Thời gian như nước trôi qua, Quan Khúc Nham càng lúc càng tiều tụy. Hắn tiêu một đống tiền sai người đi tìm kiếm chỗ của Hương Linh, nhưng không ai có bản lĩnh nhận số tiền thưởng đó. Tổng quản nhìn hắn lòng nóng như lửa đốt muốn khuyên bảo hắn, thế nhưng Quan Khúc Nham căn bản là có khuyên cũng không nghe, ông đành phải yên lặng canh giữ bên người Quan Khúc Nham, tận tâm hỗ trợ xử lý việc trong Quan gia, tránh phiền đến Quan Khúc Nham vốn đã tâm tình không tốt.
Thế nhưng trong lòng tổng quản biết rõ rằng, cứ xem kiểu này cũng đủ biết căn bản Hương Linh sẽ không quay lại. Ông tin trong lòng Quan Khúc Nham cũng biết, chỉ là cự tuyệt tiếp thu.
Khoảng năm ngày trôi qua, một vị khách không mời xông vào Quan gia, không phải là khách nhân của Quan Khúc Nham, lại càng không phải là người quen của Quan gia.
Càng kỳ quái chính là hắn thoạt nhìn trẻ tuổi, đã có mái tóc ánh bạc của người già. Mắt tổng quản chưa từng thấy qua một nam nhân mị lệ, lại băng lãnh như thế. Hắn có một loại khí chất so với ‘đẹp’ còn đẹp hơn, so với ‘quyến rũ’ lại càng quyến rũ hơn, so với ‘diễm’ còn diễm hơn, so với ‘băng’ càng băng hơn, rồi lại còn dung nhan siêu thoát trên mức hình dùng thế tục.
Hắn lạnh lùng nhìn quét qua người trông cửa, đôi mắt lãnh mị như quỷ như băng, thủ vệ trông cửa như thể đều bị đóng băng, đến động cũng không động được, để hắn sải bước vào phòng khách.
Tổng quản nghe thấy đi ra, đang khiếp sợ vì dung mạo khác thường của hắn, từ trong mái tóc trắng của hắn tung lên chạy ra một hắc điêu toàn thân màu đen, đang chơi với tóc trên đầu hắn.
Nam nhân tóc trắng hỏi thẳng vào vấn đề “Hương Linh đâu?”
Lúc này tổng quản mới biết hắn là bằng hữu của Hương Linh. Ông không biết Hương Linh là người từ đâu tới, lại có bằng hữu tìm tới cửa, vì vậy bảo người đi thông báo với Quan Khúc Nham.
Quan Khúc Nham chạy như bay tới phòng khách, thở hồng hộc, thần tình xem ra rất khẩn trương “Ngươi là bằng hữu của Hương Linh?”
Miêu Cương Dược sư không nói lời vô ích, hỏi thêm lần nữa “Hương Linh ở đâu?”
“Hương Linh nói phải đi làm việc, ngươi biết hắn đi đâu sao?”
Quan Khúc Nham không khống chế được tâm tình của mình, tiếng nói run rẩy mang theo lệ động. Dù sao bạch phát nam nhân này cũng là cơ hội duy nhất có thể tìm được Hương Linh, bảo sao hắn lại không kích động.
Miêu Cương Dược sư nhíu mày, hắn nhìn Quan Khúc Nham lạnh giọng hỏi “Ngươi chính là Quan Khúc Nham sao?”
“Đúng, chính là ta, Hương Linh trước khi đi để lại một bức thư nói hắn phải đi làm việc, xin hỏi ngươi có biết hắn đi đâu hay không?”
“Đưa thư đây ta xem.”
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng nói, Quan Khúc Nham đem bức thư cất giấu trong người lập tức lấy ra. Miêu Cương Dược sư nhìn quét qua rất nhanh, lông mày phút chốc dựng lên “Hắn không nói qua chuyện của hắn với ngươi sao? Quả nhiên là cá tính của Hương Linh.”
Quan Khúc Nham không rõ hắn có ý gì “Hương Linh có chuyện gì sao?”
