Minh Châu Ký

73: thượng quan đình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

71: Đau Khổ

Giữa trưa, Phủ Quận chúa náo động.

Nghe nói Tĩnh Thu tiểu thư bị bệnh lạ suốt mấy ngày nay, không có thuốc chữa, nay đã đến hồi nguy kịch.

Thảo nào, gần đây phủ quận chúa đóng cửa, thủ vệ sâm nghiêm.

Từ năm ngoái, Tĩnh Thu và Xuân Hạnh đã đào tạo được mấy đứa học trò.

Đặc biệt, Minh Châu còn cho người đón Hách Linh - con trai của Hách quản gia Yến Phủ lên kinh đô để theo Xuân Hạnh học quản lý trang viên.

Khánh Niên Trang giao hết lại cho các học trò của mấy vị tiểu thư quản lý, Hách Linh mười bốn tuổi trở thành một trong ba quản sự đời thứ hai của Khánh Niên Trang.

Bảy ngày sau đó, Phủ Quận chúa phát tang.

Yến Tĩnh Thu bạo bệnh qua đời.

Quận chúa nhớ thương, bệnh không dậy nổi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tĩnh Thu theo đoàn sứ giả đến Sĩ Đạt, sau đó nhập phủ Tứ hoàng tử.

Từ đầu đến cuối, Mạch Đan Hy không hề tiếp xúc với nàng.

Hắn đưa nàng về phủ, vứt nàng trong một tiểu viện, rồi đi ra ngoài.

Tĩnh Thu cũng không có vấn đề gì, cầu nguyện cho mình có thể yên tĩnh sống qua ngày.

Đêm hôm đó, nàng đang ngủ thì cảm giác có người xông vào.

Hắn điểm huyệt nàng, không cho nàng lên tiếng, rồi bắt đầu cởi y phục của nàng.

Tĩnh Thu vô cùng hoảng sợ, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt, trong tay còn đang cầm cây trâm của Minh Châu.

Nàng chợt nghe người đó nói chuyện.

"Xuân Hạnh, ta không ngờ cô lại là nữ nhân lợi hại như vậy!

Vừa làm quân y, vừa chế dược tạo ra Hắc Giáp quân, đánh bại quân ta!

Được, đã rơi vào tay ta, ta cũng sẽ để cho cô nếm một chút cảm giác đau khổ!"

Tĩnh Thu đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn.

Suốt một canh giờ sau đó, nàng rơi vào trạng thái chết lặng.

Chà đạp nàng xong, hắn cũng không lưu lại, lập tức rời đi.

Chỉ một lát sau, huyệt tự giải, Tĩnh Thu từ từ cử động lại được.

Nàng xiết chặt tay, ôm lấy cây trâm, vùi mặt vào trong gối, lặng lẽ khóc.

"Tiểu thư ơi! Em đau đớn quá! Em muốn về Nam Quốc!"

Sáng hôm sau, nàng vừa thu thập cho ổn thỏa một chút, liền có hai nha hoàn đi vào.

Do bất đồng ngôn ngữ, hai nha hoàn cũng không nói chuyện với nàng, chỉ lặng lẽ giúp nàng tắm rửa, và dọn dẹp phòng ốc.

Từ hôm đó trở đi, cứ vài hôm, Mạch Đan Hy lại đến chà đạp nàng, rồi bỏ đi.

Mỗi lần như thế, Tĩnh Thu chỉ biết tự an ủi mình.

"Nghiêm đại nhân và Quận chúa đã nói sẽ đến đón mình.

Mình phải sống sót!"

Bỗng một ngày, nàng nghe bên ngoài ầm ĩ tiếng pháo.

Nàng ra dấu hỏi hai nha hoàn.

Một trong số hai người là người thông minh, liền vào góc phòng của nàng, lấy miếng vải đỏ của nàng trùm lên đầu, rồi chỉ vào tranh vẽ Mạch Đan Hy trên tường.

Hắn...!thú thêm người khác.

Tĩnh Thu cũng sớm không còn hy vọng gì với người đàn ông này, không quan tâm nhiều, nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.

Ai ngờ, sáng sớm hôm sau, có một nữ tử xông vào viện nàng, lôi nàng từ trên giường xuống, và dùng ngôn ngữ Nam Quốc nói chuyện với nàng

"Ngươi chính là Yến Xuân Hạnh?"

Đêm hôm qua không biết Mạch Đan Hy phát điên cái gì, nửa đêm xông vào phòng nàng, dày vò nàng đến gần sáng.

Bây giờ cả người nàng đau đớn, vô lực, lại bị lôi xuống một cách thô bạo, nhất thời choáng váng, ngồi trên mặt đất, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

"Là ta."

Nữ nhân kia liền nhìn nàng bằng cặp mắt đầy thù hận.

"Thì ra chính là ngươi!

Ta nói cho ngươi biết, ta chính là A Lý Duy Duy, con gái của tướng quân A Lý Bố!

Ngươi! Chính ngươi đã cùng với Hoắc Dương và Tề Hoành đã hại chết cha ta!

Ngày hôm nay ngươi phải đền mạng!"

Nói xong, nàng ta lấy ra roi da, quất liên hồi lên người Tĩnh Thu.

Tĩnh Thu cuộn tròn cả người lại chịu đựng.

Tuy nàng vô cùng đau đớn, nhưng nàng thầm cảm thấy may mắn, vì người phải chịu đựng những việc này, không phải là Xuân Hạnh tỷ của nàng.

Một hồi lâu sau, có một tên nô tài đến báo, Tứ hoàng tử tìm trắc phi.

Á Lý Duy Duy lúc này mới ngừng tay, lấy ra một xấp giấy, để lên bàn.

"Ngươi! Khôn hồn thì viết ra công thức thuốc bổ bồi dưỡng Hắc Giáp quân cho ta!

Nếu không, lần sau không đơn giản chỉ là roi da thôi đâu!"

Đợi người đi khỏi, hai nha hoàn mới dám đến đỡ nàng dậy, thay y phục, thoa thuốc cho nàng.

Buổi tối Mạch Đan Hy đến, sờ lên người nàng, thấy nàng bị thương, bỗng có chút nhân tính, đi ra ngoài.

Trước khi đi, còn lưu lại một câu.

"Cô mau viết ra công thức thuốc đi! Để đỡ phải chịu khổ!"

Sau đó, mấy ngày liên tiếp, A Lý Duy Duy đều đến tìm nàng gây sự.

Nàng ta cũng rất kiên nhẫn, không đánh lên vết thương cũ, lựa những chỗ còn lành lặn mà đánh.

Đợi vết thương cũ vừa lành, thì đánh tiếp.

Tĩnh Thu chịu đựng đau đớn, mỗi ngày nàng đều ôm lấy cây trâm của Minh Châu mà khóc.

Có khi không chịu nổi, nàng tự thôi miên mình, ép mình nhớ lại những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc ở Phủ Quận chúa.

Có khi trong mơ, nàng mơ thấy nàng đang ngồi dưới tàn cây lê, nghe Quận chúa và Hạ Quả cười đùa, nghe Xuân Hạnh cằn nhằn Quận chúa, thấy Mộc Đông đứng cạnh bên vui vẻ nhìn bọn họ.

Nhưng bỗng nhiên, ba người bọn họ đứng dậy rời đi.

Nàng toan đứng dậy chạy theo, nhưng không sao nhúc nhích được.

Nàng hoảng sợ vô cùng, gào khóc.

"Quận chúa! Đợi em với! Xuân Hạnh! Hạ Quả! Mộc Đông! Mọi người đợi em với!

Mọi người mang em theo với! Đừng bỏ em lại mà!!!"

Tỉnh Thu bật dậy, trên mặt toàn là nước mắt.

Từ ngày A Lý Duy Duy nhập phủ, Mạch Đan Hy cũng không còn đến chà đạp nàng.

Cho đến hơn một tháng sau, có một ngày, A Lý Duy Duy đang tra tấn nàng, thì nàng cảm giác bụng đau dữ dội.

Nàng nằm co người lại ôm bụng, thì A Lý Duy Duy đạp tới mấy phát, mắng nàng.

"Tiện nhân! Đừng có giở trò! Mau khai ra đơn thuốc!"

Chỉ một lát sau, [email protected] dưới của Tĩnh Thu chảy máu lênh láng.

Nàng cũng bất tỉnh.

Á Lý Duy Duy lúc này mới thấy không ổn, cho người gọi đại phu.

Mạch Đan Hy đang ở sân tập bắn cung thì nghe người hầu trong nhà đến báo, trắc hoàng tử phi đánh hoàng tử phi sảy thai.

Hắn hơi giật mình, sau đó bình tĩnh lại, không nhanh không chậm quay về phủ.

Đây là lần đầu tiên Mạch Đan Hy đến nhìn nàng vào ban ngày.

Đến lúc hắn mang theo thái độ chán ghét đến bên giường nhìn nàng một cái, hắn liền như bị sét đánh.

Người nằm đó, không phải là gương mặt xinh đẹp kiều diễm mà hắn vẫn nghĩ.

Tuy nàng đã gầy ốm xanh xao không biết bao nhiêu, nhưng hắn vẫn nhận ra nàng.

