Người chết, nam tính, tuổi ước chừng hai mươi bẩy, khuôn mặt tuấn tú. Khi chết mặc áo trắng, bên cạnh chỉ có một thanh bảo kiếm… chính xác thì phải là vỏ bảo kiếm, bảo kiếm không biết tung tích. Người chết không có ngoại thương, không có triệu chứng của trúng độc, toàn thân không phát hiện bất cứ điểm gì bất thường, chưa phát hiện được lí do tử vong. Nhân thân chưa xác định…
Triển Chiêu phủ lại thi bố, đứng lên sai nha dịch khiêng thi thể đi. Khi đứng lên rồi hắn mới phát hiện chính bản thân khi nghe người báo án tử và mô tả, trái tim hắn từng đợt không khỏi co rút, tay hắn không khỏi run rẩy khi lật tấm vải bố kia ra… hắn sợ…sợ mất đi một người….
Không phải… Ngọc Đường…Không phải…
Trước khi rời khỏi Khai Phong hắn luôn có một cảm giác bất an, nhưng hắn không biết là mình bất an ở chỗ nào. Do có công vụ, án xa ở bên ngoài, tâm hắn bất an không ngừng, án vừa xong thì hắn cũng vội vã trở về, đến một ngụm nước cũng không uống, một mạch không quản ngày đêm trở lại Khai Phong phục mệnh.
Vừa về đến thành hắn lại nghe được tin, tại cổng thành phía đông, người ta phát hiện ra thi thể của một thiếu niên hiệp khách, cũng y phục trắng, dung mạo tuấn tú mặc dù nghe tuổi có vẻ không đúng, nhưng hắn vẫn là tâm khẽ động, quăng chén trà đang uống dở xuống bàn. Vội vàng lên ngựa phi một mạch tới cổng thành đông, đến khi xác nhận không phải con chuột bốc đồng kia mới yên lòng.
“ Triển Chiêu “.
Xa xa một người trì mã vội vàng chạy đến, chỉ thấy y tay trái cầm kiếm, tay phải giữ cương, tà áo trắng trong gió bay phấp phới, càng lại gần gương mặt như quan ngọc, dáng người thanh cao hiện ra … không phải Bạch Ngọc Đường thì còn là ai.
Nhoáng cái bạch y nhân đã tới trước mắt hắn, ngựa vừa dừng lại, thiếu niên hiệp khách đã nhào xuống khỏi lưng ngựa, đáp xuống trước mặt Triển Chiêu.
“ Hai ngày!” Bạch Ngọc Đường rống giận:” Lộ trình phải mất tới bốn ngày ngươi lại mất có hai ngày lộ trình gấp trở về! Ngươi dọc đường đi căn bản là không nghỉ ngơi, không ăn cơm có đúng hay không? Vừa về tới nơi, ghế còn chưa ngồi ấm, ngươi đã chạy vội tới đây để làm cái gì? Triển đại nhân ngươi không cần mạng mình chắc! “.
Triển Chiêu nhìn người trước mắt mình, mặc kệ người đó cáu giận, mắng hắn tới nỗi gương mặt tuấn tú ửng đỏ, đôi mắt cũng vằn đỏ lên mắng hắn không cần mạng.Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm lấy người đó, đem con chuột này gắt gao ủng vào trong ngực.
“ Ngươi không có việc gì… ngươi không có việc gì thực sự là quá tốt rồi!”. Hắn ghé vào lỗ tai Bạch Ngọc Đường mà nói.
Hung án hiện trường vốn là nơi thị phi, rất nhiều dân chúng đều ở xung quanh xem náo nhiệt. Triển Chiêu biết hành động lúc này của mình sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt, nhưng hắn cũng đành vậy, hắn không quản được nhiều đến thế.
Tưởng niệm, lo lắng, đả kích, đau xót, cũng không tính là cái gì, cho dù tận mắt xác nhận người kia không phải là y cũng không thể ngăn cản bất an trong lòng hắn. Chỉ có ôm chặt lấy con người này, xúc cảm ấm áp quen thuộc này, hắn mới chân chính yên lòng.
Bạch Ngọc Đường đứng lặng khi bị hắn bất ngờ ôm lấy, còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì, thì đã nghe thấy tiếng kẻ kia bên tai hắn thì thào …” Không phải ngươi…” Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mi, con mèo này chắc là tưởng…Thôi bỏ đi, tâm ý của Triển Chiêu dành cho y chẳng nhẽ y không hiểu sao. Này là quan tâm…tâm y cũng không khỏi động. Bạch Ngọc Đường vòng tay ôm lấy thắt lưng của Triển Chiêu, lòng tràn đầy cảm động còn chưa biết biểu đạt ra sao, lại phát hiện lòng bàn tay một mảnh ướt đỏ.Tâm y đánh thót một cái, thầm kêu không ổn.
Con mèo thối này! Quả nhiên xằng bậy!
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cả người Triển Chiêu ngã xuống đè ép lên y.
“ Triển Chiêu! Triển Chiêu!!”.
Chờ Triển Chiêu tỉnh lại, phát hiện trước giường,bị vây quanh chật là người với người, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ,…Mỗi người trên mặt biểu tình thực dữ tợn, thật giống như muốn ăn điệu hắn.
Triển Chiêu đánh cái giật thót, trong lòng thầm than khổ tới nơi rồi.
“ Các vị… các vị…” Triển Chiêu lúng ta lúng túng nói,“ Triển Chiêu không có việc gì… thật ngại quá, làm cho các vị vì Triển Chiêu lo lắng …“.
“ Ngươi còn biết vì ngươi mà mọi người lo lắng! “.
Âm dương quái khí thanh âm, theo đám người phía sau truyền đến.
Vòng nhân đang xôn xao nghe tiếng lập tức tản ra, ngay đến Bao đại nhân cũng tìm cho mình một chỗ tọa lạc, thư thái nhấc tách trà, dụng ý cũng thực rõ ràng __ Xem con chuột như thế nào mà thu thập ngự miêu.
Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh bàn trà, bộ dáng nhàn nhã nâng chén trà kề miệng nhấp một ngụm, ánh mắt xinh đẹp nhìn màu trà trong chén bích ngọc, sóng mắt chuyển phía liếc nhìn về kẻ đang nằm trên giường kia, đôi môi anh đào nhấm nước căng mọng cong lên thành một nụ cười. Bình thường thì Triển Chiêu sẽ chết vì nụ cười này, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy cả người lanh run … Lần này hắn cũng sẽ chết a ~, nhưng lần này thì hẳn chết thảm rồi…
“ Thời điểm ngươi ra ngoài, ngươi đã hứa những gì với Công tôn tiên sinh?”. Bạch Ngọc Đường khởi mi tà tà liếc nhìn.
Triển Chiêu mồ hôi như mưa hạ.
“ Triệu Hổ, đọc.”
Triệu Hổ bước ra khỏi hàng, xuất ra một chiếc hộp lấy ra một tờ giấy, bắt đầu đọc: “ Lập ước: Ngày hôm đó trước khi rời đi, Triển Chiêu cùng Khai Phong phủ lập ra tam ước. Nhất, đúng bữa ăn cơm. Nhị, đúng giờ nghỉ ngơi. Tam, Bị thương lập tức chữa trị. Nếu có chút trái với giao ước này, Khai Phong phủ nội cấm chừng một tháng. Triển Chiêu, ngày X, Năm Y, Ký tên làm chứng “.
Triển Chiêu cảm thấy cả người ướt mồ hôi lạnh.
“ Về vấn đề này, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Ngọc Đường, các vị…Kỳ thật ta có thể giải thích …” Triển Chiêu bất an mà khẽ liếc nhìn BẠch Ngọc Đường, chỉ thấy người kia vẫn bộ dáng ung dung, mà xoay vòng vòng ly trà trong tay. “ Hắn thảm rồi! “
Bảo Chửng mỉm cười, gương mặt bình thường nghiêm nghị cũng lộ ra nét cười, tâm tình cũng tốt lắm đi “ Ha ha ha… Triển hộ vệ một tháng này hảo hảo nghỉ ngơi! “. Dứt lời nhấc chân bước đi. Những người còn lại cũng như nghe được hiệu cũng trước sau lập tức rời khỏi.Trước khi đi Triệu Hổ vỗ vỗ vai Triển Chiêu dành cho hắn ánh mắt thông cảm. Đại ý chúc huynh may mắn ~
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người, một miêu một thử, mắt to trừng mắt nhỏ, một người oán hận, một người cười làm lành.
“ Ngọc Đường…”
Bạch Ngọc Đường trừng con mèo kia một hồi, rất nhiều việc khiến y tức giận, chỉ muốn nhào tới lột da con mèo kia mới hảo tâm tình. Nhưng kẻ kia, vẫn cái gương mặt cười cười ra vẻ xin lỗi,đối diện với gương mặt này Bạch Ngọc Đường cũng hết cách mà hận hắn. Ai… chẳng nhẽ Bạch Ngọc Đường y kiếp trước thiếu nợ hắn hay sao?.
Trừng hắn thêm một cái nữa cho bõ ghét, Bạch Ngọc Đường cầm lấy bát dược trên bàn tiến về phía Triển Chiêu. Đáng ghét, cái bản mặt con mèo cười cười. Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “ Uống dược!”
Triển Chiêu thu liễm vẻ mặt cười cười, cầm lấy bát dược Bạch Ngọc Đường mang đến. Độ ấm vừa phải, hắn nhìn Bạch Ngọc Đường một cái thấy y vẫn đang trừng hắn, vội vàng uống một ngụm hết luôn, chất lỏng ấm áp theo cổ họng chảy vào, một trận khó chịu từ bụng bốc lên cổ họng.
“ Ngọc Đường…”
“ Trà…”
Chén thuốc biến mất thế vào đó Bạch Ngọc Đường đã đem một bát trà đặt trước mặt hắn.
Triển Chiêu cười khô, tiếp lấy bát trà, đem hai tay bao lấy bát trà … cùng với bàn tay Bạch Ngọc Đường.
“ Ngọc Đường kỳ thực ta không phải cố tình quên đi tam ước đã định, thực sự là vụ án rất cấp, hơn nữa hung đồ bối cảnh thực phức tạp, nên ta không thể trì hoãn đành phải cấp tốc trở về phục mệnh, nếu không nhanh chóng đem hung đồ ra trước công lý, để lâu ta e có biến, bởi vậy Triển mỗ chính là bất đắc dĩ …”
“ Tóm lại thì hung đồ với ngươi quan trọng hơn có phải không?”. Bạch Ngọc Đường tức giận nói: “ Một ngày nào đó, ngươi đem chính mình biến thành tử miêu! Có phải hay không rất hảo?”.
“ Không phải…” Triển Chiêu vội vàng phủ nhận, việc này trong lòng hắn rất rõ là con chuột rất giận hắn. Nhưng chính là hắn không biết nên nói gì, làm sao giải thích.
Dược vừa uống vào càng ngày khiến hắn càng khó chịu, Triển Chiêu cảm thấy trong miệng đắng ngắt, vội bưng bát trà Bạch Ngọc Đường mang tới uống vào, nước trà thanh cam chậm rãi chảy vào trong bụng,cảm giác khó chịu dần vơi bớt.
“ Triển mỗ hiểu được Bạch huynh quan tâm ưu ái, nhưng có khi thân bất do kỷ, không thể tùy ý. Lúc này Triển mỗ đã bị trừng phạt, Bạch huynh hẳn là sẽ không sinh khí đi? ”.
Triển Chiêu nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, thẳng đến khi phát hiện Bakch Ngọc Đường trên mặt phiếm hồng, thế này mới kinh thấy động tác của chính mình có bao nhiêu không thích hợp, cuống quýt buông tay.
Bạch Ngọc Đường suýt chút nữa cầm không nổi bát trà mà đánh đổ ra chăn. Không vội nói gì, cẩn thận vất vả ổn định lại bát trà đưa cho Triển Chiêu, chính mình sờ sờ cái mũi, giống như là làm vậy có thể che bớt sự ngượng ngùng.
“ Ta ta ta… ta tại sao phải sinh khí chứ? Tử miêu người có làm sao thì liên quan gì đến ta.. “
Triển Chiêu mỉm cười, cúi đầu nhìn nước xanh biếc trong bát trà.
Trong phòng không khí đột nhiên trở nên bị đè nén, nguyên bản đang ăn ý tiếp chuyện thì hai người đồng trở nên im bặt, không được tự nhiên.
Bạch Ngọc Đường không thoải mái lôi kéo cổ áo,tìm lời để nói:” A … Ách… Đúng rồi, lần này ngươi ra bên ngoài tra án rút cuộc thì là chuyện gì?”.
Triển Chiêu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:” Là như vậy…”
Đại khái là vào một tháng trước, tại một tiếu trấn tên là Hoàng Lương có xảy ra một vụ thảm án diệt môn, một hộ thất khẩu nông dân, chỉ trong một đêm bị độc chết cả một nhà, đến trẻ nhỏ cũng không tha.
Hiện trường không phát hiện dấu hiệu là có người từ bên ngoài đột nhập, không có dấu hiệu là cướp của giết người, tài sản gia đình không mảy may thất lạc.
Có người đoán là cả gia đình gặp sự việc gì khó khăn, quẫn bách không lối thoát, nên cả nhà cùng tự sát.
Nhưng lúc đó khám sét lại phát hiện, trên bàn thức ăn chỉnh chu, bày biện tươm tất, nếu như là tự sát, có cần phải quan trọng mà làm đồ ăn tốt đến vậy không, cái này thật không hợp lý.
Việc này trọng đại quan hệ đến mạng người, hơn nữa lại còn là cả một gia môn, việc này ảnh hưởng lớn nên Hoàng Lương tri phủ không dám chậm trễ, ngày đêm tra xét, những không có lấy một điểm manh mối, mắt thấy ô sa khó giữ được nên đành phải xin thượng cấp trợ giúp.
Vốn vụ án phức tạp xin sự trợ giúp của thượng cấp là có thể, nhưng bởi vì việc này thực sự trọng đại, thượng cấp của Hoàng Lương phủ không dám tiếp, cứ đá qua đá lại cho nhau, cuối cùng thì vẫn là đẩy tới Khai Phong phủ.
Triển Chiêu được phái đi điều tra tại Hoàng Lương. Trải qua mấy ngày điều tra, lại nghe nói tại Hoàng Lương ác bá kia có quan hệ với Thiểm Tây chuyển vận sứ, lại ỷ vào gia đình có tiền cùng quyền thế, không việc ác nào là không làm, ngày thường ở huyện lý tác oai tác quái, quan phủ cũng không động tới được, ngày càng không coi ai ra gì. Lại nghe nói trước khi án phát mấy ngày, tên ác bá thấy con dâu nhà đó xinh đẹp, nổi lên dục tâm trêu ghẹo.Triển Chiêu trực giác cảm thấy người này có vấn đề, nhưng khi thẩm vấn hắn lại phát hiện, hắn sau khi cường bạo thất bại, khi trở về nhà lại lăn ra ốm nặng, nằm trên giường không dậy nổi, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà cả người gầy rạc đi trông thấy, thấy thể nào cũng không phải là bộ giác hung thủ của thảm án thất hộ mạng.
Sau lại trải qua tra xét nhiều mặt, trong một lần Triển Chiêu phát hiện kia vợ của ác bá trong lời nói, có phần dấu diếm chuyện nhất thời lỡ miệng mà nói ra khiến hắn nghi vấn.
Triển Chiêu nói với chi phủ bày ra màn diễn, khiến vợ ác bá phải khai hết ra. Kia nữ nhân kia tuy rằng có tỷ tỷ là phu nhân của Thiêm Tây chuyển vận xứ, nhưng dung mạo bình thường, chỉ cần xem qua là quên ngay. Nghuyên lại nữ nhân này thống hấn chồng mình, suốt ngày ở bên ngoài chêu hoa ghẹo nghuyệt, đùa giỡn con gái nhà lành, cũng không dám hướng tỷ tỷ mà báo nội tình, chỉ đành cắn răng nuốt nhục mà sống.
Ngày ấy, trượng phu nàng không kiêng nể trước mặt nàng mà khen con dâu nhà đó, xinh đẹp cỡ nào, đã vậy lại còn không ngừng tuôn ra dâm ngôn uế ngữ, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa mà sinh ra hận ý, tìm người mua thuốc, thừa dịp cùng con dâu nhà kia bắt chuyện, đem dược trong tay hạ trên y phục và tay của nàng ta, còn chính mình thì nhanh trở về nhà thay quần áo dùng giải dược làm sạch tay mình.
Quả nhiên, ác bá kia vung trộm không thành, nửa đêm quay về, nàng mừng thầm hẳn là hắn chưa đắc thủ đi, cũng không vội đem giải dược cho hắn.
Thằng đến khi phát hiện hắn bệnh càng ngày càng nặng, lúc bấy giờ mới đem giải dược ra cho hắn dùng nhưng lúc này giải dược lại không có tác dụng, nàng lại không có biện pháp giải độc, bèn ra ngoài tìm kia tiểu phiến bán dược cho nàng hỏi, thì lại không thấy kẻ đó đâu nữa.
Con dâu nhà kia nấu cơm, uy nãi, độc lây ra cả nhà khiến cả nhà thất khẩu mà chết.
Ngoài mặt thì này đây coi như chân tướng vụ án coi như đã rõ ràng, nhưng Triển Chiêu vẫn cảm thấy có điều không đúng.
Đầu tiên, độc là từ tay cô con dâu, liên tục độc chết cả nhà thất khẩu, vậy chứng tỏ độc này độc tính rất mạnh thế nhưng tại sao ác bá kia lại không chết?
Tiếp theo, phu nhân ác bá hạ độc là vào lúc ban trưa, ác bá cường bạo bất thành lại là lúc buổi chiều, cô con dâu kia nấu cơm sau cùng, vậy người nhà đó vì sao lại trúng độc mà chết.
Lại còn tiểu phiến bán độc dược kia cũng có điểm nghi vấn. Hắn là kẻ như thế nào? Tại sao lại bán loại độc âm hiểm như vậy? Mà vì sao lại bán cho phu nhân ác bá kia? Rồi tại sao chính hắn lại biến mất?.
Mấy vấn đề này đã đủ khiến Triển Chiêu nhức đầu, đã vậy Chuyển vận sứ phu nhân kia lại tìm tới phủ nha, nháo một hồi, cuối cùng còn đem người đến cướp muội muội cùng muội phu đem đi dấu, Triển Chiêu hắn đã đủ vất vả mới tìm được thì lại bị cướp đi.
Tri huyện Hoàng Lương thì ngại, không dám vuốt mặt mà không nể mũi, đành không tra tiếp. Triển Chiêu áp lực mỗi ngày một nặng, vụ án do mình điều tra đã rõ ràng, nhưng sau đó lại quẩn mấy chi tiết không thực minh bạch còn nhiều nghi vấn, sau đó can phạm lại bị cướp dấu đi. Thật là làm cho hắn tức chết mà.
Hắn lần này vội trở về, là thỉnh cầu Bao đại nhân đem án này xử tại Khai Phong, một khi đã định tội rồi, Chuyển vận sứ ắt cũng không dám có hành động, lại để cho Triển Chiêu có thời gian tiếp tục điều tra mấy điểm nghi vấn kia.
Nghe song Triển Chiêu kể lại chi tiết, một hồi Bạch Ngọc Đường không nói gì, cuối cùng hít sâu một hơi nói:” Như vậy án tử này, cũng thực phức tạp trả trách ngươi lại mệt mỏi như vậy!”.
Triển Chiêu nghe vậy, nhãn tình sáng lên: “ Đúng vậy Ngọc Đường! Ta thực là bất đắc dĩ….”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt băng lãnh của Bạch Ngọc Đường đánh lại, khiến mấy lời biện mình muốn nói im bặt.
“ Không cần viện cớ! Cho dù ngươi ăn cơm, thời gian ngươi ăn cơm, nghỉ ngơi liệu mất bao nhiêu thời gian? “.
Triển Chiêu không biết phải nói gì, đành phải im lặng. ( Lee: Triển huynh, kinh nghiệm xương máu qua rất nhiều đời truyền lại __ Vợ mắng thì im lặng là vàng)
“ Tóm lại hảo hảo nghỉ ngơi! “ Bạch Ngọc Đường nhận lại bát trà, đưa hắn đẩy ngã xuống giường, dùng ngữ khí hoàn toàn khác lúc nãy, ôn nhu nói. Kéo chăn đắp lại cho hắn.
“ Một tháng, nhớ kỹ, một tháng!. Về phần sự việc kia, có Bạch gia gia ta! Ta cam đoan làm cho nhà Chuyển vận sứ kia trong nhà sứt đầu mẻ chán,gà bay chó sủa! Ha ha ha…”.