Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên vừa rơi xuống, Tử Hữu giật giật lỗ tai, từ từ mở mắt.

Trên giường, một đám mèo ngủ lăn vào chung một chỗ, chỏng vó lên trời. Tử Hữu không biết từ lúc nào đã nằm kế bên K, chân trước bị hắn lấy làm gối đầu, nắng vàng óng ánh chiếu lên một thân đen bóng như phủ thêm một lớp mật đường.

Lông mi thật dài run rẩy, K còn đang ngủ rất thơm, Tử Hữu nằm một bên, không biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác quen thuộc, phảng phất như hình ảnh chú mèo mun nằm ngủ dưới ánh mặt trời này, đã từng nhìn thấy ở nơi nào…

“Oa~”

Bên cạnh vang lên thanh âm khe khẽ, Tử Hữu quay đầu lại, nhìn thấy Alice đang lười biếng chậm rãi duỗi người, móng vuốt nộn thịt đang bị cậu đè lên.

“Alice.” Tử Hữu nheo nheo mắt, “Chào buổi sáng.”

“… Sớm.” Alice có chút khó chịu quay đầu đi, vẫy vẫy lông trên người.

Hai người đều nhỏ giọng, để tránh quấy rầy những người khác còn đang say ngủ. Tử Hữu muốn rút móng vuốt trở về, lại phát hiện bị K ép tới gắt gao, động cũng không động được.

Cười khổ một tiếng, Tử Hữu không thể làm gì khác hơn ngoài việc bất động giữ nguyên tư thế như vậy.

“Này…”

Alice liếc mắt nhìn Tử Hữu, liếm liếm móng vuốt bản thân, “Tôi chưa nói ra trước thì không cho phép cậu tỏ tình với K.”

“… Gì?” Tử Hữu hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn Alice, “Tại sao?”

“Cậu nhớ vậy là được rồi.” Alice lắc lắc đuôi, nhẹ nhàng từ trên giường phóng xuống, tao nhã cất bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại đã nghe “oành” một tiếng, lát sau vang ra tiếng nước chảy ào ào từ bên trong.

Alice rất yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm hai lần. Tử Hữu nằm nhoài bên mép giường, nhìn bóng người thon dài đằng sau lớp kính mờ, đờ người ra. Alice có ý gì? Không cho cậu tỏ tình trước? Hắn quả nhiên vẫn muốn khó dễ cậu à? Hay chỉ là muốn cậu chậm rãi thời gian tí thôi?

A… phức tạp quá… không hiểu được.

Tử Hữu lắc lắc đầu, định quay đầu lại, đột nhiên mi mắt bị đầu lưỡi liếm qua một cái. Tử Hữu meo ô một tiếng, ngoắc ngoắc đuôi.

Bên cạnh, quả nhiên là K đã thức giấc. Hắn trước tiên sủng nịch liếm liếm lỗ tai, dưới cằm, gò má, chóp mũi của Tử Hữu, sau đó mới liếm liếm đến móng vuốt của mình.

Tử Hữu hiếm khi nhìn thấy được hình mèo của K, liền dứt khoát nằm ở một bên nhìn cho đã mắt.

Chú mèo đen có đôi mắt cũng đen nhánh như hai viên hắc thạch, lỗ tai dài nhỏ, đuôi cũng nhỏ dài, thân thể mềm dẻo, tứ chi mạnh mẽ, giữa hai mắt có một tia uy nghiêm đáng sợ, chỉ là giờ khắc này ánh mắt có mấy phần lười biếng, mấy phần ôn nhu, mấy phần ý cười, giúp hắn hóa giải phần nào lệ khí.

Tử Hữu nhìn nhìn một hồi, cảm giác quen thuộc lúc nãy lại trỗi dậy, đặc biệt là nhìn từ góc độ hiện tại, K ngồi lùi ở đằng sau một chút, đuôi vòng bên chân. Bởi vì cậu nằm úp sấp nhìn lên, bị ngược sáng nên chỉ thấy cặp mắt kia sắng lấp lánh, mang theo ánh nhìn không thấu hiểu được.