Tiểu cô nương thanh tú dịu dàng của hắn, tại sao nàng lại ở đây?

Hắn hoảng hốt đến bên giường nàng ngồi xuống, hỏi đại phu.

"Nàng...!bị làm sao?"

Đại phu run rẩy.

"Điện hạ bớt đau thương, hoàn tôn đã không giữ được.

Thân thể của hoàng tử phi vô cùng yếu ớt, không chịu được dày vò.

Cứ tiếp tục thọ thương như thế này, e là sẽ sớm không chịu nổi."

Mạch Đan Hy nhắm mắt.

Ông trời ơi! Hắn đã tạo nghiệp gì!

Hắn nhớ lại bản thân đã chà đạp nàng, lại để cho người khác hành hạ nàng, bây giờ còn làm mất luôn con của hai người.

Hắn mở mắt, ra lệnh.

"Trắc hoàng tử phi hại chết hoàng tôn, phạt cấm túc ba tháng, không được ra khỏi viện.

Tất cả lui ra ngoài hết cho ta!"

Đợi tất cả đã lui ra, hắn đưa tay muốn nắm lấy tay nàng, thì thấy nàng đang cầm một cây trâm.

Hắn muốn lấy ra nhưng nàng nắm rất chặt, không sao gỡ được.

Hắn bỗng chú ý, thấy tay của nàng chằn chịt vết kim đâm.

Hắn buông tay nàng, xóc chăn lên, cởi y phục của nàng kiểm tra.

Từ trên xuống dưới chằn chịt vết thương, cũ mới đan xem, không một chỗ nào lành lặn.

Hắn hoảng hốt mặc y phục lại cho nàng rồi ôm nàng vào lòng thật chặt.

"Tĩnh Thu! Ta xin lỗi! Ta sai rồi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tĩnh Thu lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ an ổn và dài như thế này.

Nàng chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng bên ngoài, rồi dựng người ngồi dậy.

Bỗng nhiên, nàng phát hiện bên cạnh có người.

Nàng hoảng sợ rụt tay lại, người kia cũng thức dậy, mở mắt nhìn nàng.

Là hắn!

Hắn làm gì ở đây!

Mạch Đan Hy thấy nàng đã tỉnh, còn chưa kịp nói gì đã thấy nàng kéo chăn quấn chặt lên người, lùi vào góc giường, nhìn hắn bằng đôi mắt đầy cảnh giác.

Hắn cười khổ một tiếng, nhẹ giọng hỏi nàng.

"Nàng thấy trong người thế nào rồi?"

Tĩnh Thu nghe hắn hỏi, lại càng cảnh giác hơn.

Tên này rốt cuộc muốn giở trò gì?

Mạch Đan Hy thấy nàng không trả lời, chợt nhớ ra nàng mới vừa tỉnh lại, liền rót một ly nước đưa cho nàng.

"Nàng trước uống nước, ta bảo người mang cháo tới."

Tĩnh Thu không nhận ly nước, chỉ bình tĩnh đáp lời hắn.

"Tứ hoàng tử, ta không biết đơn thuốc hay Hắc Giáp quân nào hết.

Ngài có đánh bài tình cảm với ta cũng vô dụng.

Muốn đánh muốn giết, tùy ngài, không cần tiếp tục đóng kịch với ta."

Mạch Đan Hy nghe nàng nói, cũng không biết phản bác lại thế nào.

Hai người cứ như vậy im lặng một hồi lâu..

72: Tuyệt vọng - Hy vọng

Mạch Đan Hy đứng dậy, đặt ly nước lên bàn, rồi nói.

"Nàng còn yếu, cố gắng uống thuốc.

Ta ra ngoài trước. Nếu cần gì thì báo với ta."

Nói xong thì bước ra ngoài.

Tĩnh Thu đợi người đi hẳn mới ngồi dậy. Bấy giờ nàng mới cảm giác toàn thân đau nhức không chịu được.

Cửa lại mở, có hai nha hoàn bước vào. Nhưng lần này là hai người mới.

"Hoàng tử phi, ngài chưa khỏe, cứ nằm đó đi ạ!

Cần gì cứ sai bảo bọn em là được!"

Tĩnh Thu ngạc nhiên, hai người này vậy mà nói tiếng Nam Quốc.

"Các muội là người Nam Quốc?"

Một trong hai đưa ly nước cho nàng, trả lời.

"Dạ vâng! Bọn em là nô tì được Tứ hoàng tử mua về từ hôm qua.

Em là Thạch Lựu, cô ấy là Lệ Chi. Từ hôm nay hai người bọn em sẽ chăm sóc người ạ!"

