Tống Dật Tương thấy hắn đến e ngại cũng không có, lửa trong lòng càng thêm phồn thịnh. Hắn kéo lấy gáy Phùng Ngọc Kiếm, cười lạnh nói “Muốn chết? Không đơn giản như vậy đâu, ta muốn ngươi phải khuất phục hướng ta cầu xin ta thứ rồi mới cho ngươi chết.”
“Hướng ngươi cầu xin tha thứ? Ta khinh, ta đã sớm phát hiện trong thanh âm ngươi ẩn chứa dối trá cùng gian ác, thủ đoạn của ngươi khiến người khác buồn nôn, ta tôn kính ngươi là bởi vì ngươi là chưởng môn sư thúc, không ngờ ngươi là tên tiểu nhân lưu manh gian trá, cái gì mà yêu với chả thương, những lời này của ngươi đều là giả, ta vừa nghe đã biết mấy lời này là nói dối, không có đến một câu thật.”
Đây là lần Phùng Ngọc Kiếm nói nhiều nhất trong ngày hôm nay, không chỉ không si không ngốc, hơn nữa hận ý phun trào không ngừng như suối. Không ai dám ở trước mặt nói Tống Dật Tương dối trá gian ác, càng không ai dám gọi hắn là đồ nói láo, Phùng Ngọc Kiếm này thật là to gan.
Nghe đến đó, Tống Dật Tương hung hãn cho Phùng Ngọc Kiếm một cái tát. Hắn đúng là không thương Phùng Ngọc Kiếm đấy, thì đã sao, chỉ cần có thể lừa người này yêu mình là được rồi, mình việc gì phải đi yêu một nam nhân không có tư sắc gì hơn người. Hắn cũng không phải điên, chỉ cần người này cứu được mạng mình, sẽ có ngàn vạn tuyệt sắc nữ tử tới quỳ trước mặt cho hắn chọn, tên kia còn tưởng mình là cái gì quốc sắc thiên hương hay sao?
Cho dù bị nói trúng sự thực, hắn vẫn không hề gì thẳng thắn nói “Đúng, ta không thương ngươi, ta là muốn lợi dụng ngươi, nói ngươi ngốc, hóa ra cũng có chỗ thông minh, vậy đảo lại ngươi muốn ta gọi là gì? Phùng thông minh?”
Hắn châm chọc gọi một tiếng ‘thông minh’, toàn thân Phùng Ngọc Kiếm cứng đờ, giận dữ hét “Dừng tay, dừng tay…”
Nói đến đoạn sau, cừu hận đến không thành tiếng, Tống Dật Tương nhặt đoản kiếm lên, cắt một cái cúc áo, hắn chậm rãi cắt, hiển nhiên là muốn để người kia phải giãy dụa trong nhục nhã cùng khó chịu.
Phùng Ngọc Kiếm tức giận đến nắm tay run run, nhưng không có cách nào chuyển động một phân một hào để đẩy Tống Dật Tương ra, cảm giác sỉ nhục còn gấp trăm lần hôm qua hoan ái.
Nút áo đều bị cắt đứt, Tống Dật Tương xé y vật của Phùng Ngọc Kiếm ra, y vật liền rơi xuống bàn chân hắn, con mắt hắn như phun ra lửa, tiếc rằng hành động bị chế trụ, không thể nào chống cự được.
Tống Dật Tương nói còn làm tăng thêm cảm giác nhục nhã của Phùng Ngọc Kiếm “Ngươi tốt nhất là kêu lớn tiếng một chút, cho phó tướng ngươi cùng tới tham quan ngươi ở dưới thân ta dục tiên dục tử vạn loại phong tình. Không ai ngờ gương mặt ngươi bình thường thế, lúc ở trên giường lại có mị lực như vậy, chỉ kém những nam nhân đã từng lên giường với ta có một chút mà thôi.”
Phùng Ngọc Kiếm hầu như muốn lớn tiếng gào lên, lửa giận bạo khai ra toàn bộ viền mắt “Ngươi đồ tiểu nhân nham hiểm, ngươi không phải người!”
