Salahi từng nói:
"Tôi càng trốn chạy,
Lại càng đến gần em,
Tôi càng quay mặt đi,
Lại càng nhìn thấy em."
——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Trong buổi họp lớp, một mảnh vắng lặng.
Lâm Nhược Hà vừa phát xuống biểu đơn phân khoa, giờ đang được chuyền tay từ phía trước mỗi hàng ra phía sau.
Trình Lập Hiên ở bên cạnh đối với việc này thờ ơ không quan tâm, vẫn còn đang tranh thủ từng giây làm bài tập Vật Lý, Vu Miểu Miểu biểu tình lại như thể lâm đại địch, không hiểu tại sao lại vô cùng lo lắng.
Có vẻ như cảm thấy bộ dáng của cô trông thật buồn cười, Trình Lập Hiên dừng bút, tranh thủ lúc Lâm Nhược Hà không chú ý, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi cô một câu: "Cậu đã cân nhắc kỹ chưa? Rốt cuộc là chọn Chính trị hay Lịch sử?"
Vu Miểu Miểu thở ra một hơi: "Tớ muốn chọn Lịch sử, nhưng mẹ tớ cảm thấy học Lịch sử sau này không có tương lai."
Trình Lập Hiên suy nghĩ một lát, cũng phụ họa một câu: "Nói một cách công bằng thì Chính trị đích thực càng phổ biến hơn, tương lai công việc cũng sẽ tốt hơn."
"Nhưng mà tớ thích Lịch sử."
Vu Miểu Miểu cười: "Dù sao thì tớ cũng không có tham vọng gì cả."
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người được đến đâu hay đến đó, không có tinh thần cầu tiến.
Lúc này biểu đơn phân khoa được chuyển từ tay bạn học hàng trên chuyền xuống.
Trình Lập Hiên tự nhiên đưa tay ra tiếp, không chút do dự mà viết xuống hai chữ "Vật Lý".
Vu Miểu Miểu ngồi bên cạnh cậu ngớ ra, cuốn sổ trong tay vô tình lật đến trang có viết tên Nhan Quyện.
Ngày hôm đó, Nhan Quyện tốn thời gian mười giây để làm một bài Vật Lý cao cấp.
Ngày hôm đó, cô khó lòng đè nén mà dùng bút máy viết lên cuốn sổ tay tên của anh.
Bàn tay thời gian mở ra rồi đóng lại, nhanh đến mức khiến người ta thậm chí không nắm bắt được những điều vụn vặt.
Thời gian một năm, chớp mắt thoáng qua.
Sau khi phân khoa, ngay đến việc lén lút quay đầu tìm kiếm hình bóng anh trong lớp học, đều trở thành một thứ xa xỉ.
Ngân Hoa lớn như vậy, lại ở hai tòa nhà dạy học riêng biệt, đến lớp mười một, cô làm sao mới có thể lại gặp được anh?
Sau khi Trình Lập Hiên viết xong, nhìn qua Vu Miểu Miểu một cái, hơi chần chừ đưa biểu đơn phân khoa chuyển qua, quan tâm nói: "Cậu không sao chứ? Nhìn bộ dáng cậu...!như thể rất không vui."
Vu Miểu Miểu còn chưa trả lời, bạn học đằng sau đã bắt đầu sốt ruột thúc giục, Trình Lập Hiên cũng ngại không hỏi thêm, đem biểu đơn đặt trên bàn Vu Miểu Miểu.
Chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng mỏng manh, lại rất nhanh sẽ đem giấc mộng thiếu nữ cuộn trào mãnh liệt này tan thành mây khói.
Vu Miểu Miểu cúi đầu, lần theo mã số học sinh mà tìm đến tên mình, không tiếp tục do dự nữa, cầm bút viết xuống hai chữ "Lịch sử" ngay ô trống đằng sau tên mình.
Con người đều sống vì tương lai.
Cô biết.
Lâm Nhược Hà trên bục giảng dường như cảm thấy không khí trong lớp học quá mức trầm lặng, thiếu sức sống, hiếm khi lên tiếng an ủi: "Tôi biết, mọi người ngồi cùng một lớp học đã một năm trời, dù gì cũng đã bồi dưỡng ra tình cảm sâu sắc với nhau.
Tuy nhiên, việc phân khoa chỉ là sau này sắp xếp các bạn vào những phòng học khác nhau, cũng không phải sinh ly tử biệt, mọi người cũng không cần thiết phải quá buồn phiền."
Nói đoạn, cô nâng cặp mặt kính dây vàng lên, đâu ra đấy tiếp tục nói: "Hy vọng mọi người có thể biến sự thay đổi miễn cưỡng này thành động lực để đi lên, cùng nhau nỗ lực, vượt qua hai năm này, sẽ có một tương lai tươi sáng chờ đón mọi người."
Vu Miểu Miểu bơ phờ nằm dài trên bàn học, đem đầu vùi vào giữa hai cánh tay đang khoanh lại, không biết vì sao, chập chờn muốn khóc.
Trong mối tình đơn phương đối với cô khắc cốt ghi tâm này, cô rốt cuộc cũng trở thành một kẻ đào ngũ.
Chuông tan học rất nhanh đã vang lên đing ling.
Lâm Nhược Hà dặn dò học sinh trực nhật về việc quét dọn vệ sinh vài câu, sau đó bước ra khỏi lớp học với một chồng giáo án dày cui trên tay.
Trông có vẻ mọi việc vẫn như thường.
Không khác gì những buổi xế chiều tan học lúc trước.
Vu Miểu Miểu lấy lại tinh thần thu dọn cặp sách, Trình Lập Hiên bên cạnh vừa thu dọn sách vở vừa ngâm nga hát, nhìn có vẻ tâm tình rất tốt.
Trong lớp học có khuôn mặt khác nhau, lại không biết được, khuôn mặt nào vui vẻ, khuôn mặt nào buồn rầu.
Lại có một khuôn mặt, giống như cô lúc này, rơi vào trong mịt mù tăm tối.
Động tác chậm rì rì thu dọn cặp sách, cô vừa quay đầu, liền thấy Kiều Sênh đi đến với khuôn mặt đồng dạng buồn bực.
Vu Miểu Miểu thầm nghĩ có chút tự tị, hai người bọn họ hiện tại xem như là đồng bệnh tương liên rồi.
Kiều Sênh đến gần, khóe môi co giựt, nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Miểu Miểu, tớ chọn Chính trị rồi."
Cô nói xong, cúi đầu xuống, lại nhẹ giọng bổ xung một câu: "Mười ngày nữa thôi, tớ với Triệu Dật Nhiên phải tách ra rồi."
Mười ngày nữa, cô với Nhan Quyện cũng sẽ tách ra rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn háo hức chờ đợi cái ngày mà Tự nhiên và Xã hội phân khoa.
Nhưng đến khi ngày này đến...
Giá như có cỗ máy thời gian thì tốt biết mấy.
"Đừng đau lòng quá, vừa rồi Lâm Nhược Hà cũng nói rồi, chỉ là thay đổi phòng học, cũng không phải sinh ly tử biệt, sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại."
Vu Miểu Miểu lên tiếng nói, giọng điệu an ủi một cách miễn cưỡng.
Câu trả lời cứng nhắc như vậy, ngay cả bản thân cô còn không thuyết phục được chính mình.
Các bạn trong lớp lần lượt thu dọn cặp sách rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, có thể nhìn thấy rõ hoàng hôn đỏ rực đã nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như một bàn tay vừa mông lung lại dịu dàng, nhẹ nhàng xóa sạch dấu vết tồn tại của những tầng mây.
Cũng đem hết tâm tư thiếu nữ ngây ngô của cô xóa sạch.
Kiều Sênh lặng lẽ đứng dựa vào mép bàn, đôi mắt hơi đỏ giống như thể vừa mới khóc xong.
"Vừa rồi tớ hởi Triệu Dật Nhiên, sau này phân lớp rồi liệu có nhớ tớ không, cậu ấy nói, đương nhiên sẽ nhớ rồi, bởi vì sau khi phân lớp rồi, không còn ai đem đồ ăn sáng cho cậu ấy nữa."
"Cậu nói, trong lòng cậu ấy, từ trước đến giờ tớ rốt cuộc sắm vai gì? Bạn cùng bàn hay là huynh đệ?"
"Miểu Miểu, tớ cảm thấy bản thân rất buồn cười, thật đấy....!tớ cũng không biết sao lại như vậy, đợi đến lúc phản ứng lại, thì đã biến bản thân thành bộ dáng tồi tệ như vậy rồi."
............
Giọng cô trầm thấp, có chút nghẹn ngào, không còn tìm được một Kiều Sênh trời không sợ đất không sợ như lúc trước nữa.
Mãi cho đến lúc Kiều Sênh vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô, đi ra khỏi phòng học, Vu Miểu Miểu vẫn còn đang giữ nguyên động tác ngồi trên ghế ngước đầu nhìn cô, hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Ngồi ngốc một lúc lâu, mãi đến khi học sinh trực nhật sắp dọn dẹp vệ sinh xong cô mới thanh tỉnh lại.
Ra khỏi phòng học, đầu óc Vu Miểu Miểu rối tung lên, lúc mới đầu là hình ảnh Kiều Sênh đôi mắt đỏ hồng nói chuyện với cô, đến sau cùng lại biến thành hình ảnh Nhan Quyện nở nụ cười nhìn cô.
Một nụ cười thoáng cái chợp tắt như vậy, phải làm sao mới có được.
Bước từng bước một cách máy móc ra khỏi khuôn viên trường Ngân Hoa, Vu Miểu Miểu dắt xe đạp, buồn bã rũ rượi đi trên hành lang hai bên đường.
Sắc trời hoàng hôn càng thêm nồng, cuối cùng biến thành vài nét mực mờ nhạt trên bức tranh thủy mặc, tịch mịch lại buồn tẻ.
Chính vào lúc này, phía sau có người gọi tên cô ——
Động tác của Vu Miểu Miểu đình trệ, có chút kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy bóng dáng thanh lãnh đó, đang ngược ánh sáng đi về phía mình.
Sợ bản thân nhận nhầm, cô nhịn không được dụi dụi khóe mắt, sau đó, trái tim đang câm lặng không chịu khống chế mà đập loạn xạ.
Cho đến khi thiếu niên cao gầy trong bộ đồng phục trắng xanh đi đến gần, mắt mày trong suốt tĩnh lặng, đường nét rõ ràng, ngay cả nốt ruồi lệ chí nơi khóe mắt lúc này cũng rất rõ ràng.
Nhan Quyện đứng ở nơi cách cô một bước, mím mím môi, chủ động lên tiếng hỏi cô: "Cậu về nhà à?"
"Ah? Đúng, đúng thế...!cậu cũng vậy à?" Vu Miểu Miểu ngắc ngứ đáp lại, vô thức đưa tay vuốt vuốt tóc.
Anh gật đầu, tiếp tục hỏi: "Cậu có vội về không?"
"Không vội, không vội, cậu có chuyện gì à?"
Nhan Quyện vì thế mà nở một nụ cười rất nhạt: "Lúc trước hứa với cậu, sẽ gắp cho cậu một con búp bê khác, phía trước có máy gắp búp bê, có muốn đi cùng nhau không?"
Thượng đế rốt cuộc nghe thấy tiếng lòng cô rồi sao?
Hay là....!cổ vốn dĩ chỉ đang nằm mơ.
Dường như không chút do dự, cô ra sức gật đầu, nở nụ cười thật tươi: "Được thôi được thôi, chúng ta cùng đi."
Nơi mà Nhan Quyện nói có máy gắp thú bông nằm ngay bên ngoài siêu thị ở ngã tư trước khuôn viên trường Ngân Hoa, xác thực là rất gần.
Vu Miểu Miểu cảm giác bọn họ đi chưa được mấy bước đã đến nơi rồi.
Có lẽ do giờ này là giờ cao điểm sau khi tan học, nên hai chiếc máy gắp thú bông phía trước siêu thị đều rất đông người.
Một cặp tình nhân mặc đồng phục trường học, trước chiếc máy còn lại bên cạnh là một cặp cha và con gái.
Từ góc độ của Vu Miểu Miểu có thể thấy rõ điều đó.
Bọn họ bỏ vào đó ít nhất là mười đồng xu rồi, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn là mất cả vốn lấn lời.
Đôi tình nhân đó dường như bỏ cuộc rồi, xoay người bước vào trong siêu thị.
Lúc đẩy cửa vào, cô còn nghe thấy tiếng phàn nàn của nam sinh, còn nói sẽ vào trong siêu thị mua cho cô gái mười con búp bê.
Nhan Quyện vẫn cứ thản nhiên đứng sau đám người, hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như thể không để ý gì đến thế giới xung quanh, tầm nhìn trong suốt đơn thuần, giống như gió từ trên cánh đồng thổi đến.
Dường như trên thế giới rộng lớn này, anh là người duy nhất thuần bạch.
Mãi đến khi đám đông phí trước giải tán, anh mới chầm rãi bước đến.
Bên trong hai chiếc máy gắp búp bê đầy màu sắc, một cái bên trong là Hello Kitty, cái còn lại bên trong là Doraemon.