“Anh…”

Tử Hữu đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi động, một hình ảnh lóe qua trước mắt, cảnh tượng này hình như đã từng thấy ở nơi nào, rất quen thuộc, loại quen thuộc kia thậm chí khiến người ta cảm thấy trong lòng hơi đau nhói.

“Bị làm sao?” K dí sát người vào, có chút không rõ nhìn Tử Hữu đột nhiên lộ ra ánh mắt mờ mịt, “Tử Hữu?”

“A… không có…” Tử Hữu lắc đầu một cái, trong lòng buồn bực, không lẽ trước đây từng nằm mơ thấy? Nhưng nếu là nằm mơ làm sao lại cảm giác như rất chân thực thế này…

“Oa~…”

Một bên, Lam Sinh cùng La Minh người trước kẻ sau thức dậy. Lam Sinh cong lưng, mở ra chi trước sảng khoái chậm rãi xoay người.

La Minh ngáp một cái, liếm liếm mũi, bởi vì bản thân là một thân sĩ luôn có dáng vẻ thận trọng, cho nên lúc vừa tỉnh dậy cũng đã duy trì sẵn mười phần tỉnh táo.

Mộng lúc này cũng đã đến trước cửa gõ gõ, gọi mọi người.

“Các vị, điểm tâm đã xong rồi.”

“Meo~”

Mọi người cùng nhau đáp lời, Mễ Tử trong lồng ngực Nauy cũng đã thức, có chút miễn cưỡng giật giật bàn chân, đuôi nhỏ uể oải lắc lắc. Nauy cúi đầu, ở trên vành tai nhóc khẽ cắn một cái, khiến cho tiểu tử kia ôm đầu kháng cự, sau đó dùng đầu lưỡi màu hồng nhạt đem cậu liếm từ đầu đến đuôi một lần.

Nauy ác liệt trên bụng Mễ Tử liếm tới liếm lui, trêu đến Mễ Tử nhộn nhạo buồn cười, sau đó dùng móng vuốt đập vào mặt Nauy một cái. Mãi đến lúc Mễ Tử rốt cuộc cũng tỉnh táo ngẩng đầu dậy, mới phát hiện cả đám đều một bộ dáng nín cười mà nhìn nhóc, còn Mộng từ lúc nào đã giơ máy ảnh lên chụp đến chảy nước miếng.

Mễ Tử đỏ mặt, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, chạy về phòng mình.

……

Đợi đến khi tất cả mọi người thu thập xong xuống lầu, Mễ Tử đã mặc vào đồng phục học sinh, vừa cắn bánh mì vừa uống sữa tươi, mà Nauy thì ở bên cạnh giúp nhóc thắt khăn quàng trên đồng phục. La Minh vừa uống cà phê vừa đọc báo, Lam Sinh thì lẫm lẫm liệt liệt nhai một miếng trứng rán.

Alice mặc một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài vàng óng vấn lên, bên tai rớt xuống một sợi tóc, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng. Y giật lấy một mẩu bánh mì của K, nhìn thấy Tử Hữu đi tới, có chút ác ý nhếch nhếch môi.

Tử Hữu giật giật khóe miệng, thở dài, ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm. Có điều cậu mới vừa cầm tới ly sữa bò, cổ đã bị người quấn lấy.

“Tiểu Hữu! Chào buổi sáng!”

Thân thể cao lớn của Đường áp lên, khuôn mặt anh tuấn mang chút tính tình như trẻ con, tóc đen để lộn xộn. Đường chà xát một bên gò má Tử Hữu, sau đó “chụt” một cái hôn lên đó.

“Ách…”

Tử Hữu cầm ly sữa mém chút nữa là đổ ra, đang muốn mắng Đường một câu, trước mắt có cái gì lóe lên, sượt qua bên tai cậu bay đi.