“Tùy ngươi nói thế nào thì nói, ngươi cho là làm ta bị thương, mắng ta mấy câu thì có thể chết vô cùng đơn giản thế sao? Như thế chẳng phải quá tiện cho ngươi sao. Ngươi không biết đến các hoàng huynh còn phải sợ ta ba phần, ngươi lấy cái tư cách gì, đến thay ta lau giày cũng không xứng, lại còn làm bộ trinh tiết liệt nữ kêu đánh kêu giết. Ta còn nhớ rõ đồ đê tiện nhà ngươi ngày hôm qua ở trên cái giường này kêu có bao nhiêu phóng túng, đến lỗ tai ta còn suýt thành điếc, để ta xem ngày hôm nay ngươi có đúng không cũng hèn hạ phóng đãng như thế.”
Bàn tay đi thẳng xuống đùa bỡn ở chỗ mẫn cảm của hắn, Phùng Ngọc Kiếm từ trong cổ họng phát sinh âm hưởng oán hận, hắn cắn chặt môi, mãi đến khi máu chảy xuống vẫn không chịu phát ra bất cứ thanh âm nào.
Tống Dật Tương thấy thế, lực đạo ở tay càng thêm mạnh, nhất định phải làm cho hắn kêu ra thanh âm dâm đãng. Phùng Ngọc Kiếm cố cắn răng, ánh mắt nhìn hắn chỉ có thể lấy ‘khinh thường’ ra để hình dung.
Tống Dật Tương càng tức, hắn cười nhạt biểu tình như ác ma “Ngươi nghĩ rằng ta không trị được ngươi? Ngươi chờ xem ta muốn ngươi kêu so với hôm qua còn càng phóng túng càng đê tiện hơn, ngươi rõ ràng hiểu ngươi là đồ hèn hạ muốn bị người ta cưỡi bị người ta đè.”
Tống Dật Tương chưa từng bị bất cứ kẻ nào phản kháng, lấy giấy bút từ trên bàn xuống, viết xong đi ra cửa phòng, lập tức đưa cho phó tướng, biểu tình trên mặt chỉ có thể gọi là hiểm ác đáng sợ.
“Lập tức cầm thư ta tự tay viết này đến đại nội, nói ta muốn thứ này, hắn lập tức sẽ đưa cho ngươi, hạn cho ngươi trong thời gian một chén trà nhỏ phải trở về cho ta.”
Phó tướng nhìn sắc mặt hắn bất thiện, vội hỏi “Tướng quân hắn…”
Tống Dật Tương lộ ra lúm đồng tiền, lúm đồng tiền đó xinh đẹp đến cực điểm, hơn nữa cười đến mức làm cho không nhìn ra chút manh mối nào.
“Hắn rất khỏe, chỉ là tinh thần có chút không tốt, đây là bí dược của đại nội, hắn uống thuốc này tinh thần có lẽ sẽ khá hơn.”
Phó tướng thở phào nhẹ nhõm, căn bản là không nghĩ tới Tống Dật Tương sẽ lừa hắn, hắn gật đầu nói “Dạ, điện hạ, ta lập tức sẽ về gấp.”
Không đến thời gian một chén trà nhỏ phó tướng đã chạy về, còn thiếu mỗi việc làm cho ngựa của hắn mệt chết, lập tức đem thuốc dâng lên, lo lắng nói “Có cần phải gọi đại phu tới khám cho tướng quân không?”
“Không cần, thuốc này uống một lần là được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Phó tướng không hề nghi ngờ, lập tức lui ra.
Tống Dật Tương vào cửa phòng, hắn đem Phùng Ngọc Kiếm trên người không một mảnh vải ôm lên giường.
Phùng Ngọc Kiếm thấy hắn cười như ác ma, đã biết hắn định làm gì, dùng lực nhổ nước miếng vào mặt Tống Dật Tương “Ngươi không phải người, ngươi hạ lưu, đê tiện, vô sỉ.”
Tống Dật Tương rất bình tĩnh lau đi nước bọt trên mặt, từ trong hoa bình lấy ra một viên thuốc, ngậm vào miệng để làm ướt nó, tiếp đó lật thân thể Phùng Ngọc Kiếm lại.
Phùng Ngọc Kiếm run rẩy toàn thân, vô pháp nhúc nhích. Tống Dật Tương nhả viên thuốc ra đặt ở đầu ngón tay rồi nhét vào trong thân thể Phùng Ngọc Kiếm.