Thư trong tay Miêu Cương Dược sư bỗng dưng không cần bất cứ cái gì châm, lửa bùng lên thiêu đốt. Quan Khúc Nham kinh hãi, với tay lấy bức thư, dù sao đó cũng là thứ duy nhất Hương Linh lưu lại, hắn không quan tâm tay mình có thể bị phỏng. Chỉ thấy tờ giấy đã biến thành tro tàn rơi xuống đất.
Lúc này hắc điêu trên vai Miêu Cương dược sư nhanh nhẹn nhảy xuống, nó ngửi đống tro tàn, tro bỗng nhiên biến thành một luồng khói đen bốc lên.
Tình cảnh đó quỷ dị không gì sánh được, không cần lửa có thể tự thiêu, thiêu xong tro đen bỗng dưng biến thành khói đen, khói đen còn đứng ở trong không khí xoay tròn quẩn quanh. Tổng quản chưa từng thấy qua chuyện gì như vậy, sợ đến ngã bệt xuống đất.
“Bút tích của hắn đến cuối loạn như thế, đến lạc khoản cũng không có, chứng tỏ sắp phát tác, nhất định hôm hắn đi là lần cuối phát tác, không thể đi quá xa. Yên cổ, ngươi là thứ Hương Linh viết, nhất định có vị đạo của Hương Linh, đi tìm Hương Linh đi.”
(Yên cổ là sâu khói, ở đây là gọi em sâu của ảnh chứ hêm phải gọi em hắc điêu đâu)
Khói đen lập tức như gió cấp tốc phiêu động trong không trung, Quan Khúc Nham nhìn mục trừng khẩu ngốc. Bạch phát nam nhân lập tức quay đầu bước đi, hắc điêu ở phía trước dẫn đường.
Quan Khúc Nham muốn đuổi theo, tổng quản kéo hắn lại nói “Thiếu gia, đây không biết là tà pháp gì, đừng đi theo, tà môn đến cực điểm a.”
“Chỉ cần có thể tìm ra Hương Linh, dù là tà pháp ta cũng không sợ.” Quan Khúc Nham vùng thoát khỏi tay tổng quản, lập tức theo sau. Tổng quản sợ Quan Khúc Nham gặp chuyện không may, đành phải gọi thêm vài người đi cùng.
Miêu Cương Dược sư đi phi thường nhanh, hắn bước đi nhẹ nhàng như không chạm đất, không thể tưởng tượng được đó là tốc độ đi lại của con người. Quan Khúc Nham trẻ khỏe cũng thở hồng hộc.
Thế nhưng trái lại Miêu Cương Dược sư thì như quỷ dị đến nước trên mặt đất cũng không dính giày. Tổng quản theo phía sau thở không nổi thốt ra hoài nghi trong lòng “Thiếu gia, người này căn bản không phải là người a, người bình thường không đi như thế này.”
Quan Khúc Nham nhất thời không đáp, bạch phát nam nhân dù là quỷ, là yêu, là ma, hắn đều không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm có thể tìm được Hương Linh hay không mà thôi. Hắn ra sức chạy theo, rất sợ bất chợt Miêu Cương Dược sư sẽ biến mất chẳng thấy tung tích.
Đợi cả đoàn người đi tới một chỗ bốn phía đều là rừng cây rậm rạp thì khói đen tụ lại dưới một cái cây, bỗng nhiên khói bay tản mác.
Quan Khúc Nham từ đầu còn ở quá xa, không thấy rõ dưới tàng cây là cái gì. Đợi đến lúc hắn tới gần thì rốt cuộc thấy Hương Linh đang ngủ dưới tàng cây, hơn nữa không biết đã ngủ bao lâu, lá cây dính đầy vào thân thể.
Toàn thân Quan Khúc Nham run lên, vui sướng khó nói thành lời, bất chấp bản thân đã thở dốc đến mức thân thể như muốn nổ tung, hắn chạy vội tới trước người Hương Linh, run giọng nói “Hương Linh, hóa ra ngươi ở đây, mau cùng ta quay về Quan gia, ở chỗ này ngủ sẽ cảm lạnh.”
Hắn kéo tay Hương Linh, nhưng kinh ngạc phát giác tay Hương Linh phi thường lạnh, lạnh rất quái dị. Quan Khúc Nham còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên toàn thân bị đánh văng ra, may là ngã xuống một chỗ phủ đầy lá khô, vậy nên không bị thương.
Tổng quản ở phía sau Quan Khúc Nham thấy rõ mồn một, kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì Miêu Cương Dược sư không hề động đậy tay, chân cũng không đá, chỉ đứng phía sau Quan khúc Nham, Quan Khúc Nham đã bị văng ra ngoài. Nam nhân tóc trắng này rõ ràng biết sử dụng yêu thuật.
Hắn quăng Quan Khúc Nham ra, nhưng động tác phẩy lá khô trên người Hương Linh lại rất ôn nhu.
Ôm lấy Hương Linh vào lòng, Hương Linh nhu thuận tựa vào lòng hắn, cũng không nhúc nhích,
Quan Khúc Nham chậm rãi đứng lên, run giọng nói “Ngươi muốn làm gì?”
“Hương Linh không nói cho ngươi chuyện của hắn, chứng tỏ ngươi căn bản không đủ tư cách nghe hắn nói về sự kiện này. Thế nhưng khi hắn chết khóe môi còn mang nụ cười, xem ra hắn cũng không hận ngươi, vì vậy ta cũng sẽ không ra tay với ngươi. Người Miêu phải được chôn cất ở Miêu Cương, ta muốn đem hắn về Miêu Cương an táng.”
Ôm Hương Linh, Miêu Cương Dược sư lạnh lùng không thèm nhắc lại quay đầu bỏ đi. Thân thể Quan Khúc Nham cứng đờ vô pháp nhúc nhích, vừa sờ tới ôn độ trên tay, làn da băng lãnh quái dị như thế hắn cũng từng gặp một lần, chính là khi dưỡng phụ hắn chết, lúc hắn sờ vào thi thể khóc rống lên.
“A….A………………”
Quan Khúc Nham mở lớn họng nhưng chỉ phát sinh tiếng vang ngắn rồi nghẹn lại. Tổng quản sợ đến mức chạy tới trước mặt đỡ lấy hắn, run run nói “Thiếu gia, người làm sao vậy?”
“Hương Linh, ta đã đem gả ba cơ thiếp đi hết rồi, hiện tại chỉ chờ ngươi trở về, trở về bên người ta.”
Quan Khúc Nham đến nhãn thần cũng đã trở nên cuồng loạn, tổng quản bị hắn dọa đến mức tim đập bình bịch, đến thanh âm cũng run “Thiếu gia, người đang nói cái gì vậy, người không có nghe người kia nói sao? Hương Linh đã chết rồi.”
Mặt Quan Khúc Nham bỗng dưng méo mó, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái nửa phát điên “Hương Linh không chết, đừng gạt ta, hắn nói xong xuôi mọi việc sẽ trở lại bên ta, hắn viết thư nói với ta như thế.”
“Thiếu gia, người…” Tổng quản thấy sắc mặt hắn kinh khủng, căn bản không dám nói lại hắn, đành phải nói “Được, thiếu gia, chúng ta về nhà chờ Hương Linh.”
“Ta yêu ngươi, Hương Linh, chờ ngươi trở về ta sẽ nói cho ngươi biết, nói cho ngươi ta yêu ngươi nhiều thế nào.”
Quan Khúc Nham mỉm cười, nhưng cười khiến kẻ khác toàn thân lông tơ dựng đứng. Hắn theo tổng quản vài bước, bỗng nhiên toàn thân mềm nhũn, nằm úp xuống đất, không động đậy gì nữa. Tổng quản xem hơi thở của hắn, mới phát giác hắn đã tắt thở, sợ đến đầy người mồ hôi lạnh, hét lớn “Người đâu, mau đưa thiếu gia về, thiếu gia không thở…”
Ông còn chưa nói xong, bạch phát nam nhân đang ôm thi thể Hương Linh đã quay đầu lại, lạnh lùng nói “Ôm lấy, theo ta về.”
Tổng quản nghe vậy lập tức ôm lấy Quan Khúc Nham, trở về Quan gia.
Một lúc sau ở Quan gia, bạch phát nam nhân sai người đặt Quan Khúc Nham ở trên ghế. Hắn ấn một cái lên trán Quan Khúc Nham, sau đó đi vào nội thất, muốn khăn cùng nước đặt ở trong phòng, cũng không ai biết hắn làm gì.
Không ai dám động vào thi thể Quan Khúc Nham bởi vì khi hắn chết, không biết là chịu phải kích động quá lớn hay là thương phẫn nhập tâm, khuôn mặt nửa điên dại cực kỳ đáng sợ. Hắn ngồi cứng đơ trên ghế, cả nhà cũng không ai dám vào phòng khách, chỉ có tổng quản canh giữ ở bên Quan Khúc Nham mấy canh giờ.
Không biết là qua bao nhiêu canh giờ, thi thể Quan Khúc Nham động đậy, tổng quản sợ đến thiếu chút nữa bay mất cái mạng già. Mà thi thế đứng lên một cách bất ổn, khuôn mặt khùng khùng điên điên làm cho người ta biết hắn kỳ thực chưa phục hồi thần trí. Tổng quản sợ đến mức bò ra khỏi phòng khách, nhưng ở cửa lại gặp được quỷ hồn Hương Linh, ông sợ đến tè cả ra quần.
Hương Linh thấp giọng nói “Ta chưa chết, tổng quản, ngươi không cần sợ, ta còn sống sờ sờ, được Dược sư cứu trở về, ngươi sờ thử tay ta thì biết.”
Tổng quản chạm một chút, bàn tay ấm áp, ông thở phào nhẹ nhõm, run run chỉ vào phòng “Thiếu gia hắn… hắn hình như điên rồi.”
Hương Linh toàn thân hơi run một chút, đích xác nhìn thấy Quan Khúc Nham ở trong phòng. Dáng vẻ Quan Khúc Nham xem ra thần trí không rõ ràng, nhất định là cái chết của Hương Linh đã tạo thành đả kích quá lớn, khiến hắn phát điên.
Hương Linh lập tức kéo ống tay áo Dược sư đang đứng bên cạnh, quỳ xuống cầu xin nói “Dược sư, ta biết ngươi không cứu người ở ngoài Miêu Cương, nhưng cầu ngươi cứu hắn đi. Trước đây hắn gặp nỗi đau tang thân, vẫn rất khó tiếp thu, vậy nên ta mới nói cho hắn là ta ra ngoài lo việc, không cho hắn nhìn thấy ta chết. Hắn hiện tại vừa thấy ta chết, liền khó có thể tiếp thu mà phát điên, ngươi cứu hắn đi, có được không?”
“Không được, ta không cứu người Trung Nguyên.”
Hương Linh biết Miêu Cương Dược sư mặt lạnh tâm càng lạnh, hắn không cách nào có thể tưởng tượng, đành phải sử dụng tới hạ sách “Dược sư, ta vẫn giữ một bí mật cho ngươi, ta nghe Hoa nhi nói, ngươi đem một thứ gì đó đáng ra phải hủy diệt đi giấu ở trong động băng, ta không biết đó là vật gì, cũng chưa từng thấy qua, thế nhưng hoa chỉ cần ở trong cự ly trăm thước đều héo rũ, thứ đó rất độc sao?”
Thấy Miêu Cương Dược sư biến sắc, Hương Linh nhẹ giọng nói “Thứ đó đến Thần tử cũng không nhìn thấy, đúng không? Ngươi bỏ mặc thứ đó đi tấn công người ngoài Miêu Cương, thứ đó thích máu, ngươi hầu như cách vài ngày phải đi xem nó, nó… ngươi yêu nó, có đúng không?”
“Câm miệng!” Dược sư tóc trắng sẵng giọng quát, ngón tay hắn bắn ra một cái, từ giữa móng tay không biết bắn ra cái gì, thứ đó vừa nhanh vừa mạnh, lập tức bắn vào ngực Quan Khúc Nha, thoáng cái Quan Khúc Nham ngã xuống đất bất động.bg-ssp-{height:px}
Hương Linh không giật mình, cũng không thất kinh, bởi vì hắn biết Dược sư tuy băng lãnh vô tình nhưng ra tay chắc chắn là cứu người. Hắn quỳ xuống kéo y bi của Dược sư, rơi lệ nói “Cảm tạ ngươi, Dược sư, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời.”
Hắn tạ ơn xong, chạy ào vào phòng ôm lấy thân thể Quan Khúc Nham, đem Quan Khúc Nham gắt gao ôm vào ngực. Quan Khúc Nham rên rỉ chậm rãi mở mắt, vừa thấy Hương Linh ở trước mặt, lập tức với tay ôm chặt không buông. Hắn hồi phục lại thần trí “Đây là mơ sao? Hương Linh, ngươi không chết, ngươi đã trở về.”
Hương Linh dắt hắn dậy “Trước tiên đừng nói những việc này, ta sẽ nói rõ với ngươi sau, chúc ta đi cảm tạ Miêu Cương Dược sư đã, là hắn cứu ta và ngươi, ngươi nói lời cảm ơn hắn đi.”
Quan Khúc Nham lập tức đứng lên, hướng bạch phát nam nhân nói lời cảm tạ “Đa tạ Miêu Cương Dược sư, mời lưu lại vài ngày để ta khoản đãi ngươi.”
Miêu Cương Dược sư cười nhạt “Không cần đâu, ta không có tâm cứu ngươi, Hương Linh vốn giản dị hồn nhiên, không ngờ vừa tới Trung Nguyên cũng trở nên giảo hoạt gian trá, uy hiếp cả ta. Vùng Trung Nguyên hôi thối khó chịu, ta không muốn ở lâu.”
Hương Linh nghe hắn mắng dữ tợn như thế, đích xác có chút áy náy, thấp giọng cầu “Dược sư, xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là quá vội, ta biết y thuật của Dược sư giỏi, chỉ cần ngươi đồng ý chữa nhất định sẽ không thành vấn đề, chỉ sợ đại phu ở Trung Nguyên so ra đều kém ngươi, cho nên ta mới thử hạ sách.”
Dược sư không có bất cứ phản ứng gì, nhưng hắn vừa mới quay đầu định ly khai thì bỗng nhiên toàn thân run lên, đến bước cũng không nổi ngã lăn xuống đất.
Quan Khúc Nham chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, lấy làm kinh hãi, trong thời gian ngắn không biết phải phản ứng thế nào.
Hương Linh chưa từng thấy Dược sư phát tác, trong cả đám hài tử bọn họ cùng sống ở Miêu Cương, toàn bộ đều là những người mệnh chưa nên hết thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà chết, rồi lại tình cờ gặp Miêu Cương Thần tử. Miêu Cương Thần tử có thần lực, tay vừa chạm vào trán họ thì họ liền cải tử hoàn sinh.
Chỉ có điều Thần tử nói thần lực của ngài không thể duy trì thọ mệnh của bọn họ tới tận ngày cuối cùng, vậy nên trước khi sắp chết nói cho bọn họ một người, muốn bọn họ đi tìm người có thể giúp mình khởi tử hồi sinh. Chỉ cần hai người yêu nhau, bọn họ sẽ sống lại, mà trước khi chết sẽ phát tác ba lần.
Ngay cả Miêu Cương Dược sư cũng vậy, là dựa vào thần lực của Miêu Cương Thần tử mà sống, thế nhưng Dược sư xa cách, hơn nữa lãnh diễm cường hãn, không có bất cứ kẻ nào có thể địch với hắn.
Bọn họ căn bản không thể nghĩ Dược sư sẽ có ngày phát tác. Dù sao đệ đệ song sinh chết cùng lúc với hắn từ lâu đã phát tác, nhờ có người yêu mến mà sống lại, thế nhưng Dược sư chỉ hảo hảo sống, vậy nên bọn họ có một ảo giác, đó chính là Dược sư sẽ không chết, cũng không có khả năng phát tác.
Thế nhưng hiện tại thấy hắn nằm dưới đất không thể động đậy, thực khiến kẻ khác chấn động tới cực điểm, thoáng chốc hiểu ra Miêu Cương Dược sư cũng sẽ chết. Hơn nữa hắn phát tác dữ dội như vậy, ngay cả đứng cũng không nổi, chứng tỏ hắn cách lúc chết không còn xa.
Hương Linh cũng đã từng phát tác, đương nhiên biết Miêu Cương Dược sư cũng đang như vậy. Hắn vọt tới, vội vàng muốn đỡ lấy Miêu Cương Dược sư thì hắc điêu trên vai bỗng nhiên phát sinh tiếng rống giận dữ.
Tiếng rống đó rất đáng sợ, như thể gặp phải địch nhân. Hương Linh bị chấn động, không động vào nữa, cho rằng hắc điêu là kêu mình, nhưng ở phía sau hắn Quan Khúc Nham thở ra một hơi lạnh ngắt nhìn về phía không trung.
Hương Linh nhìn theo ánh mắt Quan Khúc Nha, cũng đồng thời thở ra. Từ trong tinh không bỗng xuất hiện một đôi giày đen như mực.
Tiếp đó là hắc y huyền hắc sắc chậm rãi xuất hiện, y sắc đen như mực, ở trên khảm tơ vàng cùng châu bảo quý giá, hơn nữa kiểu quần áo cực kỳ đặc biệt, trên đời nhất định không có mấy ai ăn mặc loại y phục như vậy.
(gì mah xuất hiện như siêu mẫu trên sàn catwalk a ‘_______’-)
Quan Khúc Nham lại thở mạnh ra, bởi vì tóc đen của người nọ chậm rãi xuất hiện.
Tóc đen phi tán như thác nước, tiếp đó xuất hiện một hình môi hoàn mỹ, đôi môi dần dần hiển lộ ra thành một cái mỉm cười mềm mại, nụ cười đó ôn nhu nho nhã, xem ra tuấn mỹ kinh người, hắn là nam nhân anh tuấn nhất Hương Linh từng thấy qua.
Nam nhân tuấn mỹ như vậy ở trước mặt, lại mang theo nụ cười ôn văn nho nhã, theo lý sẽ làm người ta toàn thân thả lỏng, cũng muốn cười theo. Thế nhưng hắn khiến Hương Linh không hiểu vì sao mà rùng mình. Cái loại cảm giác sợ hãi kinh khủng một cách kỳ quái này khiến toàn thân hắn không thể động đậy, hơn nữa cảm giác khó chịu đó càng lúc càng mạnh, mạnh tới mức Hương Linh muốn nôn mửa, còn hoa Hương Linh mới trồng trong thính đường thoáng chốc đã héo rũ mà chết.
Nam nhân tóc đen ở trong không trung một thân hắc y hắc sức hoa lệ, cùng với Miêu Cương Dược sư bạch phát bạch y hình thành một sự đối lập. Hắn giơ chân ngồi trong không trung, cũng không nhúc nhích, thần tình tự nhiên, ngữ âm như mật, căn bản không nghe ra lời hắn nói lại có ác ý khó hình dung tới như thế.
“Tố Phi Ngôn, ngươi rốt cục cũng phải chết sao?”
Hắn nói cực kỳ khoái trá, như thể cái chết của Miêu Cương Dược sư đối với hắn mà nói là thiên đại lạc thú chờ đợi đã lâu, mà hắn hiện tại rốt cuộc có thể thưởng thức lạc thú say lòng người không gì sánh được đó.
Hương Linh chưa từng nghe qua ai gọi tên Miêu Cương Dược sư, ngoại trừ Miêu Cương Thần tử ra không ai dám gọi tên thật của Dược sư.
Dù sao Miêu Cương Dược sư cũng là người đầu tiên ở Miêu Cuơng mang cả hai danh hiệu dược sư và cổ độc sư hàng đầu, vậy nên mọi người chỉ dám gọi hắn là Dược sư, thứ nhất là vì cung kính y thuật của hắn, thứ hai là vì sợ cổ thuật của hắn, không ai dám không biết tốt xấu gọi thẳng tên thật của hắn ra.
“Thực sự là đáng thương a, đau đến nói cũng không nói được, sinh mệnh con người thật là yếu đuối, dù là Tố Phi Ngôn ngươi cũng vậy, ngươi chết thê thảm như vậy ta thực sự không xem nổi.”
Nam nhân trong không trung cười đến tao nhã, cao cao tại thượng nhìn Miêu Cương Dược sư cuộn mình trên mặt đất. Tuy rằng nói hắn không xem nổi, nhưng khóe miệng mang nụ cười, thản nhiên thưởng thức dáng vẻ thống khổ của Dược sư.
Sủng vật tùy thân hắc điêu của Miêu Cương Dược sư lông mao dựng đứng, nó bổ nhào vào trong không trung, hắc y nam nhân hơi giật mình, hắn cười nói “Ta giết nó, ngươi có đau lòng hay không a? Tố Phi Ngôn, nếu có thể khiến ngươi lộ ra những biểu tình khác nhau như vậy, ta đây sẽ rất vui vẻ giết nó.”
Miêu Cương Dược sư quát lên “Trở về đây, ai bảo ngươi động?”
Nhưng hắn vừa quát xong, liền toàn thân mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Tiếng quát vừa rồi hình như dùng hết khí lực toàn thân, mà hắc điêu lập tức cúi đầu nghe lời chui về bên người Dược sư.
“Ta hôm nay chưa giết người, thấy tay thật là khó chịu. Tố Phi Ngôn, có bản lĩnh thì ngăn ta, để ta xem bản lĩnh dùng cổ độc thần hồ kỳ kỹ của ngươi.”
Hương Linh phát giác toàn thân phát lạnh, nam nhân kia vốn đang nhìn Tố Phi Ngôn nằm dưới đất, thế nhưng hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hương Linh cùng Quan Khúc Nham. Chân Hương Linh như thể trúng tà, không thể bước đi được, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, mà ánh mắt thì hoàn toàn không thể rời khỏi nam nhân trong không trung.
Nam nhân quay mặt sang, đôi mắt không biết là màu gì, nhưng phi thường đặc biệt, đặc biệt tới mức khiến Hương Linh mồ hôi lạnh chảy càng nhiều, như con mồi giữa đám xà lang, động cũng không động được. Miêu Cương Dược sư bỗng nhiên từ mặt đất nhảy lên, che trước mặt bọn họ “Đừng nhìn mắt hắn, đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài.”
“Tố Phi Ngôn, Ngươi rất thích phá hứng thú của ta, từ trước đến giờ đều như thế, đến để ta thưởng thức một chút biểu tình thống khổ của ngươi cũng không chịu. Biểu tình băng lãnh của ngươi chẳng bao giờ thay đổi, nhưng ngươi cho rằng ngươi phong ta ở trong băng, ta sẽ không động đậy sao?”
Nam nhân cười ra tiếng, tiếng của hắn so với nhạc khí còn dễ nghe hơn, so với hương mật càng say lòng người hơn, nhưng khẩu khí hoàn toàn không như thế.
Đó là sát ý, máu tanh cùng không vui tổng hợp lại.
“Tố Phi Ngôn, ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm, ta còn tưởng rằng ngươi không phải người ngu xuẩn như vậy, băng cổ phong được ta sao? Ta không tin ngươi không biết trên đời hết thảy cổ độc đều tùy ra sử dụng, đến băng cổ cũng thần phục dưới chân ta, nghe lệnh ta. Ngươi lại dùng băng cổ ủy khuất để phong trụ ta, thực khiến ta hoàn toàn thất vọng. Tố Phi Ngôn, ngươi không nên là người ngu xuẩn như vậy a.”
(băng cổ là sâu băng đó ‘____’-)
Nam nhân vẻ mặt tao nhã tiếu ý, thế nhưng trong mắt bắn ra cuồng vọng, máu tanh loang loáng, như điện như hỏa, cuồng phóng kinh người, chỉ hai chữ ‘sát ý’ không đủ để hình dung.
Thời gian phát tác của Tố Phi Ngôn có lẽ đã qua, hắn kéo Hương Linh cùng Quan Khúc Nham “Còn không mau ra ngoài, đem cửa phòng khách đóng lại, không cho bất cứ kẻ nào vào.”
Hương Linh biết người này mình căn bản không cách nào đối phó, trên đời này người có thể đối phó hắn có lẽ chỉ có Miêu Cương Dược sư, vậy nên Hương Linh kéo Quan Khúc Nham chạy vội ra khỏi phòng khách đóng cửa lại. Hắn đứng ở ngoài cửa, thanh âm bên trong rất nhỏ, nhỏ đến mức hắn không nghe được Miêu Cương Dược sư đang nói cái gì.
Quan Khúc Nham hoàn toàn không hiểu mới xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng mơ hồ biết nam nhân đó là một nhân vật nguy hiểm. Không bao lâu sau, Miêu Cương Dược sư vẻ mặt băng lãnh đi ra, trong đại sảnh đã biến mất hình bóng của hắc y nam nhân.
Hương Linh cực kỳ lo lắng, tới gần Dược sư thấp giọng hỏi “Dược sư, ngươi thế nào rồi?”
“Không có việc gì, ta phải về Miêu Cương.”
Không nói gì, cũng không có bất cứ phản ứng gì, biểu tình của Miêu Cương Dược sư vẫn băng lãnh y như trước, không chút nào nhìn ra hắn cùng hắc y nam nhân ở trong phòng đã nói chuyện gì, mà đó vốn chính là thái độ hành sự của Dược sư từ trước tới giờ.
“Ngươi nọ là… chính là cái thứ kia sao? Bởi vì hoa tất cả đều khô.”
Miêu Cương Dược sư băng lãnh đi vào giữa đám hoa, hắn không làm bất cứ động tác gì, thoáng chốc hoa đều sống lại, khai nụ ra hoa, khiến Hương Linh kinh ngạc không thôi, còn Quan Khúc Nham thì ngây cả người.”
Miêu Cương Dược sư lạnh nhạt nói “Hoa cũng không có héo.”
Hương Linh không thể tin được “Thế nhưng vừa nãy rõ ràng… rõ ràng…”
“Dù là héo, ta cũng sẽ khiến nó sống lại.”
Miêu Cương Dược sư tới gần Hương Linh, đưa tay xem mạch hắn, mạch tượng không có gì quái dị. Hắn lại xem mạch của Quan Khúc Nham, mạch tượng đó cũng bình thường.
“Sau này nhìn thấy hắn thì phải chạy đi. Ở trong mắt các ngươi hắn nhìn giống người, kỳ thực không phải người, cũng không phải thứ gì, hắn là cổ thú, là cổ vương dốc lòng làm ra, là cổ thú độc nhất thế gian, không ai có thể giết được hắn. Ai nhìn vào mắt hắn, sẽ phát cuồng mà chết.”
“Vậy nên Dược sư cũng không có cách nào hủy diệt hắn?”
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng cười, nụ cười đó như hỏa như băng, diễm lệ lại hành lãnh, kiều mị lại như tuyết “Ta chỉ là một con người mà thôi.”
Hương Linh “Thế nhưng Dược sư nhất định cũng đã từng nhìn vào mắt hắn, bằng không sao lại biết sẽ phát cuồng mà chết, thế nhưng ngươi lại không có…”
Lời Dược sư mang theo hàn ý “Bởi vì hắn không muốn để ta phát cuồng, hắn muốn ta thần trí rõ ràng chết ở trước mặt hắn.
Hương Linh lo lắng hỏi “Hắn vì sao muốn giết ngươi?”
Chỉ thấy thần sắc Dược sư đạm nhiên “Bởi vì vốn hắn được tạo ra để giết ta.”