Quan Khúc Nham rơi xuống một biển hoa, hoa đó rất nhỏ rất mảnh, nhưng tầng tầng lớp lớp quấn lấy nhau, nở đầy dưới dốc núi. Hoa màu trắng, tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, một bông có lẽ khiến người ta vô pháp cảm thấy hương của nó, thế nhưng nếu là cả một rừng hoa, ngàn vạn lê hoa nở rộ, hương vị có thể truyền xa ngàn dặm.
Thơm thơm, nhàn nhạt, không nồng hắc, cũng không khiến kẻ khác vô lực chống đỡ, trái lại làm cho tâm tình nhẹ nhõm.
Cả một mảng biển hoa vô cùng vô tận, hùng vĩ kinh người, lại đẹp tới độ khiến người ta khó tin, làm Quan Khúc Nham kinh hãi.
Hương Linh dựa vào lòng hắn, cười ha ha nói “Đi, ta dẫn ngươi đi ngắm sao.”
Kéo tay Quan Khúc Nham chậm rãi bước về phía trước, lúc này Quan Khúc Nham không hề chống cự, chủ động bước đi phía sau Hương Linh. Hắn tin rằng, dưới sự dẫn dắt của Hương Linh, hắn thực sự có thể giữa ban ngày nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Đi tới một vách núi, Quan Khúc Nham lần thứ hai nhíu mày. Ở đây đã hết đường, không phải là muốn hắn xem dây leo tích tụ ở vách núi chứ hả?
Vừa nhìn vẻ mặt của hắn, Hương Linh liền biết Quan Khúc Nham đang suy nghĩ cái gì, cười nói “Ngươi nhất định đang nghĩ không có gì đẹp đúng không? Ha ha, đẹp còn ở phía sau cơ, ta từng có một bằng hữu tên là Cao Dật Vân, hắn đi một sơn đạo khác đến được nơi đây, sau khi hắn mang theo tình nhân tới nơi này, lập tức chiếm được trái tim của tình nhân hắn, đảm bảo ngươi xem xong cũng sẽ suốt đời khó có thể quên.”
Hương Linh vén dây leo lên, những cái dây đó như một cái cửa kiên cố, căn bản không nhìn thấy khe hở ở vách núi. Hương Linh cố sức nhấc chúng lên, Quan Khúc Nham giật mình phát hiện, dây này cũng không phải buông xuống giữa vách núi, mà là ngăn trở toàn bộ cửa sơn động.
Hương Linh gọi “Nhanh lên một chút đi vào a.”
Quan Khúc Nham chần chờ một lúc, trong động xem ra cực kỳ tối, nếu đem tất cả dây leo buông xuống xong thì chắc chắn chặn hết tia sáng. Hắn ngừng bước “Phải quay lại lấy mồi lửa thì mới vào được.”
Hương Linh đẩy hắn một cái, nhịn không được thở dài nói “Phiền phức duy nhất của ngươi là suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì cũng phải chu toàn. Trên đời này nào có chuyện gì là thập toàn thập mỹ, giống như dáng vẻ ta, ở trong một đám người nào người nấy đều là mỹ nam tử, mỹ thiếu niên tuấn mỹ, nếu mà suốt ngày cả nghĩ như vậy chẳng phải là so sánh tới tức chết rồi sao? Ta đây chắc sớm ộc máu mà chết rồi.
Ngươi không biết ở Miêu Cương, đồng bạn ta ai cũng tướng mạo như thiên tiên, dù là không như thiên tiên, thì cũng khả ái động lòng người, đến ngón chân cũng dài hơn đẹp hơn của ta (=)) đem cả ngón chân ra so nữa), ta nếu cũng nghĩ này nghĩ nọ nhiều như ngươi, đã sớm tức chết cái ông trời cho ta gương mặt quá là bình thường này. Dù sao cũng hiếm khi được mạo hiểm, đi nào, tiến lên đi, đảm bảo với ngươi chuyến đi này không tệ đâu.”
Không nói nhiều, Hương Linh lôi kéo Quan Khúc Nham vào cửa động. Quan Khúc Nham còn không kịp khước từ, đã bị hắn miễn cưỡng kéo đi về phía trước. Đợi dây leo buông xuống, bên trong một mảnh hắc ám, tay Quan Khúc Nham run lên, Hương Linh liền cười nói “Ngươi sợ tối a, vậy cầm tay của ta đừng nhúc nhích.”
