Cừu Nhạn Quy không nhịn được nắm chặt chuông bạc trong tay, không ngẩng đầu lên ngay mà trước tiên cẩn thận buộc nó vào hông, tiện thể lắc nhẹ.
+
Khăn tay rắn nhỏ quấn chuông bạc cũng được cất trong lòng.
Chuông bạc vốn sẽ không phát ra tiếng bỗng nhiên rung, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, là cảm giác lâu quá không gặp, mặc dù hắn cũng chỉ nghe được một lần.
Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ kịp nhìn thấy bàn tay rút khỏi hông của thiếu chủ.
Tả Khinh Việt cong môi, tự nhiên đến gần hôn lên cánh môi của hắn, xấu xa dùng răng cắn nhẹ, Cừu Nhạn Quy từ từ nhắm mắt lại, nhúc nhích không mấy tự nhiên, sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà hơi cứng người, trúc trắc đáp trả lại.
Mắt Tả Khinh Việt ngày càng sẫm màu, hô hấp của hai người đan xen, lộ ra sự dồn dập.
Nhưng vào chính lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Gián đoạn bầu không khí ám muội, Cừu Nhạn Quy lập tức lùi lại, đỏ tai sửa sang vạt áo hơi lộn xộn, trong ngực Tả Khinh Việt trống không, híp mắt ra chiều nguy hiểm.
Giọng y lạnh lẽo hơi nghiến răng nghiến lợi, "Vào."
Ảnh Thập cúi đầu, nói, "Hồi bẩm thiếu chủ, Lục trưởng lão cầu kiến."
Bầu không khí trong phòng căng thẳng trong giây lát, bàn tay đang sửa y phục của Cừu Nhạn Quy ngừng lại, trong mắt vụt qua chút tối tăm.
Tả Khinh Việt nghe vậy thu lại vẻ mặt, nghiêng đầu nhìn thích khách, nói với Ảnh Thập, "Để lão ta chờ trước đi."
"Dạ." Ảnh Thập hiểu chuyện lui ra ngoài.
".....Ta về muộn chút." Với Cừu Nhạn Quy, lạnh lẽo trong mắt Tả thiếu chủ bay biến, hắng giọng nhỏ nhẹ dặn dò.
Hình như y cũng không quen như vậy, lúc nói nhìn ra ngoài cửa, dáng vẻ như chỉ tiện miệng nói, chẳng qua bước chân chưa thấy di chuyển, không biết là đang đợi cái gì.
1
Cõi lòng nặng nề của Cừu Nhạn Quy dần thả lỏng, hắn nhỏ giọng đáp, "Được."
Thiếu chủ gật đầu mất tự nhiên, quay người sải bước rời đi.
Cừu Nhạn Quy nhìn bóng lưng của y, ánh mắt lại âm u tăm tối, hắn không chờ ở trong phòng như lời đã nói mà chắp tay thong thả ra ngoài.
Như là chỉ rảnh rỗi không có gì làm thôi.
**
"Thiếu chủ, trong Thôn Vân các có không ít "chuột" vào, đều không tra ra nguyên do." Ảnh Thập quỳ một gối nói.
Còn về người cầu kiến ấy à.
Lục trưởng lão kia chọc thiếu chủ không vui, nên đương nhiên phải chờ mấy giờ.
Tả Khinh Việt thong thả uống trà, "Ngươi tra không ra là phải, suy cho cùng Lục trưởng lão cũng là nguyên lão, không đến nỗi chút không làm được chút chuyện cỏn con này."
"Vậy chúng ta......?" Ảnh Thập hơi do dự, ngẫm nghĩ rồi nói, "Thuộc hạ ngu dốt, xin thiếu chủ nói rõ."
"Chúng ta nhìn chằm chằm đối phương, hiển nhiên họ cũng thế." Tả Khinh Việt lắc đầu, trầm giọng nói, "Những tên đó chắc chỉ là con rối thăm dò chúng ta, không cần bận tâm, xử lý hết đi."
Nếu để mặc tiếp, ngược lại dễ gây nghi ngờ.
"Đến khi bọn chúng tin chắc rằng chúng ta chưa nhận ra dị thường, mới đem thế lực chân chính thâm nhập Miêu Cương, liên hợp với Lục trưởng lão hòng đánh phủ đầu chúng ta."
Chưa rõ át chủ bài của Bất Ngữ các, Tả Khinh Việt lờ mờ cảm thấy thứ Ngụy Sơ để lại e cũng chẳng tốt lành gì, y thì thầm, "Rốt cuộc Ngụy Sơ đã để lại cái gì......"
Ảnh Thập nghe xong trầm tư giây lát, như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngập ngừng thưa, "Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ đành nói thẳng."
"Thái độ của Cừu Nhạn Quy không rõ ràng, bây giờ thiếu chủ có nên đề phòng không?" Hắn biết dừng đúng lúc.
Tả Khinh Việt hiểu ý hắn, bây giờ Cừu Nhạn Quy bị khống chế, có lẽ Lục trưởng lão và Bất Ngữ các sẽ chờ thời cơ ép buộc hắn, nếu như không phòng, có lẽ có thể mượn nó thăm dò Bất Ngữ các, nếu như phòng bị, đương nhiên phải phái người theo dõi.
Nhưng y im lặng rất lâu, mới nói nhỏ, "Đi theo hắn, không cần theo dõi."
Lần phân tranh này, hắn không định cuốn thích khách vào trong.
**
Cá trong thanh trì núp sâu dưới lá sen.
Chốn đây yên tĩnh, là nơi nối liền Thôn Vân các và hậu sơn, hầu như không có ai bén mảng.
