Miếu Hoang

chương 7: con đường trả nghiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai vợ chồng chủ quán trọ đỡ bà cụ lên giường, bà cụ hình như bị ngất xỉu, phần cánh tay có một vài vết bầm nhỏ do va đập nhưng không đến nỗi tồi tệ lắm. Những cái móng tay dài ngoằng, sắc nhọn khi nãy giờ cũng đã biến mất. Đắp chăn cho bà cụ xong, vợ chủ quán trọ đi vào bên trong phòng ru cậu con trai ngủ, còn chủ quán trọ ngồi xuống ghế, đối diện với ông Lương, chờ đợi xem ông Lương sắp nói gì.

Nhấp ngụm nước, ông Lương bắt đầu:

— Trước tiên cho tôi xin lỗi vì đã quay về hơi chậm. Chắc hai vị đã phải rất sợ hãi.

Chủ quán trọ vâng dạ gật đầu, chủ quán trọ thắc mắc:

— Dạ, thưa thầy, bây giờ đã xong việc, thầy có thể cho tôi biết thầy đã đi đâu được không ạ..?

Ông Lương mỉm cười:

— À, cũng không có gì. Tôi đến chỗ tiệm bạc hôm trước. Bác chủ còn nhớ trưa hôm qua, lúc rời khỏi nhà, tôi có thò tay vào tay nải để dưới bụi trúc lấy một vật gì đó chứ...?

Chủ quán trọ tất nhiên là nhớ, ông ta hỏi:

— Dạ có, là thứ gì vậy thầy..?

Ông Lương đáp:

— Là một thỏi bạc, tôi đem thỏi bạc ấy dến tiệm bạc rồi nhờ họ đúc thành cây đinh bạc và hẹn hôm nay sẽ lấy. Nhưng không may, chẳng hiểu họ làm ăn thế nào mà lúc tôi đến lại chỉ có cây đinh. Thành thử ra phải đợi làm nốt cây còn lại, do vậy mới quay về hơi muộn giờ. Nhưng không ai bị sao là tốt rồi.

Mặc dù ông Lương nói như vậy, nhưng chủ quán trọ cũng hiểu, ông Lương đã dự trù hết được mọi việc. Thế cho nên ông Lương mới cẩn thận dặn dò rải muối trộn than hoa bên trong buồng. Thứ đó đã ngăn cản không cho bà cụ đặt chân vào bên trong, ông Lương tiếp:

— Ban nãy tôi mới chỉ dùng đến cây đinh, trong đó mới chỉ ghim cây vào tủ. Số đinh vẫn còn, điều đó có nghĩa là tà ma trong nhà tôi chưa diệt được hết. Đó là lý do vì sao ban nãy tôi nói công việc mới làm xong một nửa.

Chủ quán trọ run run hỏi:

— Như vậy có nghĩa là nó vẫn sẽ tiếp tục ám hại nhà tôi phải không hả thầy...?

Ông Lương cười:

— Không, diệt ma, trừ yêu xưa nay mỗi một thầy bùa, thầy pháp đều có những cách khác nhau. Người thì bắt nhốt, người thì đánh cho hồn tiêu, phách tán khiến cho linh hồn ma quỷ đó tan vào hư vô, còn cũng có người tuy biết chúng là tà ma, đã từng hại người nhưng vẫn để cho chúng một con đường sám hối, sau đủ duyên kiếp chúng sẽ được siêu thoát. Thường thì người ta không dùng cách số , bởi nó mất công, mất sức, giải nghiệp cho người sống đã khó, huống gì là giải nghiệp cho người đã chết. Cần phải tìm hiểu cặn kẽ, căn nguyên sâu xa mọi chuyện, gỡ bỏ những oán hận chất chứa trong linh hồn, và quan trọng muốn độ cho người khác thì bản thân người độ phải có tâm trước đã. Tôi đóng cây đinh bạc vào tủ là đã phong bế linh hồn của người phụ nữ này trong đó. Bây giờ chỉ cần đóng nốt cây đinh còn lại vào tủ, cuối cùng, bác chủ chỉ cần đốt cái tủ đó đi, đem tro tủ rải về hướng. Như vậy thứ tà ma này sẽ bị tiêu diệt, vạn kiếp linh hồn phân tán, không còn cách siêu sinh. Như vậy, nó cũng không còn hại được gia đình thí chủ hay bất cứ một ai nữa. Tôi để ba cây đinh bạc còn lại ở đây, cách làm tôi cũng đã chỉ rõ. Khi trời sáng, bác chủ chỉ cần làm đúng như vậy là được.

