“Em yêu anh!”
“Anh xin lỗi...Anh không thể....”
“Nhưng....... rõ ràng là...... chúng ta thân nhau tới vậy mà... tại sao?!??”
“Xin lỗi! Anh chỉ coi em như một người em gái...”
Cô mỉm cười, nụ cười chứa đựng đầy sự chua chát. năm chơi chung với nhau, thân thiết như đôi tri kỉ và cuối cùng chỉ là hai từ “em gái”!
“Anh thích Kiều My à??!”
Cô nhìn vào trong màn hình điện thoại của anh, hình ảnh một người con gái vô cùng xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, có thể nói.....cô không thể bằng người ta được.
“Em biết cô ấy???!”
“Đương nhiên! Em và cô ấy là bạn chung lớp hồi cấp mà!”
“...”
“Để em giúp anh nhé!”
“Nhưng....”
“Đừng lo em và cô ấy thân lắm, cô ấy rất dễ thương và chưa có người yêu!”
“Vậy...... Cảm ơn em!”
“Anh à! Có tin vui cho anh đấy. My có vẻ rất mến anh. Cứ thế này... khả năng cao là sẽ thành công đấy”
“ Ừ, cảm ơn em, sắp - rồi, anh muốn tặng cô ấy một món quà, em giúp anh được không?...”
“ Được chứ! My không thích những đồ lằng nhằng vô ích như kiểu hoa hay gấu bông đâu! Anh nên tặng một cái gì thiết thực mà cần thiết thì mới ghi điểm trong mắt cô ấy”
“ Em giúp anh chọn nhé?”
“ Ừm... được, chiều nay anh rảnh không, ta đi luôn.”
Anh gật đầu, cô lặng lẽ quay về phía trước, lướt nhẹ tay vào những phím đàn. Một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, buồn đến não lòng người. Cũng đã tháng rồi cô làm “ quân sư tình yêu” tác hợp cho anh và cô ấy. Đắng... đương nhiên rồi! Nhưng cô còn có thể làm gì hơn được nữa chứ, ừ thì chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc là được. Nhưng cái cảm giác cứ âm thầm lặng lẽ chôn vùi tình cảm trong tim ấy, nó xót lắm chứ! Ai hiểu?
“ Anh này!”
“ Sao em?”
“ Mình chơi day đi!”
“ Hả? Cái gì? Để làm gì hả em? Em biết rõ sự thật mà!”
“ Em biết... Nhưng em muốn thử cảm giác ấy. Làm ơn... cho em làm người yêu anh... một lần thôi được không anh?”
Anh im lặng, đôi mắt đen láy khẽ hướng về cô gái nhỏ xin xắn tội nghiệp trước mặt. Phải! Cô ấy thật đáng thương. Anh biết thứ tình cảm cô dành cho anh là rất lớn. năm qua... cô lúc nào cũng bên anh, quan tâm lo lắng cho anh, giúp đỡ anh rất nhiều. Thế nhưng... hình như anh chưa giúp được gì cho cô nhiều. Có phải anh đã quá vô tâm?
“ Được, Vậy anh cho em ngày!”
“ Cảm ơn anh! Từ ngày mai chúng ta yêu nhau anh nhé!”
Ngày đầu tiên...
Những tia nắng sớm khẽ rọi vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô. Cô mở mắt, vội với tay lấy chiếc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc đã in sâu vào tâm trí cô từ lâu.
“ Alo”
“ Anh à, đến đón em được không?”
“ Anh đã nói là sáng nay anh bận rồi mà!”
“ Nhưng... chúng ta đang đang yêu nhau mà... anh quên rồi sao!”
“ Thôi được rồi, em chuẩn bị đi, phút nữa anh qua!”
Cô khẽ mỉm cười, ngồi dậy sửa soạn đồ đạc. Cô chọn một chiếc áo sơ mi cộc tay trắng khá đẹp cùng chiếc quần bò xanh. Cô là thế, chỉ đơn giản vậy mà lúc nào cũng thật dễ thương, thu hút ánh mắt người khác.
Tiếng chuông cửa reo vang, cô khoác balo chạy xuống mở cửa, thấy anh, cô khẽ nở nụ cười thật tươi.
“ Hello anh! Anh ngủ ngon chứ!”
“ Ừ! Cảm ơn em, lên xe đi!”
Cô mỉm cười trèo lên xe, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, cảm nhận hơi ấm từ lưng anh. Anh vẫn thế! Vẫn đưa cô đi học hàng ngày, vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng quan tâm cô như thế. Nhưng... bây giờ sự quan tâm ấy không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em nữa, nó là tình yêu. Có thể chỉ là tình yêu không thật sự. Nhưng kệ chứ! Có lẽ đối với cô chỉ cần như vậy là đủ rồi!
“ Anh ơi! Anh ăn gì chưa? Mình đi ăn sáng đã anh nhé!”
“ Ừ được rồi, em muốn ăn gì?”
“ Anh thích ăn gì thì em cũng thích ăn cái đấy!”
Anh lắc đầu đưa cô vào quán điểm tâm, cái con bé này lúc nào cũng nhắng nhít đáng yêu như vậy.
“ Đút cho em!”
Cô há đôi môi nhỏ xinh ra chờ đợi, anh thở dài đút thìa cháo cho cô
:
“ Ngần này tuổi rồi vẫn bắt ngời ta đút hộ.”
Cô cười tít mắt, uống cạn ly sinh tố của anh. Anh chau mày nhìn cô rồi lắc đầu ngao ngán.
Đang ăn, cô bỗng quay sang, nhìn anh cười tươi.
“ À anh ơi, chiều anh rảnh không? Mình đi chơi nhé!”
“ Chiều anh phải tới Câu lạc bộ rồi!”
“ Uầy ơi.... không biết đâu! Bắt đền anh đấy!” Cô phùng má giận dỗi, trông đáng yêu hết mức.
“ Thôi nào! Mai anh đưa đi xem phim, chịu không?”
“ Được, nhưng để đền lại, anh phải mua cho em bịch bỏng ngô thật to đấy nhá!”
“ Rồi rồi..., ăn nhanh lên còn đi học”
Cô cắm cúi ăn hết tô cháo rồi lon ton theo anh đến trường, lòng vô cùng ấm áp.