Lệ Chi bưng đến một bát cháo trắng, định đút cho Tĩnh Thu.

Tĩnh Thu không quen được chăm sóc, liền đưa tay đỡ lấy bát cháo.

Bỗng nhiên, Tĩnh Thu hoảng hốt, huơ tay vung bát cháo rơi xuống sàn, lục tung chăn gối lên.

"Trâm của ta! Trâm của ta đâu? Trâm của ta đâu rồi?"

Thạch Lựu và Lệ Chi cũng hoảng hốt theo. Lệ Chi thấy Tĩnh Thu kích động, liền nói.

"Tứ hoàng tử phi, xin người bình tĩnh!

Em sẽ đi hỏi Tứ hoàng tử giúp cho người.

Từ hôm qua đến giờ chỉ có ngài ấy ở đây với người, chắc ngài ấy biết ạ!"

Tĩnh Thu nghe vậy, tỉnh táo lại đôi chút, nói với Thạch Lựu giúp nàng mặc y phục.

Chỉ một lát sau, Mạch Đan Hy bước vào.

Tĩnh Thu nhìn thấy hắn, liền lao đến túm lấy thân áo của hắn. Đôi mắt nàng đầy vẻ hoảng sợ, gương mặt trắng bệch.

"Trâm của ta! Trâm của ta ở đâu rồi?"

Mạch Đan Hy nhìn nàng, rồi lại nhìn chén cháo vỡ tan tành dưới sàn.

Hắn túm lấy hai cánh tay nàng, rồi ôm nàng trở lại giường.

"Trâm của nàng ở chỗ ta. Nàng trước ăn hết chén cháo, ta sẽ trả lại cho nàng."

Tĩnh Thu giãy ra khỏi vòng tay hắn, khóc lên.

"Không! Ngươi trả trâm lại cho ta!!! Ta không bao giờ tin ngươi một lần nào nữa!

Mau trả lại trâm cho ta!!!"

Mạch Đan Hy thấy nàng kích động, cũng hoảng sợ theo.

Đại phu đã dặn không được để nàng kích động.

Hắn vội vàng lấy trâm trong ngực áo ra, đưa vào trong tay nàng.

"Đây! Trâm của nàng đây!

Nàng trước bình tĩnh lại, đừng kích động!"

Tĩnh Thu lấy lại được trâm, lập tức ôm vào trong lòng.

Nàng không gào khóc nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, lẩm bẩm.

"Quận chúa! Em nhớ nhà..."

Mạch Đan Hy nhìn nàng, tim đau như bị ai khoét mất một mảnh.

Hắn chìa tay nhận lấy chén cháo mới.

"Tĩnh Thu, nghe lời ta! Nàng phải ăn cháo, uống thuốc thì mới mau khỏe được!"

Tĩnh Thu vốn không muốn ăn uống gì, lại càng không muốn đối mặt với người đàn ông này.

Nhưng cầm được trâm hải đường trong tay, nàng lại nhớ lời dặn của Nghiêm Cẩn.

Phải cố gắng sống sót! Phải cố gắng để đợi Quận chúa và mọi người đến đón nàng về!

Nàng chậm chạp tiến về chỗ hắn, giơ lên bàn tay run rẩy, chằn chịt vết thương.

"Đưa cho ta, ta tự ăn."

Mạch Đan Hy còn muốn nói gì đó, nhưng sợ nàng lại kích động, đành đưa chén cháo cho nàng.

Tĩnh Thu run rẩy cầm muỗng tự ăn từng thìa, từng thìa.

Mỗi một thìa nuốt xuống, là đôi dòng nước mắt im lặng chảy xuôi.

Mạch Đan Hy càng nhìn thảm trạng của nàng, càng thêm cắn rứt, đau đớn trong tâm.

Tất cả cũng tại hắn!

Nếu sớm biết là nàng, hắn đã không đối xử với nàng lạnh lùng như vậy, cũng không để người khác hành hạ nàng ra nông nỗi này.

Tĩnh Thu ngoan ngoãn ăn cháo, uống thuốc.

"Ta sẽ không sao, Tứ hoàng tử không cần bận tâm!

Ta cần nghỉ ngơi. Mời ngài đi cho!"

Nói xong nằm xuống, xoay người vào trong.

Mạch Đan Hy cũng không còn cách nào, đành phải ra ngoài.

Buổi tối, hắn đến, vén chăn lên cùng nằm lên giường với nàng.

Tĩnh Thu căng cứng cả người.

Nhưng, hắn không có hành động gì quá đáng, chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng.

Tĩnh Thu thấy hắn không có động tĩnh, bèn cố gắng nhích ra khỏi vòng tay của hắn.

