Nếu như ban đầu Tử Hữu chỉ nghĩ rằng, công quan chính là loại người mặc âu phục thẳng thớm ngồi trò chuyện đơn thuần cùng mấy vị tỷ tỷ, thì hiện tại, cậu hoàn toàn không nói nên được lời nào.
“Này là người mới sao?”
“Oa! Thật dễ thương nga~!”
“Da dẻ thật mượt mà nha!”
“Ở đâu ở đâu? Oa! Thật muốn nựng nựng nha!”
Chuyện là, vừa cùng Alice bước chân vào câu lạc bộ ban đêm, Tử Hữu đã bị vây quanh bởi một bầy nữ nhân, một đống bàn tay đeo đầy trang sức không ngừng nựng nựng trên gương mặt, có người còn to gan sờ sờ khuôn ngực, đủ loại gương mặt xinh đẹp như có như không ẩn hiện trước mắt…
Tử Hữu cảm thấy trong đầu thật choáng váng, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Alice cầu cứu.
“Vị tiểu thư xinh đẹp!”
Alice bình thường trong mắt Tử Hữu vẫn là môt bộ dáng lạnh lùng, hiện tại đột nhiên như biến thành con người khác. Da dẻ y vốn trắng nõn, đôi gò má nhu hòa, mặt mày loan loan, thần thái tươi mới như gió xuân thoáng qua cây (nguyên văn: mộc xuân phong bàn), thoạt nhìn rất ôn hòa cùng lịch sự.
“Đứa trẻ này ngày hôm nay là lần đầu tiên đến, có thể nhượng cho chúng tôi đi báo danh trước được không?”
Tử Hữu kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt, khuôn mặt lãnh đạm trước kia lúc này nở nụ cười, nhìn qua thật hấp dẫn. Nhưng cũng rất đẹp, hệt như một thiên sứ có quầng sáng bao quanh.
Ngườ phụ nữ kia nghe Alice nói, vội vàng né sang một bên, nhưng vẫn bày ra điệu bộ làm nũng mà nắm lấy bàn tay Alice, “Ai yêu Alice, cậu nói như vậy, chúng ta thấy mình thật cản đường nha!”
“Đâu có đâu có!”
Alice nhìn người nọ mỉm cười, thanh âm càng trở nên dịu dàng, “Ta là thật lòng muốn tiếp đãi tiểu thư, nhưng nếu ta làm không xong chuyện này, đến lúc đó ông chủ lại trách phạt ta a!”
“Ai~ Nếu như Alice bị trách phạt, chúng ta sao nỡ a!”
Nữ nhân kia hai má phiếm hồng che miệng cười, quay sang nhìn Tử Hữu một cái nữa mới li khai, tiến đến một căn phòng bày trí trang nhã.
Tử Hữu lúc này mang biểu tình ngốc nghếch mà theo Alice đi vào bên trong, cùng người gọi là “ông chủ” nói chuyện.
Đối phương rõ ràng là một người đàn ông độ tuổi trung niên, mặt còn để râu, thế nhưng quần áo trên người hết sức kì lạ, áo da báo mặc trong, lại choàng thêm một cái áo lông xù màu hồng cỡ lớn, đầu tóc cũng nhuộm màu hồng nốt, mà trên môi lại thoa son, con mắt vẽ kĩ.
Người nọ đi một vòng xem xét Tử Hữu, lại xoa cằm có chút đâm chiêu, mới quay đầu nhìn Alice hỏi, “Tiểu Ái! Hắn nhìn qua có chút ngây thơ, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Alice không đáp liền, chỉ là dời mắt sang nhìn Tử Hữu. Mà trong lòng Tử Hữu lúc này đang không ngừng áp chế cảm giác lo sợ, không dám nhìn lên người ông chủ kia thì thôi, thấy Alice ném sang ánh mắt lạnh như băng, liền vội vàng gật đầu, “Tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Thật sự là một chút tự tin cậu cũng không có. Nhưng mà bất quá chuyện này cậu cũng không muốn mình tỏ ra yếu đuối.
“Tốt…!”
Ông chủ mặc dù vẫn còn đăm chiêu, nhưng nhìn bộ dáng Tử Hữu cũng không tệ, liền quên đi, CLB này loại người nào cũng đều có, hắn còn đang lo tìm không được một người sạch sẽ đây, nói không chừng Tử Hữu lại trở thành một hắc mã. ( chỗ này ta đọc không hiểu lắm, không biết dịch làm sao T_T nên để nguyên bản)
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, ông chủ quay sang cầm tay Tử Hữu, “Hoan nghênh cậu đến Gude La Qi! Tôi là ông chủ nơi này, gọi là Ngã Tề. Cậu cũng có thể gọi tôi là Tề Tề nga, tiểu Hữu!”
Tiểu Hữu á?
Này giống như Alice được gọi là tiểu Ái sao?
Nhẫn nhịn cảm giác da gà nổi lên tầng tầng, Tử Hữu khúc khích gật đầu, sau đó được dẫn đến đằng sau để thay đổi quần áo.
“Cái này là quần áo của cậu!”
Alice đến bên cạnh tủ đồ, lấy xuống một bộ quần áo áo mà trắng thuần, hệt như quần áo của vương tử. Tử Hữu hoang mang nhìn đồng phục một cái, lại nhìn quần áo trên người mình một cái.
“Tại sao phải đổi quần sáo?”
“Này gọi là đồng phục!”, Alice liếc nhìn sang, “bảo cậu đổi thì cậu đổi đi!”
“A!”
Tử Hữu gật đầu, nhướng mắt nhìn lên liền thấy Alice đang cởi quần áo trên người ra thay.
Làn da trắng sáng, cảm giác mong manh như thủy tinh khiến người có ảo tưởng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thôi cũng sẽ bị vỡ vụn, xương quai xanh tinh tế, thân người không có vết mỡ thừa, nhưng lại không yếu đuối, ngực và cánh tay mơ hồ có cơ bắp trông rất mạnh mẽ như là thường xuyên vận động. Tử Hữu ngây người nhìn cơ thể của Alice, giống như một tác phẩm nghệ thuật khiến người mê hoặc. Bởi vì quá mức chú ý, mà nhìn thấy ở nhiều chỗ như thắt lưng, xương quai xanh, thậm chí là trên ngực xuất hiện mấy vết màu hồng nhạt.
Đó là cái gì nha? Tử Hữu hoang mang nghĩ.
“Nhìn cái gì?”
Alice đột nhiên quay qua, nhìn thấy Tử Hữu ngây người ra nhìn mình, liền nhíu mày, “Tại sao còn chưa thay quần áo? Thời gian mở cửa sắp tới rồi đó!”
“Nga~”
Tử Hữu vội vàng hoàn hồn lại, lóng ngóng cởi quần áo. Cởi xong chiếc áo thun, lại đưa tay cởi quần, vừa mới động tay…
“Ê!”, Alice trưng ra biểu tình tin không được trừng Tử Hữu, “cậu cậu cậu… cậu tại sao lại không mặc quần lót?”
“A?”
Tử Hữu nhấp nháy mi, có chỗ nào không đúng a?
“Tôi hỏi cậu tại sao không mặc quần lót?
Alcie vội vàng chạy đi khóa cửa phòng thay đồ, sau đó quay đầu nhìn lại Tử Hữu, lại nhìn xuống nơi nào đó. Cậu ta… mặc như vậy không biết là sẽ bị đau sao!
“Quần lót?”
Tử Hữu vẫn mờ mịt như trước, cậu đã mặc quần lót bao giờ, làm sao biết được chứ? Ngước mắt lên nhìn Alice, suy nghĩ một chút, sau đó thu hết can đảm tiến lên, vươn móng vuốt, cư nhiên muốn cởi quần Alice ra.
“Cậu làm cái gì hả?”, Alice thoái lui ra đằng sau, gắt gao giữ chặt lưng quần của mình, “không có được lại gần!”
“Tôi chỉ muốn nhìn một chút a!”, Tử Hữu biểu tình vô tội, cậu chỉ là muốn nhìn xem quần lót rốt cuộc là cái gì thôi mà!
Mà cùng lúc đó, Mễ Tử nằm dài lên bàn học, cảm thấy… ngày hôm nay lúc đi mua quần áo… hình như… đã quên mua cái gì đó hết sức quan trọng thì phải!
Sau khi được Alice dắt đến siêu thi mua cái gọi là “quần lót”, Tử Hữu mới ngớ người ra. Thì ra mặc quần áo có biết bao nhiêu là chuyện phiền như vậy. Nhưng mà sau khi mặc vào lại cảm thán không hổ là con người, quả thật rất thông minh, trước đây chỉ mặc quần ngoài đi đứng có chút khó chịu, bây giờ cư nhiên không còn đau nữa.
Buổi tối là thời điểm công việc chính thức bắt đầu, Trên đường lớn đèn lồng đã điểm, đèn noen cũng sáng chói. Không biết từ đâu truyền đến tiếng hát như phiêu lãng “đêm hôm đó, có một con chiên đang lạc đường…”
Bên trong câu lạc bộ về đêm, một đám “cừu non” lạc đường từ trong phòng thay đồ đi ra, ra đến tiền tính, liền nghe xung quanh vang lên một trận hít sâu.
Trên tường kính sáng rộng, nổi bật lên hình ảnh của Tử Hữu. Đèn pha lê trên trần nhà sáng lấp lánh chiếu trên người Tử Hữu, soi rõ một thân vest trắng, mái tóc màu trà dưới ánh sáng đèn thật sự rất hòa hợp, thoạt nhìn giống như vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích, gương mặt tuấn tú thanh nhã, đôi mắt to tròn như không lai nhiễm dù chỉ là một chút tạp bẩn ô uế của thế gian.
Toàn bộ khách nhân trong nháy mắt bị kinh diễm đến im lặng một chốc, sau đó mới trở nên ồn ào. Đó là ai? Tên gì vậy? Lần đầu tiên làm ở đây sao? Đã có khách hàng nào đặt cọc trước chưa nhỉ?
Ông chủ Tề Tề đứng vịnh eo ở hậu đài, nhìn hiệu quả ở tiền thính liền cảm thấy cực kì hài lòng, nhịn không được gục gât đầu mấy cái. Phía sau, Alice im lặng đi ra hệt như một bóng ma, trên mặt không có bất kì biểu tình nào.
“Tiểu Ái?”
Tề Tề nhìn đến gương mặt của Alice một chút, kì quái hỏi, “Tiểu Hữu nhìn qua cũng thật giống như một con hắc mã. Nhưng mà cậu đường đường là số của câu lạc bộ, sẽ không vì người mới mà cảm thấy e dè rồi chứ?”
“E dè?”
Alice hơi nhướng mi, quay đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười rạng rỡ như hoa, “Ông chủ cũng quá coi thường tôi rồi chăng? Tiểu tử này muốn đuổi kịp vị trí của tôi, cho dù có luyện đến một trăm năm cũng không được!”
“Nga~!”
Tề Tề cười cười, lại vỗ vỗ Alice, quay lưng trở về phòng làm việc, “Vậy thì cậu thay tôi, hảo hảo mà chỉ dạy cho tiểu tử đó nha!”
Lần đầu tiên lại bị chỉ định … Tử Hữu không được tự nhiên ngồi xuống trước mặt một nữ nhân nhìn qua tuổi tác không lớn, đại khái chỉ khoảng đi. Tóc cô gái cắt theo kiểu phổ biến, mặc một bộ váy màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất khả ái.
“Cái kia…”
Tử Hữu len lén nhìn cô gái, có chút bối rối, mặc dù đối phương đã chỉ định cậu đến, nhưng hiện tại môt câu cũng không nói, chỉ là hai tay nắm chặt vào nhau, tầm mắt rơi xuống chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ, trông qua như đang ngẩn người.
“A… tôi thật không có ý tứ mà!”
Cô gái kia lúc bấy giờ mới hoàn hồn trở lại, theo thói quen lại nhìn đến điện thoại, “Tôi đang đợi một cuộc điện thoại!”
Một phút mà nhìn điện thoại đến hai mươi tám lần rồi a!
Tử Hữu nhìn cô gái trở tay cầm đến điện thoại, cậu nghe Alice nói, làm công quan chính là bồi chi khách hàng vui vẻ, ca hát nhảy múa uống rượu cái gì cũng được, chỉ cần đối phương vui vẻ là được.
Nghĩ như vậy, Tử Hữu lấy hết dụng khí, tận lực bày ra bộ dáng tươi cười, “Cô là đang đợi… một cuộc điện thoại quan trọng sao?”
Vừa nói xong, sắc mặt của cô gái liền trở nên khó coi, sau một hồi, cư nhiên con mắt to tròn lại ngập nước, tràn ra hai dòng lệ dài.
“A a!”
Tử Hữu bị dọa cho nhảy dựng. Cái gì chứ! Cậu chỉ mới nói có môt câu cực kì đơn giản thôi mà, sao lại gây ra chuyện được chứ. Có chút lúng tung mà đem khăn giấy chìa đến bên cạnh cô gái, Tử Hữu vò vò tóc, “Cái đó… Tôi nói cái gì sai rồi sao? Cô… cô đừng khóc nữa!”
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một công quan có chút không hiểu chuyện đời, cô gái kia nhìn bộ dáng lúng túng của Tử Hữu mà kinh ngạc không thôi. Mặc dù trong lòng vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn dịu dàng nói, “Tôi … đang chờ điện thoại của bạn trai!”
Thanh âm của cô gái có chút bi thương, trong mắt đều là vẻ cô đơn, “Gần đây… anh ấy không còn đặc biệt để ý đến tôi nữa, cũng không có thường xuyên liên lạc. Tôi có nói cái gì, anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói cho qua. Tôi… Tôi cảm thấy có phải hay không anh ấy đã… không còn thích tôi nữa… cho nên…”
Cho nên liền bày chuyện, muốn cho đối phương nổi cơn ghen, muốn thấy đối phương vẫn như trước đây luôn quan tâm đến mình.
“Thì ra là như vậy…”, nghe cô gái nói, Tử Hữu gục gật đầu mấy cái, “ cô nhắn tin cho bạn trai, nói rằng muốn đi tìm người khác, cho nên đang đợi điện thoại từ anh ấy có phải không?”
“Nhưng mà…”, cô gái nở một nụ cười khổ, viền mắt đã phiếm hồng, “Hơn hai giờ rồi, anh ấy vẫn không có liên lạc trở lại…”
“…”
Tử Hữu cũng có chút buồn bực. Lúc trước từng nếm trải qua tư vị này, chủ nhân ban đầu cho cậu một nơi ấm áp cùng ăn ngon, đến khi rời bỏ thì chỉ lưu lại một cái bóng lưng cự tuyệt phũ phàng…
“Tôi cùng với cô!”
Đầu chỉ mới vừa nghĩ đến, miệng đã nhanh nhẩu nói ra. Cô gái tựa hồ rất sửng sốt, ngước mắt nhìn khiến Tử Hữu vội vàng xua tay, “không phải không phải… ý tôi là… tôi cùng đợi với cô!”
“…” Người ở nơi này đều làm một chuyện, chính là bồi khách hàng nói mấy chuyện hư giả khiến họ thoải mái… thế nhưng người trước mắt này nhìn qua là có ý tốt muốn giúp mình, không có thái độ giả vờ.
“Cảm ơn anh!”
Cô gái nhẹ nhàng cầm lấy tay Tử Hữu, cảm kích nhìn cậu, “Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!”
“Ách… hahaha!”
Tử Hữu đỏ mặt rồi, này là lần đầu tiên có người cảm ơn cậu nha, cảm giác thật là tốt.
“Không có gì! Đừng khách khí!”
“Đừng ở trước mặt khách hàng cười như một thằng ngốc như vậy!”
Phía sau truyền đến một tiếng nói lạnh lùng, Tử Hữu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy rõ ràng Alice đứng ở đó. Alice một thân vest đen, mái tóc màu vàng hất ngược lên, nhìn qua như quý tộc, đẹp mắt đến nỗi không ai muốn dời mắt.
“Cái đó… tôi!”
Tử Hữu luống cuống đứng lên, đang muốn giải thích một chút, thì không xa có tiếng người gọi vang tới cắt ngang
“Alice!Bên này bên này!”
Theo hướng phát ra tiếng kêu mà nhìn lại, nhìn thấy trước cửa một phòng trang trí thanh nhã là một nam nhân, diện mạo cũng coi như tạm được, bất quá Tử Hữu so với đám người xung quanh thì thấy nam nhân nào cũng đều giống nhau,
“Tôi có khách! Lần đầu coi như bỏ qua!”
Alice nói xong thì quay sang bên kia gật đầu. Lúc hắn vòng qua người Tử Hữu ở phía đối diện mà rời đi, cô gái nọ lại đột nhiên đứng dậy.
“A Sinh!”
Tiếng kêu kinh ngạc thốt ra, nháy mắt Tử Hữu cảm thấy trong thanh âm có chút ẩn chứa tình cảm phức tap.
Mà người được gọi là “A Sinh” nọ hiển nhiên cũng ngây người ra, nhìn cô gái một chút, nhíu mày, sau đó cất bước đi lại gần.
“Cô tại sao lại ở đây?”
Không có một chút ngại ngùng nào biểu lộ trên gương mặt.
Tử Hữu nhíu mày, nghĩ, cmn nhân tra!
Alice nhìn cô gái, lại nhìn người đàn ông một chút, dường như là nhìn ra cí gì, con mắt hơi động, hắn ghét nhất chính là mấy chuyện tình cảm phiền phức như thế, mà hai người này tốt nhất đừng có ở trong câu lạc bộ này mà gây chuyện.
“Tại sao… trong chỗ làm của chúng ta lại tiếp khách nam?”
Tử Hữu quay đầu nhìn Alice, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng dù cậu có hạ thấp thanh âm, người đàn ông kia đứng ở một bên vẫn nghe được. Y bởi vì có chút thẹn mà mặt trở nên đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tử Hữu.
“Thì sao? Đàn ông thì sao? Ở đâu quy định đàn ông không được tới?”
“Ách… cái này….”
Tử Hữu sửng sốt lắc đầu, nhưng trong mắt vẫn là biểu tình ngạc nhiên. Cậu nghe Nauy nói, ở câu lạc bộ này chỉ tiếp đón những quý bà vui vẻ, nào có nói đàn ông có thể đến đây a?
Dường như là hiểu Tử Hữu đang nghĩ cái gì, người đàn ông thẹn quá hóa giận mà túm lấy cổ áo Tử Hữu, “Mày có gì bất mãn hả?”
“A Sinh! Anh buông tay ra đi!”
Cô gái vội vàng chạy đến kéo người đàn ông ra, viền mắt phiếm hồng, “Anh vì cái gì mà ở trong này? Anh không thấy tin nhắn của em sao?”
“Tin nhắn?”, người đàn ông sờ sờ túi quần, “Chặc! Đại khái là bỏ quên ở nhà trọ rồi!”
“Anh!”. Cô gái tóm lấy tay hắn, run run nói, “Em gọi điện đến chỗ làm của anh, người ta nói anh đã mấy ngày rồi không đến làm. Mấy ngày nay rốt cuộc anh đang làm cái gì? Anh rốt cuộc là làm cái gì hả?”
“Tôi làm cái gì đều phải báo cáo cho cô sao?”, người đàn ông cũng không nhẫn nhịn được, rống ngược trở lại, “Cô là mẹ của tôi chắc?”
“Em là bạn gái của anh!”
“Vậy sao? Vậy thì từ giờ phút này cô không phải nữa!”
Người đàn ông hất tay một cái rời đi, mà cô gái kia thì bị mất đà, bộp một cái ngã xuống trên sàn nhà. Nhưng cô cũng không có đứng dậy ngay, mà ngồi ngốc ở đó, thất thần nhìn người đàn ông trước mắt từng bước từng bước rời khỏi.
“Nè!”,Tử Hữu vội vàng đi tới đỡ cô ngồi dậy, “Anh làm cái gì vậy hả? Nói cái gì động khẩu không động thủ bộ không biết sao?”
Nói cái gì nha, Lam Sinh thường ngày hay nói với cậu nhiều điều, bộ dạng rất vui vẻ. Lam Sinh hiểu biết rất cao, cao hơn nhiều so với Tử Hữu, sinh hoạt của loài người đều đã thích ứng hoàn toàn. Tử Hữu một bên nghe Lam Sinh nói, ngôn từ thập phần khó hiểu, cho dù y kiên trì giải thích bao nhiêu, vẫn là phí công với một người như Tử Hữu.
“Hahhaha!”, tên đàn ông kia cười rộ lên, chỉ vào Tử Hữu, “Mày tưởng mày làm ở trong này thì tốt lành hơn ai mà lên tiếng hả?”
Nói một câu này, khiến cho Tử Hữu nghẹn đến đỏ mặt.
Tên đàn ông hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn đến bạn gái mình một cái, mà quay đầu nhìn Alice, “Alice, ngày hôm nay có thể đi theo anh không?”
Người đàn ông trước mắt tựa như thiên sứ, khiến y nhìn thấy một lần liền không quên được. Thậm chí không tiếc bỏ viêc, vung tiền, chỉ muốn ngày nào cũng nhìn thấy hắn, dù cho chỉ ngồi lại nói đôi ba câu cũng thật tốt. Nhưng mà hiện tại, người bình thường luôn ôn nhu mỉm cười lại không bày ra bất kì biểu tìn nào, đôi mắt màu xanh lam xoáy sâu vào người đối diện.
Alice nhìn một lát, thẳng thường nói, “Tử Hữu nói không sai, quân tử động khẩu không động thủ. Cho nên anh cùng hai chữ quân tử không hề xứng đáng, mà ngay cả thấp hèn cũng không xứng”
“Cái gì?”
Tên đàn ông cực kì kinh ngạc, có chút không dám tin.
Này là Alice luôn ôn nhu của y sao? Đây là thiên sứ của y sao? Không! Không phải! Alice của y sẽ không đứng trước mặt y mà nói mấy lời tàn nhận như vậy, cũng không dùng ánh mắt như thế mà nhìn y.
Tên đàn ông tựa hồ choáng váng, không ngừng lùi về sau, đụng đến cạnh bàn, khiến rượu đổ ào trên mặt đất. Mà đằng kia, ông chủ Tề tề tiêu sái đi lại, nhìn nhìn y, “Tiên sinh này ảnh hưởng đến chuyện làm ăn ở chỗ chúng tôi quá. Xin mời anh đi ra ngoài!”
Một bên nói, một bên phất tay, hai bảo vệ mang kính đen liền tiến lên, xách hai bên tên đàn ông mà đem ra cửa trước.
Tiền thính nháy mắt khôi phục lại không khí ôn hòa như trước, duy chỉ có cô gái nọ vẫn còn ngồi ngốc trên sàn nhà, dáng vẻ ngơ ngác, nước mắt viền quanh, nhìn thật sự rất yếu đuối.
Tử Hữu không đành lòng nhìn tiếp, tiến lên kéo cô đứng dậy, “Đừng.. đừng quá đau lòng… Cái đó… Anh ta không phải là người tốt. Cô mới là cô gái tốt, cho nên đừng quá thương tâm vì hắn…”
Tử Hữu hiểu biết không nhiều, đập đầu vào tường căn bản cũng chỉ nói được mấy câu an ủi như vậy.
“Đều là do anh… đều là lỗi của anh…”
Nước mắt trào ra, thanh âm thì thào trong miệng ban đầu không nghe được, sau rốt mới có thể nghe được rõ ràng.
Tử Hữu trừng mắt nhìn, khó hiểu, “Cô nói cái gì cơ? …A!”
Bị cô gái đẩy mạnh một cái, Tử Hữu còn đang tự hỏi cô lấy đâu ra sức lực như thế, liền thấy cô gái từ trong túi xách lấy ra một con dao gọt trái cây, nhắm vào hướng Alice mà vung tới.
“Đều là lỗi của mày… là lỗi của mày… nếu không phải do mày…”. Một bên là uất ức lau nghẹn khuất, một bên điên tiết không thể nguôi, sau đó tựa hồ như không chịu đựng nổi mà phải tìm chỗ để phát tiết ra.
“Alice!”
Tử Hữu vội vàng chạy đến bên người Alice, nhưng ngón tay chỉ miễn cưỡng chạm vào ống tay áo của y, còn y thì một một người khác kéo ra.
Cổ tay cô gái nọ bị một cánh tay to lớn giữ chặt lấy, chỉ thấy cánh tay nhẹ nhàng xoay một cái, cô liều kêu lên một tiếng đao đớn, dao nhỏ thuận thế rớt xuống. Tử Hữu tròn mắt nhìn, thấy rõ là Không một thân đồ đen trước mắt, tóc đen lộn xộn, khuôn mặt lạnh lùng hung hãn nhìn cô gái mới bị hất ngã xuống sàn nhà.
