Nếu thật là như gã nghĩ, vậy thì gã càng muốn nhìn tận mắt con khỉ không lông tên Thu này.
"Tất nhiên là mi đã nhận thua thì sau này ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Ta là giám khảo của chương trình này, có vé mời bạn bè đến xem nữa, ta đăng kí cho mi hai vé nha, mi mang Thu tới xem nữa đi, trong phim trường có nhiều đồng tộc như vậy, nói không chừng mi còn có thể làm một buổi gặp mặt xem mắt bạn đời cho cô ấy nữa." Nói xong còn không đợi bên kia cự tuyệt gã đã trực tiếp gửi hai vé mời qua, sau đó cấp tốc rời mạng tắt quang não.
Nevillenhìn chằm chằm câu cuối cùng của Langdon, mặt đen như đáy nồi..