Sau đó loảng xoảng một tiếng.

Tử Hữu cứng ngắc quay cổ ra sau nhìn, liền thấy một cái nĩa bạc đang vững vàng ghim trên sàn nhà. Lại cứng ngắc quay trở về, nhìn thấy K vừa thả tay xuống, trong con ngươi tràn đầy tức giận. Đường ung dung tránh khỏi ám khí, cầm lấy một tay Tử Hữu, ra dáng một vị vương tử mà hôn lên từng đầu ngón tay cậu, khiêu khích nhìn K đang mò thêm cái nĩa khác.

Thiệt chứ… mới sáng sớm đã không yên ổn…

Tử Hữu rút tay mình về, trừng Đường một cái, Đường tuy rằng thường xuyên làm ra mấy cử chỉ thân mật, nhưng không biết tại sao, Tử Hữu không có cách nào tức giận với y, chỉ coi như đang cùng một đứa con nít to đầu đùa giỡn. Y đã không cố tình, thì cậu tự nhiên sẽ không lưu ý.

Đường nhìn Tử Hữu bắt đầu ăn cơm, bên khóe môi cong lên một tia cười khổ, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, nhưng rất nhanh đã biến mất, chỉ có sắc mặt là hơi tối sầm.

“Đường ca, anh vẫn không nhớ được gì sao?”

Mễ Tử ở một bên nhìn Đường, thấy y nhìn chằm chằm Tử Hữu, lại liếc sang Tử Hữu một cái.

“Ừ…” Nghe có người hỏi, Đường quay đầu lại, nhìn về phía Mễ Tử gật gật đầu, “Ai nha… thật sự là phiền não mà!”

Nói là nói vậy, nhưng trên mặt không có bất kì biểu tình khổ não nào.

“Thật là kỳ ha…” Mễ Tử phồng má nhai a nhai, “Anh làm sao đến được khu Đông ha? Bình thường loài của chúng ta ý thức lãnh địa rất lớn, hẳn sẽ không dễ dàng rời khỏi địa bàn của mình mới đúng chứ?”

“Là bởi vì mất trí nhớ nên mới tới chỗ này sao?” Lam Sinh cũng thắc mắc.

“Ách… Lúc tôi có ý thức, cũng đã ở đây rồi.” Đường lắc đầu nói.

“Kia là đến khu Đông thì mất trí nhớ?” La Minh thả tờ báo trên tay xuống, nhíu nhíu mày nhìn K, “Có khi nào là bị đám mèo khác đuổi đi không?”

“Cũng có thể…” K gật gù, cũng không dám chắc, “Tình huống như vậy cũng có nhiều, có thể là do tranh chấp địa bàn mà gây ra, cũng có khi là tranh giành bạn tình…”

Bất quá làm đến mức nào mới khiến cho y mất trí nhớ nghiêm trọng đến như vậy? Chuyện trước nhất không thể phủ nhận chính là, Đường từng nói không nhớ được có từng cùng ai đánh nhau không.

Bên này một đám người đang thảo luận chuyện của Đường, bên kia Tử Hữu chống đầu nhai thức ăn, như đang nghĩ đến chuyện khác.

“Tử Hữu? Tử Hữu?” Nauy chú ý đến vẻ mặt Tử Hữu, hỏi: “Sao vậy?”

“Hả?” Tử Hữu cắn một lát bánh mì, hàm hồ nói, “Tôi đang suy nghĩ… tới cái người tên Tây Nguyên kia…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tử Hữu mới phát hiện tự mình lỡ miệng, nhất thời lúng túng gãi gãi đầu, “A, thật ngại quá, mọi người đang nói về chuyện của Đường mà…”

“Không sao.” Đường chống cằm, như là say mê mà nhìn Tử Hữu cười nói: “Ngược lại tôi cũng đã mất trí nhớ rồi, không vội.”