Anh không nói một câu, nhưng hàn ý quanh người đủ khiến người ta sợ hãi.
K… tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
“Không sao cả!”, Alice không ngờ đến người lại tới, có hơi ngẩn người ra, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười, “tôi ổn!”
Wow!
Tử Hữu sửng sốt nhìn, cảm giác như thế nào nhỉ? Trước giờ cho dù Alice cũng có khi sẽ ở trước mắt người khác cười một cái, nhưng dáng vẻ tươi cười này cũng thật đẹp mắt đi… giống như là… xuất phát từ trong lòng vậy… đẹp thật đẹp…
Nghe tiếng trả lời, K. gật đầu một cái, lại ngước mặt lên liếc Tử Hữu một cái, đối phương một thân quần áo trắng toét, có phần hơi chói mắt, lại có phần bất đồng với thế giới xung quanh.
Sau đó anh cũng không nói tiếng nào cả, lôi Alice ra thẳng cửa. Mà ông chủ Tề Tề cũng không có trách cứ hay chạy đi ngăn cản, chỉ là đứng một bên Tử Hữu, phồng má khẽ oán giận, “Ai ai! Tôi nói trên thế giời này vẫn là đàn ông mới tốt nhất a!”
Tử Hữu nhăn mặt, cảm giác da gà nổi đầy người, cứng ngắc nhìn ông chủ một cái, lại yên lặng cúi đầu nhìn đến cô gái đang ngồi khóc dưới sàn nhà.
Cậu thở dài, ngồi xổm xuống, “Nè! Cái đó… nếu như cô muốn trút giận! Tôi đi cùng cô!”
….
Một trăm tám mươi mốt bước.
Tử Hữu xiên xiêu vẹo vẹo, cố gắng bày ra bộ dáng tiêu sái, vừa bước vừa lẩm bẩm, “Thì ra con gái một khi uống say… cũng rất kinh khủng nha…”
Cậu bị cô gái lôi đi xả giận cho đến khi câu lạc bộ đóng cửa. Đối phương từ khóc sướt mướt chuyển sang lớn tiếng, cuối cùng là quậy banh một bàn đầy chén rượu. Tử Hữu kinh khủng nhìn cô gái ngạnh sinh mà như muốn bóp nát chén rượu, vô thức sờ sờ cái cổ của mình, rất sợ trong lúc cô gái kia mất ý thức mà dùng lực bóp nát nó
Cuối cùng vẫn còn may, sau khi quậy phá cũng nằm xuống ngủ mê mệt, được Tề Tề sai người đem trở về nhà.
Rời khỏi chỗ làm về nhà, vào cửa đổi giày. Tử Hữu uống không ít rượu. Ban nãy cậu là hát một câu uống một chén, hát nhiều thì uống nhiều, hiện tại nhìn đông nhìn tây đều không rõ, thật may là còn có thể trở về…
“Ân… ngô!”
Nhà vệ sinh của phòng khách truyền tới một thanh âm kì lạ.
Tử Hữu nheo nheo con mắt, mắt mèo nhìn bóng đêm rất rõ, nhưng khi biến thành người, thị lực đã giảm xuống, hơn nữa lúc này thần trí không tỉnh táo, mắt có chút hoa, chỉ có thể gắng gượng đi đến trước cửa nhà vệ sinh, ghé tai vào cửa nghe ngóng…
“Đừng mà… không… ngô… K.”
Trong khoảng cách gần như thế, âm thanh liền trở nên rõ ràng, Tử Hữu cơ hồ như trong nháy mắt đã muốn tỉnh rượu.
Cái gì cái gì cái gì nha?
Âm thanh này cực kì quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại, chính là cái thanh âm trong trẻo mang theo mấy phần lạnh lùng của Alice, nhưng lúc này cư nhiên biến thành thứ thanh âm mềm mại đáng yêu.
Thanh âm ái muội đã đành, còn kèm theo tiếng rên rỉ phiến tình không dứt.
Cậu… cậu có phải hay không đã nghe nhầm rồi?