Nhan Quyện liếc nhìn một cái, quay đầu lại, xác nhận với cô: "Cậu thích Doraemon đúng không?"
Tim Vu Miểu Miểu đạp rất nhanh, sợ giọng nói của mình loạn xạ nên chỉ đành ra sức gật đầu.
Nhận được phản hồi, anh lấy từ trong túi quần học sinh màu trắng ra một đồng xu và nhét vào khe.
Vu Miểu Miểu ôm cặp sách đứng một bên nhìn anh, thời không dường như quay ngược trở lại cái ngày trong kỳ nghỉ đông ấy.
Như những người khác đã nói, Nhan Quyện thật sự rất thông minh, là một thiếu niên thiên tài danh xứng với thực.
Lần trước trong sảnh trò chơi, anh chỉ thử qua một lần, còn bây giờ đã có thể nhẹ nhàng gắp được búp bê.
Dòng suy nghĩ của Vu miểu Miểu có chút xuất thần, trên thế giới này, có lẽ không có thứ gì có thể làm khó được anh, cũng không có gì có thể ngăn cản bước chân anh tiến về phía trước.
Những người khác đối với anh mà nói đều chỉ là khách qua đường.
Nhan Quyện cúi người xuống, từ trong lối thoát lấy ra con Doraemon màu xanh, chuyền vào lòng cô.
"Cho cậu."
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, lá cây quay cuồng trong gió, thổi loạn tóc mai trước trán cô, cũng thổi phồng lên tay áo đồng phục rộng rãi của cô.
Cặp đôi học sinh mua xong đồ ăn từ trong siêu thị đi ra, cô gái nhìn thấy con búp bê mà Nhan Quyện đưa qua, không nhịn được níu tay áo chàng trai phàn nàn: "Anh xem bạn trai nhà người ta, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đã gắp được một con rồi, lại nhìn anh xem."
Khuôn mặt trắng bệch ngay lập tức đỏ bừng, Vu Miểu Miểu nhanh chóng đưa tay qua lấy, đem con Doraemon mềm mại ôm vào trong lòng, nói năng lộn xộn cảm ơn: "Cảm, cảm ơn cậu....!kỳ thực, cho dù cậu không gắp lại con khác cho tớ cũng không sao.
Tớ, tớ cũng sẽ không trách cậu gì đâu..."
Anh mỉm cười, xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng trả lời: "Mình nói lời giữ lời."
Ngón tay ôm lấy con búp bê cứng lại, Vu Miểu Miểu sững sờ mất vài giây, sau đó nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Hai bên đường dòng người đông đúc, âm thanh hỗn tạp, học sinh mặc đồng phục xanh trắng chiếm đa số, vì vậy bóng dáng Vu Miểu Miểu sánh bước bên nhau đi trong đám người cũng không xem là đột ngột.
Vu Miểu Miểu lén lút ngước mắt nhìn anh, có lẽ biết ràng thời gian không nhiều, lá gan của cô cũng đột nhiên lớn hẳn: "Nhan Quyện, cậu đã từng thích một người chưa?"
Bước chân anh đình trệ, cúi xuống nhìn cô, sắc mặt có chút mờ mịt: "Tớ chưa từng nghĩ đến việc này."
Đây là một đáp án nằm trong dự liệu.
Cô thờ ơ như không cười, chiếc răng hổ nhỏ lộ ra ngoài không khí: "Vậy thì, cậu biết thích một người là cảm giác gì không?"
Còn chưa đợi anh trả lời, Vu Miểu Miểu đã tự hỏi tự đáp: "Thích một người, là kìm nén hết những gì mình không thể nói ra thành lời, nhưng lại không thể giấu được ánh mắt luôn dõi theo người đó."
Trên con đường nhựa rộng rãi sạch đẹp, người đến người đi, ngựa xe như nước.
Có chiếc xe oto bấm còi một đường chạy nhanh lướt qua, đem theo một trận gió thổi, dễ dàng đem âm thanh của cô vùi lấp trong biển người.
Có lẽ cũng chính vì như vậy mà cô mới có dũng khí nói lên những điều này.
Xung quanh tiếng người huyên náo, Nhan Quyện chau mày nhìn cô, dường như không nghe rõ cô nói gì.
Trong lòng quyết tâm.
Vu Miểu Miểu dừng bước, đứng trong đám người hối hả, ngẩng đầu, đối diện với Nhan Quyện cười cười, chân tâm thật ý mà lên tiếng.
Cô nói: "Nhan Quyện, chúc cậu tương lai tươi sáng, trường mệnh vô ưu.".