K lạnh lùng liếc Đường một cái, nhìn Tử Hữu nói, “Đúng đó, chuyện của hắn cậu nên quên bẫng đi mới tốt, tốt nhất một giây sau liền quên sạch không nhớ ra hắn là ai luôn đi.”

“Đồ thần kinh…” Đường đảo mắt liếc sang, “Mày cũng muốn Tử Hữu mất trí nhớ à?”

“Đâu có, tao là muốn cậu ấy chỉ quên mỗi chuyện của mày thôi.” K lạnh lùng đáp.

“Mày…”

“Được rồi được rồi!” Lam Sinh phất tay một cái, bất đắc dĩ đánh gãy hai người, quay đầu nhìn Tử Hữu, “Chuyện của Tây Nguyên làm sao?”

“À… tôi chẳng qua là cảm thấy…” Tử Hữu lén nhìn Alice một cái, ngoài dự đoán chính là Alice cũng đang quay sang nhìn cậu, “Nếu như Alice để bụng như vậy, người kia lại đang xuất hiện gần đây, chúng ta thử đi tìm một lần đi, nói không chừng sẽ gặp được.”

Alice sâu sắc nhìn Tử Hữu, trầm mặc hồi lâu mới đẩy ghế đứng dậy, “Không cần.”

Nói xong cầm khăn lên lau miệng, tựa hồ chuẩn bị rời đi.

“Alice?” Tử Hữu vội vàng đứng lên, “Cậu không muốn gặp hắn sao? Cậu không muốn tìm đến hắn sao? Cậu không muốn xác định thân phận của hắn à?”

Bước chân Alice hơi dừng lại, tựa hồ như đang phân vân một hồi, “Tìm đến hắn cũng có ý nghĩa gì?”

“Làm sao lại không có?” Tử Hữu cau mày, “Nếu như hắn thật sự không chết, cậu sẽ không còn áy náy nữa.”

“Nếu như không phải hắn thì sao?” Alice quay đầu lại, vẻ mặt đều là bất đắc dĩ, “Chẳng phải lại để tôi thống khổ thêm một lần?”

“Ách…” Tử Hữu nghẹn lại, nhất thời nói không nên lời. Alice nhìn cậu, xoay người đi lên lầu.

Mễ Tử nhìn thân ảnh Alice biến mất ở cầu thang, suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Tử Hữu, “Tử Hữu ca, người kia đối với Alice rất quan trọng sao?”

“……”

Tử Hữu nhìn Mễ Tử, đưa tay sờ sờ đầu nhóc.

Có thể thấy, lúc Alice nhớ đến Tây Nguyên, cảm nhận được Alice đối với người kia vừa hổ thẹn vừa tưởng niệm.

Có thể… Tử Hữu đột nhiên nghĩ, tuy rằng không có căn cứ nào, nhưng nếu như tìm thấy Tây Nguyên, biết được Tây Nguyên thật sự không chết, có thể vừa lúc trở thành biện pháp hóa giải tâm tình của Alice.

Để Alice thoát khỏi ám ảnh của bóng đêm kia…

Vừa nghĩ như thế, Tử Hữu đã âm thầm quyết định, ban ngày mình không làm gì, vậy thì đi xung quanh tìm thử đi!

Ngồi trở lại bàn ăn, Tử Hữu bưng ly sữa bò lên, ngửa đầu uống ừng ực một hơi.

Lam Sinh cùng La Minh liếc mắt nhìn nhau, Nauy bất đắc dĩ phì cười, phức tạp nhìn Tử Hữu một cái, trong lòng như là bách chuyển thiên hồi [Trăm lần nghĩ ngợi], theo bản năng quay đầu nhìn đến K, liền thấy người kia như không có việc gì thản nhiên dùng điểm tâm của mình, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ánh mắt cũng ôn nhu hơn mấy phần.

……

Giữa trưa, Tử Hữu đội nắng trên đầu chạy đi tìm người, bởi vì bộ dáng của người kia có điểm đặc biệt, cho nên cậu còn nhớ rõ.

Cậu từ CLB tìm ra một vòng, đi dọc đường gặp ai cũng hỏi, vào ra rất nhiều siêu thị với cửa hàng nhỏ lẻ, chỉ là làm sao cũng như mò kim đáy bể, hầu như không tìm thấy bất kì manh mối nào.

Thời điểm giữa trưa, mặt trời ở đỉnh đầu nắng gắt đến lợi hại, Tử Hữu lau cái cằm nhỏ đang đổ mồ hôi thánh thót, đi tới núp dưới một cái cây có bóng lớn. Bởi vì nắng nóng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng từng mảng, đứng thở hồng hộc thôi mà cũng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Tử Hữu tựa trên thân cây thở dài, cậu cũng quá ngây thơ rồi, tại sao nhanh như vậy lại khẳng định người kia còn ở phụ cận chứ? Nói không chừng đã sớm rời đi, như vậy không phải là cậu đã uổng công rồi à…

Còn đang ủ rũ cúi đầu, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cánh tay, xúc cảm lạnh lẽo dán trên gò má, dọa Tử Hữu suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.

“Cho cậu.” Bên cạnh vang lên thanh âm mang ý cười, K cầm một lon nước ướp lạnh quơ quơ trên tay.

“A… cảm ơn anh.” Tử Hữu chớp mắt, giơ tay lên muốn nhận lấy, một bên khác lại chìa tới một cánh tay, ngăn cậu lại.

“Uống cà phê cho tỉnh táo.”

Khuôn mặt tươi cười của Đường xuất hiện trong tầm mắt, trên tay y còn cầm một lon cà phê ướp lạnh, vừa nói vừa nhét vào tay Tử Hữu.

“Ách… cảm ơn.” Tử Hữu ngẩn người, còn chưa cầm chắc cái lon, K đã sầm mặt đem cà phê trong tay cậu rút ra, đem lon nước của mình kín đáo đưa cho Tử Hữu.

“Uống cái này.” Thanh âm trầm thấp chứa đầy uy hiếp, khiến Tử Hữu nhịn không được rụt lại bả vai.

“Không được, uống cái này.” Đường híp mắt cười, khiến Tử Hữu chỉ biết cười gượng theo.

“Uống cái này tốt!”

“Uống cái này mới tốt!”

Hai nam nhân vóc người như nhau, đứng trước mặt Tử Hữu bắt đầu tranh cãi ầm ĩ. Cuối cùng, K giật giật lông mày, cầm lon đồ uống trong tay nhét vào ngực Tử Hữu, nắn nắn nắm đấm, “Mày muốn chết!”

Khuôn mặt tươi cười của Đường cũng trầm xuống, biến thành bộ dạng hung hăng. Y cũng đem lon cà phê đưa cho Tử Hữu, hoạt động bả vai một chút.

“Lời này còn chưa đến lượt mày nói.”

Ngày nắng to, dưới gốc cây, Tử Hữu nhìn hai nam nhân trước mặt trừng nhau, trừng qua trừng lại cũng sắp làm cho cây lớn phía sau trốc gốc lên rồi.

Thật là… còn chưa đủ nóng nực sao…

Tử Hữu ngồi vào cái ghế đặt trong bóng râm, thả hai lon đồ uống trên tay xuống, đối hai người vẫy vẫy tay, “Đều lại đây ngồi đi.”

K sững người, Đường cũng quay đầu lại, “Làm sao?”

“Lại đây ngồi một chút đi.” Tử Hữu vỗ vỗ chỗ trống bên người, hếch mặt lên cười, “Nghỉ ngơi một lúc đi?”

“……”

“……”

Cứ như thế, nguyên bản bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, lại bị khuôn mặt tươi cười của Tử Hữu dập tắt. K thở dài, trước tiên đưa đi tới ngồi xuống kế bên Tử Hữu, sau đó đưa tay nắm chặt bàn tay cậu.

