" Vù.....ù.....vù....vù....ù..."
Trời đêm thanh vắng, tiếng ếch nhái đang kêu râm ran đột nhiên im bặt, gió từ đâu thổi về khiến cho những tán lá của cây lộc rừng khẽ rung chuyển. Gió thổi qua miệng giếng tạo ra những âm thanh gai người.
" Hú...u....u.....u....."
Trong màn đêm u tối đó, từ phía xa xa bắt đầu hiện ra những cái bóng mờ ảo, thoắt ẩn, thoắt hiện đang tiến lại từ con đường đi vào trong làng. Càng đến gần giếng thì chúng lại càng hiện rõ hơn, đó là đứa trẻ con đang tung tăng, nhảy nhót, trên tay chúng là sợi dây xích cùng được trói vào cô bé. Chúng vừa chạy vừa lôi theo cô bé, trong không trung vang vọng lên tiếng cười khanh khách:
" Hi...hi...hi....đi...nào...đi...nào..."
" He...he...he.....giờ...mày...không....phải...về...nhà...nữa....He...he...he "
" Hi...hi..hi....cùng...chơi...nào.....he..he.."
Người đang bị xích đó chính là Mị, hay nói đúng hơn đó là linh hồn của cô bé. Đám trẻ ma quỷ kia kéo Mị đến khu vực giếng rồi mới thả tay giữ xích ra. Lúc này chúng nháo nhác, nhảy nhót khắp nơi, đứa thì nhảy lên miệng giếng, đứa thì trèo lên cây rồi vắt vẻo đu đưa đu lại.....Đúng với những gì mà Sửu kể vài ngày trước. Nhưng chúng không hề biết rằng bên dưới gốc cây, trong cái hốc nhỏ có một con hình nhân bằng rơm, hình nhân đó được thầy Lương gá vào một phần hồn phách của mình. Lúc này thầy Lương vẫn đang ngồi trong nhà ông Vọng, nhưng nhờ một phần hồn phách yểm vào hình nhân mà giờ đây ông có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ma quái đang diễn ra bên ngoài khu vực giếng làng.
Đám trẻ đó có đứa, mang hình hài trẻ con nhưng tai, mắt, mũi, miệng của chúng không phải của con người. Tai chúng to rộng, nhọn hoắt, ánh mắt đỏ lòm cùng cái miệng lúc nào cũng ngoác ra cười, cả bốn đứa đều có răng nanh......Tất cả bọn chúng đều là quỷ. Cổ tay, cổ chân của chúng đều đeo kiềng vàng, giữa trán của từng đứa có một dấu ấn nhỏ màu đỏ, nhìn giống như hình đốm lửa.
Chúng bắt linh hồn Mị cùng chơi trò trốn tìm với chúng như mọi khi, trong lúc Mị úp mặt vào thân cây lộc vừng bắt đầu đếm thì đám quỷ đó cười những điệu cười đáng sợ, lạnh sống lưng rồi cứ thế tản ra mọi phía, chúng biến mất trong bóng đêm. Chỉ còn giọng nói vang lên mà thôi:
" Ở...đây...nè....hi...hi..hi..."
" Tìm...đi....tìm....đi...."
" He...he...he....He...he...he "
Cứ như vậy. chúng chơi đùa cho tới khi gà cất lên tiếng gáy đầu tiên trong ngày. Khi đó chúng bắt đầu biến mất, linh hồn của Mị cũng như vậy.
" Ò...Ó....O....O..."
Trời đã sáng, thầy Lương lúc này cũng khẽ mở mắt ra, đám bột rải thành hình tròn bao quanh chỗ ông ngồi đã biến thành màu đen như bụi than, thầy Lương đem hình nhân rơm ra ngoài rồi châm lửa đốt. hình nhân tại nhà ông Vọng bị đốt cháy thì con hình nhân dưới hốc cây lộc vừng cũng hóa thành tro. Dọn dẹp lại mọi thứ, sắc mặt thầy Lương có phần nhợt đi, nhưng những gì mà đêm qua thầy Lương nhìn thấy thực sự không uổng công chút nào.
Gà gáy thêm vài tiếng nữa thì ông Vọng cũng cựa mình tỉnh giấc, mở mắt ra ông thấy trong người không còn mệt mỏi gì nữa, tay chân hoạt bát, tinh thần phấn chấn rõ rệt. Bước xuống giường, ông Vọng đã thấy thầy Lương ngồi ở bàn đang hãm chè mặc dù lúc này bên ngoài trời mới bắt đầu hửng đông.
Khẽ vươn vai, ông Vọng hỏi:
- - Thầy dậy sớm thế, mà hôm qua thầy cho tôi uống thứ thuốc gì mà bây giờ người khỏe hẳn ra thầy ạ, bao mệt mỏi tan biến hết. Cứ như thuốc tiên ấy.