Hắn lại càng giữ chặt nàng hơn.

Thấy không có kết quả, nàng từ bỏ, nhắm mắt nhưng không ngủ được.

"Tĩnh Thu! Xin lỗi nàng!

Ta không mong nàng sẽ tha thứ cho ta. Chỉ mong nàng cố gắng chăm sóc tốt bản thân."

Nàng liền lên tiếng.

"Tứ hoàng tử, ta mệt rồi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kể từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng đến nhìn nàng mỗi sáng, mỗi tối đều đến ngủ cùng nàng.

Dần dần, Tĩnh Thu thấy hắn có vẻ không làm khó nàng, cũng bình tâm lại.

Nàng không dám mở lòng với hắn, nhưng cũng không thể từ chối hắn đối xử tốt với nàng.

Nàng bèn mặc kệ hắn, hắn sống theo cách mà hắn muốn, nàng sống cuộc sống của nàng.

Mấy tuần sau, đại phu xác nhận nàng khỏe lại, đêm đến hắn lại chung chăn gối với nàng.

Nàng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không kháng cự được, buộc lòng phải chấp nhận hắn hành hạ.

Tuy nhiên lần này hắn không thô bạo, không đối xử với nàng như một công cụ để phát ti3t nữa.

Hắn vô cùng dịu dàng, nâng niu từng tấc da thịt nàng. Sau khi xong việc, còn ôm nàng ngủ đến sáng.

Cứ như thế thêm hai tháng trôi qua, bầu không khí giữa hai người có xu hướng hòa hoãn lại.

Một buổi sáng, Tĩnh Thu đang cùng Thạch Lựu và Lệ Chi đi dạo trong sân viện thì có một bóng người từ trong viện xông ra.

Tất cả mọi người hốt hoảng, Thạch Lựu liền đứng ra chắn trước mặt Tĩnh Thu, Lệ Chi hét lên.

"Người đâu! Bảo vệ Tứ hoàng tử phi!!!"

Lập tức có mấy hộ vệ xông ra chặn người lại.

Tĩnh Thu bình tĩnh lại, liền nhận ra người này chính là Á Lý Duy Duy.

Không biết nàng ta đã trải qua chuyện gì, hiện tại không còn thấy bóng dáng của cô gái kiêu ngạo cầm roi da hành hạ nàng trước đó đâu nữa.

Nàng ta đầu tóc rũ rượi, cả người xộc xệch, hai mắt đỏ ngầu, gào lên.

"Yến Xuân Hạnh!!!

Ngươi sẽ không được chết yên ổn!

Ha ha! Ngươi đã mất một đứa con rồi, còn sống thoải mái đến như thế! Đúng là độc ác! Máu lạnh!

Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!!!"

Thạch Lựu nghe nàng ta gào lên như thế thì vô cùng hoảng sợ, hét lên.

"Bịt miệng nàng ta lại! Mang nàng ta xuống!"

Tĩnh Thu nghe những lời Á Lý Duy Duy nói, cảm giác như sét đánh ngang tai.

Nàng ghì lấy cánh tay của Thạch Lựu, run rẩy hỏi.

"Nàng ta nói cái gì? Con của ai? Con của ta?"

Thạch Lựu vô cùng khó xử, né tránh câu hỏi, dìu nàng hướng về phòng.

"Tứ hoàng tử phi, trời bắt đầu trở gió rồi, nô tì đưa về phòng nghỉ ngơi trước, đừng nghe nàng ấy nói bậy!"

Tĩnh Thu bước đến, ra lệnh cho hộ vệ.

"Buông tay ra! Ta muốn nghe nàng nói!"

Tất cả mọi người trong phủ được Mạch Đan Hy dặn dò phải nghe lệnh nàng, hiện tại không dám cãi lệnh, bỏ tay che miệng Á Lý Duy Duy ra.

Tĩnh Thu nắm lấy vai nàng, hỏi.

"Ngươi nói, con của ai?"

Á Lý Duy Duy cười như người điên, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thù hằng.

"Thì ra Mạch Đan Hy giấu ngươi! Ha ha ha!

Để ta nói cho ngươi biết! Ngày đó ta đánh ngươi ngất xỉu, đứa con của ngươi theo đó mà mất đi rồi!

Con của ngươi, bị ta dùng roi đánh rớt mất!

Yến Xuân Hạnh! Con của ngươi, chính là bị ta đánh chết! Ha ha ha!"

Tĩnh Thu nghe xong lời này, té xuống ngất xỉu.

Mạch Đan Hy đang ở thư phòng thì thấy hộ vệ hớt hải xông vào báo tin. Hắn lập tức vứt bỏ công vụ, chạy đến phòng Tĩnh Thu.

Chừng nửa canh giờ sau, Tĩnh Thu tỉnh lại.

Nàng nhìn lên đ ỉnh màn không chớp mắt, giọng yếu ớt.

"Tứ hoàng tử, ta thật sự đã làm mất đứa nhỏ?"

Mạch Đan Hy bây giờ vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay nàng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất an ủi nàng.

"Tĩnh Thu, nàng bình tĩnh, con mất rồi có thể có lại, nàng trước giữ gìn sức khỏe của bản thân đã, có được không?"

Tĩnh Thu không trả lời.

Nàng im lặng một lát, rồi từ từ đưa tay lên bụng mình.

Sau đó, nàng khóc ra tiếng.

Nàng a lên từng tiếng, tiếng khóc thê lương, như tự trách, như ai oán, như tuyệt vọng.

Mạch Đan Hy không biết phải làm gì, chỉ đành nằm xuống ôm lấy nàng.

Có lẽ do quá kích động, Tĩnh Thu khóc một lúc lại ngất xỉu.

Mạch Đan Hy vội vã kêu người gọi đại phu.

Đại phu đến chẩn mạch cho Tĩnh Thu, thoáng nhướng mày, rồi lại chau mày.

Sau một hồi lâu, đại phu quay sang nói với Mạch Đan Hy,

"Chúc mừng Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử phi đã mang thai hoàng tôn được hơn một tháng.

Tuy nhiên, sức khỏe của Tứ hoàng tử phi thật sự rất yếu, không thể chịu đựng kích động, nếu không, không chỉ thai không thể giữ, mà Tứ hoàng tử phi cũng bị nguy hiểm tới tính mạng.

Thần sẽ kê thuốc bổ, hy vọng ngài cẩn thận trông chừng Tứ hoàng tử phi."

Mạch Đan Hy nghe thái y nói xong, cảm xúc lẫn lộn, nhưng phần nhiều hơn là vui mừng.

Con của bọn họ đã trở lại!

Lần này, hắn chắn chắn sẽ bảo vệ tốt nàng và con của bọn họ!

73: Thượng Quan Đình

Tề Hoành mang theo Xuân Hạnh cùng Dương Nhạc cải trang thành thương nhân, mất mười ba ngày đi đường để đến được cửa khẩu Nhữ Cơ quốc.

Vừa đến lãnh thổ Nhữ Cơ, đã thấy một đoàn người đứng đợi sẵn.

Một người đàn ông vóc dáng bệ vệ to lớn, râu ria rậm rạp thúc ngựa tiến lên chào hỏi Tề Hoành.

"Tề công tử?"

Tề Hoành ném cho đối phương một cái lệnh bài, gật đầu.

"Chính là ta!"

Người kia tiếp lấy lệnh bài, nhìn một cái, lên tiếng đáp.

"Tại hạ Tôn Kỳ.

Mời chư vị đi theo tại hạ."

Tôn Kỳ dẫn đoàn người đi thêm nửa ngày, thì tới một huyện gọi là huyện Thanh Trì.

Huyện Thanh Trì cách kinh đô Nhữ Cơ một ngày đường, cũng là một huyện đông đúc cư dân, buôn bán sầm uất.

Tôn Kỳ dẫn bọn họ đến một tửu lâu tên gọi Hà Tiên Quán, sau đó ra hiệu, báo cho đoàn người biết đã tới nơi.

Tôn Kỳ lại tiếp tục dẫn ba người lên tầng cao nhất của tửu lâu, sau đó cẩn thận gõ cửa.

"Tiểu thư! Người đã đến!"

Bên trong có tiếng đáp trả bằng chất giọng vô cùng êm tai.

"Cho người vào!"

Tôn Kỳ mở cửa mời ba người bước vào.

Trên bàn kề cửa sổ, có một cô gái đang ngồi đợi sẵn.

Cô gái này tầm tuổi Tề Hoành, da trắng nõn, mắt một mí xếch ngược lên như mắt hồ ly.

Gương mặt mang nét đẹp quyến rũ câu nhân, nhưng lại cố tình không trang điểm, làm cho người nhìn cảm giác, có một sự cuốn hút hư ảo bị phủ bởi một lớp màn che.

Nàng vận y phục trắng thuần, nhưng lại có vóc người đầy đặn quyến rũ, nếu phải mô tả, chính là "trong thanh thuần có mị hoặc".

Tề Hoành, Xuân Hạnh và Dương Nhạc trực tiếp đứng hình tại chỗ.

Vĩnh Khánh đế nói với bọn họ, Đại Công chúa Thượng Quan Đình là một người tính cách mạnh mẽ, có chí hướng như một đáng nam nhi, là một người mà hắn vô cùng thưởng thức.

Nhưng mà... Người con gái trước mặt, không có điểm nào liên quan đến những câu trên cả! Hoàn toàn không giống những gì họ đã tưởng tượng!

Họ có đang tìm nhầm người không?

Thượng Quan Đình nhìn người ba người ngây ra như phỗng, lập tức cười lớn.

"Không sai đâu! Ta chính là Thượng Quan Đình!"

Nói rồi, dùng quạt tròn chỉ vào từng người.

"Tề Hoành? Yến Xuân Hạnh? Dương Nhạc?"

Cả ba đờ đẫn gật đầu.

"Đến đây ngồi! Ta đợi các ngươi thật lâu a!"

Ba người lúc này mới tỉnh táo lại, lục tục kéo ghế ngồi.

Xuân Hạnh mở lời.

"Công chúa! Xin lỗi đã để người đợi lâu!"

Thượng Quan Đình đẩy ấm trà trên bàn qua cho Dương Nhạc, ý bảo rót trà cho mọi người.

Kỳ diệu thay, Dương Nhạc lập tức hiểu ý, cầm ấm trà lên rót cho mọi người trên bàn.

Thượng Quan Đình hơi ngạc nhiên trong lòng, tên này dễ bảo thế nhỉ!

"Không cần câu nệ!

Diện mạo này của ta, sinh ra đã như vậy, nhìn nhiều sẽ quen!

Giang Nguyên Ngọc sao rồi? Vẫn khỏe chứ? Chắc là đang tân hôn đắc ý hả?"

Lần đầu tiên trong đời, đại quản sự thiên hạ đệ nhất trang Xuân Hạnh không biết tiếp chuyện như thế nào.

Tề Hoành cười, bảo.

"Bẩm Công chúa, hoàng thượng của chúng thần đúng là đang trong thời gian hôn kỳ hạnh phúc.

Chúng thần cũng đã đến, giờ chúng ta sẽ lập tức triển khai kế hoạch."

Thượng Quan Đình đưa mắt nhìn ba người một cái, bảo.

"Ngươi thì ta không nói.

Tiểu cô nương này chắc chắn là thần y Xuân Hạnh.

Nhưng còn tên thư sinh này là gì đây?"

Tề Hoành và Xuân Hạnh đổ mồ hôi dữ dội.

Công chúa Nhữ Cơ quốc, diện mạo quyến rũ, giọng nói ngọt ngào, nhưng nói chuyện lại chẳng nể mặt ai.

Dương Nhạc cũng chẳng phản ứng, tiếp tục im lặng làm tốt vai trò kẻ yếu trong đội hình.

Tề Hoành đành lên tiếng.

"Công chúa chắc cũng biết, toàn bộ kế hoạch đều do Nghiêm đại nhân của Nam Quốc bọn ta đề ra.

Nghiêm đại nhân đặc biệt tiến cử Dương đại nhân, chắc chắn sẽ có lúc Dương đại nhân thể hiện vai trò của mình."

Thượng Quan Đình nghe vậy thì gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Xuân Hạnh liền lên tiếng.

"Trước mắt, ngày mai thần sẽ cùng đoàn xe mua hàng đi huyện Phụng Tiên, làm công tác thu mua như thường lệ để tránh tai mắt.

Tề Hoành và Dương đại nhân sẽ theo Công chúa về doanh trại để làm quen với binh lực của Công chúa trước.

Công chúa thấy thế nào ạ?"

Thượng Quan Đình gật gật đầu.

"Cứ làm theo lời ngươi nói!

Còn nữa, ở đây gọi ta Đình Đình là được! Ta cũng sẽ gọi tên các ngươi.

Đừng có một tiếng công chúa, hai tiếng công chúa, phép tắc này nọ, dễ lộ!"

Dứt lời, liền quay ra cửa phòng hét lớn.

"Tôn Kỳ! Đưa người đi nghỉ!"

Sau đó cầm quạt huơ nhẹ về phía cửa.

"Các ái khanh lui đi!"

Ba người lại lục tục đứng lên theo Tôn Kỳ ra ngoài.

Trong lòng ba người đều hiện lên một ý tưởng, Công chúa Nhữ Cơ này, tác phong thật sự kỳ quái!

Đợi ba người ra ngoài, phía sau bình phong có người bước ra.

Nam nhân này tóc đỏ hung, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao lớn, nhìn vào liền biết là một võ tướng.

Nam nhân này bước đến gần Thượng Quan Đình, nói chuyện với nàng bằng giọng điệu hết sức cung kính.

"Công chúa! Bọn người Nam Quốc này có thật sự đáng tin hay không?"

Thượng Quan Đình phẩy phẩy quạt.

"Ngươi nghĩ Giang Nguyên Ngọc rảnh rỗi lắm chắc!

Một nước thuần làm nông, không có quân sự vững mạnh, chưa đánh đã hàng như chúng ta, hắn muốn lợi dụng được cũng phải tốn không ít công sức.

Chưa kể, hắn chọn phò trợ một Đại Công chúa không có thực quyền như ta.

Cảnh Lan! Chúng ta thua ván này, cùng lắm chỉ mất cái mạng. Còn hắn, sơ sảy là sẽ đưa Nam Quốc của hắn vào chảo lửa ngay.

Cái ta tò mò là mục đích đằng sau của ván cờ này.

Ta thật sự, thật sự rất tò mò, "Tiếu diện quân sư" Nghiêm Cẩn của Nam Quốc, hồ lô của hắn đang bán thuốc gì!"

Yên lặng một hồi, nàng lại bảo.

"Ngày mai ngươi và Cảnh Dĩ đưa Tề Hoành và Dương Nhạc đến doanh trại của chúng ta.

Nếu bọn họ có bất kỳ ý kiến gì, trước tiếp nhận, sau đó chúng ta sẽ suy tính thay đổi sau nếu cần.

Ngươi bảo Cảnh Ý cải trang thành người hầu theo bên cạnh Xuân Hạnh.

Nhớ cẩn thận, cô nương ta là cánh tay đắc lực nhất của Dư Quý Quận chúa - người nắm trong tay cả mạch kinh tế của Nam Quốc, tuyệt đối không phải người đơn giản!"

Cảnh Lan lập tức đáp tuân lệnh rồi lui ra.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm đó, Xuân Hạnh đang thu dọn đồ đạc thì nghe có tiếng gõ cửa, nàng liền bước ra.

Trước mặt nàng là một tiểu cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi; một đôi mắt một mí cong cong, da trắng, môi chúm chím, vô cùng khả ái.

"Chào tiểu thư! Em tên là Ý Nhi. Em được Đình Đình tiểu thư phái đến đây để hầu hạ người ạ!"

Xuân Hạnh càng nhìn nàng, càng nhớ đến Hạ Quả, nhất thời ánh mắt mềm đi, giọng điệu cũng mấy phần dịu dàng.

"Ta đã biết. Em cứ về nghỉ trước, mai lại đến tìm ta.

Ta đang thu dọn đồ đạc, không tiện nói chuyện."

Tiểu cô nương cười híp mắt vâng lời.

"Dạ vâng! Vậy sáng mai em sẽ qua đánh thức người ạ!

Chúc tiểu thư ngủ ngon!"

Nói xong rồi, tung tăng hớn hở đi về phía cuối hành lang.

Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Xuân Hạnh vừa tiễn người đi, còn chưa kịp đóng cửa, đã bị người lấy tay chặn lại.

Xuân Hạnh nhìn người đến, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nghiêng người sang một bên để người kia vào trong.

"Ngày mai xuất phát sớm rồi, huynh không lo nghỉ ngơi đi, còn chạy đến đây làm gì?"

Tề Hoành nhìn ra cửa một hồi, mới đáp.

"Người lúc nãy đến tìm nàng là ai vậy?"

Xuân Hạnh đưa ly nước cho hắn, đáp.

"Là một tiểu nha đầu mà Công chúa Nhữ Cơ điều sang chăm sóc ta.

Sao thế?"

Tề Hoành chau mày.

"Nàng cẩn thận chút! Nàng ta có võ công. Hơn nữa, không thấp hơn Hạ Quả."

Xuân Hạnh chỉ ngạc nhiên một chút, liền trở lại bình thường.

"Là bạn hay thù, còn phải quan sát thêm.

Ngày mai ta sẽ đến huyện Phụng Tiên, ghé Chu gia của Hoàng hậu.

Nếu có việc gì gấp, ta sẽ gửi thư cho huynh.

Huynh cũng vậy! Nhớ cẩn thận!

Một tuần sau gặp lại!"

Hai người lại trò chuyện thêm hồi lâu, Tề Hoành mới đứng dậy về phòng.

Trước khi đi ra, liền xoay người ôm nàng vào lòng.

"Đợi khi đón được Tĩnh Thu về, chúng ta sẽ ngay lập tức thành thân!

Tới lúc đó không cho phép nàng từ chối ta nữa!"

Xuân Hạnh cũng ôm lại hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

"Chúng ta nhất định sẽ đón được Tĩnh Thu về! Để nàng chứng kiến chúng ta bái đường!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio