Trở lại Khai Phong Phủ, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy không khí có điểm không đúng.
Giống như ai cũng nhìn y, nhưng chỉ cần y chú ý tới, bọn họ lập tức quay đầu đi chỗ khác hoặc cúi đầu như không thấy, càng không ai nói một lời nào đi ngang qua y.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất kỳ quái, bất quá mới chỉ quá ba canh giờ, như thế nào mà mỗi người giống như kết thù với y vậy, tuy rằng đầy bụng khó hiểu, nhưng y cũng không có lên tiếng hỏi.
Trong phòng, không có đốt đèn.
“Chớ không phải là, Triển Chiêu đã xảy ra chuyện.” Nhớ tới, chuyện cũ, tâm Bạch Ngọc Đường liền trầm xuống, nhất định là miêu đã xảy ra chuyện, bất quá, hẳn không phải là rất nghiêm trọng, nếu không, đám người Triệu hổ đã sớm kêu trời kêu đất rồi, cho nên, hắn nhất định không có chuyện gì, nhưng là….
“Thiếu chủ nhân, ngươi đã trở lại, ngươi nên làm chủ cho ta a.”
Bạch Ngọc Đường bị một tiếng này làm cho hoảng sợ, một cái bóng người tối om chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra, “Ngươi biết không? Nhân dọa người hội hù chết nhân, không phải ta hù chết, mà là ngươi sẽ chết.”
Đèn vừa được thắp lên,oa, không thể nào, này…
Nguyệt kiếm nô, quần áo thì rách, mặt cũng thâm tím có cả vết cào, tóc cũng rối bù, Bạch Ngọc Đường thật là bị dọa đứng luôn rồi. “Thiếu chủ nhân, là ngươi thật sao, trong lòng ta ngươi vẫn là người hoàn mỹ nhất, giống như mặt trắng kia thanh cao, nhưng hiện tại giấc mộng đó của ta bị phá tan mất rồi, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta.” Vừa nói vừa ôm cổ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cả người cứng ngắc, tươi cười cũng cứng ngắc, mà Nguyệt kiếm nô chẳng khác gì miếng cao dán, một khi đã dán lên, là sống chết cũng không chịu rời chỗ bám. “Oa, ngươi xuống mau cho ta, mau xuống dưới.”
Lúc này, cái gì hình tượng đều từ bỏ, Bạch Ngọc Đường bị nguyệt kiếm nô đem tứ chi chẳng khác gì bốn tua bạch tuộc quấn chặt lấy người,bị hai cái tua trước quấn chặt cổ, khiến mặt trướng đỏ bừng, nghĩ muốn thi triển võ công, nhưng lại sợ cô gái nhỏ này sau này lại nói loạn kêu mình sỗ sàng, cho nên Bạch Ngọc Đường chỉ có thể oa oa kêu lên, kêu thảm bao nhiêu thì thảm bây nhiêu.
Một đám người nghe tiếng kêu liền vội vã xông tới còn chưa kịp thở, liền thấy một màn như vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để giải cứu Bạch Ngọc Đường, một cái hồng ảnh chợt lóe, Bạch Ngọc Đường rốt cục có thể hít thở, “Ngươi muốn mưu sát ta à.”
“Không phải, không phải, ta yêu Thiếu chủ nhân như vậy,những việc ta làm hết thảy đều là vì Thiếu chủ nhân, như thế nào hội hại Thiếu chủ nhân đâu ”.Hình như nàng nghĩ tới cái gì đó, Nguyệt kiếm nô từng bước đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường , duỗi tay ra, Bạch Ngọc Đường không biết nàng muốn làm cái gì, không khỏi lui về phía sau từng bước, một đôi tay đưa ra đỡ lấy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không cần quay đầu lại cũng biết chủ nhân của cánh tay kia là ai, mới vừa vừa tiếp xúc Bạch Ngọc Đường liền vội vàng tiến lên phía trước tránh ra, trong mắt Triển Chiêu hiện lên một tia mất mác, chỉ tiếc Bạch Ngọc Đường đưa lưng về phía hắn,cho nên không thể nào biết được.
Từ lúc vào tới cửa, Diệp tô vẫn luôn nhìn Triển Chiêu, cho nên hắn thấy được trong mắt Triển Chiêu là ‘ghen tị ‘, điều mà hắn chưa bao giờ từng thấy. Cho tới nay, Diệp tô luôn cho rằng người giống như Triển Chiêu vậy chắc là không có biểu tình ghen tị này, hiện tại hắn thấy được, Triển Chiêu ôn nhu như ngọc, trong mắt là sự ghen tị, ánh mắt cũng không khỏi bị kiềm hãm, trong lòng một tia đau khổ, ý cười trên mặt cũng sẽ không thực tự nhiên.
“Thiếu chủ nhân, ngươi nhất định là bị bệnh, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng.”
“A?”
“Nhất định là như vậy, ta luôn suy nghĩ, ở trong lòng của ta, thiên hạ đệ nhất nhân nhất định là Thiếu chủ nhân, người tốt cái gì cũng tốt, võ công cũng tốt, nhưng là hiện tại…” Nguyệt kiếm nô, vừa lung tung đưa tay lau mũi, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn chằm chằm Thiếu chủ nhân của nàng, Bạch Ngọc Đường cả người chợt lạnh.”Ngày đó ở xuân tiên lâu, ta đã cảm thấy Thiếu chủ nhân không tốt, ngươi nghĩ xem ngay cả ta cũng có thể né tránh được ám khí của Thiếu chủ nhân , ngươi nói xem có phải là võ công của ngươi đã muốn tụt lùi rồi phải không, lúc còn ở nguyệt Lăng Tiêu, Thiếu chủ nhân muốn giết gà hay vịt, mặc kệ là bay trên bầu trời hay chạy trên mặt đất đều không phải là một kích đã trúng rối hay sao, nhưng hiện tại, ngay cả kiếm nô cũng không gây thương tổn được, ngươi nói ngươi không phải bệnh rất nặng sao.”
Vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường, không phải đẹp mà là quá tốt nhìn, y vốn không cho là Nguyệt kiếm nô sẽ nói ra được chuyện gì kinh thiên động địa, hiện tại y đã biết không để cho Nguyệt kiếm nô lên tiếng, chính là điều cực kỳ đúng đắn trong cuộc sống này, với trình độ hiểu biết cũng như nhận thức của nàng, nàng tuyệt đối là loại người lời nói ra không làm người nghe sợ chết thì không bỏ qua, Bạch Ngọc Đường híp mắt, một đôi hoa đào mắt mị lại gần như thành một đường thẳng nhìn qua một lượt đám người có mặt ở đây, tin tưởng cuộc đời này, Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không quên ngày hôm nay. “Nguyệt kiếm nô…”
Nguyệt kiếm nô vốn định nói tiếp, nhưng nàng rốt cục cũng phát hiện tình huống không ổn, nếu ngươi không thể đánh thắng người ta như vậy ngươi chỉ có một con đường có thể đi: ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng kế.
Dưới ánh trăng, hai bóng người ở Khai Phong Phủ nội thượng lủi hạ khiêu, cũng cùng với tiếng kêu thê lương vang vọng …
Chuột trắng nhỏ chính là chuột trắng nhỏ, vô luận thân phận y là gì, bản tính chung quy là không sửa đổi được, mọi người trong Khai phong không hẹn mà cùng thở dài gật đầu, Tương tứ gia, cười khan: “Triển huynh đệ, ngươi còn không đi ngăn cản Ngũ đệ lại, nếu không ngày mai phố lớn ngõ nhỏ, tam cô lục bà nhất định sẽ lại đồn thổi đủ lời … “
Một đám người xem náo nhiệt, cũng vội nói: “Triển đại nhân, Triển đại ca, nhanh đi ngăn cản bọn họ.” Đúng vậy,nếu không ngăn cản, ngày mai nhất định là càng náo nhiệt, thế nào chẳng có lời đồn: Khai Phong Phủ có chuyện ma quái.
Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, y không đem Khai phong lộng cho ô yên chướng khí, long trời lỡ đất, y sẽ không là Bạch Ngọc Đường, cũng không nhìn xem hiện tại hai người bây giờ là bộ dáng gì, một người thì áo trắng đầu bạc, một người thì đầu tóc rối bù, ở dưới ánh trăng còn bay qua bay lại, có vẻ dị thường quỷ dị, bất quá, đây mới là Ngọc đường mà hắn quen thuộc. “Ngọc đường, đừng làm rộn, Bao đại nhân tìm ngươi có việc thương lượng.”
Thư phòng, tĩnh lặng không tiếng động.
Ánh nến bập bùng có lẽ là thứ âm thanh duy nhất trong lúc này, ánh nến ẩn ẩn phát ra u ám quang mang. Thỉnh thoảng có vài tiếng sột xoạt xen vào.
Công Tôn tiên sinh, đảo thư, cũng không lên tiếng thỉnh thoảng ghi chú lại một vài điểm ở trong sách, Bao Chửng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngay tại không khí như vậy, đi vào thư phòng.
Quỷ dạ xoa trông như thế nào, ta nghĩ hiện tại cuối cùng ta đã biết, bởi vì trong thư phòng hiện giờ có ‘ thứ ‘ đó, khó trách người hay lải nhải như Công Tôn sách hiện giờ biến thành người câm, mặt Bao đại nhân thì càng đen, mặc cho ai ở trong thư phòng có vật như vậy tồn tại cũng sẽ không có cái gọi là lịch sự tao nhã.
Đồng dạng nếu ngươi bị quỷ dạ xoa nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác chắc chắn cũng chẳng thoải mái gì. “Bao đại nhân, chính là y.”
Bạch Ngọc Đường cuối cùng biết Nguyệt kiếm nô vì cái gì biến thành như vậy, bất quá y thực sự là không biết, ngốc phó của mình còn có bản lĩnh như vậy, hiện tại y đã hiểu được không thể coi khinh bất cứ người nào, nếu không kẻ chịu thiệt chính là bản thân.
Bạch Ngọc Đường, tin tưởng, mụ mụ ( Tú bà)của Xuân tiên lâu cũng không biết, nếu có người đạp đổ bát cơm của nàng , nàng cũng sẽ bất chấp không bỏ qua.
Nghe mụ mụ của Xuân tiên lâu tố khổ một trận, Bạch Ngọc Đường ít nhất cũng nghr ra được vài chuyện: thứ nhất, Túy vũ đã chết, chết không nhắm mắt; thứ hai, Nguyệt kiếm nô là vì giữ gìn hình ảnh Thiếu chủ nhân băng thanh ngọc khiết trong mắt của mình, cho nên mới cãi nhau rồi biến thành đánh nahu với mụ mụ, khởi điểm là văn đấu, sau đó là võ đấu, cuối cùng là dựt tóc cào mặt, chiêu gì có thể xử dụng được đều đem ra dùng, đệ tam, Khai Phong Phủ bị hai người này biến thành gà bay trứng vỡ, người người oán than dậy đất, nhưng nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Bị Bao Chửng nhìn vốn dĩ đã chẳng phải là điều tốt đẹp gì, luôn có cảm giác bị tính kế ; đồng dạng, bị Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cũng không có chuyện gì bớt lo.
Công Tôn sách cùng Triển Chiêu hai mặt nhìn nhau, trong lòng tự hiểu.
“Giết hai thanh lâu nữ tử, hình như không phải là điều cần thiết, trừ phi các nàng có đồng dạng một bí mật.”
“Không sai, hơn nữa mỗi lần đều là sau khi gặp Bạch thiếu hiệp mới giết, có thể thấy được hắn là có mục đích mà đến, hơn nữa lại thức rõ ràng hành tung của Bạch thiếu hiệp.”
“Người như vậy, rút cuộc là hạng người gì?”
Mọi nghi vấn đều chỉ hướng vào Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười tới vô hại, nhưng Bao đại nhân luôn phán đoán sáng suốt, Công Tôn tiên sinh luôn tỉnh táo, Triển Chiêu lại là người cơ trí, đều rõ ràng biểu hiện ý Bạch Ngọc Đường, ngươi nhất định phải thẳng thắn.
“Xuân tiên lâu, có tam mỹ, ca, vũ, cơ; hai người đều có bí mật tin tưởng người thứ chắc chắn cũng biết, cho nên tìm được Ngô cơ thì sẽ biết được bí mật.”
“Bất quá, Ngô cơ hình như đã mất tích từ trước, Xuân tiên lâu lại không hề không đề cập tới có một người tên Ngô cơ này .”
“Lấy bản tính của mụ mụ, nàng không phải là người dễ dàng buông tha cho nén bạc trong túi mình.”
“Có hai loại nhân, nàng không thể đắc tội. Một loại là kẻ có quyền, người như thế một khi ngươi đắc tội, sẽ có ngày ngay cả chết như thế nào cũng không biết; một loại khác nhân chính là kẻ biết võ cong, một khi ngươi đắc tội, ngươi cũng sẽ biết chết là cảm giác như thế nào, nhưng nếu như là một kẻ vừa có quyền lại biết võ, ngươi ngay cả cơ hội đắc tội hắn , hắn cũng sẽ không cho ngươi, ngươi còn phải cười đem đồ của mình dâng tặng cho hắn.”
“Quyền phải đại, võ công phải tốt, người như vậy không nhiều lắm.”
Bốn người, trong lòng đều có một người —– Tam công tử của Bàng thái sư , Bàng sủng.
Đứa con được hưởng mọi sự cưng chiều.
Một đường màn trời chiếu đất, một đường ra roi thúc ngựa, rốt cục cũng tới được Giang Nam.
Giang Nam.
Vẻ đẹp Giang Nam, xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc mà quyến rũ.
Nếu đã đi tới Giang Nam, liền khó kìm lòng nổi bị đình lâu tạ các hấp dẫn.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đồng hành chậm rãi đi qua cổ thành trấn ở Giang Nam .
Áo trắng như tuyết, không dính bụi bậm, mờ ảo vô cấu.
Một đường đi tới Giang Nam, cũng không làm cho quan hệ của hai người có điều cải thiện, ngược lại càng thêm xa cách.
Đã không có tiếng cười tiếng đùa nháo như ngày xưa, đã không có một đường khắc khẩu, có chính là bình thản đáp ứng.
Không hề có lời nói mạnh, không hề có tranh cường, ngẫu nhiên tương trợ, cũng chỉ là phong thanh cười.
Ai nói Giang Nam hảo.
Lúc mọi người ở Khai Phong Phủ tiễn đưa, đều dặn hắn phải nắm chắc cơ hội, nhưng một đường này dù dài bao nhiêu, Triển Chiêu phát hiện Bạch Ngọc Đường một chút cơ hội cũng không có cho hắn.
“Ngọc đường, ta có lời muốn nói với ngươi.” Bao nhiều lời muốn nói nghẹn ở trong lòng mà không thể nói ra, còn như vậy đi xuống, hắn sẽ chịu không nổi, hắn phải nói rõ ràng với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường, không có nhìn Triển Chiêu, giống như đối với lời của hắn từ chối cho ý kiến, tiếp tục chạy chầm chậm.
Triển Chiêu, đi mau từng bước, bỗng nhiên xoay người, nắm lấy cánh tay chuột trắng nhỏ .
Bạch Ngọc Đường, bị đau ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Triển Chiêu.