Thầy Lương khẽ mỉm cười rồi trả lời:
- - Thứ bột tôi hòa vào nước đó được nghiền từ một số loại thảo dược có tác dụng hồi phục sức khỏe. Nhưng phải kết hợp với cả châm cứu nhằm lưu thông máu trong cơ thể, đẩy được khí độc trong người ra sau đó uống thì mới có tác dụng.
Ông Vọng cười hềnh hệch rồi đáp:
- - Chẳng trách tối qua thầy mới cho tôi uống. Cảm ơn thầy nhiều lắm, tôi đã hoàn toàn khỏi ốm rồi. Mà sao nhìn thầy hình như không được khỏe.
Thầy Lương rót nước rồi trả lời:
- - Tôi không sao, bác trưởng làng khỏe là tốt rồi, bởi sắp tới đây chúng ta còn phải làm một vài chuyện vô cùng quan trọng.
Đợi ông Vọng ngồi xuống ghế, lúc này thầy Lương mới tiếp tục nói:
- - Đám trẻ ma mà cậu Sửu đã nhìn thấy tại giếng làng chính xác là Tiểu Quỷ. Nhưng chúng không phải là dạng Tiểu Quỷ mà tôi từng nói với bác trưởng làng. Chúng là những con quỷ được tạo ra với một mục đích khác. Hay nói một cách khác, đám Tiểu Quỷ này là một dạng tà thuật rất hiếm người sử dụng.
Ông Vọng liền hỏi:
- - Chẳng lẽ nó còn kinh khủng hơn việc gϊếŧ người mẹ đang mang thai rồi lấy đứa bé trong bụng ra để làm bùa hay sao thầy...?
Thầy Lương đáp:
- - Nó còn đáng sợ hơn thế, để luyện ra thứ bùa ma tà đạo này, người luyện bùa sẽ nuôi người phụ nữ cùng mang thai trong khoảng thời gian giống nhau và phải là con trai. Những người phụ nữ này không bị gϊếŧ trong lúc mang thai, ngược lại còn được chăm sóc một cách vô cùng cẩn trọng. Được ăn những thứ sơn hào hải vị, tắm nước hoa hồng mỗi ngày, nhưng tuyệt đối, trong thời gian mang thai kể từ tháng thứ , họ không được tiếp xúc với đàn ông dù chỉ là nhìn. Mọi kẻ hầu, người hạ bắt buộc phải là nữ giới. Có thể nói, những người phụ nữ này trong khoảng thời gian tháng con lại họ giống như những bà chúa, bà hoàng được cung phụng từ chân tơ kẽ tóc. Kẻ luyện bùa bắt buộc phải làm như vậy là để thai phụ lẫn thai nhi được hạ sinh đúng ngày, đúng tháng. Và khi đứa bé được sinh ra, mẹ của chúng lập tức bị gϊếŧ chết. Họ bị gϊếŧ mà không được nhìn thấy mặt con của mình.
Ông Vọng cầm chén nước mà tay run run, ông Vọng nói:
- - Thực sự như...vậy.....sao...?
Thầy Lương đáp:
- - Phương pháp luyện bùa này còn ác hơn việc luyện Tiểu Quỷ thông thường gấp cả trăm lần. Bởi vì việc luyện một Tiểu Quỷ như cách tôi nói với trưởng làng, thầy bùa có thể nhặt xác hài nhi về, hoặc đào trộm mộ của hài nhi mới chết, ác độc hơn thì là gϊếŧ người mẹ mang thai để lấy con luyện bùa. Nhưng đám Tiểu Quỷ xuất hiện trong làng này được tạo ra bằng cách vô cùng man rợ. Để chọn được người phụ nữ mang thai đứa bé trai ấy. Kẻ luyện bùa chắc chắn phải sử dụng rất nhiều các cô gái, khiến cho họ phải mang thai. Bởi xác xuất mang thai con trai hay con gái không thể tính được chắc chắn. Do vậy, càng nhiều người mang thai cùng thời điểm thì sẽ càng dễ chọn lựa hơn. Khi đã xác định được chính xác bào thai là con trai, những người còn lại cũng sẽ bị gϊếŧ, hoặc bắt phải phá bỏ thai nhi trong bụng. Nhưng thường, họ sẽ bị gϊếŧ chết trong bí mật. Nhưng đó chưa phải là kết cục cuối cùng.....
Ông Vọng hỏi dồn:
- - Thầy nói tiếp đi...
Thầy Lương dừng lại vài giây, sau đó ông nói tiếp:
- - Bốn đứa trẻ ấy sẽ được nuôi dưỡng đến tháng sau, chính tay kẻ luyện bùa sẽ chăm sóc chúng. Tất nhiên trẻ con thì phải được nuôi bằng sữa mẹ.....Nhưng để luyện bùa, thầy phù thủy sẽ cho chúng uống thêm một thứ nữa trong thời gian tháng ấy.
Ông Vọng không dám chớp mắt, ông hỏi:
- - Là...thứ...gì...vậy...?
Thầy Lương trả lời:
- - Đó chính là máu được lấy từ chính người mẹ đã chết của chúng. Chúng được nuôi bằng máu, nói một cách khác, ngay khi sinh ra, bọn chúng đã bị buộc biến thành quỷ. Lý do mà thầy phù thủy phải tự tay nuôi dưỡng chúng là bởi vì sau khi bùa được luyện thành công, những con Tiểu Quỷ kia sẽ nhất mực trung thành với kẻ luyện ra chúng, chúng tuyệt đối tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của chủ. Tiểu Quỷ thông thường sau khi chủ nhân chết, nó sẽ như một linh hồn bơ vơ, lang thang, mất phương hướng vì sợi dây liên kết với chủ đã đứt. Nhưng với loại Tiểu Quỷ này, dù cho chủ nhân có chết, thì lời nguyền mà chủ nhân bắt chúng thực hiện vẫn sẽ tồn tại mãi mãi......Trừ khi trong lời nguyền đó có lý do để hóa giải, còn không kẻ nào xâm phạm đến giao ước của chúng với chủ nhân, kẻ đó sẽ phải chết. Cao Côn quá độc, việc yểm long mạch đã là nghịch thiên, nhưng thật không thể ngờ ông ta còn luyện cả loại Tiểu Quỷ ma quái, đáng ghê sợ này. Nhưng thật may mắn, có lẽ Cao Côn nghĩ thuật giấu long mạch sẽ khiến cho không ai phát hiện ra đoạn xương sườn trấn yểm của ông ấy nên bác trưởng làng mới còn có thể sống. Bởi cho dù có là huyết mạch của họ Cao, bác vẫn bị Tiểu Quỷ gϊếŧ chết nếu trong lời nguyền của Cao Côn không có giao ước bỏ qua cho người mang dòng máu của Cao Gia. Thứ tà thuật này nếu không biết được giao ước của chủ nhân với Tiểu Quỷ thì không thể hóa giải. Vì chúng là ma quỷ nên chỉ xuất hiện vào ban đêm cho đến khi gà gáy tiếng đầu tiên. Tuy là quỷ nhưng chúng vẫn mang hình hài và tính cách của trẻ con, đêm đến, nếu ai gặp chúng, nhìn thấy chúng thì sẽ bị chúng gϊếŧ chết. Nghe thì có vẻ chúng đáng sợ, nhưng không gặp thì không sao. Tuy nhiên, với việc địa mạch nơi đây chưa thể phục hồi sau khi gỡ bỏ trấn yểm thì quỷ khí của chúng sẽ ngày càng tăng. Chúng có thể hại người bằng cách sử dụng chính tà niệm, thù hận trong con người. Giống như cách mà chúng bắt hồn của cô bé Mị và giúp cô bé gϊếŧ người. Theo như những gì tôi được biết thì thường Tiểu Quỷ chỉ xuất hiện ở đúng vị trí của nó, nhưng nay đám Tiểu Quỷ này có thể thoải mái dạo chơi trong làng khi đêm xuống, chứng tỏ quỷ khí của chúng vô cùng mạnh. Trong con người luôn tồn tại tham - sân - si, cả thù hận nữa. Sẽ ra sao nếu không chỉ có cô bé Mị, mà sẽ là nhiều những cái chết đáng sợ nữa xảy ra, bởi chỉ cần có tà niệm, kẻ đó sẽ bị Tiểu Quỷ dẫn dụ. Đêm qua tôi đã thấy, linh hồn của cô bé Mị bị chúng dùng xích trói lại. Nếu không cứu được cô bé, thì dù đã chết, cô bé cũng vẫn phải sống trong một thế giới linh hồn bị đọa đày.
Ông Vọng ấp úng hỏi:
- - Liệu....liệu thầy...có cách...gì không...ạ..?
Thầy Lương khẽ lắc đầu:
- - Hiện thời tôi chưa thể nghĩ được cách gì cả, những bùa chú, tà thuật mà Cao Côn sử dụng, đối với tôi mà nói vô cùng thâm hiểm. Cao Côn này khả năng có lẽ không thua kém gì sư phụ của tôi lúc người còn sống. Giải được thuật " Giấu Long Mạch " là do may mắn tôi đã đọc được quyển sách ghi chép cấm thuật của sư phụ. Còn về Tiểu Quỷ, tôi hay bất cứ ai biết về bủa ngải Trung Hoa đều đã đọc qua, nhưng để phá giải còn phải dựa vào kẻ luyện ra thứ tà thuật này. Thường chỉ có người luyện ra chúng mới sai khiến được chúng. Mà Cao Côn đã chết ngót nghét năm nay rồi......Không muốn nói là vô vọng....