Đường gãi gãi đầu, cũng ngồi xuống bên còn lại, cầm lon đồ uống K mua, mở ra, uống một hớp lớn.

“Cái thằng này!” Gân xanh trên trán K nổi lên, nhưng lại bị Tử Hữu nắn nắn mấy đầu nón tay/ Cúi đầu, Tử Hữu ở đối diện nhìn hắn cười híp mắt.

“…. Hừ!” K hít sâu năm lần, không thèm để ý nữa mà nhìn ra đường.

Nhắm mắt làm ngơ!

Tử Hữu phì cười, “Mấy anh làm sao cũng tới đây?”

“Lam Sinh ở nhà giúp tra tư liệu rồi.” K trả lời lại, “Hình như hắn có số QQ của mấy con mèo khu phụ cận.”

“Số QQ?” Tử Hữu bật cười, bất quả cẩn thận nghĩ lại thì, hình như nó so với cậu có hiệu suất hơn rất nhiều ha.

Hô… quả nhiên bản thân đủ ngốc…

“… Alice thì sao?” Tử Hữu lại hỏi.

“Vẫn ở trong phòng.” Lúc này là Đường trả lời, “Tôi nói chứ, tính tình của cậu ta cũng kì quái quá đi.”

Tử Hữu cười cười, cũng không giải thích gì, hai tay chống bên người, ngẩng đầu nhìn tán cây sum xuê cành lá, ánh mặt trời thưa thớt xem qua kẽ lá rớt xuống, tuy rằng có hơi nóng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Đúng là chỉ có sinh mệnh mới có thể cảm nhận được những điều thú vị như thế này – Tử Hữu lại nghĩ đến chuyện không đâu.

“Muốn đến nơi đó nhìn không?” K đột nhiên nhỏ giọng hỏi, “Địa chỉ cũ của người kia.”

Tử Hữu sững sờ, đột nhiên phản ứng ra, “Đúng ha! Nói không chừng Tây Nguyên cũng tới chỗ đó!”

“Đi nha?” K đứng dậy, tuy rằng hắn cũng không muốn đến chỗ đó lần nữa…

……

Ba người cùng lên tàu điện, nguyên bản K không muốn Đường đi theo, nhưng Đường sống chết nắm tay Tử Hữu không buông.

“Cái thằng này…Đợi đến khi tìm tao tìm được chỗ của mày, tao nhất định tự tay trói mày đóng gói quăng trở về.”

Dọc đường đi, sắc mặt K đều rất khó coi, cứ luôn miệng lải nhải như vậy.

Qua vài con phố, đột nhiên đi tới một con đường dốc, Tử Hữu cảm thấy rất kinh ngạc, bên trong thành thị thế này lại xuất hiện đường sụt lún trầm trọng như thế.

Ba người lại đi thêm một đoạn, xung quanh dần dần hẻo lánh, K mới chỉ vào một chung cư kiểu dáng phổ thông cách đó không xa.

“Chính là chỗ đó.”

“Xa thật…” Tử Hữu chỉ cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, “Năm đó anh đến cùng là làm sao mà tản bộ được tới chỗ nào?”

“Cho nên mới nói … là duyên phận đi.” K nhìn chung cư ở phía xa, hai mắt híp lại, “Alice thường nói, đây là vận mệnh.”

Vận mệnh…… À……

Tử Hữu chớp mắt, sau đó quan sát chung cư kia một chút. Mấy người bọn họ đến gần, mới phát hiện chung cư này được xây rất lâu, một bên vách tường mọc đầu rêu xanh, mặt tường đã bị bóc ra từng mảng, lộ ra lớp gạch đỏ bên trong. Sân trước sơ sài, cửa sổ cũ kỹ, nhiều cái đã rớt hết cánh, lầu một cùng lầu hai chỉ còn một ít người già sinh sống.

Bọn họ đẩy cửa sắt ra, có tiếng chó sủa vang lên, một ông lão nhô đầu ra từ cửa sổ lầu một, nhìn thấy ba nam nhân bộ dáng xuất sắc, nhất thời sợ hết hồn.

“Mấy người…” Ông lão đi ra hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“Chúng cháu đến tìm người.” Tử Hữu lễ phép gật đầu, “Ông có gặp người nào mặc âu phục màu chàm, bộ dáng anh tuấn tới chỗ này không ạ?”

Nói rồi, Tử Hữu còn đưa tay so ra một khoảng, “Đại khái cao như thế này, mặc quần áo rất hợp dáng.”

Ông lão vừa nghe, lập tức đáp, “Người như vậy, quả thật đã từng thấy nha.”

“Thật ạ?” Tử Hữu trợn to mắt, nhất thời kích động bắt lấy tay ông lão, “Lão gia gia, người lúc nào thì gặp hắn?”

“Mới vừa nãy a.” Ông lão còn kì quái, “Chỗ chúng ta rất ít người đến đây, thật là kì lạ, làm sao hôm nay chỉ một thoáng thôi liền có nhiều người đến như vậy.”

“Nhiều người đến?” K cau mày, “Lão nhân gia, đây là ý gì?”

Tử Hữu cũng không quản nhiều như vậy, lắc tay ông lão, “Người vừa gặp hắn hồi nãy? Bây giờ hắn đi đâu rồi?”

“Nha, ở phía sau…” Ông lão giơ tay chỉ một con đường nhỏ bên cạnh chung cư, “Từ chỗ này có thể đi vòng ra phía sau… a… người trẻ tuổi?”

Ông lão còn chưa nói xong, Tử Hữu đã buông tay ông ra, vừa nói “cảm ơn” vừa hướng phía sau phóng đi.

K cùng Đường cũng đuổi theo sát nút.

Tử Hữu bây giờ đang hết sức kích động, thật giống như tim sắp trào ra khỏi miệng. Cậu nhanh chóng đi theo đường nhỏ, vừa mới đi qua giao lộ, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa.

“Tây Nguyên?!”

Tử Hữu đột ngột phanh lại, sau đó nghe thấy âm thanh vừa ngạc nhiên vừa run rẩy của Alice vang lên.

“Tây Nguyên? Là anh sao? Đúng là anh sao?”

K cùng Đường lúc này cũng đã đến phía sau Tử Hữu, nhìn thấy Alice đang đứng trước mặt một nam nhân, một tay còn kéo ống tay áo người nọ, mà nam nhân kia…

Tử Hữu trợn to mắt, chính là cái người ngày đó đến CLB.

“Alice?” K cau mày, “Tôi tưởng cậu còn ở trong phòng?”

“Kỳ thực là lén lút chạy đi tìm người a…” Đường cười giễu, “Tính cách này cũng thật đủ khó chịu”

Tử Hữu thở phào nhẹ nhõm, lại có phần hưng phấn hài lòng vì hành động của Alice. Thật sự tìm tới rồi. Vẫn là Alice lợi hại, biết được phải tới chỗ này.

Tử Hữu đang muốn mở miệng gọi người, cánh tay đột nhiên bị K kéo lấy, quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt K đại biến.

“Có vấn đề…”

K mới vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên nhảy ra một đám người, nam có nữ có, trên tay còn cầm theo vũ khí.

Đám người kia bao vây Alice cùng Tây Nguyên, K đang muốn đi lên hỗ trợ, một mũi dao sắc lạnh đã kề ngay sống lưng hắn. Bên cạnh, Đường cũng bị kẻ khác dùng dao kề bên cổ.

Mấy người từ phía sau K đi ra, trong số đó còn có người cầm trường trảo sắc nhọn. K nhìn chăm chú hồi lâu, mới xác định, đám “người” này đều không thuộc khu Đông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio