Thời gian có thể nào trôi chậm thêm một chút.
Có thể nào cho tôi ngắm nhìn anh thêm vài lần nữa.
—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Buối tối trước ngày khai giảng một đêm, Vu Miểu Miểu thức khuya làm bài tập của kỳ nghỉ đông, cho đến khi trời gần sáng mới mệt mỏi lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, cô đã tự giác mở mắt ra.
Ngáp một cái, mới mơ mơ hồ hồ mặc quần áo giữ ấm vào, sau đó xuống giường đem bộ đồng phục học sinh trắng xanh xếp gọn trong tủ cả kỳ nghỉ đông ra ngoài.
Lúc mặc đồng phục lên lần nữa, lại có chút tưởng niệm.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, đeo cặp sách đã thu dọn sẵn lên lưng, Vu Miểu Miểu bước xuống lầu, tiện tay lấy một chiếc bánh mì sandwich kẹp cá ngừ mẹ cô tự tay làm trên bàn ăn, vội vàng ra khỏi cửa.
Vốn dĩ ra ngoài sớm như vậy, tất cả là vì hai trang cuối cùng trong cuốn bài tập Toán kỳ nghỉ đông vẫn còn ba bài cô chưa làm.
Một đường chạy xe thật nhanh, gió lạnh như dao cắt vào má.
Lúc Vu Miểu Miểu thở hổn hển bước vào lớp học quen thuộc, bên trong chỉ có vài người ngồi rải rác.
Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là học sinh giỏi Tiêu Lộ ở hàng ghế đầu tiên đang chỉnh sửa lại bài tập.
Đối phương nhìn thấy cô bước vào, mắt sáng lên: "Miểu Miểu, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, nhớ cậu quá." Vu Miểu Miểu nhịn không được cười, đeo cặp trên lưng hai ba bước đi đến chỗ bên cạnh cô, nhân lúc bạn cùng bàn của cô ấy chưa đến mà ngồi xuống.
Nụ cười của Tiêu Lộ lúc nào cũng bẽn lẽn, trên bàn cô để các thể loại bài tập kỳ nghỉ đông, quan tâm mà hỏi: "Bài tập của cậu làm xong hết chưa?"
Thật sự là nói đúng trọng tâm rồi đấy.
Vu Miểu Miểu cởi chiếc cặp sách cồng kềnh xuống, từ bên trong tìm ra cuốn bài tập Toán nghỉ đông hơi nhăn nheo, lật nhanh đến hai trang cuối cùng, khiêm tốn xin chỉ giáo: "Những cái khác liên kết với nhau tớ điền cũng gần hết rồi, chỉ còn lại mấy câu này, thật sự là một chút ý tưởng cũng không có."
Trong cuốn bài tập giấy trắng mực đen trước mắt, sạch sẽ chỉ có một từ "giải".
Tiêu Lộ mỉm cười đầy ẩn ý, từ trong hộp lấy ra một cây bút, mở quyển nháp ra, giải thích cho cô: "Cậu xem, đối với dạng đề hàm số này trước tiên cần vẽ đồ thị ra, vẽ xong rồi tiếp tuc phân tích đề bài, góc nhìn sẽ rất rõ ràng..."
Cô ấy kiên nhẫn giảng, Vu Miểu Miểu cũng chăm chú lắng nghe.
Không ngừng nghỉ mà làm xong hai bài này, bài cuối cùng, Vu Miểu Miểu vô cùng phóng khoáng mà vẫy vẫy tay từ bỏ.
Cô ôm theo cặp sách và bài tập trở về chỗ ngồi của mình, dường như Trình Lập Hiên vừa mới đến, nhìn thấy cô đi qua liền đem băng ghế dịch về phía trước.
Nghiêng người đi vào trong ngồi xuống, Vu Miểu Miểu bổ sung xong bài tập lúc này cả người nhẹ nhõm, chủ động lên tiếng chào hỏi với cậu: "Hey, kỳ nghỉ đông thế nào?"
"Còn có thể thế nào được." Trình Lập Hiên thở dài: "Mẹ tôi đăng ký cho tôi hai lớp Vật lý, một lớp Olympic Toán, so với lúc đi học còn mệt hơn, tôi còn muốn đi học sớm hơn một chút."
Nói xong, cậu đem vở bài tập đã sắp xếp gọn trong cặp lấy ra đặt trên bàn, như thể nghĩ tới cái gì, lại bổ xung thêm một câu: "Hơn nữa, vào học rồi còn có thể ngày ngày gặp được cậu, cũng thú vị lắm nha."
Cậu ta hoàn toàn chỉ là tùy tiện nói vậy, Vu Miểu Miểu cũng tùy tiện lắng nghe.
Không ai để trong lòng cả.
Trong lớp học người càng ngày càng đông, cuối cùng chỗ ngồi cũng lấp đầy.
Các bạn học không gặp nhau cả kỳ nghỉ đông, lúc này đây dành cho nhau sự nhiệt tình và quan tâm lớn nhất, tụ năm tụ ba lại với nhau, khí thế ngất trời, trò chuyện không ngừng.
Lúc nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, mọi người thở dài, miễn cưỡng quay trở lại chỗ ngồi.
Lâm Nhược Hà bước vào, bất kể là kiểu tóc hay phong cách ăn mặc đều không có gì thay đổi.
Vẫn mạnh mẽ quyết đoán, bất cận nhân tình như vậy.
Cô đứng trên bục giảng, nghiêm túc thông báo một số vấn đề cần chú ý sau khi khai giảng, lại nói với các học sinh nhanh chóng thu hồi tâm tư, áp lực của học kỳ sau sẽ càng lớn hơn học kỳ trước.
Vu Miểu Miểu một tay chống cằm, thản nhiên lắng nghe cô nói, tâm tư cứ thế trôi xa.
Hiện tại đã đến cuối tháng hai, mặc dù thời tiết vẫn còn se lạnh, nhưng cũng may vẫn còn đỡ hơn.
Đợi đến tháng ba, là bắt đầu mùa xuân rồi.
Không cần phải ngày ngày đều bọc người lại như con gấu nữa.
Cô ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng cũng không chịu được nội tâm chộn rộn, lén lén quay đầu lại, nhìn hướng về phía góc trong hàng ghế cuối cùng mà mình thuộc nằm lòng.
Ánh sáng buổi sớm có chút chói, ánh nắng xuyên qua ô cửa khép hờ chiếu vào, phản chiếu những hạt bụi vàng nhỏ trong không khí.
Anh và cô cùng duy trì một động tác, một tay chống càm, nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, đường nét khuôn mặt rõ ràng và sắc sảo.
Ngay lập tức như thể bị phỏng, Vu Miểu Miểu vội vã bỏ tay xuống.
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân hình như càng ngày càng giống anh.
Một học kỳ mới cứ như vậy không gì thay đổi mà bắt đầu.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua như nước chảy, Vu Miểu Miểu vẫn như trước làm một đại biểu không mặn không nhạt của lớp Lịch sử, Tiêu Lộ vẫn như thế không quan tâm những chuyện ngoài lề, một lòng đọc sách thánh hiền, Lâm Tĩnh Thâm vẫn giữ nguyên bộ dáng cao ngạo, trừ khi trước mặt Nhan Quyện, còn lại hầu như không bao giờ cười.
Còn quan hệ giữa Kiều Sênh và Triệu Dập Nhiên thì ngày càng trở nên thân thiết, nhưng có vẻ như đang dần trật bánh đi lên con đường của tình "anh em".
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Dập Nhiên hi hi ha ha ôm vai Kiều Sênh, Vu Miểu Miểu thực sự cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng Kiều Sênh vẫn cứ thản nhiên không cảm thấy gì, vẫn cái dáng vẻ vô tâm vô tư đó.
Thời gian tựa "bạch câu quá khích", nhanh đến mức làm người ta không nhớ nổi rốt cuộc trong những tháng ngày vừa qua đã phát sinh những chuyện gì.
Bạch câu quá khích: ngựa trắng vút qua khe cửa, ý nói thời gian trôi nhanh.
Không biết tại sao, trong lòng Vu Miểu Miểu lại dần dần sinh ra cảm giác hoảng loạn.
Thời gian trôi nhanh như vậy, đợi đến lúc phân ban lớp , khuôn viên trường học lớn như vậy, cô lại có thể có bao nhiêu cơ hội gặp được Nhan Quyện đây?
Để bình phục tâm tình bất an, cô đã mua một cái móc khóa đeo vào chú Doraemon nho nhỏ, sau đó treo lên cặp sách của mình.
Như vậy, tùy thời tùy lúc, đều có thể nhìn thấy.
Học kỳ mới, thời tiết mới, vì để chứng minh cho Nhan Quyện lời đảm bảo của mình trước đây không chỉ là lời nói suông, Vu Miểu Miểu tự lập ra một kế hoạch học tập nghiêm ngặt.
Đặc biệt là đối với các môn học khối tự nhiên.
Cô biết rằng đầu óc mình vốn dĩ ngốc nghếch, không thuộc loại dành để học khoa học tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng dành mười hai phần nỗ lực ra để ghi nhớ khái niệm, làm đề, sửa lỗi sai.
Có lúc học đến đêm khuya, gặp phải bài không biết làm, Vu Miểu Miểu theo thói quen muốn đi tìm Lục Khải, nhưng khi đi đến cửa phòng lại nhịn không được có chút do dự.
Đối với Lục Khải mà nói, hiện tại đã bước vào thời điểm đếm ngược.
Chỉ còn có thời gian ba tháng nữa là anh phải tham gia kỳ thi đại học rồi.
Vu Miểu Miểu biết, Lục Khải không hề giống như biểu hiện "vân đạm phong kinh" như bên ngoài, làm việc gì cũng đã định sẵn chủ ý.
Vân đạm phong kinh: ý chỉ trạng thái thoải mái, không có tạp niệm, suy nghĩ làm cho phân tâm.
Bởi vì mỗi một buổi tối muộn hay là sáng sớm, không kể là cô đi lấy nước uống hay là đi vệ sinh, đèn bên phòng anh cũng chưa hề tắt qua.
Anh là một người có mộng tưởng và luôn luôn nỗ lực vì mộng tưởng của mình.
Bởi vì không muốn làm phiền anh, thêm vào đó mỗi ngày Lục Khải đều ra ngoài lúc sớm và về nhà lúc tối muộn, cho nên mặc dù là sống dưới một mái nhà nhưng trong cả tháng này Vu Miểu Miểu hầu như không có mấy cơ hội nói chuyện với anh.
Mãi cho đến chiều hôm đó tan học, cô đến dãy phòng học lớp mười một tìm Nhan Hi để giao bản thảo số mới nhất.
Tháng ba đã đến, dựa theo hai mươi bốn tiết khí thì bây giờ đã lập xuân rồi, nhưng nếu như nhìn từ góc độ khí tượng, mặc dù băng đã tan nhưng nhiệt độ vẫn chưa có dấu hiệu tăng.
Để phòng ngừa cảm mạo khi chuyển mùa, trên người Vu Miểu Miểu vẫn mặc một chiếc áo lông thật dày.
Đi trong khuôn viên nhộn nhịp tấp nập, hầu hết học sinh đều kéo bè kéo nhóm đi ra phía ngoài, riêng chỉ có cô ngược hướng đám đông đi về phía dãy phòng học.
Cả quãng đường chen qua dòng người đông đúc, đi lên cầu thang, Vu Miểu Miểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước cửa lớp -.
Học sinh trong lớp gần như đã đi hết rồi, cô đang nghĩ có nên trực tiếp đi vào tìm Nhan Hi hay không, lúc còn đang do dự khóe mắt lướt qua cửa sau của lớp học, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Dáng người cao ráo ưu nhã dựa vào bàn học, hình như đang cùng ai đó nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều đang mỉm cười.
Là anh trai cô – Lục Khải.
Trên mặt anh treo lên ý cười, có chút thân thuộc lại có chút xa lạ.
Lục Khải trước mặt cô luôn dịu dàng và kiên nhẫn, bất kể cô làm sai điều gì, anh sẽ luôn nở nụ cười bao dung và cưng chiều.
Mà bây giờ nụ cười của anh, mặc dù vẫn dịu dàng như vậy nhưng lại rất mông lung, mang theo vài phần cảm giác không rõ ràng.
Như thể xót xa trong lòng.
Lại giống như đang cố hết sức che giấu điều gì đó.
Vu Miểu Miểu bất giác tiến lại gần vài bước, dựa vào bên tường, cuối cùng nhìn thấy người đứng đối diện nói chuyện với Lục Khải là ai.
Cô gái đó có đôi chân mày quyến rũ, mỗi một cử chỉ động tác đều đẹp đẽ lay động lòng người.
Cô nghe thấy giọng nói của Lục Khải cẩn thận dè dặt với một chút thăm dò: Kỳ thi tháng lần này em lại nằm trong top của lớp phải không, có nghĩ qua sau này thi vào trường nào chưa?"
Nhan Hi đang sắp xếp lại bản thảo dày cộp trên tay, mỉm cười tựa như không quan tâm lắm: "Vẫn còn thời gian cả năm rưỡi nữa, còn sớm mà."
"Phải là chỉ còn một năm rưỡi, thời gian không còn sớm nữa." Lục Khải sửa lời cô, giọng điệu tha thiết: "Việc quan trọng như chọn trường em nên sớm có dự tính."
Nhan Hi im lặng một lúc, sau đó thở dài: " Em vẫn chữa nghĩ kỹ chọn nơi nào."
Lục Khải nói: "Thành tích của em hoàn toàn có thể đi Bắc Kinh, cho dù không thi nổi Thanh Hoa Bắc Đại, thì Phục Đán Bắc Ngoại mấy trường tương tự cũng rất có hi vọng."
Những ngón tay đè lên tường bất giác nắm chặt, Vu Miểu Miểu nhớ ra mẹ từng nói với cô rằng Lục Khải sau này muốn thi đến Bắc Kinh.
Nhan Hi lại cười, không để tâm mà đáp: "Em có thi đậu hay không không quan trọng, quan trọng là Hứa Mộ Trì khẳng định thi không nổi."
Giọng nói của cô vẫn thông thấu và trong sáng như cũ, không có khói mù, cũng không có than phiền: "Thực ra...!vào một trường đại học như thế nào không quan trọng, nếu như có người mà mình mong muốn ở bên cạnh, đi đâu cũng không thành vấn đề."
Mặt trời lặn, hoàng hôn tắt dần, ánh mặt trời cuối ngày xà xuống, bóng tòa nhà dạy học kéo dài, hiện lên vẻ ảm đạm và cô đơn.
Vu Miểu Miểu đứng bên cạnh cửa một lúc không di chuyển.
Là cô nhìn nhầm rồi sao?
Biểu tình của Lục Khải vào lúc này, khát vọng, sợ hãi, dè dặt thận trọng.
Là muốn chạm vào nhưng lại thu tay lại.
Đó là khi thích một người nhưng không được đáp lại, mới lộ ra biểu tình như vậy.
Cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Bên cạnh học sinh đeo cặp sách tới tới lui lui, Vu Miểu Miểu dựa vào bên cửa, đột nhiên nhận ra mình đến nhầm nơi rồi.
Vu Miểu Miểu không hề muốn biết đến những thứ này, cô hiểu đơn phương tình nguyện thích một người có bao nhiêu thống khổ, cô cũng hiểu Lục Khải không muốn mình biết được.
Cúi đầu nhìn sấp bản thảo đã được in ra trong tay, Vu Miểu Miểu chần chừ một lúc, tranh thủ lúc không có ai chú ý đến, rón rén xoay người rời khỏi thật nhanh.
Chương
Trang /
Hạ Dư
Hôm nay, anh ấy gọi tôi là Miểu Miểu rồi.
Nhưng hình như, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.
—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Mùa đông dài cuối cùng cũng trôi qua, thành phố Liên Châu chính thức chào đón mùa xuân.
Khung cảnh đầu xuân, trăm hoa vẫn chưa khoe sắc, các loài vật vẫn đang trong kì ngủ đông, chỉ có hai hàng cây long não đứng bên sân thể thao trường Ngân Hoa là tản ra cành lá màu xanh lục.
Vào chiều tối khi chuông tan học vang lên, học sinh vui vẻ thu dọn cặp sách, về nhà trong ánh hoàng hôn.
Còn Vu Miểu Miểu lúc này đây, vẫn đang ở trong văn phòng, cần cù chăm chỉ giúp giáo viên Lịch sử sửa bài.
Giáo viên Lịch sử lớp mười là một ông thầy ngoài năm mươi tuổi tóc hoa râm với chiếc bụng bia to, lúc này ông đang ngồi trước bàn làm việc đọc tài liệu.
Rốt cuộc cũng đem cuốn bài tập cuối cùng sửa xong, Vu Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, sửa xong rồi ạ."
Thầy giáo Lịch sử gật gật đầu, hỏi một cách vui vẻ: "Một thời gian nữa là phân ban rồi, em dự định chọn môn nào?"
Ông không hỏi cô dự định chọn ban nào, chỉ hỏi cô định chọn môn nào.
Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, trả lời không chắc chắn lắm: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ ạ."
"Chọn Lịch sử đi, vừa hay lúc đó thầy dạy lớp Lịch sử." Ông cúi đầu uống ngụm nước, ngữ khí có chút mơ hồ không rõ: "Nền tảng của em tốt, nếu như chọn Lịch Sử, sau này thứ hạng năm sẽ tiến bộ rất nhiều."
Biết rõ ông nói như vậy là vì tốt cho mình, Vu Miểu Miểu ngượng ngùng cười: "Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ ạ."
Có chút mệt mỏi từ trong văn phòng bước ra, sắc trời hơi tối, cô quay về lớp học không một bóng người thu dọn cặp sách, khóa lại cửa trước của lớp học từ bên trong, sau đó đi ra phía sau, từ cửa sau của lớp học ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hành lang trống rỗng.
Bước chân không tự chủ dừng lại.
Buổi sáng hôm mới khai trường, trước khi ra sân tập thể dục, cô đứng trước cửa lớp đợi Kiều Sênh.
Khi đó, Nhan Quyện dựa vào lan can quay lưng về phía cô, lãnh đạm, sạch sẽ, bộ dạng như không để tâm đến bất cứ điều gì.
Khoảng thời gian gần đây, bọn họ rất ít khi có cơ hội gặp mặt riêng, anh ấy dường như luôn vội vội vàng vàng, Vu Miêu Miểu cũng ko dám tùy tiện làm phiền anh.
Không nhịn được bước gần đến một chút, cô đứng bên lan can khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trong không trung từng đám từng đám mây đỏ thẫm tràn ngập, che khuất đi mặt trời vừa mới lặn.
Một mảng xám ở cuối bầu trời, lạnh lẽo và cô đơn khó tả.
Vu Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn một lát, đột nhiên hiếu kỳ.
Mảnh trời này, trong mắt của Nhan Quyện....!cũng như vậy sao?
Học sinh trong khuôn viên trường đã thưa thớt dần, thỉnh thoảng có gió thổi qua, thổi loạn tóc mai trên trán cô.
Vu Miểu Miểu chậm rãi dắt xe đạp đi ra khuôn viên trường, trên đường thỉnh thoảng bắt gặp vài học sinh mặc trên người đồng phục xanh trắng, nhưng lúc này cũng đã qua giờ cao điểm học sinh tan học về nhà.
Một mình cô đạp xe trên đường, trong đầu suy nghĩ về bài toán tối qua không giải được.
Chú Doraemon được treo trên móc khóa của cặp sách, theo động tác đạp xe của cô mà lắc lư lắc lư, vô cùng dễ thương.
Đây vốn dĩ là một buổi tối bình thường không đáng nhắc, con đường về nhà này Vu Miểu Miểu đã đi vô số lần, nhưng hôm nay cô đột nhiên nảy ra ý tưởng định đi đường tắt về nhà, vì thế nên khi đi đến ngã ba thứ hai, cô rẽ vào một con hẻm đổ nát.
Con hẻm này lúc trước cô cũng đã đi qua vài lần, tuy rằng hơi bẩn, nhưng ít người, lại rất yên tĩnh.
Đúng lúc này, cô đạp xe một mình đi vào, nhìn thấy ba nam sinh trạc tuổi mình ở phía trước.
Bọn họ đang đứng trước bức tường lốm đốm hút thuốc, bộ dáng cà lơ phất phơ, đang tán chuyện bằng giọng điệu ngả ngớn.
Cảm thấy hơi lo lắng, Vu Miểu Miểu vô thức cúi đầu, muốn nhanh chóng đi qua bọn họ.
Trước mặt khói thuốc khuếch tán, dưới chân cô cố gắng tăng nhanh tốc độ đạp xe, giây tiếp theo có người nắm lấy yên sau xe đạp của cô.
Đầu óc thoáng chốc trống rỗng, một chân chống trên mặt đất, cố ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì." Một nam sinh trong đó tiến lại gần, nhìn huy hiệu trên đồng phục học sinh của cô, hihihaha nói: "Em gái nhỏ, trên người có mang theo tiền không?"
Là muốn tiền sao?
Vu Miểu Miểu do dự một lúc: "Trong cặp có mười đồng."
Thực ra hôm nay lúc ra ngoài cô không mang tiền, mười đồng này là ngày hôm qua còn dư lại.
"Chỉ có mười đồng?" Một nam sinh khác giễu cợt một tiếng: "Căn bản không đủ cho bọn này mở ba cái máy."
Hắn ta nói xong, đưa tay kéo cặp sách trên vai cô một cách thô lỗ.
Vu Miểu Miểu chống cự một lúc, lại sợ làm họ tức giận, nên chỉ đành không tình nguyện để mặc bọn họ lấy cặp sách xuống.
Ba người đem cặp sách từ trong ra ngoài lật đi lật lại mấy lần, xác thực chỉ có mười đồng để ở ngăn nhỏ trong cặp.
Dường như có chút thất vọng, bọn học lục xong, tiện tay ném xuống trên mặt đất đầy bụi bặm, một người trong đó còn cố ý đạp lên mấy cái.
Lòng bàn chân bẩn thỉu của hắn, đạp lên trên mặt con Doraemon.
Để lại một dấu chân rất rõ ràng.
Đầu nóng lên, Vu Miểu Miểu cũng không quan tâm đến chiếc xe đạp nữa, bước vội qua nhặt cặp sách lên, đau lòng mà lau đi lau lại khuôn mặt bẩn thỉu của Doraemon.
Ngẩng đầu, giọng nói giận dữ đến mức hơi run rẩy: "Mấy người muốn lục cặp sách của tôi, tôi đưa cho mấy người rồi, tại sao còn dẫm lên con búp bê của tôi."
Đó là của Nhan Quyện tặng cô.
"Yo, em gái tính khí cũng lớn nhỉ?"
Đối phương cười khinh bỉ, tầm mắt không có ý tốt rơi xuống trên người cô: "Nếu trong cặp sách đã không có tiền, có phải bị cô em giấu trên người rồi không?"
"Không có!"
Cô phủ nhận theo bản năng, Vu Miểu Miểu ôm chặt cặp sách, đột nhiên phản ứng lại, bản thân dường như đang đối mặt với một mối nguy lớn hơn.
Lùi lại vài bước, cô sờ đến chiếc điện thoại trong túi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài: "Mấy người còn không chịu rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Hù dọa ai đấy? Mày thử xem mày báo cảnh sát nhanh hơn, hay là tao ném điện thoại của mày nhanh hơn.
Giọng điệu nam sinh trầm xuống, từng bước từng bước đến gần.
Gần trường Ngân Hoa có một học viện kỹ thuật, Vu Miểu Miểu biết trong đó tốt xấu lẫn lộn, cô cũng nghe nói rằng thường xuyên có một số tên lưu manh chặn ở ngã tư tìm học sinh thu "phí bảo kê".
Đa số đều là những thanh niên lêu lổng.
Nhưng mà biết thì biết, từ nhỏ cô vẫn luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này.
Sự bình tĩnh mới vừa rồi cô còn cố gắng hết sức để ngụy trang đều sắp sụp đổ, tay cầm cặp của cô run lên.
Ngón tay vừa mới ấn phím trên bàn phím, nam sinh nhoài người qua, giật lấy chiếc điện thoại, dùng lực ném xuống đất.
Thôi xong rồi.
Cả ba thảo luận, chế giễu, sau đó đưa tay ra, muốn chạm vào chân cô.
Vu Miểu Miểu bị dồn vào góc tường, lúc này không để tâm đến gì nữa, nhắm mắt bắt đầu lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng, cứu mạng với!"
Một giây, hai giây, ba giây.
Sự đụng chạm kinh tởm trong tưởng tượng không có xảy đến.
Trong cơn hoảng hốt, tiếng gió tựa như lưỡi dao mỏng lướt qua bên má cô.
Thời gian như ngừng lại.
Xung quanh yên tĩnh, cơ thể Vu Miểu Miểu run lên một chút, đôi mắt nhắm chặt vẫn chưa dám mở ra.
Giọng nói mà dù có nhắm mặt lại cũng không thể nhận lầm lúc này đây rất gần, rơi vào tai cô dịu dàng mà thanh đạm.
Anh nói: "Miểu Miểu, không sao rồi."
Anh gọi cô là Miểu Miểu.
Giống như sấm sét đánh xuống, Vu Miểu Miểu giật mình.
Sau đó, thăm dò mà từ từ mở mắt ra.
Trước bức tường đổ nát nhạt màu, hình dáng thiếu niên ngược ánh sáng, đường nét khuôn mặt có chút mơ hồ, đôi mắt đen cuồn cuộn tựa thủy triều, trong bóng tối sâu thẳm, sáng đến kinh người.
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra giúp cô vuốt thẳng mái tóc rối bù, giọng nói thật dịu dàng, lặp lại một lần nữa: "Đừng sợ, không sao rồi."
Mà nơi chỉ cách họ vài bước chân, một bóng người gầy gò lười biếng tựa vào tường, tiện tay châm điếu thuốc.
Đuôi mắt dài hẹp liếc qua, biểu cảm kiêu ngạo: "Anh em bọn mày ở đâu đến vậy? Người của em vợ tao mà cũng dám bắt nạt."
Ba người mặt đối mặt nhìn nhau, lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Bọn em chỉ là ngứa tay muốn lên mạng xíu, vừa hay em gái này đi qua, nên mới muốn ít tiền."
Thật đúng là xui xẻo, như vậy mà cũng đụng phải Hứa Mộ Trì.
Nguyên văn "lưu niên bất lợi: ám chỉ chuyện xui xẻo
Hứa Mộ Trì khịt mũi một tiếng, ngữ khí mang theo sự khinh thường: "Thiếu tiền như vậy thì ra đường mà xin ăn, tìm cô ấy làm gì? Cô ấy là mẹ mày, phải cho mày tiền tiêu à?"
"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, bọn em thật sự không biết anh quen biết cổ..."
Mà Vu Miểu Miểu bên cạnh, lúc này đây không còn để tâm đến động tĩnh bên phía bọn họ.
Cảm xúc uất ức hậu tri hậu giác xuất hiện, cô mím mím môi, một lúc lâu vẫn không kìm được những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Khóc đến đứt cả hơi, cô lên tiếng, thổn thức hỏi: "Nhan Quyện, sao cậu lại ở đây?"
"Tớ với Hứa Mộ Trì ở sân thể dục bên cạnh chơi bóng, vừa mới xong."
"Ồ..."
Trong đầu rối thành một đoạn, hoàn toàn không nghe rõ vừa rồi anh nói gì, tầm mắt dời đến con búp bê bị bẩn trên cặp sách, đầu mũi có chút chua xót, lại có chút nghẹn ngào.
"Bọn họ đem con Doraemon cậu tặng cho mình đạp hỏng rồi."
Mắt trái bị dẫm rớt rồi.
Anh đang nhặt chiếc điện thoại bị ném trên đất, nghe thấy vậy, động tác liền ngưng trệ.
Một lúc sau mới trở lại bình thường, Nhan Quyện đem chiếc điện thoại trong tay lau sạch, lại mở lên kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề, mới đưa đến trên tay cô.
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành cô: "Hư cũng hư rồi, mình lại bắt cho cậu một con mới."
Câu nói này nhẹ nhàng hời hợt, như gió thổi bên tai, lại như mây trôi trên trời, tóm lại là đều khiến người ta nắm bắt không được.
Nghi ngờ rằng bản thân mình nghe nhầm rồi, Vu Miểu Miểu ngừng tiếng khóc, bất giác ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi mắt anh.
Dưới những đám mây hoàng hôn, đồng tử của anh tĩnh lặng, tựa như biển xanh.
Cô đột nhiên cho rằng mình đang nằm mơ.
Mấp máy môi, Vu Miểu Miểu thu hết can đảm, nhân cơ hội nói: "Nhan Quyện, gần đây cậu...!đều không mấy để ý đến mình."
Lúc tan học,anh luôn rời khỏi lớp rất sớm, cô đuổi cũng đuổi không kịp.
Anh trầm mặc, trong giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ: "Gần đây mình bận chăm sóc mẹ, sức khỏe của bà không tốt."
Bệnh ở chân của mẹ cần phải định kỳ đến bệnh viện tái khám, thời gian này bắt buộc phải nhập viện, vì vậy gần đây mỗi ngày anh đều đi qua đi lại giữa bệnh viện với trường học, không có thời gian cho chính mình.
"Là vậy à..."
Đôi mắt khóc đến đỏ của Vu Miểu Miểu sáng lên.
Chỉ cần không phải đang cố ý không để ý đến cô là được.
"Tiểu học muội, em không sao chứ?"
Đối mặt bước đến là Hứa Mộ Trì, trên mặt vẫn treo nụ cười bất cần đời, mặt mũi toát lên vẻ thô lỗ và một loại kiêu ngạo trời sinh.
"Không sao rồi...!cảm ơn học trưởng."
Nghĩ đến vừa rồi mình khóc đến mức không còn hình tượng, Vu Miểu Miểu hơi đỏ mặt.
Bộ dạng mất mặt nhất của cô luôn bị Nhan Quyện nhìn thấy.
Thật không biết ông trời là đang ủng hộ cô hay là đang trêu ghẹo cô nữa.
Nhan Quyện sạch sẽ lưu loát đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người, đưa tay về phía cô.
Ngây ngẫn chốc lát, rất sợ anh sẽ hối hận, Vu Miểu Miểu nhanh vội vã đưa tay ra nắm lấy, để cho đối phương kéo mình từ trong góc lên.
Đoạn đường về nhà còn lại, là Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì cùng nhau đưa cô về.
Trong ngực như cất giấu vô số chú thỏ nhỏ, tiếng tim đập đến vô cùng chói tai.
Vu Miểu Miểu lén lút ngước mắt lên nhìn, Nhan Quyện đi bên cạnh, trên người mặc bộ đồng phục xanh trắng sạch sẽ mà ấm áp, tay giúp cô dắt xe đạp, vẫn trầm mặc như mọi khi.
Nhưng cô sẽ không còn sợ sự trầm mặc của anh nữa.
Dường như cô, cuối cùng cũng nhìn thấu được một góc nhỏ của tảng băng trôi.
Ánh sáng len lỏi giữa những tầng mây, bầu trời xám xịt, phố xá hiu quạnh.
Hứa Mộ Trì và Nhan Quyện đang trên đường trở về.
Nhớ lại vừa rồi lúc tạm biệt, bộ dáng rụt rè căng thẳng của tiểu học muội, Hứa Mộ Trì kéo kéo dây cặp Nhan Quyện, chọc ghẹo: "Em vợ, quan hệ giữa cậu với tiểu học muội đó...!quả nhiên là không bình thường."
Đối phương nghe vậy, thản nhiên nhướng mi: "Anh tưởng ai cũng như anh à?"
Hứa Mộ Trì cười ngả ngớn: "Đừng có lừa anh, vừa rồi lúc nghe cổ hét lên cứu mạng, cậu rõ ràng căng thẳng đến vậy mà."
Nói xong, lại ghé sát vào: "Nói thật, anh cảm thấy cô ấy thích cậu, cậu thấy sao?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Cậu vô thức phủ nhận: "Cô ấy là một cô gái rất đơn thuần, không có những suy nghĩ lộn xộn đó."
Không biết là đang nói cho anh nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Hứa Mộ Trì chắp hai tay sau đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận, không thắc mắc gì thêm, anh nheo mắt lại, nhỏ giọng thì thầm một mình: "Thật thú vị."
Trời tối dần, những hàng đèn đường vàng nhạt được thắp sáng ngay ngắn hai bên đường, hắt ánh sáng dịu dàng suống mặt đường.
Nhan Quyện bước chân chầm chậm đi trên đường, khẽ cụp mắt xuống.
Anh mơ hồ nhận ra, có chỗ nào đó không đúng lắm.
Chương
Trang /
Hạ Dư
Mặc dù luôn dùng vẻ ngoài băng lãnh để bảo vệ bản thân,
Nhưng nội tâm của anh ấy thật ra là một người rất ấm áp.
Tôi phải cho bản thân một chút dũng khí, thử xem liệu có thể bước vào trái tim anh.
—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Khoảng thời gian vừa tan học buổi trưa, nhà ăn trong trường học vô cùng đông đúc và quá tải.
Vì vậy mà mọi người đều giành giật từng giây để chạy vào trong, chỉ sợ đến trễ một chút thôi thì món ăn mà mình yêu thích sẽ bị giành hết.
Vu Miểu Miểu và Tiêu Lộ thở hồng hộc theo Kiều Sênh chạy đến, chen vào trong đội ngũ hùng hậu phía trước ô cửa quầy thức ăn.
Tiêu Lộ nhuận nhuận khí, có chút rối rắm hỏi: "Mấy cậu nói hôm nay tớ nên ăn gì đây? Mì xào hay là cơm chiên?"
Kiều Sênh đứng trước cô đang nhón chân hỏi thăm tình hình, nghe vậy, bỉu môi đáp lại một câu: "Cậu bây giờ không cần rối rắm nữa đâu, mì xào hết rồi."
Thiệt là không công bằng mà.
Rõ ràng tốc độ bọn họ chạy đến đây còn nhanh hơn so với tốc độ chạy nước rút mét trong giờ thể dục.
Sau cùng, ba người thành thành thật thật cầm khay ăn của mình, mỗi người chọn lấy một món thịt hai món chay.
Tìm một chiếc bàn trống sạch sẽ ngồi xuống, Kiều Sênh cúi đầu uống ngụm canh, nói chuyện với bọn họ: "Tớ nói các cậu biết, lần này thi giữa kỳ môn Toán Triệu Dập Nhiên được điểm! Chỉ sai một câu trắc nghiệm."
"Nhan Quyện còn thi được điểm tối đa kìa."
Người nói là Tiêu Lộ, cô một bên nhặt ớt trong thức ăn ra ngoài, một bên thở dài: "Nhan Quyện thật sự quá lợi hại rồi, mình ngay cả tinh thần cạnh tranh với cậu ấy cũng không vực dậy nổi....cách biệt thực sự quá lớn."
Công bằng mà nói, mặc dù lớp trọng điểm nhân tài khắp nơi, thành tích của Tiêu Lộ vẫn luôn tăng đều, bây giờ đã có thể ổn định trong top của lớp.
Vu Miểu Miểu cúi đầu ăn cơm, yên lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Thật ra cô ấy thi giữa kỳ cũng không tệ, có thể là do chiến thuật "biển đề" cường độ cao gần đây đã đạt được hiệu quả, cô cũng không có đi tìm Nhan Quyện nhờ giúp đỡ, dựa vào nỗ lực của bản thân, môn Toán cũng thi được điểm.
Tuy rằng tiến bộ với biên độ nhỏ, nhưng cũng coi như có tiến bộ rồi.
Kiều Sênh đối diện có chút không phục: "Nhan Quyện là thủ khoa kỳ thì tuyển sinh THPT, IQ của cậu ấy với bọn mình vốn không cùng đẳng cấp, sao phải so với cậu ấy."
"Cũng đúng, mục tiêu tạm thời của mình là vượt qua Lâm Tĩnh Thâm xếp phía trước mình." Tiêu Lộ cắn một miếng trứng luộc nước trà mới bóc vỏ, vô cùng nghiêm túc trả lời.
Có lẽ đây là một trong những điểm khiến Tiêu Lộ được mọi người yêu mến, trên người cô không mang theo thái độ kiêu căng giả vờ giả vịt của "học sinh giỏi", cũng chưa từng che che đậy đậy, nói bản thân về nhà không bao giờ học bài.
Mỗi lần Vu Miểu Miểu tìm cô hỏi bài, chỉ cần cô biết, hận không thể giúp hết sức mình, mỗi lần thi xong, hỏi cô thi thế nào, cô cũng đều thành thực trả lời, sẽ không giả vờ khiêm tốn nói mình thi không tốt.
"Lần này ba môn chính hình như chỉ có môn Toán là cô ấy cao điểm hơn cậu một tí, lần sau nhất định có thể vượt qua."
Vu Miểu Miểu cỗ vũ cho cô.
Đang nói chuyện, trước mặt nghe thấy tiếng cười nói của Triệu Dập Nhiên: "Kiều Sênh, ngồi chung đi."
Động tác cắt sườn của Kiều Sênh ngưng lại, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu ấy thôi, liền không khỏi nhếch lên khóe miệng, không chút do dự gật đầu: "Được thôi."
Cô đáp lời, ngẩng đầu nhìn Triệu Dập Nhiên một cái, sau đó bưng khay thức ăn đi qua đối diện, bên cạnh Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cạn lời, cẩn thận nhỏ tiếng ghé vào tai cô: "Cậu không muốn ngồi chung với cậu ấy à?"
Kiều Sênh càng thấp giọng đáp lại: "Tớ cũng muốn, nhưng có Nhan Quyện bên cạnh, không ngồi chung được."
Cô còn chưa nói hết, Vu Miểu Miểu nhịn không được ngẩng đầu lên.
Thân hình trắng xanh quen thuộc đó, giống như một cơn gió sạch sẽ thổi qua, ngồi đối diện với cô.
Tầm mắt của cô từ trên đôi tay với những khớp xương rõ ràng nhìn xuống, rơi xuống trên khay thức ăn của anh.
Một thịt một chay rất bình thường với một phần cơm trắng.
Triệu Dập Nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhan Quyện, nhìn thấy miếng sườn trong khay của Kiều Sênh, không hề che đậy mà đưa đũa qua gắp, giọng ngạc nhiên nói: "Aiya, hóa ra phần cuối cùng ở chỗ của cậu."
Kiều Sênh cười nhìn cậu ta, khẩu thị tâm phi phản bác: "Cậu chưa từng ăn sườn heo sao, mắt cứ nhìn chằm chằm."
Trong nhà ăn người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, Triệu Dập Nhiên đem miếng sườn bỏ vào trong khay của mình, nghiêm túc trả lời: " Câu không biết đâu, cái gì đoạt không được luôn làm người ta dao động."
Động tác uống canh của Vu Miểu Miểu bị đình trệ.
Loay hoay một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhan Quyên ngồi đối diện với cô khẽ gật đầu, đang tùy tiện ngồi ăn, khi đũa chạm vào khay không hề phát ra tiếng động, trời sinh cư xử tốt, giáo dưỡng tốt.
Màu tóc anh đen nhám, đôi mắt lạnh lùng, hốc mắt ánh lên chút ánh sáng xanh nhàn nhạt, trông có vẻ mệt mỏi.
Nhớ lại ngày đó trong hẻm nhỏ, anh nói gần đây bận chăm sóc mẹ ốm, Vu Miểu Miểu mím mím môi, cảm thấy có chút đau lòng.
"Chúc mừng nha Nhan Quyện, lần này thi giữ kỳ cậu lại đứng nhất lớp." Cô cong cong khóe môi, chủ động chào hỏi.
Nhan Quyện ngước mắt lên nhìn cô: "Cậu cũng không tệ."
Tiêu Lộ bên cạnh, từ lúc Nhan Quyện và Triệu Dập Nhiên đến chưa hề lên tiếng, lúc này đây cuối cùng cũng nhịn không được nữa.
Rối rắm hồi lâu, cô bưng bát canh, hơi ngượng ngùng lên tiếng hỏi anh: "Cái đó...Nhan Quyện, tớ có thể hỏi một chút không, bình thường cậu chủ yếu làm những bài nào trong sách phụ đạo vậy?"
Cô muốn biết, liệu có phải phương hướng mình lựa chọn có vấn đề.
Nếu không tại sao cách biệt giữa người và người lại lớn như vậy.
Nhan Quyện buông đũa xuống, qua loa hời hợt đáp: "Bình thường mình không làm đề."
"Hả?" Kiều Sênh kinh ngạc há to miệng: "Chỉ dựa vào lượng bài tập bình thường thầy giáo giao cho là đủ sao?"
"Nếu như trên lớp đều có thể nghe hiểu, không cần thiết phải tăng thêm gánh nặng cho bản thân."
Nhìn không ra cảm xúc trên mặt anh, nói xong, giống như nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn Vu Miểu Miểu, nhẹ nhàng bổ xung một câu: "Nhưng nếu như là cậu,vẫn cần phải tăng cường luyện tập thêm."
Vu Miểu Miểu đang yên lặng nghe lén: "......"
Đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Cô mở miệng, vùng vẫy trong vô vọng: "Gần đây tớ đặc biệt nỗ lực...gần làm hết một quyển sách phụ đạo rồi."
Nếu không lần này cũng không thi được điểm.
Làm tròn lên thì là điểm tuyệt đối rồi.
Nhan Quyện nghe vậy không nói gì, mím môi cười.
Anh ấy cười lên rất đẹp, như cơn gió thổi qua vũng nước xuân.
Cô là gợn sóng trên mặt nước.
Vu Miểu Miểu lén nhìn anh, sau khi quan sát một vòng, phát hiện trên bàn anh không có nước, cũng không có canh.
Vội vàng ăn nốt mấy miếng cơm cuối cùng, cô dẫn đầu đem khay không đứng dậy, nói ra ngoài trước đợi bọn họ.
Sau khi đem chiếc khay trống trên tay để vào bệ làm sạch, Vu Miểu Miểu bước nhanh đến căn tin đối diện nhà ăn, tới lui tìm kiếm một hồi, sau đó từ trên kệ hàng ngoài cùng bên phải lấy xuống một hộp sữa dâu.
Theo cô quan sát, nhãn hiệu sữa dâu này ở trong trường học thường xuyên hết hàng, may mà hôm nay còn.
Trả tiền xong, từ căn tin đi ra vừa hay nhìn thấy bọn họ đối diện ở trước cửa nhà ăn, đang đi về phía ngoài.
Ở phía trước là Kiều Sênh và Triệu Dập Nhiên đang đánh đánh giỡn giỡn.
Bọn họ không biết đang nói cái gì, Vu Miểu Miểu thấy Kiều Sênh đưa tay ra đánh vào vai Triệu Dập Nhiên, đôi phương hihi haha nắm lấy cổ tay cô, còn làm mặt quỷ.
Tiêu Lộ bên cạnh nhìn bọ cười mãi.
Còn người thiếu niên tự do tản mạn kia đi phía cuối đám người, trên đầu là một mảnh trời xanh, dáng người mảnh khảnh.
Khuôn mặt trầm lặng, đôi lông mày thoáng vẻ mệt mỏi.
Khoảng trời rộng lớn nhìn không thấy biên giới ấy, phảng phất như giây tiếp theo sẽ đưa tay ra ôm lấy anh.
Vu Miểu Miểu nhìn đến xuất thần, nắm chặt hộp sữa dâu trong tay.
Đừng sợ, Nhan Quyện chỉ là bên ngoài trông có vẻ lạnh nhạt nhưng thực ra nội tâm rất dịu dàng.
Cô tự nói với mình như vậy, lấy hết can đảm đi qua, cẩn thận tránh đi tầm mắt của Kiều Sênh và những người khác ở phía trước, đi thẳng đến bên cạnh anh.
Không biết nên nói gì, thế nên tùy tiện tìm lấy một chủ đề: "Cậu ăn no chưa?"
Người kia liếc nhìn cô, gật gật đầu.
Vu Miểu Miểu tiếp tục: " Vậy cậu khát không?"
Nhan Quyện nghiêng đầu qua, ánh mắt có chút khó hiểu.
Nở một nụ cười lấy lòng, Vu Miểu Miểu lắc lắc hộp sữa trên tay: "Mình vừa tìm thấy nó trong căn tin, không phải cậu thích uống loại sữa dâu tây này sao? Mau uống đi."
Bước chân anh dừng lại, đôi mắt luôn phủ sương mờ giờ phút này trở nên mờ mịt không rõ ràng.
Một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi: "Sao lại đưa cho mình?"
"Hả?"
Không ngờ rằng anh sẽ hỏi mình vấn đề này, nụ cười trên mặt Vu Miểu Miểu có chút cứng đờ, suy nghĩ hỗn loạn đáp lại một câu: "Không có tại sao hết, chỉ là....chỉ là cảm thấy cậu thích, vừa rồi lúc ăn cơm lại thấy cậu không mang nước, vì thế nên mới..."
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Vu Miểu Miểu cũng tìm được lý do thích đáng: "À đúng rồi, lần trước trên đường về nhà, đều nhờ cậu giúp mình giải vây."
Nhan Quyện nghe thấy câu này, chân mày đang nhíu lại cuối cùng cũng nới lỏng.
Hóa ra là vì chuyện này.
Cậu không đưa tay ra nhận, thả nhẹ ngữ khí đáp: "Lần trước là tình cờ đi ngang qua, cậu không cần để trong lòng."
Mi mắt cô tức khắc sụp xuống, cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình, không hiểu sao có chút uỷ khuất: "Lúc trước cho cậu kẹo mận, cậu nói cậu không thích ăn kẹo, không cần.
Nhưng mà bây giờ, rõ ràng là cậu thích uống sữa dâu...."
Tại sao vẫn không cần chứ?
Cô còn cho rằng, quan hệ giữa cô và anh đã trở nên thân thiết hơn.
Nắng buổi chiều vừa vặn, bầu trời trong xanh, những cây long não trong trường cuối cùng cũng đâm chồi mới, tản ra màu xanh tựa khói liễu.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi thở mùa xuân, cũng khẽ làm tung bay bộ đồng phục học sinh rộng rãi của cô.
Nhan Quyện im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước giọng điệu ủy khuất của cô, nhận lấy hộp sữa dâu kia.
Có lẽ do ở trên tay cô quá lâu, hộp sữa được ủ có chút nóng.
Lần đầu gặp mặt, anh có thể gọn gàng lưu loát từ chối chiếc kẹo mận mà cô đưa cho.
Nhưng đến lúc này, đối với những yêu cầu cô đưa ra, càng lúc càng không thể từ chối.
Nhìn thấy anh nhận lấy hộp sữa, Vu Miểu Miểu vừa rồi còn đang gục đầu xuống, ngay lập tức vui vẻ trở lại.
Bước nhanh đến đi bên cạnh anh, cô ríu rít cất tiếng, nói về những câu chuyện bát quái nghe được từ bạn cùng lớp.
Chạng vạng tối, Nhan Hi gọi một chiếc xe, vội vã chạy đến bệnh viện công có thẩm quyền nhất ở thành phố Liên Châu.
Chiều nay Nhan Quyện phải tham gia cuộc thi do trường tổ chức, trễ một chút mới đến được.
Trên tay cô cầm theo hộp cơm nóng hổi, hòa vào trong đám người bước vào thang máy.
Lúc từ trong thang máy đi ra, xộc vào mặt là mùi hăng của chất khử trùng trong bệnh viện, cùng nhân viên y tế mặc áo khoác trắng.
Nhan Hi cau cau mày, đi qua đám đông đang tới tới lui lui trước cửa phòng bệnh, bước nhanh về phía cuối hành lang.
Đi đến căn phòng bệnh phía cuối hành lang, cô dừng lại, nhẹ nhàng mở cửa.
Cô của cô đang nửa ngồi trên chiếc giường bệnh dựa sát cửa sổ, đang nghiêm túc xem một cuốn sách.
Hai ba bước đến bên cạnh giường, Nhan Hi đem chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh dựng lên, cẩn thận đặt lên đó thức ăn thơm phức, nhấc nắp hộp lên lại cẩn thận giúp bà lấy ra một đôi đũa.
"Cô, ăn cơm thôi."
Giọng nói cô nhẹ nhàng, dừng lại một chút, lại hỏi thêm một câu: "Hôm nay cảm thấy như thế nào ạ?"
Người phụ nữ đặt cuốn sách trên tay xuống, mỉm cười, thật tâm trả lời: "Vẫn như vậy"
Đôi chân này của mình, sớm nên từ bỏ rồi.
Chỉ là Nhan Quyện không đồng ý.
Nhan Hi nghe bà nói như vậy, trong lòng chua xót, trên mặt lại không để lộ ra chút nào: "Không sao đâu, ngày tháng còn dài, sẽ tốt lên thôi ạ."
Người phụ nữ cầm lấy đũa, dáng vẻ nhíu mày ăn cơm rất ưu nhã, ngữ khí bình tĩnh nói: "Con bình thường giúp cô khuyên nhủ Tiểu Quyện một chút, đừng phí tâm tư lên đôi chân này của cô nữa.
Những khoản tiền bồi thường đó....để nó giữ lại cho mình, sau này tính toán cho tương lai."
Nói đến đây, mặt bà hơi ửng đỏ, khẽ thở dài: " Mấy năm này, nó trải qua không dễ dàng chút nào, không có ai bên cạnh."
Vốn dĩ, sau vụ tai nạn xe, gia đình Nhan Quyện đã nhận được một khoản tiền bồi thường đáng kể, cùng với bảo hiểm tai nạn cá nhân mà cha anh mua trước khi qua đời, hoàn toàn có thể cho phép gia đình này tiếp tục duy trì một cuộc sống đầy đủ.
Nhưng anh muốn trị khỏi chân cho mẹ.
Anh dành tiền mua cho mẹ thoại thuốc tốt nhất, đến bệnh viện tốt nhất, tiếp nhận trị liệu tốt nhất.
Không để lại cho bản thân đường lui nào.
Quay lưng lại, Nhan Hi đem từ trong cặp sách ra một hộp dâu tây đã rửa sạch, đặt ở đầu giường, nhân lúc bà không nhìn thấy, len lén lau khóe mắt.
Khi quay đầu lại lần nữa, cô mỉm cười, trịnh trọng đáp lại: "Cô yên tâm, con chỉ có mỗi đứa em trai này, con đảm bảo với cô, nhất định sẽ ở bên cạnh em ấy cho đến khi trưởng thành, nhìn em ấy kết hôn sinh con, nửa đời còn lại trải qua hạnh phúc mỹ mãn."
Lúc này người phụ nữ mới mỉm cười, xoa xoa tóc cô, giọng nói rất dịu dàng: "Đừng chăm sóc cho nó quá, cũng đừng đem nó coi là trách nhiệm, chỉ cần thường nói chuyện với nó, để nó biết luôn có người ở bên cạnh là được."
Đứa con mà bà mang thai mười tháng sinh ra, không có ai hiểu rõ hơn bà.
Nhan Quyện là một người kiêu hãnh từ trong xương máu, anh không cần sự đồng tình của người khác, anh có con đường của chính mình phải đi.
Bà chưa bao giờ hoài nghi anh sẽ đi xa hơn tất cả những người khác, bà chỉ sợ anh sẽ cô độc.
Sợ trên con đường dài đằng đẵng, không có ai đi cùng anh.
Chương
Trang /
Hạ Dư
Tôi tận mắt nhìn thấy anh từ chối Lâm Tĩnh Thâm
Không chừa lại nửa điểm cơ hội.
Không biết liệu có một ngày, anh có dùng phương thức tương tự như vậy để từ chối tôi.
Điều đáng mừng duy nhất là lần này quyền chủ động nằm trong tay tôi.
Chỉ cần tôi không nói ra, anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội từ chối tôi.
—— Trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cảm thấy, lý do bản thân liều mạng học khoa tự nhiên như vậy, hoàn toàn là vì Nhan Quyện.
Từ nhỏ đến lớn, đã quen với việc bị giáo viên chỉ trích, bạn bè chế giễu, nói cô đầu óc ngu ngốc, cứng đầu, chỉ có thể dựa vào Ngữ Văn và Tiếng Anh để nổi bật.
Cô cũng từng không phục, cũng từng nỗ lực, nhưng sau một đoạn thời gian kiên trì mà không thu được kết quả, liền bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng lần này không giống vậy.
Từ lúc khải giảng đến nay đã mấy tháng rồi, cô vẫn chăm chỉ miệt mài thực hiện theo thời gian biểu, không một ngày nào buông lỏng.
Có lẽ là do cô đặc biệt nỗ lực, nên thời gian cũng trôi qua vô cùng nhanh.
Tóm lại, bởi vì Nhan Quyện, cô muốn khiến mình thành một người ngày càng tốt hơn.
Giống như hiện tại, trên giờ học âm nhạc của ban I, nữ giáo viên trẻ tuổi ngồi sau chiếc đàn piano ở góc phải phòng học âm nhạc, đang đệm nhạc cho học sinh.