“Ngọc đường, ngươi có phải hay không oán tôi, oán tôi ngày đó tuyệt nhiên bỏ ngươi mà đi sao? Có phải hay không còn đang trách ta ngày ấy không có phó hẹn Túy uyên các, hay ngươi trách ta …!!!!!! “
“Không có.” Bạch Ngọc Đường đánh gãy lời nói của Triển Chiêu, “Không có, là Triển huynh quá lo lắng, Bạch Ngọc Đường không phải người không phóng khoáng, Bạch Ngọc Đường biết phân nặng nhẹ.” Tránh đi ánh mắt nóng cháy của Triển Chiêu , Bạch Ngọc Đường rút cánh tay bị Triển Chiêu bắt lấy .
“Ngươi nói dối, ngươi oán tôi, ngươi hận tôi, Ngọc đường, ngươi có biết không, của ta đau, của ta hối?”
Hướng tiêu lâu thống khổ, ba năm ý chí tinh thần sa sút, ba năm sống không bằng chết, từng chuyện cũ tái hiện trước mắt. Không phải không nhìn thấy đau khổ trong mắt Triển Chiêu, nhưng đau khổ của chính mình lại có ai biết, vì hắn mỗi ngày thần thương, vì hắn tóc đen biến thành đầu bạc, vì hắn tham sống sợ chết, ngươi có biết sao?
Ta đã buông tay, sẽ không quay đầu lại, nhớ rõ trên giang hồ mỗi người đều nói Bạch Ngọc Đường ta là một kẻ ngoan tuyệt, ta đối nhân ngoan, đối với mình đồng dạng ngoan.
“Triển huynh, chúng ta không cần nói nhưng chuyện không liên quan ở đây, người trên đường đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Không muốn để ý tới ánh mắt của thế tục ra sao nữa, thầm nghĩ ôm chặt người trước mắt, thế nhân nghĩ như thế nào ta không muốn biết, ta chỉ biết là hiểu lầm giữa hai chúng ta rất sâu.
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo đi tới ven hồ.
Ven hồ rất ít người qua lại.
“Nhìn vào mắt của ta, không được tránh né.”
Bạch Ngọc Đường, không phải chưa từng thấy qua Triển Chiêu phát hỏa, nhưng trước kia đều là lúc chính mình chẳng phân biệt được giữa công và tư, hắn mới có thể như vậy, nhưng hiện tại, không phải, Bạch Ngọc Đường, nghĩ lại một đường này, chính mình không tranh cường không cãi nhau gây chuyện, nơi chốn lấy Triển Chiêu vi trước, như thế nào hắn lại muốn phát hỏa.
“Ngọc đường, ta yêu ngươi.”
Bạch Ngọc Đường, có chút hoảng sợ, có chút kinh ngạc, càng còn nhiều hơn chút không tin,: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta yêu ngươi, từ lúc ngươi đạo tam bảo, từ lúc ngươi bắt giam ta dưới thông thiên quật, từ lúc ngươi đuổi theo cùng ta luận võ, ngươi đã ở trong lòng ta.”
“Ngươi yêu ta?”
“ Đúng vậy, ta không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không hiểu được lời tâm tình nên nói như thế nào, nhưng ta hứa, chí tử không thôi, cả đời này ta sẽ không để cho ngươi một mình, sinh cùng tùy, tử làm bạn.”
“Ha ha… Ha ha…” Bạch Ngọc Đường, cười đến nước mắt cũng đi ra, “Triển huynh, trò đùa của ngươi tuyệt không buồn cười.”
“Không phải trò đùa, là ta Triển Chiêu đối Bạch Ngọc Đường khi còn sống hứa hẹn.”
“Ta đối Triển Chiêu cũng có hứa hẹn cả đời, sinh tử tương giao, kim lan chi nghĩa, tình giám nhật nguyệt.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hắn không tin, giữa hắn cùng Ngọc đường chỉ có tình cảm kim lan , nhưng trong mắt Bạch Ngọc đường sáng ngời tựa tinh tú, chỉ có thản nhiên, không thấy giả dối.
Trong mộng bồi hồi, sẽ thành khoảng không.