“Nói bậy, ta không hề sợ bóng tối.”
“Sợ thì là sợ, có gì mà không thể nói, ngốc ạ, con người luôn luôn sợ một cái gì đó, như ta chỉ sợ mỗi con nhện. Sợ cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.”
Quan Khúc Nham không nắm tay Hương Linh, có lẽ là đại nam nhân phải giữ thể diện, trái lại Hương Linh nắm chặt tay hắn, dựa vào lòng hắn, phát sinh một trận tiếng cười ha ha “Ngươi không thừa nhận cũng được, có điều chờ lát nữa kiểu gì cũng sợ đến không nói ra lời.”
Quan Khúc Nham đang muốn đáp lại, chỉ thấy bên trong sơn động vốn toàn bộ tối tăm, dần dần phát ra tia sáng, ánh sáng ngọc sắc nhũ bạch chợt lóe lên trong bóng đêm, hơn nữa toàn bộ khảm tại vách núi, như thể trong trời đêm gặp được một ánh sao lập lòe đồng lòng người. Nhưng ánh sáng này đẹp hơn ánh sao, lóng lánh hơn, hình như vĩnh viễn không tắt khiến kẻ khác mê muội.
Quan Khúc Nham thở dốc vì kinh ngạc, Hương Linh vừa nghe đã biết hắn đang cực kỳ chấn động, cười đến độ không dấu được âm thanh “Đẹp nhỉ!”
Chạm đến một tia sáng, ngón tay như thể bị ánh sáng rửa, từ khe hở lộ ra quang mang ấm áp khó có thể hình dung. Quan Khúc Nham không thể tin được những điều mình đang nhìn thấy “Đây là cái gì? Dạ minh châu? Ta chưa từng thấy qua dạ minh châu như thế này.”
“Đây không phải dạ minh châu đâu, dạ minh châu mặc dù trong bóng đêm cũng phát sáng, thế nhưng thứ này sáng hơn, cũng nhiều hơn, hơn nữa thứ này phải lúc toàn bộ tối đen mới có thể nhìn được. Lúc này ngươi nhìn thấy nó là bạch sắc, đợi một lát nữa nhìn lại, nó sẽ thoáng hiện bảy màu óng ánh rực rỡ, xinh đẹp không gì sánh được, trên thế gian ít có thứ gì có thể đẹp hơn.”
Quả nhiên đúng như lời Hương Linh nói, rất nhanh chuyển thành bảy màu, bọn họ đi ở giữa như đi trên ngân hà, này đây so với ngắm sao còn đẹp hơn. Hương Linh nói muốn cho hắn ngắm sao quả nhiên không phải là giả, bởi vì những thứ này nhấp nháy cũng lóng lánh như sao.
Quan Khúc Nham phát ra lời ca ngợi thật lòng “Thật là đẹp, cực kỳ xinh đẹp.”
Nhìn vẻ mặt hắn say mê tới quên bản thân, Hương Linh lần thứ hai cười thành tiếng, kéo tay hắn chậm rãi đi. Hai người bước chậm như trong tinh không. Quan Khúc Nham nhìn không chớp mắt, hiển nhiên là bị cảnh sắc làm cho mê đắm tới không nói nên lời.
Bọn họ đi một đoạn xong, Hương Linh đem đám dây leo ở cửa ra nhấc lên, kéo tay Quan Khúc Nham đi tới. Lúc này trước mặt hắn là một vầng trăng tròn, sáng tỏ rạng ngời đọng ở giữa bầu trời đêm vô tận, sao vây quanh trăng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Có một loại ảo giác, hình như chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể gỡ xuống một ngôi sao, hoặc là chính ánh trăng sáng tỏ kia.
Gió nhẹ thổi tới, mọi âm thanh đều lặng yên, tĩnh tới mức phồn hoa tan mất trong thanh lãnh, chỉ nghe tiếng Hương Linh ngâm thơ
“Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Trú lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thải phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” ()
Đây là câu thơ Quan Khúc Nham từ lúc nhỏ đã nghe qua không ít lần, nhưng ở đây trong khung cảnh cùng tâm tình như thế này đột nhiên nghe câu thợ nọ, khiến toàn bộ tâm trí hắn chấn động tỉnh ngộ.