Cừu Nhạn Quy dựa vào trước đình, sau lưng chỉ có một ám vệ đi theo, tướng mạo nhìn rất quen mắt, có điều....
"Lục trưởng lão không mời mà đến, cũng đâu thể tiêu với tại hạ suốt được, ông nói xem có đúng không?" Cừu Nhạn Quy không hề hoảng loạn chút nào, điềm tĩnh nói.
Hắn không ngoảnh đầu lại, người sau lưng bật cười khe khẽ, hai người duy trì động tác không cử động.
"Không hổ nhiên là thích khách hàng đầu, rất nhạy bén, là ta không chờ được." Lục trưởng lão không cởi bỏ ngụy trang, sau một hồi khách sáo hư tình giả ý thì vội vào chủ đề, cười khẽ nói, "Xem ra gần đây Cừu công tử sống không tệ, vết thương chắc cũng đã lành, liệu có còn thấy không thoải mái ở đâu?"
Câu "Cừu công tử" này có thể nói là đủ châm chọc.
"Cảm ơn Lục trưởng lão đã quan tâm." Cừu Nhạn Quy cong môi, trong mắt đầy lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng quay người nói, "Các chủ kêu thì đến, đuổi là đi thật khiến lòng người nguội lạnh, không biết lần này lại có phân phó gì."
"Cừu công tử đa nghi rồi, các chủ vẫn luôn dò xét tình hình, muốn cứu ngươi khỏi biển lửa." Lục trưởng lão mỉm cười, nhỏ giọng nói, "Hôm nay ta tới vì chuyện gì chắc ngươi cũng rõ, vậy cũng không vòng vo nữa, ngươi nghĩ sao?"
Cừu Nhạn Quy không mở miệng ngay, vẻ mặt không rõ ràng cong môi, "Nghĩ thế nào?"
"Có lẽ là...không bằng lòng lắm đâu." Hắn bâng quơ nói ra mấy chữ, đoạn nở nụ cười hả hê.
Dường như không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, sắc mặt Lục trưởng lão thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Xem ra Cừu công tử không muốn chủ động phối hợp."
Lão nhấn mạnh âm "chủ động" giống như đang nhắc nhở hắn điều gì, ánh mắt Cừu Nhạn Quy loé lên, cười khẽ, "Lục trưởng lão nói đùa rồi, các người cũng chỉ khống chế được một ít mà thôi, cần gì còn cố ra vẻ đến tận bây giờ?"
"Ông nói xem, phải hay không?" Cừu Nhạn Quy nhìn vào mắt lão, chậm rì rì nói.
Dự cảm mơ hồ linh nghiệm, sắc mặt Lục trưởng lão sa sầm, có lẽ người khác không biết, nhưng năm đó lão đối địch với Ngụy Sơ nhiều năm, đương nhiên biết rõ nội tình.
"Trung cổ" của Phùng Đông đúng thật là lời bịa đặt, cổ này tương tự với Trung cổ, nhưng uy lực thua xa nó.
Nhưng dù có vô dụng đi nữa, nếu Phùng Đông chết, tất nhiên thích khách cũng khó thoát.
Cừu Nhạn Quy thu hết thay đổi trên vẻ mặt lão vào mắt, bình tĩnh nhếch môi.
Lục trưởng lão nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới cười lạnh một tiếng, "Cho dù như vậy, nhưng các chủ chết, ngươi cũng chạy đằng trời....tia hy vọng sống này là ngươi tự vứt bỏ."
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, cái gọi là "Trung cổ" này chỉ là một vỏ bọc, nếu đã như vậy....
Cừu Nhạn Quy giả vờ cau mày trầm tư, bộ dạng như đã bị đả động, hắn do dự nói, "Vậy nếu ta phối hợp, cổ này...."
"Đương nhiên có thể giải cho ngươi." Lục trưởng lão ngắt lời hắn, trầm giọng, "Cừu công tử hiểu rõ được thì tốt."
Lần này Cừu Nhạn Quy im lặng rất lâu, mới gật nhẹ đầu coi như đồng ý, Lục trưởng lão không sinh nghi, dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, lão đoán thích khách cũng không dám quyết bừa.
Quả nhiên, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy không nhịn được mà lộ ra vài phần chờ mong, Lục trưởng lão thầm chế nhạo.
Cừu Nhạn Quy không để ý vẻ mặt của lão, xác định thời gian với Lục trưởng lão xong liền đưa mắt tiễn lão đi xa.
Cho đến khi vạt áo biến mất hẳn.
Trong đôi mắt trong veo của Cừu Nhạn Quy loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Trên đời này không thiếu người tham sống sợ chết, tiếc là không bao gồm Cừu Nhạn Quy hắn.
Vả lại có lẽ Lục trưởng lão đã quên, hắn không thể phản bội Bất Ngữ các không có nghĩa là hắn không thể tự tay đâm chết tên họ Lục, Phùng Đông muốn dời thế lực vào Miêu Cương ắt phải qua tay của Lục trưởng lão, nhưng nếu Lục trưởng lão đột ngột chết đi...
Đến lúc đó rốt cuộc là Bất Ngữ các hơn một bước, hay là thiếu chủ một mẻ tóm gọn bọn họ đây?
Cừu Nhạn Quy lắc nhẹ chuông bạc ở hông, mím môi không nói, trong lòng lại kiên định hơn bao giờ hết, đương nhiên hắn sẽ không để thiếu chủ đặt mình vào hiểm cảnh.
Lục trưởng lão và Bất Ngữ các, có lẽ hắn có thể giúp thiếu chủ diệt trừ tai hoạ cuối cùng.