Thanh âm của học sinh ngồi ở phía sau ngày càng thưa thớt, không chút gợn sóng, không ít người lén lút lấy bài tập ra làm.
Mặc dù Vu Miểu Miểu không có trắng trợn như vậy, nhưng hiển nhiên cũng đang không tập trung, khắp đầu đều đang nghĩ tới bài toán mà Lâm Nhược Hà vừa mới giảng xong tiết trước.
Cuối cùng, cô giáo dạy nhạc trước giờ tính tình luôn rất tốt cũng nhịn không được.
Cô ngừng động tác đánh đàn Piano, xoay người lại đối mặt với bọn họ.
Mặc dù có chút tức giận, nhưng giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng: "Các bạn học sinh, tiết này của chúng ta là tiết âm nhạc, không phải giờ tự học."
Đi xuống bậc thang nơi đặt đàn Piano xuống, cô nhìn xung quanh bốn phía: "Tuy rằng lớp chúng ta là lớp trọng điểm, nhưng nếu như muốn học, cũng không đến mức thiếu một chút thời gian này."
Nói xong lại thở dài: "Đợi đến ngày các em rời khỏi trường học thì sẽ hiểu, trong ba năm cấp ba, điều đáng nhớ nhất chắc chắn không phải là cuốn bài tập dày cộp, càng không phải là thứ hạng trong lớp được đăng trên bảng tin."
Có lẽ do phát hiện ra giáo viên đang tức giận, căn phòng học âm nhạc rộng lớn giờ khắc này rất yên tĩnh.
Hầu hết mọi người đều thu dọn những cuốn bài tập môn học khác đi, đem phổ nhạc mà giáo viên phát trước giờ học lấy ra.
Cô giáo dạy âm nhạc ban I là một cô gái trẻ, năm nay mới tốt nghiệp đại học, bình thường ăn mặc trang điểm cũng rất thời thượng, trên giờ học thường dẫn dắt bọn họ hát những ca khúc thịnh hành.
Lời bài hát hôm nay cô phát xuống là bài "Sự mãn nguyện" của Mayday.
Nhìn mọi người đều cúi đầu bộ dáng biết sai rồi, cô giáo cũng không nói gì, quay trở lại phía sau đàn ngồi xuống: "Vậy bây giờ chúng ta hát lại lần nữa nhé."
Ngón tay cô phủ xuống trên những phím đàn, tạo ra một chuỗi những nốt nhạc.
Học sinh ngồi bên dưới không còn mất tập trung nữa, thành thành thật thật mà hát theo nhịp: "Làm sao để có được dải cầu vồng, làm sao để ôm lấy cơn gió mùa hạ.
Tinh tú trên trời cao cười nhạo nhân gian trần thế.
Mãi mờ mịt chẳng hiểu, chẳng biết thỏa mãn là chi..."
"Tốt lắm, âm cuối câu này mọi người không cần kéo quá dài, nửa nhịp là được."
Trong tiếng đàn Piano chầm chậm lưu chuyển, Vu Miểu Miểu cầm lấy lời bài hát, một bên hợp xướng, một bên theo thói quen đi tìm kiếm hình bóng của Nhan Quyện.
Phòng học âm nhạc rất lớn, anh ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ đầu tiên ở phía trước, lúc này đang thản nhiên dựa vào cửa sổ, miệng cũng đang hát theo.
Bóng đen khúc xạ bởi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, mơ hồ mà dịu dàng.
Vu Miểu Miểu muốn nghe anh hát, nhưng quá đông người, khoảng cách giữa hai người lại rất xa, nên hoàn toàn không nghe được thanh âm của anh.
"Ngày đó em bên tôi, ngọn đồi của thuở ấy
Khúc ca của năm nào mình vẫn hát thành câu
Bao hồi ức đối với tôi đã là quá đủ
Đủ để tôi ngày ngày nếm trải cô đơn mà sống tiếp."
Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy Nhan Quyện giống như đang không vui.
Đang nhìn anh xuất thần, bỗng thấy Nhan Quyện đưa tay vào túi, lấy ra điện thoại, mở nắp.
Ngón tay chuyển động trên bàn phím, giống như đang đánh chữ.
Anh đang nhắn tin nói chuyện với người khác sao?
Một bài hát cứ như thế thành thật hát xong, nét mặt của giáo viên dạy nhạc cũng dịu lại, như thường lệ, dành cho học sinh hai mươi phút để tự luyện lại.
Dù gì tiết học âm nhạc cũng không đáng kể, hơn nữa sau lớp mười một cũng sẽ hủy bỏ.
Nhà trường ngoài miệng luôn nói muốn học sinh phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, có điều chỉ là những lời nói suông không ai tin.
Từ từ thu hồi tầm mắt lại, Vu Miểu Miểu đột nhiên nhớ ra, gần đây bận học, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện với Nhan Quyện trên QQ.
Do dự một lúc, cô cũng lén lút lấy điện thoại ra, mở ra biểu tượng chim cánh cụt, bấm vào nhóm đặc biệt.
[Chú cá thích leo cây: Nhan Quyện, gần đây học hành rất căng thẳng, nền tảng của tớ lại không tốt, không dám thả lỏng chút nào...!Tớ cảm thấy rất mệt mỏi biểu tượng mất mát.]
Không có hy vọng rằng anh sẽ trả lời tin nhắn của mình, Vu Miểu Miểu cảm thấy, cô vui vẻ gửi tin nhắn cho Nhan Quyện như vậy, chỉ vì muốn nói với anh vài câu, muốn chia sẻ với anh những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Cũng muốn anh biết được tâm tình của mình mỗi một thời điểm.
Thật ngoài dự liệu, tin nhắn trả lời của anh đến rất nhanh.
[Mỗ Mỗ: Cố gắng thêm hai tháng nữa là đến thi cuối kỳ rồi.
Cố lên!]
Vu Miểu Miểu không có ghi chú tên của anh, bởi vì trong lòng cô, chỉ có những người bạn không nhớ nổi, mới cần phải ghi chú.
Tin nhắn hồi âm này đến thật bất ngờ không kịp phòng, cô chớp chớp mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại, Nhan Quyện ấy thể mà trả lời tin nhắn của cô chỉ trong vài giây.
Có chút không thể tin được quay đầu lại tìm kiếm bóng hình của anh.
Thiếu niên lười biếng nằm dựa lên bàn, ngang nhiên ngịch điện thoại, đối lập hoàn toàn với những học sinh xung quanh đang mải đắm chìm trong những bài toán.
Tâm tình vô cớ nhảy nhót vui vẻ, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[Chú cá thích leo cây: Cảm ơn cậu đã động viên.
Có câu này của cậu, tớ nhất định sẽ tiếp tục kiên trì.]
Ngón tay cô nhấn vào phím gửi, suy nghĩ lại ngao du đến một góc nào đó, chẳng mấy chốc, nhiệt huyết trong cô lại nguội lanh.
Nữ sinh ban bảy này...căn bản không phải là cô.
Không phải Vu Miểu Miểu.
Pinocchio bởi vì nói dối mà mũi dài ra.
Còn cô sẽ phải trả giá thế nào?
Chỉ cần không phải là Nhan Quyện sẽ vì vậy mà chán ghét cô, thì thế nào cũng đươc.
Khi chuông báo đến giờ tan học, mọi người đặt bút xuống và bắt đầu thu dọn sách vở, tốp năm tốp ba lục đục rời khỏi phòng học âm nhạc.
Khóe mắt Vu Miểu Miểu khẽ lia qua Nhan Quyện, cố ý thả chậm lại động tác thu dọn.
Cho đến khi những bạn học xung quanh chỉ còn lại mấy người, Nhan Quyện mới chậm rãi bước ra ngoài, đôi mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, bước đi rất chậm.
Cô cũng theo đó ôm cặp sách lên, nhẹ tay nhẹ chân đi theo phía sau cách anh khoảng hai mét.
Không thể thể hiện ra quá rõ ràng, đợi Nhan Quyện ra khỏi phòng học âm nhạc, giả vờ như bản thân vừa hay đụng phải, bắt chuyện cùng anh.
Từ phòng học âm nhạc đến phòng học lớp -, ít nhất cũng mất năm phút lộ trình.
Đủ cho bọn họ nói chuyện một lúc rồi.
Tưởng tượng thật đẹp, thế nhưng, khi Vu Miểu Miểu theo sau anh ra khỏi phòng học nhạc, còn chưa kịp tiến lên bắt chuyện, phía trước đã nghe thấy giọng một nữ sinh gọi tên anh.
"Nhan Quyện, đợi tớ một lát."
Giọng nói này rất quen tai, trước đến nay vẫn luôn trầm mặc, giờ khắc này lại mang theo một chút khẩn trương.
Vu Miểu Miểu dừng bước, tầm mắt nhìn về phía giọng nói phát ra.
Ở góc ngoài cửa phòng học nhạc, Lâm Tĩnh Thâm ôm vài cuốn sách phụ đạo, đứng lặng lẽ ở đó.
Cô mặc chiếc quần đồng phục màu trắng tươm sạch sẽ vừa vặn trên chân, nửa người trên không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng, càng làm nổi bật lên làn da trắng trẻo.
Nhìn dáng vẻ của cô, có lẽ là cố ý ở đây để đợi Nhan Quyện.
Nội tâm như có tiếng chuông cảnh báo, Vu Miểu Miểu cúi cúi đầu, lặng lẽ dời bước di chuyển ra sau cánh cửa, nhất thời không biết nên đi hay ở.
Nếu lúc này mà đi ra, bị bọn họ nhìn thấy nhất định rất khó xử.
Nhưng mà nếu không đi ra, đứng ở đây giống như tên trộm cũng rất khó xử.
Đang còn suy nghĩ lung tung, đã nghe thấy giọng nói của anh.
"Có chuyện?"
Nhan Quyện nhướng mi nhìn cô, mặt không chút cảm xúc, giọng nói khách sáo xa cách.
Lâm Tĩnh Thâm cố gắng nở một nụ cười, hai ba bước đi đến bên cạnh anh, ngập ngừng hỏi: "Còn chưa đến hai tháng nữa là bắt đầu phân khoa rồi, cậu định chọn khối nào?"
"Khối tự nhiên"
Anh trả lời ngắn gọn lưu loát, không chút do dự.
Nghe được đáp án này Lâm Tĩnh Thâm dường như có chút thất vọng: "Nhưng tất cả các môn học cậu đều học rất tốt....!sao cứ nhất thiết phải chọn khối tự nhiên?"
Nhan Quyện nghe vậy, dường như cảm thấy cô đang hỏi một câu hỏi vô nghĩa, nhẫn nại tính tình trả lời: "Tôi thích khối tự nhiên."
Thế nên Lâm Tĩnh Thâm ngừng nói, cụp mắt xuống, một lúc sau mới không bỏ cuộc nói: "Tớ muốn chọn chính trị, nhưng nếu chọn chính trị, sau này không thể cùng một lớp với cậu rồi."
Cô nghe nói, Ngân Hoa một khi phân khoa, khối Nghệ thuật và khoa học tự nhiên sẽ phân thành hai tòa nhà giảng dạy khác nhau.
Trước đây cùng lắm là ở chung một tòa lầu nhưng không cùng tầng.
Cô thích Nhan Quyện, nhưng lại không muốn từ bỏ Chính trị học mà cô yêu thích, vì thế mà tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này trước hành lang phòng học âm nhạc đã không còn nhìn thấy những bóng dáng trắng xanh nữa.
Ánh mặt trời đẹp đẽ, xung quang im lặng, Nhan Quyện tựa lưng vào tường, giọng điệu vẫn bình thản: "Trong lớp học mới, cậu sẽ gặp được những bạn học mới, có thể sẽ càng ưu tú hơn tôi."
Vu Miểu Miểu dựa vào sau cửa nghe lén hơi kinh ngạc.
Cậu ấy nói câu này ý là...
Giây kế tiếp, tựa như để xác nhận thêm suy đoán của cô, Lâm Tĩnh Thâm chậm rãi nói: "Tờ giấy ghi chú lần trước tớ dán trong quyển bài tập Vật Lý, cậu đã thấy rồi đúng không?"
Anh gật gật đầu.
Biểu tình của Lâm Tĩnh Thâm có chút bối rối, rất nhanh, lại như có vẻ nhẹ nhõm: "Cậu không thích tớ, đúng không?"
Nếu không, cũng sẽ không giả vờ như không nhìn thấy bức thư tình cố viết trên mảnh giấy.
Người con trai đang dựa vào tường đứng thẳng người lên, không hề nhìn đi chỗ khác, đáp từng chữ một: "Tôi chỉ coi cậu như một người bạn học bình thường."
Câu trả lời trong dự đoán cuối cùng cũng đã đến.
Cô giống như phạm nhân đang chờ đợi bản án, biết rõ rằng không có khả năng, nhưng trước đó vẫn cố giữ lấy một tia hy vọng.
Tự cười chính mình, giọng điệu của Lâm Tĩnh Thâm có chút thất thường: "Nhan Quyện...tớ vẫn luôn cảm thấy, cậu vốn không hề lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài."
Khi cô nói, hốc mắt ngập đầy hơi nước, lại bị cô ép trở lại mắt mình: "Có lẽ chỉ là vì sự dịu dàng của cậu không dành cho tớ."
Từ nhỏ cho đến lớn, con đường cô đi qua mang đầy hoa tươi và những tràng vỗ tay, cô cũng là một người kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của cô, khi ở trước mặt anh không còn lại gì.
Anh đứng trên cao, lạnh lùng quan sát tất thảy ái mộ lẫn sự hoang mang của cô.
Không đáng để tâm đến.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay từng sợi tóc trước trán anh, trong đôi mắt đen láy trong trẻo mà sạch sẽ, trong đó không hề có bóng dáng của cô.
"Cậu sẽ gặp được người càng tốt hơn so với tôi."
Đây là câu cuối cùng anh lưu lại cho cô.
Lâm Tĩnh Thâm hốc mắt đỏ bừng, và cả Vu Miểu Miểu đang lo lắng bất an nấp sau cánh cửa, đều cho rằng đây chỉ là một cái cớ Nhan Quyện dùng để từ chối cô.
Nhưng chỉ có anh mới biết.
Anh biết bản thân mình khống giống những người khác, biết bản thân mình sống khó khăn thế nào.
Cũng biết rằng, hiện giờ anh không đủ tư cách để hứa hẹn bất kể điều gì với bất cứ ai.
Chương
Trang /
Hạ Dư
Ngày tháng năm , tôi nghĩ có lẽ tất cả mọi người đều không thể quên được.
Ở trước thiên nhiên, nhân loại thật nhỏ bé tầm thường.
Anh ấy bảo tôi, trân trọng hiện tại.
Tôi cũng nói với bản thân mình rằng, trân trọng hiện tại có anh.
—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Ngày qua ngày, thời tiết ấm dần lên.
Từng phiến từng phiến hoa dành dành nở rộ trên cành, hương thơm lan tỏa trong gió, các bạn học sinh đều cởi xuống lớp áo mùa đông nặng nề, thay lên một thân quần áo đơn nhẹ nhàng.
Chớp mắt một cái đã đến tháng năm.
Ngày tháng năm , phát sinh một sự kiện kinh hoàng chấn động cả nước.
Trong lúc trận động đất xảy ra ở Vân Xuyên, Vu Miểu Miểu còn đang mơ màng buồn ngủ ngồi trong lớp nghe bài nghe tiếng Anh từ chiếc máy phát thanh.
Lúc đó công nghệ vẫn chưa phát triển, lại không có Weibo nên khi cô nghe được tin tức này đã là lúc tan học buổi chiều về đến nhà rồi.
Khi cô lưng đeo cặp, miệng ngâm nga theo bài hát mở cửa bước vào nhà, mẹ cô và Lục Khải đều đang ngồi trên sofa không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vào TV.
Nghĩ rằng họ đang xem một chương trình tạp kỹ vui nhộn nào đó, Vu Miểu Miểu nhanh chóng thay dép và bước đến.
Trên màn hình vuông vắn, đập vào mắt là cảnh hoang tàn đổ nát, tiếng kêu khóc thảm thiết của người lớn và trẻ nhỏ.
Phóng viên hiện trường đầu đội mũ bảo hiểm đang đứng phía trước tường thuật qua tình hình hiện tại.
Đầu óc Vu Miểu Miểu trống rỗng trong giây lát, sau khi ổn định lại tinh thần mới nhìn thấy tiêu đề ở dưới màn hình – lúc : ngày tháng , bản tường thuật trực tiếp trận động đất ở Vân Xuyên.
Vân Xuyên trực thuộc tỉnh Tứ Xuyên, khoảng cách rất xa với thành phố nơi bọn họ đang ở.
Trên tivi, các nhóm Quân Giải Phóng đang nhanh chóng di chuyển đến khu vực xảy ra động đất, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy nhân viên y tế khiêng cáng chạy ngang qua, trên chiếc áo khoác trắng loang lỗ vết máu.
Chiều hôm nay lúc giờ phút, cô còn đang ngủ gật trong lớp, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tan học đi tìm Kiều Sênh cùng đến căn tin mua đồ ăn vặt.
Nhưng ở nơi cách đây nửa quả địa cầu, ngày hôm nay lại trở thành hồi ức đau thương nhất đối với những người ở đó.
Mẹ Vu xem được một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền vội vội vàng vàng đi đến trước tivi quay số điện thoại.
Một lúc lâu sau điện thoại mới được kết nối, Vu Miểu Miểu rõ ràng nghe được tiếng mẹ mình thở phào nhẹ nhõm.
Bà nói: "Không có việc gì, chỉ là lâu lắm rồi không gặp, lại vừa xem được tin tức Vân Xuyên xảy ra động đất, cậu vẫn khỏe chứ?"
Đầu bên kia truyền lại giọng nữ như vừa sống sót sau tai nạn, nghe giọng giống như một người bạn rất thân của mẹ khi còn trẻ: "Yên tâm, bọn mình bên này vẫn tốt, động đất không mạnh lắm, mình đang nghĩ cách nhanh chóng trở về đây."
"Được được, mau trở về đi, còn ở lại đó nữa thật sự là thấp thỏm lo sợ."
.........
Hình ảnh trên TV vừa chuyển đến một cô gái nhỏ mặt mày lem luốc, đầu tóc rối bời, ánh mắt cô bé đờ đẫn, đang ngồi trên một tảng đá, im lặng không nói gì, giống như một con búp bê không có linh hồn.
Nữ phóng viên bước tới, ngồi xổm xuống ôm lấy em: "Em gái, sao em lại một mình ở đây, bố mẹ em đâu rồi?"
Cô bé thẫn thờ một lúc mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn khó coi hơn là đang khóc: "Đều ở phía dưới đất đá, mẹ bảo em đi trước......"
Nước mắt cô bé rơi xuống, làm nhòe đi khuôn mặt lem luốc: "Em gọi tên bọn họ, nhưng bọn họ đều không để ý đến em..."
Vu Miểu Miểu cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt.
Lục Khải nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh cũng xúc động, rút khăn giấy đưa qua.
Đưa tay nhận lấy, Vu Miểu Miểu sụt xịt mũi: "Bọn họ thật đáng thương."
Chỉ qua một đêm, nhà tan cửa nát.
Lục Khải vuốt vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng: "Em muốn làm chút gì đó cho họ không?"
Vu Miểu Miểu gật đầu lia lịa.
Anh cười: "Qua vài ngày nữa chắc sẽ bắt đầu hoạt động từ thiện, tiền mừng tuổi em tiết kiệm được lúc trước, còn có quần áo, sách vở cũ chẳng hạn, đều có thể quyên tặng cho họ."
"Được, giờ em đi thu xếp ngay."
Không dám tiếp tục xem những cảnh tượng thảm thiết trên màn hình, cô nói xong, vội vàng chạy lên trên gác.
Cho đến khi trở về căn phòng ngủ nho nhỏ của mình, Vu miểu Miểu cuối cùng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong đầu là hình ảnh đứa trẻ khắp người toàn là máu, hai tay buông thõng lộ ra dưới những viên gạch đá và tàn tích của những bức tường bị vỡ nát, tất cả đọng lại trong tâm trí cô, đuổi cũng không đi.
Trong mười lăm năm sinh mệnh ngắn ngủi của cô, vẫn cứ trôi qua một cách bình yên không có gì biến động.
Nói cách khác, cuộc sống của cô trôi qua rất êm đềm, chưa từng trải qua sóng gió, càng đừng nói đến chuyện sinh ly tử biệt.
Mặc dù sinh ra trong một gia đình được tổ hợp lại, nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ luôn dành cho cô tình yêu thương và sự bầu bạn lớn nhất, đến ngay cả người anh trai cùng cha khác mẹ với cô là Lục Khải cũng bao bọc cô trong vòng tay mà cưng chiều.
Cuộc đời cô trước giờ chưa từng trải qua đau khổ và tuyệt vọng.
Nếu như yêu thầm một ai đó cũng được tính.
Chỉ thất thần một chút, cô lại bất giác nghĩ đến Nhan Quyện.
Không biết bố mẹ, họ hàng thân thiết của Nhan Quyện, có người nào đang ở Vân Xuyên hay không.
Cô nghĩ cũng chưa nghĩ xong thì đã lấy điện thoại ra, mở QQ lên, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi cho Nhan Quyện.
[Chú cá thích leo cây: Nhan Quyện, hôm nay Vân Xuyên xảy ra động đất, nhà cậu có người thân bạn bè gì ở bên đó không? Nếu như có, hy vọng họ đều bình an.]
Trong lúc ôm điện thoại chờ đợi tin nhắn hồi âm, Vu Miểu Miểu mới hậu tri hậu giác cảm thấy may mắn.
May mắn vì lúc này đây cô còn bình bình an an ngồi trên giường của mình, còn có thể yên lặng ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, đợi chờ tin nhắn hồi âm của người con trai mà mình thích.
Cô chợt cảm thấy những gì mình đang trải qua, thật ra chẳng là gì cả.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng màn hình điện thoại cũng sáng lên.
[Mỗ Mỗ: Trong nhà mọi thứ vẫn ổn, vừa rồi đang cùng mẹ xem bản tin, không chú ý đến tin nhắn điện thoại.]
Anh vậy mà giải thích tại sao lại trả lời tin nhắn muộn.
Trên mặt vô thức lộ ra tươi cười, ngón tay Vu Miểu Miểu nhanh chóng ấn trên bàn phím.
[Chú cá thích leo cây: Vậy thì tốt, vậy thì tốt.]
[Chú cá thích leo cây: Nhan Quyện, chính là...!vừa rồi, tớ đột nhiên cảm thấy sinh mệnh thật nhỏ bé, có khả năng còn không biết được khi nào tại họa sẽ ập đến, ngay cả thời gian để nói lời tạm biệt với những người thân yêu nhất cũng không có.]
Đối mặt với thiên nhiên, con người yếu đuối tựa như cá nằm trên thớt.
[Mỗ Mỗ: Nên trân trọng hiện tại.]
Anh nói, trân trọng hiện tại.
Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào bốn chữ này rất lâu, trong lòng nghĩ, quả thật nên trân trọng, trân trọng khoảng thời gian sau cùng được ngồi chung lớp với anh.
Trong một tuần kế tiếp đó, cường độ của trận động đất yếu dần, các tình nguyện viên lần lượt từ nghìn dặm xa xôi nhanh chóng đi đến khu vực thiên tai, ở khắp nơi trên cả nước đều tổ chức các hoạt động từ thiện lớn nhỏ.
Vu Miểu Miểu đem hết tất cả quần áo và sách cũ ở nhà đến trường học, hơn nữa còn vô cùng quả quyết quyên góp đồng.
Khi cô xếp hàng đến trước bục để quyên góp tiền, cô nhìn thấy Nhan Quyên cũng quyên góp đồng.
Trong số các bạn học, xem như là đã quyên góp rất nhiều.
Anh vẫn luôn như vậy, ngoài mặt cao ngạo lãnh đạm, thực chất lại dịu dàng và tốt bụng.
Trong giờ giải lao, Vu Miểu Miểu nằm trên bàn do dự hồi lâu, vẫn là nhịn không được chạy đến tìm anh nói chuyện.
Dù gì, sau này cũng không còn nhiều cơ hội nữa.
Cửa sổ phía sau lớp học khép hờ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những nhánh cây ngô đồng, vô tư sà xuống tràn vào trong phòng.
Nhan Quyện yên lặng ngồi dựa vào bên ô cửa sổ, trên tay tùy ý lật xem một cuốn tuyển tập đề thi Vật Lý dày cộm.
"Nhan Quyện."
Cô lên tiếng, không biết nên nói gì, chỉ có thể gọi tên anh một cách khô khan.
Đối phương nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, tầm mắt lãnh đạm mơ hồ trong một mảng sáng lốm đốm, mông lung lại dịu dàng.
So với hồi đầu mới nhập học, Nhan Quyên bây giờ trước mặt cô gần như không có cảm giác khoảng cách nữa.
Vu Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy, kỳ thực những nỗ lực mà cô đã bỏ ra đã được đền đáp rồi.
"Cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi sao?"
Sau khi hạ quyết tâm, cô lại gần, giả vờ bình tĩnh tìm đề tài nói chuyện.
Anh gật đầu: "Tháng sau phải tham gia cuộc thi cấp tỉnh."
Nhắc đến hai từ cấp tỉnh, Vu Miểu Miểu mới nhớ ra, Nhan Quyện đã một đường thẳng tiến vượt qua, bước đến cuộc thi cấp tỉnh.
Nếu như giành được giải cuộc thi cấp tỉnh, là có thể lấy được cơ hội tham gia kỳ thi cấp quốc gia.
Cô nghe nói, nếu như đứng đầu kỳ thi cấp quốc gia, sẽ có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa, Bắc Đại, không cần phải tham gia thi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong khi bọn đang phải khổ sở vật lộn với những bài toán khó trong sách, Nhan Quyện đã bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thi khác nhau.
Trên chặng đường này, anh đi quá nhanh, bỏ lại bọn họ thật xa phía sau.
Vu Miểu Miểu thất vọng nghĩ rằng có lẽ bản thân mình mãi mãi cũng không thể đuổi kịp bước chân anh.
Cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, cô đấu tranh một hồi lâu, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nhan Quyện, sau này cậu...!muốn vào trường đại học nào? Thanh Hoa? hay là Bắc Đại?"
Vẻ mặt anh vẫn bình thường, phảng phất như thể đây là một chủ đề bình thường: "Vẫn chưa nghĩ kỹ."
Dừng một lúc, đôi mắt đen láy của Nhan Quyện nhìn sang, lại nhẹ nhàng bổ xung thêm một câu: "Có điều, chắc là sẽ đi Bắc Kinh."
Bởi vì mẹ anh hy vọng sau này anh có thể ở Bắc Kinh phát triển, hơn nữa bản thân cũng muốn đưa mẹ đến khám bệnh ở bệnh viện lớn ở thủ đô.
Bắc Kinh à.
Ánh mắt vừa rồi còn chứa chút ảm đạm của Vu Miểu Miểu trong khoảnh khắc lại sáng lên.
Cô nghĩ, đại khái cô có phương hướng để nỗ lực rồi.
Mặc dù Thanh Hoa Bắc Đại với cô chẳng có nửa điểm liên hệ, nhưng thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy, cô cũng không thể nào mà một trường đại học cũng thi không vào được.
Như vậy, đến lúc đó cũng có thể cùng với anh sống chung trong cùng một thành phố, ngẩng đầu có thể nhìn chung một bầu trời.
Giờ ra chơi trong lớp học "binh hoang mã loạn", Kiều Sênh và Triệu Dập Nhiên một đường đuổi nhau từ trên bục giảng đến cuối góc đọc sách, rồi lại chạy ra hành lang bên ngoài lớp học, các bạn học tụ năm tụm ba tám chuyện, tiếng cười nói từng người lần lượt truyền ra.
Ngay chính tại lúc này, từ chiếc loa phía trước bên phải của lớp học, đột nhiền truyền đến một trận tiếng còi chói tai.
Giống như khi đang chụp ảnh mà nút tạm dừng được nhấn, xung quanh im lặng trong chốc lát, vừa rồi còn đang rượt đuổi ầm ĩ, nói cười trò chuyện, tất cả đều dừng lại động tác.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy Nhan Quyện từ chỗ ngồi đứng dậy, tư thế thẳng đứng.
Tất cả mọi người đều yên lặng đứng thẳng, như thể thời gian cũng ngừng lại ngày khoảnh khắc này.
Chỉ còn lại tiếng còi từ loa phóng thanh và tiếng các phương tiện giao thông trên đường truyền đến, một tiếng còi chói tai.
Những hình ảnh kinh hoàng trong đầu như những tia sáng chói từng cái từng cái lướt qua, tàn nhẫn mà rõ nét.
Vu Miểu Miểu lại nhớ đến những thanh cốt thép và trần nhà lung lay sắp đổ, người lớn và trẻ nhỏ bị vùi lấp do sạt lở, mím mím môi, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Mà Nhan Quyện giờ khắc này lặng lẽ đứng bên cạnh cô.
Cô và anh cùng nhau, trải qua ba phút trang nghiêm này.
Cho đến lúc cô đứng đến hai chân ẩn ẩn đau, tiếng còi cuối cùng mới dừng lại.
Tưởng niệm kết thúc, các bạn học sinh vẫn còn đắm chìm trong không khí bi thương, không còn ai lớn tiếng nói chuyện, càng không nghe thấy tiếng nói cười.
Vu Miểu Miểu xoay người tìm kiếm ánh mắt của Nhan Quyện.
Tầm mắt anh rơi xuống trên bàn học, hàng lông mi dài như những chiếc lông vũ in xuống bóng mờ, ánh mắt nhàn nhạt tựa như thờ ơ.
Nhưng cô rõ ràng thấy được, lúc này khi quyên góp tiền, anh lặng lẽ quyên góp đồng, còn quyên góp nhiều hơn so với những bạn học bên ngoài thể hiện nhiệt tình quan tâm.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Vu Miểu Miểu thở dài: "Hy vọng sắp tới sẽ không xảy ra dư chấn nữa, hy vọng chính phủ có giải quyết ổn thỏa cho mọi người."
Còn cô hiện giờ, ngoài việc quyên góp tiền và vật chất thì không thể làm bất cứ gì khác.
Lời nói vừa dứt, cô quay đầu nhìn ra phong cảnh dạt dào ý xuân bên ngoài cửa sổ, chợt cảm khái: "Mấy ngày này thực sự làm mình lĩnh hội được thế nào là nhân thế vô thường, chúng ta mỗi ngày bận rộn học tập, sinh hoạt, nhưng vĩnh viễn cũng không đoán được giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì."
Các phương tiện giao thông trên đường tiếp tục hoạt động, thành phố lại dần dần quay lại trạng thái bận rộn.
Nhan Quyện theo tầm mắt của cô nhìn sang, nhưng dường như thông qua vẻ bề ngoài sôi động náo nhiệt của thành phố lại thấy được chôn vùi trong đó là những cảnh hoang tàn đổ nát.
Anh chợt cười, tiếng cười nhẹ tựa như tiếng thờ dài: "Đúng vậy, cho nên mỗi giây mỗi phút trong sinh mệnh đều rất đáng quý."
Nếu anh có được năng lực nhìn thấy trước tương lai, bố anh sẽ không mất trong vụ tai nạn xe, mẹ cũng sẽ không phải bị gò bó trên chiếc xe lăn nhỏ trong suốt phần đời còn lại của mình.
Anh sớm đã biết rằng thế giới này rất tàn nhẫn.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, giọng nói của anh rơi vào bên tai cô có chút bi ai.
Vu Miểu Miểu cúi đầu, trong lòng cũng học theo giọng điệu của anh, tự nhủ với bản thân rằng:
Đúng vậy, cho nên mỗi một phút giây trong đời được trải qua cùng anh đều rất trân quý..