Khép lại quyển tạp chí thứ ba, Mao Thư Trần trong lòng ẩn ẩn thở dài – cư nhiên thật sự trách lầm hắn.
Vốn Mao Thư Trần lúc phát hiện Hà Trung Toàn cư nhiên che giấu đạo hạnh thực sự của hắn liền rất buồn bực cho rằng hắn có tâm muốn giấu diếm. Cố tình tiếp đó lại từ Tiểu Lưu biết được Hà Trung Toàn cư nhiên đem y viết thành nhân vật tiểu thuyết, đả kích liên tiếp làm cho Mao Thư Trần rơi vào tư tưởng sai lầm, để tâm vào chuyện vụn vặt cho rằng Hà Trung Toàn đang lợi dụng y, rồi mới một mực phủ nhận hoàn toàn những điều Hà Trung Toàn đã làm. Thế là buồn bực không thèm nhìn Hà Trung Toàn, thậm chí còn chạy đến Melbourne, muốn đi là đi.
Không ngờ khi lên máy bay lại ngẫu nhiên gặp được một người cũng là tác giả tiểu thuyết, Trương Tiếu Ngôn lại là người hâm mộ của Hà Trung Toàn, nghe xong phân tích của hắn, Mao Thư Trần lúc này mới tĩnh tâm một lần nữa nhớ lại những hành động cử chỉ của Hà Trung Toàn, phát hiện hắn đối với mình không phải hư tình giả ý. Nhất là lúc trước khi mình ăn nhầm cá sardine hiện ra nguyên hình cũng là đối phương ôm lấy mình cho mình ấm áp, lo trước lo sau chăm sóc ngày đêm mới khỏe lại. Còn có hai người cùng nhau chữa bệnh giúp con chuột nhỏ, điệu waltz trong căn phòng yên tĩnh dưới ánh hoàng hôn nữa… Mỗi một việc làm cho y hiện tại nghĩ tới liền nhếch khóe miệng. Việc này… cho dù chó ngốc có viết ra cũng làm cho người ta xem thật vui vẻ.
Cho nên Mao Thư Trần mới có thể mượn tiểu thuyết của Hà Trung Toàn từ Trương Tiếu Ngôn, muốn nhìn xem dưới ngòi bút của hắn, bản thân mình rốt cuộc tồn tại ở cái dạng gì. Kết quả đọc xong ba kì tiểu thuyết ‘ở chung’ còn đang dang dở tới nay lại phát hiện căn bản không giống như những gì y nghĩ đến là đề cập chuyện sinh hoạt cá nhân, ngoại trừ tính cách của nhân vật giống với hai người họ ra cùng với một vài câu đối thoại trong cuộc sống hàng ngày của họ ra, rất nhiều chuyện không có viết vào tiểu thuyết.
Trên thực tế, đây là Mao Thư Trần hiểu lầm về ‘lấy tư liệu’, Hà Trung Toàn nếu quyết định viết về bác sĩ khoa tiết niệu, hẳn là không có khả năng đào móc tư liệu sống trên người y, bản thân hắn cũng đọc rất nhiều truyện ký, tìm đọc rất nhiều tư liệu cùng ca bệnh, đợi đến khi trong lòng đã dự liệu đầy đủ mới hạ bút viết xuống, nhưng trong lòng hắn yêu Mao Thư Trần mới đem tính cách của y viết vào văn, trở thành tính cách của nhân vật. Nhất là sau khi tình yêu của hắn với Mao Thư Trần càng sâu đậm, lúc viết văn bắt đầu cố ý giảm bớt những câu đối thoại trong cuộc sống của hai người đi.
Đợi đến khi Mao Thư Trần xem xong ba kỳ sau, cuối cùng cũng tỉnh táo hiểu rõ chuyện mình nháo rời đi quả thật có chút lỗ mãng.
“Sao thế, tiểu thuyết của nhà văn Tâm Trung Khả Nhân rất hay đúng không?” Trương Tiếu Ngôn nhìn vẻ mặt Mao Thư Trần có chút đăm chiêu, còn tưởng rằng y giống mình đang suy ngẫm về bộ tiểu thuyết. “Đây chính là lần đầu tiên tác gia dùng ngôi thứ nhất viết văn, dùng vẫn là cách nhìn của nam giới, nhất là đối với bác sĩ khoa tiết niệu kia miêu tả hết sức tường tận, trong câu nói cũng lộ ra tình yêu tràn ngập – ha ha, anh cũng không biết những cô nhóc ở trên mạng có bao nhiêu điên cuồng đâu, trực tiếp kêu ‘thì ra tác gia cũng là một hủ nữ!’, hiện tại ngay cả đồng nghiệp văn còn ra không ít đâu!” Nói đến đây, Trương Tiếu Ngôn âm thầm thè lưỡi: hắn cũng vì hai nhân vật kia viết ra đồng nghiệp văn cao H, dù sao viết về chuyện giường chiếu chính là điểm mạnh của hắn.
“Tóm lại, tác giả đối với nhân vật đúng là tràn ngập tình yêu!” Trương Tiếu Ngôn ra kết luận.
Mao Thư Trần nhẹ nhàng sờ bìa mặt tạp cí, cúi đầu giấu đi vẻ kỳ dị trong con ngươi: “…Đúng vậy, thật rất yêu.”
=============
Lúc xuống máy bay Mao Thư Trần mới mở di động, không ngoài dự đoán trong di động nhanh chóng bị nhồi đầy các tin nhắn giải thích của Hà Trung Toàn, chỉ là tiếng vang cũng gần phút.
“Ô ô ô… Thư Trần anh biết anh sai rồi, anh muốn nói với biên tập là anh không viết truyện đó nữa! Em đừng tức giận mà!” Hừ, nếu y không biết, chẳng lẽ Hà Trung Toàn còn muốn tiếp tục viết?
“Em trở về đi, mặc kệ em đánh anh mắng anh ra sao anh cũng không dám đánh lại!” Vô nghĩa, hiện tại y đánh Hà Trung Toàn thế nào thì hắn cũng không dám đánh trả!bg-ssp-{height:px}
“Đừng không để ý đến anh mà, xuống máy bay liền gọi điện cho anh được không a!” Ai mà gọi điện cho hắn chứ, cước điện thoại đường dài đắt chết đi được.
“Dì cả của anh cũng biết hai ta ở cùng một chỗ, tuyệt đối không thể chia tay a.” Rốt cuộc là Hà Trung Toàn đàm luyến ái hay là dì cả của hắn đàm luyến ai đây?
“Thư Trần, anh thề với trời, nếu sau này anh còn lừa gạt em thêm một chút nào nữa thì đến thiên kiếp lần sau, anh sẽ bị đánh hồn phi phách tán!” Lập loại lời thề này làm gì, y cũng không bắt hắn chết…
Nhìn xem bao nhiêu đó tin nhắn, cái sau so với cái trước thành khẩn hơn, cái sau so với cái trước lấy hết tâm phế, cái sau so với cái trước thề thốt ác độc hơn… Mao Thư Trần dựa theo thời gian tin nhắn đến mỗi cái đều xem qua, cuối cùng có một tin nhắn vừa vặn mới nhận được khoảng mấy phút trước, nội dung như thế này:
“Thư Trần, anh đều đã nói đến thế rồi, em rốt cuộc có tha thứ cho anh không> Em xem mùa đông cũng sắp tới rồi, hai động vật cũng nên dán vào nhau để sưởi ấm thì càng thoải mái… Cho nên cho… cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa được không?”
Mao Thư Trần chọn chọn mi, ấn trả lời, di động bùm bùm đưa vào một chuỗi ký tự: “Tôi đang ở nam bán cầu nóng muốn chết đây.” Nhìn tin báo gửi thành công, Mao Thư Trần xấu xa nhếch khóe miệng.
“Bác sĩ Mao, người đón chúng ta đang ở bên này!” Một bác sĩ khác vừa bước ra lên tiếng gọi y.
“Tôi biết rồi, đến ngay đây!” Mao Thư Trần cao giọng đáp lời, cũng không chờ Hà Trung Toàn hồi âm, trực tiếp nhét di động vào túi, nhắc tới hành lý chắc là cũng sắp được đẩy ra: để cho chó ngốc kia lo lắng tiếp vài ngày đi, trừng phạt như vậy là tốt nhất.
Ở bên này, Hà Trung Toàn ôm di động lệ rơi đầy mặt: Thư Trần nhất định lại tức giận, bằng không sẽ không trả lời thiếu tự nhiên như này. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, lo lắng Mao Thư Trần không tiếp tục trả lời, lại lo lắng y ở Úc bị yêu tinh chuột túi ngoại quốc đẹp trai mê hoặc… Tóm lại càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hắn nhanh chóng mua vé máy bay ngay buổi chiều hôm đó ngàn dặm xa xôi vượt đại dương đuổi tới Úc.
Ngày hôm sau, lấy một khách sạn cao cấp sao ở Melbourne làm trung tâm, phạm vi năm dặm gặp vài tiếng sấm rồi trời mưa tầm tã, mà những chỗ khác trời trong nắng chiếu, mặt đất nóng cháy. Đây hoàn toàn là hiện tượng tự nhiên kỳ dị làm cho chúng khí tượng học gia sợ hãi than thở không thôi, mà bọn họ cũng không biết, mây mưa trái với quy luật tự nhiên kia hoàn toàn là do con chó giả vờ đáng thương gọi đến, chỉ vì mong được một con mèo tha thứ.
Trong hoa viên khách sạn, Hà Trung Toàn ở trong cơn mưa quỳ gối trước cửa, khàn cả giọng kêu thảm: “Mao Thư Trần, anh xin lỗi!”