“Tâm hữu linh tê nhất điểm thông? Tâm hữu linh tê nhất điểm thông?” Quan Khúc Nham nói, nội tâm trăm cảm xúc ngổn ngang, mọi tâm tư hỗn loạn bỗng nhiên một mảnh thanh minh.
Hắn nhìn về phía Hương Linh, Hương Linh quay lại cởi mở cười, cầm tay hắn đặt ở ngực, tay hắn cảm giác được tim của Hương Linh, đến tim hắn cũng không hiểu vì sao đập nhanh hơn, nhanh đến mức hắn hầu như không cách nào chịu đựng được.
Hương Linh vẫn cười như thường “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi (), đời người chỉ trong chốc lát không lặp lại, không ai có thể tạo ra nghìn sầu để quấy nhiễu tâm của ngươi, Quan Khúc Nham a, ngươi còn trẻ như thế, có thể nào chỉ yêu một người chết, mà không thương người còn sống? Trên đời này có ngàn vạn người, chỉ sợ đều muốn được ngươi yêu.”
Quan Khúc Nham vốn muốn nói hắn không cần, Hương Linh nhưng cười thành tiếng nói tiếp “Ngươi nhất định là muốn nói ngươi không cần đúng không? Ngươi thực sự là cố chấp tới mức không biết làm thế nào để hình dung.”
Tim Quan Khúc Nham liền đập loạn nhịp, vì sao hắn còn chưa nói ra khỏi miệng Hương Linh đã biết hắn định nói gì? Vì sao hắn không biểu thị yêu ghét ra ngoài, nhưng Hương Linh lại biết hắn nhất định sẽ thích một nơi như thế này?
Dưới bàn tay hắn là cảm giác tim Hương Linh đang đập, cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến làm ấm áp đêm lạnh giá nơi đây, truyền tới tim hắn, khiến tim hắn cũng đập bình bịch.
Hắn chưa từng biết trong thân thể của mình lại có sự cuồng nhiệt khó khống chế như thế, liền muốn tránh né cảm giác như vậy, hắn nhất định phải nói gì đó để thay đổi tâm tình của mình.
“Sao ngươi biết được nơi này?”
Hương Linh bật cười, đá chân hắn “Ta nói ngươi cũng không tin, là hoa nói cho ta đó.”
Hắn tin, thiên chân vạn xác tin, ngay cả có kỳ lạ đến thế nào, ngược với lẽ thường thế nào, hắn vẫn tin, hơn nữa không hề nghi ngờ, đơn giản vì đây là Hương Linh nói.
Trên mặt Hương Linh có chút mệt mỏi, buông tay Quan Khúc Nham xuống, đến gần hắn, yên tâm ngả vào lòng Quan Khúc Nham “Giờ ta mệt chết đi được, có lẽ liên quan đến lúc vừa nãy bị đau tim, ta muốn ngủ, ngươi ôm ta ngủ có được không?”
Quan Khúc Nham chưa từng ôm một nam nhân, dù là trẻ con hắn cũng chưa từng, mặc dù lúc mây mưa hắn từng ôm nữ tử khác, thế nhưng hắn không ôm ai ngủ bao giờ. Hắn chưa bao giờ ngủ lại trong khuê phòng bất cứ cơ thiếp nào, vậy nên căn bản không biết làm thế nào để ôm một người khác.
Hương Linh không chờ hắn trả lời, thân thể mềm nhũn ngả vào lòng hắn, nhắm hai mắt lại, hình như thực sự quá mệt quá buồn ngủ. Quan Khúc Nham không cách nào quen với việc có người ngủ trong lòng, tay chân lóng ngóng.
Đưa tay ôm Hương Linh vào trong ngực, sau đó chậm rãi cúi người, đến lúc vững vàng ngồi dưới đất, mà Hương Linh cũng an ổn ngủ trong lòng hắn mới thôi.
Các thứ trên người cả hai đều vừa bị ngâm nước, tuy rằng đã đi lại một hồi, cũng đã ấm lên một chút, nhưng quần áo vẫn hơi ẩm, gió lạnh thổi tới liền không nhịn được cảm thấy một trận rét run.
Quan Khúc Nham thân thể cường tráng, không cảm thấy gì, thế nhưng thân thể Hương Linh xem ra có vẻ mảnh khảnh, huống chi vừa nãy bị đau tim, hiện tại còn nói mệt nữa, có thể thấy hắn không khỏe được bằng. Quan Khúc Nham ôm sát Hương Linh vào lòng, để hắn dựa vào ngực mình, tay vòng quanh cổ Hương Linh, để cho gió lạnh không tiến vào cổ áo khiến hắn cảm thấy lạnh.
Tóc Hương Linh cũng hơi ướt, hơi rối, Quan Khúc Nham vén tóc Hương Linh lên, sau đó nhẹ nhàng lướt qua mặt, xoa khóe môi hắn.
Lúc đầu Quan Khúc Nham còn chưa phát giác mình đang làm gì, chờ hắn đột nhiên phát hiện ra thì ngón trỏ đã nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Hương Linh, khiến hắn lấy làm kinh hãi.
Theo lý mà nói, hắn hẳn là không có ham muốn gì với Hương Linh mới đúng, thế nhưng hiện tại nhìn mặt Hương Linh, con mắt không tự chủ được mà nhìn vào trong vạt áo.
Ngực hắn cứng lại, tình dục dưới thân bỗng nhiên không thể ức chế. Hắn chưa bao giờ có dục vọng cường liệt như thế, cường liệt tới mức toàn thân hắn phát nóng lên. Nếu không phải hắn rất biết tự chủ, nhất định sẽ làm ra chuyện khó lường.
Ta… ta đang làm gì? Hắn chỉ là một thiếu niên mà thôi, từ lúc nào ta lại có hứng thú với luyến đồng cơ chứ?
Lời hắn tự răn cũng có chút tác dụng, hắn cảm thấy lửa nóng khắp toàn thân hạ xuống một chút. Có điều Hương Linh khẽ giật mình, cái mông đang đặt nhẹ ở chỗ tình dục bừng bừng phấn chấn của hắn thì lần thứ hai khiến nó cuồng nhiệt.
Chính là động tác không có báo trước này, căn bản so ra kém với phương thức quyến rũ của tiểu thiếp, thân thể chuyển động cám dỗ, vận dụng mị công mê hoặc hắn, nhưng Hương Linh chỉ một động tác đơn thuần như thế đã khiến hắn không cách nào nhẫn nại được hô hấp biến đổi. Hắn cảm giác nhiệt độ từ toàn thân tuôn trào tới chỗ nam nhân khó khống chế nhất kia, nhiệt năng như lửa.
Hương Linh bỗng nhiên mở mắt, hai người đối diện với nhau, đang lúc thấy xấu hổ tới cực điểm thì hầu kết của Hương Linh trượt nhẹ một chút (chắc là vì nuốt nước bọt), sau đó bỗng trở nên rất lễ phép nói nhỏ “Ách… ta cảm thấy bên dưới có cái gì đó…”
Quan Khúc Nham cả đời chưa bao giờ đỏ mặt, nhưng lúc này quả thật là đỏ tới tận mang tai; muốn nói dối, nhưng ham muốn rõ ràng như vậy làm sao để nói dối đây?
Mà nếu không nói dối, thì không phải là nói rõ mình đối với Hương Linh tác cầu tình dục sao?
Cả nửa ngày Quan Khúc Nham vẫn không dáp lại, thế nhưng tình dục bừng bừng, không thể nào ức chế, còn Hương Linh thì đang chú mục vào cái chỗ không nghe lời càng lúc càng nóng đó.bg-ssp-{height:px}
Hương Linh ngồi thẳng dậy, không ngủ trong lòng hắn nữa, chậm rãi nhìn xuống một cách chăm chú. Mặt Quan Khúc Nham đỏ lên, bỗng nhiên tức giận kêu “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Hương Linh vẫn hiếu kỳ nhìn chằm chằm, Quan Khúc Nham càng thêm xấu hổ, hắn đúng là không còn mặt mũi gì nữa, đang lúc muốn đứng lên, Hương Linh bỗng nhiên giơ tay chạm vào hắn một chút. (chơi ác dữ!)
Vừa chạm một cái, trong yết hầu Quan Khúc Nham phát ra tiếng gầm nhẹ, thanh âm tràn ngập khát cầu tình dục, khiến hắn thẹn tới độ suýt nữa thì nhảy dựng lên. Từ lúc nào mình lại biến thành kẻ hạ lưu như thế?
Quan Khúc Nham vội vàng gạt tay Hương Linh ra, Hương Linh nhưng lại cười đến ngửa cả người ra sau “Thật là thú vị, trước đây Cao Dật Linh có cho ta xem Long Dương thư, ta còn tưởng là phóng đại chứ, hóa ra là thực, ta vừa sờ nhẹ một cái ngươi thực sự có cảm giác a?”
(Long Dương ở đây chắc là Long Dương Quân:)))
“Ngươi đem ta ra làm thực nghiệm?” Trong giọng Quan Khúc Nham đầy bất mãn.
“Không có a, như vừa nãy không thể gọi là thực nghiệm được.”
Nụ cười của Hương Linh bỗng trở nên hoạt bát, gương mặt bình thường giờ như hoa nở, trong chớp mắt tràn ngập mỹ lệ khiến người ta ngừng thở.
“Như vậy mới gọi là thực nghiệm…”
Quan Khúc Nham gầm nhẹ một tiếng, bởi vì Hương Linh không chỉ là nhẹ nhàng chạm vào như vừa nãy, lúc này đưa tay khẽ vuốt thứ hỏa nhiệt của hắn, mang tới tình dục mãnh liệt như triều dâng đủ khiến một nam nhân phát rồ.
“Dừng tay!” Quan Khúc Nham rống lên.
Hương Linh nghe thế, nhíu mày lẩm bẩm “Sao lại không giống với trong sách nói a, trong sách rõ ràng ghi nếu ta làm như vậy, ngươi sẽ toàn thân mềm yếu, vì sao lại không có?”
(= = dốt lắm, Long Dương thư chắc chắn là sách áp dụng cho thụ rồi, Nham ca tư chất cường công ngời ngời, lí nào lại…)
Hương Linh phóng tứ khiêu khích hắn, khiến thân thể Quan Khúc Nham không ngừng run rẩy, đến rống giận cũng không làm được, chỉ có thể mạnh mẽ thở dốc, trong mắt tràn đầy dục vọng khát cầu.
“Buông tay, ngươi…”
Quan Khúc Nham còn đang chống lại dục vọng của chính mình, Hương Linh thì lại cười thản nhiên “Không nên bỏ qua dục cầu nguyên thủy… Đây vốn là chuyện ta ngươi đều tình nguyện, tất cả sẽ là lỗi của ta, coi như ta vô lễ thỉnh cầu ngươi thỏa mãn cơ thể ta, như vậy ngươi sẽ không nói là không được chứ?”
Lời này của Hương Linh đột phá sự phòng ngự trong lòng hắn, Hương Linh đã đồng ý, mình còn cái gì phải kiên trì?
Hắn kéo Hương Linh tới bên người, hôn lên môi.
Hương Linh ôm lấy vai hắn, đem chính môi mình dâng lên, Quan Khúc Nham khí tức hỗn loạn, nhưng vẫn nắm chặt lấy một tia lý trí cuối cùng.
“Ta không nên làm như vậy, làm xong ta nhất định sẽ hối hận…”
Hương Linh nâng người lên, hôn môi hắn, cười nói “Trong đời người cuối cùng vẫn sẽ có một lần làm chuyện hối hận, có điều ta sẽ không hối hận, bởi vì ta muốn ngươi, ta thực sự muốn ngươi.”
Quan Khúc Nham nghe được lời bày tỏ của Hương Linh, kích động tới thiếu chút nữa thì không khống chế được bản thân. Bị dục vọng cổ động, tại thân nhiệt ấm áp của Hương Linh càng run lên dữ dội, đến hắn cũng không thể tin được kích động cuồng dã như vậy lại đến với mình, người trước giờ đối với tình ái không chút động tâm.
Quan Khúc Nham nâng đầu Hương Linh lên, dùng tất thảy tình ý hôn hắn, khẩu mạt (nước bọt) thấm ướt môi lưỡi căn bản không thỏa mãn được dục vọng của hắn.
Hắn kéo đầu Hương Linh lại gần, để cho Hương Linh càng gần hắn hơn, từng phân từng hào đều kề sát nhau, vĩnh viễn không rời xa.
Từ cái trán dính lấy nhau, khí tức nhiễm vào nhau, tới môi ma sát, khẩu mạt hòa vào nhau, hắn nắm tay Hương Linh, đan vào ngón tay mình. Hắn đột nhiên như tôn thờ thân thể mềm mại của Hương Linh, để bản thân chìm nổi trong dó, hôn tới hầu như thất thần vẫn chưa chịu buông tay.
Hương Linh ra sức hôn đáp trả, sau đó lôi kéo y vật trên người Quan Khúc Nham. Ánh mắt hắn nhìn Quan Khúc Nham khiến Quan Khúc Nham mê muội.
Quan Khúc Nham chưa từng biết chỉ cần một ánh mắt, không cần ngôn ngữ, là có thể thiêu đốt hắn như vậy. Mặc cho cơ thiếp khiêu khích làm ra những động tác lôi kéo ham muốn thế nào, đều không thể so được với một ánh mắt của Hương Linh.
Hương Linh hơi đi xuống, hôn cái cằm đầy nam tính của Quan Khúc Nham, bờ vai cường tráng, khuôn ngực rộng, rồi hôn tới dưới bụng Quan Khúc Nham.
Mà theo hai người kích tình thăm dò lẫn nhau, y phục đã từng thứ từng thứ rơi xuống đất.
Nụ hôn tuy rằng kiên trì, thế nhưng cực kỳ trúc trắc, nhẽ ra không thể khơi dậy nổi dục vọng một nam nhân đã sớm có cơ thiếp như hắn, thế nhưng Quan Khúc Nham cực kỳ chính xác đã bị câu dẫn ra ham muốn ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Quan Khúc Nham ôm lấy thân thể Hương Linh, hắn không kịp chờ ôm cơ thể xích lõa đó, đã không nhịn được xuyên qua thân thể Hương Linh.
Hương Linh hừ nhẹ một tiếng, trong tiếng kêu có vẻ đau đớn, nhất định là cực kỳ đau nhức, Quan Khúc Nham không đành lòng, dừng lại động tác.
Tuy rằng đối với hắn mà nói thì đó là dằn vặt lớn nhất, thế nhưng hắn cố gắng dừng, thở gấp nói “Rất đau sao?”
Hương Linh ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn thở ra khí tức gấp gáp hỏa nhiệt, thanh âm ngọt ngào không gì sánh được thốt ra tiếng rên rỉ yêu kiều “Không, ta chưa từng nghĩ tới ta có thể cùng một người khác kết hợp như thế, ta thật khoái nhạc, ta phát giác so với lúc trước ta càng yêu ngươi hơn.”
Quan Khúc Nham chưa từng nghe ai nói lời yêu mình, đây lần đầu tiên nghe được lời thẳng thắn như thế. Ngay cả dưỡng phụ tuy thương hắn nhưng cũng chưa từng nói ra ngoài miệng.
Về phần ba cơ thiếp của hắn, tất cả đều là ham sự giàu có của Quan gia mới ở lại bên hắn, kỳ thực cũng không thương hắn, đương nhiên hắn cũng không hy vọng xa vời có được tình yêu của người khác.
Thế nhưng Hương Linh chỉ là thành thực nói ra cảm nhận của bản thân, không có hoa ngôn xảo ngữ gì, cũng không có ngôn từ động nhân, thế nhưng Quan Khúc Nham phát giác mình có chút thay đổi.
Nội tâm dâng lên một cảm giác xa lạ, cảm giác đó hắn chưa bao giờ hưởng qua, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, khiến tâm hắn như muốn nát ra, nát rồi lại lần thứ hai nguyên vẹn lại. Hắn hôn lên môi Hương Linh, dường như Hương Linh là thứ duy nhất cả đời này hắn thực sự khát cầu, sau đó làm càn trong cơ thể Hương Linh thỏa mãn dục vọng chưa bao giờ khao khát tới mức như vậy.
Chú thích thơ
()
Dịch nghĩa:
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi
ý nói lòng thông suốt không vướng bận ^^
Dịch thơ
Sao sáng đêm qua gió thổi đầy
Phía đông nhà quế, họa lầu tây
Thân không cánh phượng mà bay vút
Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây
câu trích trong ‘Vô đề kỳ I’ của Lý Thương Ẩn, bản dịch của Hải Đà
()
câu này nằm trong bài ‘Trương tiến tửu’ (cùng nhau say) của Lý Bạch
Há chẳng thấy nước Hoàng Hà từ trời đổ xuống
Chảy tuột biển Đông chẳng quay về