Phùng Ngọc Kiếm chưa chuẩn bị sẵn sàng, hôm qua cũng mới là lần đầu hoan hảo, không quen bị đối xử như vậy.
Tống Dật Tương không chút nào thương hương tiếc ngọc dùng sức đẩy mạnh vào, khiến cho Phùng Ngọc Kiếm lần thứ hai cắn chặt môi. Viên thuốc kia tự nó tan ra.
Tống Dật Tương ngồi ở góc giường, một chút cũng không nhúc nhích, trên mặt vẫn mang theo tiếu ý, mà ngay cả chạm cũng không chạm vào Phùng Ngọc Kiếm.
Phùng Ngọc Kiếm biết rõ người kia muốn làm nhục mình, nhưng lại không hành động gì, trong lòng hắn không khỏi dấy lên cảm giác quái dị, có điều ngay sau đó hắn biết vì sao Tống Dật Tương vẻ mặt tự tại ngồi một bên nhìn hắn.
Tuy không cách nào động đây, thế nhưng vẫn còn cảm giác, dần dần phát giác chỗ tư ẩn tự nhiên nóng nóng tê tê lên, như vạn cái kim châm, lại như bị kiến cắn, đau đớn tê ngứa không chịu nổi; hắn muốn gãi, nhưng khó có thể động đậy, không gãi được, cảm giác kia càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt tới độ khó chịu.
“Để xem ngươi là dạng anh hùng hảo hán gì, xem ngươi đến lúc đó có cầu ta thượng ngươi hay không.” Tống Dật Tương hiển nhiên là đối với dược tính rất tự tin, nói ra đều mang theo tiếu ý.
Phùng Ngọc Kiếm muốn chửi ầm lên, nhưng mở miệng một cái thì phát ra từ khóe môi lại là tiếng rên rỉ. Hắn thử dứt khoát cắn răng, không hề phát ra thanh âm, mồ hôi lạnh lẫn với mồ hôi nóng từng giọng rơi xuống hạ thân, thời gian kéo dài, cảm giác không chỉ không giảm bớt trái lại còn tăng thêm nhiều tê ngứa hơn.
Phía sau tự động co rút như thể muốn cầu người khác đụng chạm, liệt hỏa tình dục như ngọn lửa thiêu đốt khó có thể chống cự.
Hắn bị kích thích tới độ chảy nước mắt, môi không biết đã bị cắn tới mức nào, nhưng vẫn như cũ không chịu phát ra tiếng.
Tống Dật Tương không nghĩ tới hắn lại nhẫn nại như thế, chờ tới lúc không nhịn được, đành dùng vũ lực trực tiếp chi phối Phùng Ngọc Kiếm. Ánh mắt phẫn nộ của Phùng Ngọc Kiếm từ đầu tới cuối không thay đổi, nhãn thần nhìn hắn vẫn chỉ có thể lấy ‘khinh bỉ’ để hình dung.
Ánh mắt kia như thể Tống Dật Tương là kẻ thấp hèn nhất thế gian. Tâm tình ở thế thượng phong của Tống Dật Tương hoàn toàn tiêu thất, hắn liền hung hăng tát Phùng Ngọc Kiếm một cái, đánh cho người kia ộc ra một ngụm máu tươi. Hắn dùng lực đè lên cánh tay Phùng Ngọc Kiếm, sự phẫn nộ không tên cùng lửa giận khiến hắn nổi trận lôi đình. Phùng Ngọc Kiếm thà chết chứ không chịu khuất phục khiến hắn giận dữ hầu như muốn giết người này ngay tại chỗ.
“Ngươi đồ đê tiện này, ta phải nghe ngươi cầu xin tha thứ, kêu cho ta.”
Phùng Ngọc Kiếm cắn chặt răng, một tiếng rên rỉ cũng không chịu thốt lên. Tống Dật Tương vặn miệng hắn nhưng hắn lại càng khạc ra nhiều nước bọt lên người Tống Dật Tương. Thẹn quá hóa giận, Tống Dật Tương cường hãn thực hiện việc chiếm hữu tâm trí hắn. Phùng Ngọc Kiếm cắn đến rách cả môi, một giọt máu rơi xuống giường, vẫn không chịu phát ra âm thanh nào.
Thực sự là hành hạ tới vô pháp tưởng tượng, giao hợp tràn đầy bạo lực, không có một tia sung sướng tồn tại. Phùng Ngọc Kiếm không chịu kêu tiếng nào, ván giường thì phát ra âm thanh ‘lạch cạch’. Tống Dật Tương chưa từng thấy kẻ nào ngang bướng như vậy, lửa giận bốc lên, càng thêm bạo lực điên cuồng làm càn.
Mồ hôi, máu cùng nước mắt hòa với nhau rơi xuống giường gỗ, Tống Dật Tương đã phát tiết nhiều lần, còn Phùng Ngọc Kiếm mê lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê, nhưng đến một câu xin tha hay tiếng rên rỉ cầu mị cũng chưa từng phát ra.
Ván giường đã ướt dính, mà Phùng Ngọc Kiếm thì toàn thân đều là hồng ngân. Hắn ngậm chặt miệng, cắn đến rách cả môi, nhưng ánh mắt vẫn căm hận nhìn Tống Dật Tương.
Tống Dật Tương biết được dược hiệu không thể nào không phát tác, từ lúc ôm lấy hắn, hắn liền như thể cầu xin lập tức cuốn lấy mình. Tống Dật Tương chỉ biết thuốc tuyệt đối duy trì liên tục hiệu quả, thế nhưng Phùng Ngọc Kiếm thế nào cũng không lên tiếng, hắn đùa bỡn thế nào, gặm cắn như thế nào, người kia vẫn cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng, Phùng Ngọc Kiếm hôn mê bất tỉnh, Tống Dật Tương đem tất cả kết thúc. Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy nước trà hắt vào Phùng Ngọc Kiếm đã ngất xỉu. Bị nước trà lạnh làm cho tỉnh lại, toàn thân mất hết khí lực, chỉ còn đôi mắt như lửa khinh bỉ nhìn Tống Dật Tương.
Tống Dật Tương nắm tóc hắn lên, phẫn nộ khiến lý trí mất hết “Ngươi nghe đây, ta muốn ngươi được gọi thì phải tới, ta muốn ngươi vĩnh viễn ở bên ta, trừ phi ta chết, bằng không ngươi cả đời đừng mơ tưởng có thể ly khai ta.”
Đôi môi đầy máu của Phùng Ngọc Kiếm mỉm cười, vô lực lẩm bẩm “Ngươi nằm mơ đi thôi.”
Tống Dật Tương gần như giật tóc Phùng Ngọc Kiếm ra khỏi da đầu hắn “Ngươi nếu như không làm, ngươi cho rằng ngươi trên không có cha nương, dưới không có nữ nhân, chết cũng chỉ có mình ngươi? Ngươi nghe cho rõ đây, ta không chỉ muốn tru di cửu tộc ngươi, mà phải giết cả thập tộc, người cùng quê với ngươi, thân thích, đồng môn, bằng hữu, thuộc hạ, bạn học, người ngươi tiến cử, thậm chí người ngươi đi trên đường đụng vào ta cũng không bỏ qua.”
Nghe vậy, Phùng Ngọc Kiếm trừng mắt.
Tống Dật Tương cười nhạt “Muốn giết ta sao? Nếu là ta lại bị ngươi cắt một đao, ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi xử trảm những người đó, ngươi nghe rõ rồi chứ? Dù cho ngươi tự sát, ta cũng ở trước mộ ngươi xử trảm, cho ngươi xuống mồ cũng ngủ không yên.”
Phùng Ngọc Kiếm toàn thân run lên, Tống Dật Tương choàng y phục đứng lên, giải đại huyệt trên người Phùng Ngọc Kiếm, nhưng hắn đến giơ một ngón tay cũng không có khí lực, rơi lệ cũng biến thành điều quá sức, nôn cũng không nôn được.bg-ssp-{height:px}
Tống Dật Tương một chút cũng không có cảm giác thắng lợi sau khi đạt được mong muốn, hắn thậm chí còn có một loại cảm giác thất bại khó tả. Rõ ràng biết Phùng Ngọc Kiếm chỉ có thể hèn mọn nhìn sắc mặt mình mà sống qua ngày, thế nhưng cái loại cảm giác thất bại ti tiện này thật lâu cũng không tiêu tan, tâm tình hắn chưa bao giờ tệ như ngày hôm nay.
Ngự trù cùng đái đao thị vệ trong cung bị điều đến võ trạng nguyên phủ hầu hạ hắn, công công bàn giao vừa nhìn thấy hắn, lập tức hỏi han ân cần, cả đống lời nịnh nọt cũng không thể làm tinh thần hắn phấn chấn hơn, ngược lại khiến hắn thấy phiền không chịu nổi.
Hắn bực bội nói “Câm miệng cho ta, ngươi ầm ĩ khiến ta đau đầu quá.”
Công công lập tức ngậm miệng, dùng một ánh mắt nhìn ngự trù, ngự trù cười nói “Vậy để nô tài đi đi hầm một nồi thanh vị bổ não thang cho điện hạ.”
Tống Dật Tương vung tay bảo hắn lui xuống, buổi tối thang nấu xong, một chén được bưng tới trước mặt Tống Dật Tương, uống nửa bát xong không ăn uống gì nữa.
Hắn về phòng, hỏi phó tướng của Phùng Ngọc Kiếm “Tướng quân đứng dậy chưa?”
Phó tướng nghẹn họng nhìn trân trối, không biết Tống Dật Tương đang hỏi cái gì.
Tống Dật Tương tự biết ngày hôm nay làm quá hung bạo, nói không chừng Phùng Ngọc Kiếm đến đứng cũng không đứng dậy được, thậm chí là không có khả năng ngồi dậy.
Hắn lại đi về nội thất, phân phó công công đang chuẩn bị về “Đi tới chỗ di mẫu điều hai tỳ nữ giỏi giang lanh lợi tới đây, còn phải không được nói nhiều, tốt nhất là câm điếc, bảo dì điều tới hầu hạ ta, sau đó ngươi hồi cung đi.”
Công công cho rằng hắn muốn giải sầu, thấp giọng nói “Vậy tư sắc thì sao ạ?”
“Không cần tư sắc xinh đẹp, ta muốn điều tới làm việc thôi.”
Công công lĩnh ý chỉ, lập tức đi tới chỗ trấn quốc phu nhân điều người, không lâu sau chuyển tới hai ách tỳ, xem không hiểu thần ngữ.
(ách tỳ là tỳ nữ bị câm điếc, thần ngữ là là đọc môi để hiểu lời nói ý, nhưng nếu không hiểu thì nói làm gì nếu câm điếc = =)
Tống Dật Tương đưa các nàng đến phòng Phùng Ngọc Kiếm, trong phòng thất linh bát lạc (đổ vỡ tiêu điều), Phùng Ngọc Kiếm toàn thân xích lõa, vết máu, vết bẩn trải rộng nằm ở trên giường, giống như chịu khổ bị làm nhục; chuyện gì vừa phát sinh, hai tỳ nữ nhìn cái là biết, sợ đến cúi đầu xuống.
Tống Dật Tương lạnh lùng nói “Đi lấy nước cùng thuốc tới bôi cho Phùng tướng quân, tiếp đó đem nơi này sắp xếp lại, nếu có một chút phong thanh truyền ra, cẩn thận đầu của các ngươi.”
Tỳ nữ vội vàng ra khỏi phòng chuẩn bị, Phùng Ngọc Kiếm mặc dù toàn thân bị thương nặng, gần như hôn mê thế nhưng thấy Tống Dật Tương thì vẫn nắm chặt nắm tay.
Tống Dật Tương thấy nhãn thần khinh bỉ của hắn, trong lòng một ngọn lửa như đột nhiên bị nhen lên. Hắn không giận trái lại còn cười “Ta muốn đem ngươi chăm sóc tới gọn sạch xinh đẹp, mỗi ngày đút cho ngươi ăn tới no, mỗi đêm lại gọi ngươi tới ngủ cùng, một ngày ngươi không cầu xin thì một ngày ta không buông tha ngươi, đến lúc đó xem ngươi đồ đê tiện này muốn theo ta đối nghịch thế nào.”
Tỳ nữ bưng nước ấm tới, đỡ Phùng Ngọc Kiếm dậy lau thân thể. Hắn không có khí lực phản kháng, đến tiếng chửi bới cũng tiêu thất.
Tống Dật Tương ra cửa phòng, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng vẫn đang thiêu đốt. Hắn gọi ngự trù, thấp giọng phân phó “Sắc cho ta thang cùng dược thiện dùng cho bệnh nhân suy yếu, mỗi ngày đều phải thay đổi đa dạng. Võ trạng nguyên gần đây thân thể không khỏe, ta phải để hắn bồi bổ, hắn nếu không bổ tới trắng trắng mập mập thì ngươi cứ cẩn thận cho ta cái vị trí ngự trù không ngồi lâu được đâu.”
Ngự trù vội vã gật đầu lia lịa, lĩnh mệnh chạy đi.
Lúc này gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mà toàn thân Phùng Ngọc Kiếm cũng đã được chỉnh lý lại, thay một bộ quần áo mới.
Tống Dật Tướng muốn phó tướng đem tất cả những đồ hôm nay hắn chuyển đến đều dọn sạch vào đây, phó tướng thấy Phùng Ngọc Kiếm ngồi ngay đơ trên giường, nhãn thần so với sáng nay còn vô hồn hơn, nhịn không được lo lắng nhìn hắn thêm một lần nữa.
Không lâu sau, ngự trù đưa cơm nước dành riêng cho võ trạng nguyên tới. Tống Dật tương bế Phùng Ngọc Kiếm tới trước bàn, cẩn thẩn tỉ mỉ thổi nguội, ôn nhu cười “Nào, Ngọc Kiếm, để ta đút cho ngươi.”
Phùng Ngọc Kiếm tay chân run động, không hé miệng ra. Tống Dật Tương ghé vào tai hắn lạnh giọng nói “Người thứ nhất ta xử trảm chính là phó tướng quan tâm ngươi cho ngươi xem, thế nào?”
Phùng Ngọc Kiếm mở miệng, đem tất cả ngậm vào, thế nhưng hắn đến nhai cũng không nhai mà nuốt xuống luôn, nhãn thần rơi vào nơi nào hoàn toàn không biết, hiển nhiên là Tống Dật Tương khống chế được hành động của hắn, nhưng không khống chế được tâm hắn.
Tống Dật Tương thấy thế đập bàn giận dữ, sau lại thu lại sự tức giận, đưa thẳng tay tới vòng qua eo Phùng Ngọc Kiếm. Phùng Ngọc Kiếm căm ghét toàn thân phát run.
Tống Dật Tương ôn nhu chăm sóc hắn, cố ý nói “Ngươi phát run, lạnh sao? Uống chút thuốc nóng đi.”
Thuốc nước đưa tới trước miệng Phùng Ngọc Kiếm, hắn cố kìm nén cảm giác buồn nôn uống hết. Tống Dật Tương còn lấy ống tay áo lau nước tràn ra từ bên mô, phó tướng đứng xem hình như rất cảm động.
“Cửu điện hạ, để ta đút cho, đừng làm dơ y phục của người. Tướng quân không biết làm sao, hôm nay cứ là lạ, có lẽ là mắc phải quái bệnh, đến môi cũng bị hắn cắn bị thương.”
Tống Dật Tương cười nói “Ta là chưởng môn sư thúc của hắn, ta chiếu cố hắn một chút có sao đâu. Ngươi lui xuống đi, bệnh hắn sẽ nhanh khỏi thôi, dù là hắn không khỏe, ta thổi vài luồng tiên khí lên mặt hắn, hắn cũng phải lập tức khỏi.”
Phó tướng nghe hắn nói quan tâm chu toàn như thế, không khỏi càng thêm cảm động, nhìn về phía Phùng Ngọc Kiếm “Tướng quân hắn tôn kính điện hạ như thế, người tư cách tôn quý lại đối với hắn như vậy, nhất định là cực kỳ vui.”
Tống Dật Tương đưa mặt tới gần Phùng Ngọc Kiếm, hơi thở tiếp cận hắn hỏi “Ngươi có vui hay không a? Ngọc Kiếm.”
Phùng Ngọc Kiếm muốn ộc máu ra, Tống Dật tương nắm chặt thắt lưng hắn, dùng lực thêm mạnh, hàm ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
Phùng Ngọc Kiếm mở miệng nhưng phát ra một thanh âm run run không thành tiếng “Vui.”
Tống Dật Tương nhướn mày, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay hắn hài lòng nở nụ cười. Tư vị ngọt ngào khi ở thế thượng phong khiến hắn cười rực rỡ, thần thái phi dương phong thái ngọc thụ lâm phong, hắn lại đút cho Phùng Ngọc Kiếm một miếng nữa. Phùng Ngọc Kiếm nuốt xuống thuốc nước trong miệng, tất cả vị ngon vị ngọt trong nhân gian đều biến thành cay đắng. Nhãn thần hắn ngơ ngẩn nhìn phía trước, hiện tại mới biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tống Dật Tương vung tay phóng khoảng, hắn mang phần thưởng tới, ban cho toàn bộ võ trạng nguyên phủ từ trên xuống dưới.
Phó tướng bởi vì làm việc chăm chỉ, cả nhà lớn nhỏ còn được thưởng một bộ y vật có chất liệu vô cùng tốt, Phó tướng không ngừng cảm ơn. Còn Phùng Ngọc Kiếm từ trong ra ngoài toàn bộ đều được quan tâm để ý.
Trên người mặc, trong miệng ăn, đồ bình thường dùng, đều với Tống Dật Tương thành một đôi, đến ngự trù làm cái gì cũng thành hai phần, một phần cho Tống Dật Tương, một phần khác cho Phùng Ngọc Kiếm.
Tống Dật Tương còn sợ người hầu trong võ trạng nguyên phủ chân tay vụng về, liền từ chỗ tiểu di mẫu của hắn điều tới hai ách tỳ, chuyên hầu hạ Phùng Ngọc Kiếm đang bị bệnh.
Suy nghĩ cho bệnh tình của Phùng Ngọc Kiếm, hắn chuyển sạch đồ hắn vào phòng, hai người cùng nhau ngủ. Theo lời hắn nói thì, Phùng Ngọc Kiếm nếu nửa đêm có gì khó chịu, hắn ngủ bên cạnh lập tức sẽ biết được.
Phó tướng thấy như vậy không hay, đơn giản là vì Tống Dật Tương tư cách cao như thế, sao có thể để hắn làm cái loại việc dành cho tôi tớ này, vì vậy tự đề cử mình, lại bị Tống Dật Tương vứt trả hết.
Tống Dật Tương nói “Ta là chưởng môn sư thúc của hắn, chăm sóc cho trụ cột của phái ta cũng là điều nên làm, hơn nữa buổi tối ta ngủ dễ bị lạnh chân, có thể bảo Phùng Ngọc Kiếm giúp ta làm ấm.
Hắn nói như thế, phó tướng cũng không dám nhiều lời nữa, đành phải gật đầu đồng ý.
Mà điều duy nhất phó tướng thấy kỳ quái chính là Tống Dật Tương vẫn nói Phùng Ngọc Kiếm bị bệnh, nhưng lại không mời đại phu đến khám, hắn nếu nêu lên vấn đề này, Tống Dật Tương chỉ cười khẽ nói “Ta đem đại nội bí dược cho hắn uống, hắn rất nhanh sẽ khỏe lên, không cần gặp đại phu.”
Uống vài ngày cũng không thấy Phùng Ngọc Kiếm ra ngoài đi lại, phó tướng thực sự không cách nào tin rằng hắn khỏe.
Hắn hỏi ách tỳ, thế nhưng ách tỳ cũng không nói được; hỏi nửa ngày cũng chỉ có một tin, đó chính là Phùng Ngọc Kiếm khỏe, bệnh tình có khởi sắc, chuyện khác cái gì cũng không biết được.
Phó tướng dần dần thấy sự tình có chút cổ quái, rồi lại không biết quái ở chỗ nào.
Tống Dật tương nếu đưa Phùng Ngọc Kiếm tới nhà ăn, có thể thấy hắn chăm sóc Phùng Ngọc Kiếm rất cẩn thận. Phùng Ngọc Kiếm ngoại trừ thần sắc si ngơ, không ngẩng đầu lên nhìn bất cứ ai, còn sắc mặt thì trái lại bởi vì gần đây được Tống Dật Tương sai người tới điều dưỡng thân thể, thường hầm thuốc bổ cho hắn uống mà xem ra có vẻ khá hơn.
Tất thảy mọi chuyện có vẻ hoàn mỹ như thế, nào có cái gì cổ quái, phó tướng để ý không ra manh mối, đành phải thôi.