Khẽ đặt ba cây đinh lên mặt bàn, ông Lương nhìn chủ quán trọ chờ đợi. Nhưng chẳng mất một giây suy nghĩ, chủ quán trọ nói:

— Thưa thầy, đúng là tôi đã rất sợ khi chứng kiến chuyện này. Nhưng suy cho cùng, cũng do mẹ tôi đưa cái tủ này về nhà. Giờ nếu làm như thầy nói tôi thấy ác quá, lỗi do chúng ta gây ra nhưng lại trút bỏ hết lên người khác, tôi e, tôi không thể làm được. Tôi.... tôi..... tôi xin thầy, còn có cách nào khác để giúp cho hồn ma này được siêu sinh không ạ...? Tốn kém như thế nào, gia đình tôi cũng đều xin chấp nhận.

Ông Lương hỏi:

— Vậy là bác chủ muốn giải nghiệp cho người đã chết...? Nhưng điều này sẽ khiến bác chủ gặp một số phiền hà đấy, bác chủ vẫn muốn làm như vậy...?

Chủ quán trọ gật đầu đầy quả quyết:

— Dạ thưa thầy, chỉ cần có cách tôi chấp nhận. Mong thầy chỉ dạy.

Ông Lương cười lớn:

— Ha ha ha, ha ha ha, quả đúng là bác chủ đây có lòng nhân hậu. Tôi thật kính phục, quả nhiên tôi đã không nhìn lầm người.

Dứt lời, ông Lương nói vào không trung:

— Vong nữ kia, nhà ngươi nghe thấy rồi chứ. Lẽ ra ta phải đánh cho người hồn tiêu phách tán. Nhưng nay, vị gia chủ đây một lòng nhân đức, không những muốn tha cho ngươi mà còn muốn giúp ngươi giải nghiệp chướng. Thương hoàn cảnh của ngươi đáng thương hơn là đáng trách, trước khi rời khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi vậy.

Nhìn chủ quán trọ, ông Lương nói:

— Gỗ đóng tủ chính là gỗ được trộm từ quan tài của một người phụ nữ, người này chết năm tuổi, chôn chưa được mấy ngày thì bị đào mộ. Linh hồn đi theo quan tài vất vưởng trần gian, qua nhiều năm oán khí tích tụ, dần dần trở thành vong ác. Nhưng cũng chưa hại ai bao giờ, việc chú Sáu chết không phải do hồn ma của cô ta báo oán. Cái tủ này đã ở nhà chú Sáu năm nay rồi, nhưng việc trong nhà có vong hồn người chết thực sự không phải chuyện tốt. Tuy nhiên đúng như lời bác chủ nói, một phần nguyên nhân dẫn đến chuyện này cũng do người sống. Xét về một mặt nào đó, cô ta cũng là người bị hại.

Chủ quán trọ thắc mắc:

— Nhưng sao cô ta ở nhà chú Sáu năm không hại ai mà về đây lại muốn hại mẹ vợ và con của tôi.

Ông Lương gật đầu giải thích:

— Người phụ nữ này chết trong khi sinh, con cô ta cũng không cứu được. Do vậy khi vợ bác chủ sinh con, vô hình cô ta nghĩ đó là con của mình. Do chỉ là vong linh gá vào cái tủ nên cô ta bắt buộc phải nhập vào mẹ vợ thí chủ, ngày ngày đòi bế cháu. Âm dương cách biệt, ma quỷ cuối cùng vẫn là ma quỷ, tà niệm trong chúng là vô cùng lớn. Nó khiến cô ta muốn đưa đứa bé đi cùng để thay thế cho đứa con của mình. Mấy năm qua, hồn phách của cô ta luôn đi cùng chiếc tủ, muốn đi không được, muốn ở không xong.

Chủ quán trọ rân rấn nươc mắt sau khi nghe ông Lương kể chuyện về quá khứ của hồn ma nơi chiếc tủ, chủ quán trọ hỏi:

— Thưa thầy, vậy giờ tôi phải làm gì...?

Ông Lương đáp:

— Mọi thứ muốn giải quyết triệt để thì phải giải quyết từ điểm bắt đầu. Ngày mai, sau khi làm một cái lễ, phiền bác chủ chuẩn bị cho tôi hai con hình nhân bằng giấy, con lớn là người nữ, con nhỏ mang hình hài một bé trai, kèm theo đó là tiền vàng, vài bộ quần áo dành cho hai con hình nhân. Làm lễ xong, bác chủ khấn tên Đoàn Thị Thanh Trang rồi đốt. Còn về phần cái tủ như tôi nói ban nãy, nếu chọn cách cầu siêu cho vong hồn thì bác chủ sẽ phải đưa cái tủ này về với gia đình của vong nữ kia để họ nhận lại rồi có cách cải táng mồ mả, nhang khói, thờ phụng, như thế mới giúp cô ta sớm được siêu thoát. Địa chỉ, nơi chốn của cô ta trước khi rời khỏi đây tôi sẽ để lại cho bác chủ. Chỉ cần đưa cái tủ đúng đến nơi đó và đọc tên Đoàn Thị Thanh Trang là họ sẽ biết.

Chủ quán trọ còn cẩn thận hỏi:

— Nhưng nếu họ nghĩ tôi lừa đảo thì sao ạ...?

Ông Lương mỉm cười:

— Nếu vậy thì bác chủ chỉ cần mở cánh tủ bên tay trái, nhìn vào góc tủ phía trên sẽ thấy một dòng chữ, cho người nhà họ Đoàn nhìn thấy dòng chữ đó ắt họ phải cúi lạy bác chủ chứ đừng nói đến chuyện vu cho bác chủ là lừa đảo.

Chủ quán trọ cũng muốn xem dòng chữ trong tủ là gì nhưng do sợ nên không dám đến gần cái tủ. Sáng hôm sau, đúng như lời thầy Lương dặn, đồ lễ bái được chuẩn bị đầy đủ. Làm lễ, đốt hình nhân xong thì bà cụ bên trong nhà bừng tỉnh, bà bước xuống giường rồi đi ra ngoài nhà nhìn con gái, bà cụ nói:

— Chết thật, mẹ luộc rổ khoai mà không nhớ là đã tắt bếp, bắc nồi xuống hay chưa...?

Vợ chủ quán trọ nghe đúng giọng của mẹ, lại thêm việc luộc khoai, đó là việc mà bà cụ đã làm một tháng trước, khi đó đang luộc khoai thì bà lăn ra ngất xỉu, rồi cứ thế lúc ốm lúc khỏe và chỉ nằm im trên giường. Ông Lương nói:

— Vậy là bà cụ ổn rồi đấy, lễ cúng cũng đã xong, đây là địa chỉ mà bác chủ cần phải đưa cái tủ đến. Nên làm sớm ngày nào, hay ngày đấy, ở lại nơi đây cũng lâu rồi, giờ tôi phải đi đây..... Chúc cho gia đình bác chủ sau này luôn bình an.

Biết thầy Lương đã nói đi thì không giữ được, mặc dù còn muốn khoản đãi thầy vài ngày nữa nhưng không dám nài, chủ quán trọ kính cẩn nói:

— Gia đình tôi đội ơn thầy lắm lắm, nhưng thầy làm việc cũng phải tính công, chỗ này là chút lòng thành mà vợ chồng tôi đã chuẩn bị, mong thầy nhận cho ạ.

Ông Lương mở túi ra rồi chỉ lấy trong đó đúng đồng bạc, chỗ còn lại ông trả lại chủ quán trọ rồi nói:

— Nếu như nhà bác chủ muốn trả ơn tôi thì hãy cứ nhận lại số tiền này. Sau chuyến đi xa quay về mà được việc, tôi chỉ xin / tiền công mà bác chủ nhận được từ chuyến đi đó. Nếu như không được trả công thì số tiền này coi như tôi giúp cho vong nữ kia lộ phí đi đường. Còn nếu có tiền công thì ⅓ của tôi đó phiền bác chủ đem lên chùa Thiên An, xây sửa lại mái chùa mục nát để nhà chùa có chốn lui ra lui vào.

Hai vợ chồng chủ quán trọ không hiểu thâm ý của thầy là gì, nhưng thầy đã nói thì chỉ biết làm theo. Tiễn ông Lương ra đến cổng, chủ quán trọ có ý muốn đi cùng thầy một đoạn nữa, nhưng ông Lương ngăn lại, nhìn vào bụi trúc trước cổng nhà, ông Lương khẽ cười:

— Bụi trúc này là do ông cụ thân sinh ra vợ bác chủ trồng trước khi mất phải không...?

Chủ quán trọ giật mình:

— Dạ đúng rồi ạ, sao thầy lại biết...?

Ông Lương im lặng một lúc không đáp, lát sau ông nói:

— Chẳng trách lại có duyên, bụi trúc này được đánh từ chùa Thiên An. Tuy còn nhỏ nhưng đã có chút thiên tính, chỉ cần gia đình bác chủ chăm sóc cho nó, sau này lớn lên nó sẽ như một vật bảo hộ cho gia đình, yêu ma vất vưởng muốn vào nhà cũng khó mà vào được. Đúng là phúc đức ba đời, trong rủi có may, trong họa lại có phúc..... Ha ha ha, ha ha ha.... Tiễn đến đây được rồi.

Ông Lương rời khỏi nhà chủ quán trọ, khi ông Lương quay lưng đi, chủ quán trọ quỳ xuống đất lạy ông ba lạy từ phía đằng sau, bóng dáng ông Lương khuất dần sau lũy tre làng, chẳng ai biết ông Lương sẽ đi đâu tiếp theo, nhưng những nơi mà ông đến luôn luôn có một mục đích gì đó...... Cứ như thể mệnh trời đã sắp đặt hết tất cả mọi thứ từ trước vậy.

Và ông Lương gọi con đường của mình là: Con đường trả nghiệp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio