Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sương mù giăng kín lối đi, hai bên là hàng cây đã đổ bóng che khuất thân dáng của hai nam nhân.

Sử Diệp nắm chặt cánh tay của hắn, trong lòng vẫn vô cùng bực mình vì chuyện xảy ra vừa rồi.

Quan Đông Hàn lên tiếng: "Ca ca, huynh từ chối đề nghị của Lô nhị thánh hiệp như vậy, không thấy lo lắng sao?"

Sử Diệp lắc đầu, ánh mắt y lúc này không có một chút gợn sóng nào cả: "Vì sao ta phải lo lắng?"

"Huynh không biết Lô Hoàng nổi danh không thể đắc tội sao? Lão ta võ công thuộc hạng thượng thừa, gia thế hiển hách, thế nên người khác luôn e ngại động chạm đến lão ta."

Thì ra là như thế, Sử Diệp từ lúc xuyên không đến đây, quá khứ Sử gia của thân phận này y cũng đã vứt bỏ, huống hồ là những chuyện giang hồ võ lâm rắc rối kia?

Nam nhân ngữ khí ôn nhuận như nước:" Cứ mặc lão, dù sao thì ta không mấy bận tâm lắm."

Như thể những thứ trần tục kia không thể chạm đến được ý nghĩ của Sử Diệp, con người này hắn phát hiện y cực kỳ không giống như người khác.

Vinh hoa phú quý, danh tiếng giang hồ, quyền lực hơn người tất thảy Sử Diệp không để vào mắt.

Hắn sống bên cạnh người này cũng đã năm năm rồi, hằng ngày nam nhân chỉ quan tâm luyện thuốc, điều chế thuốc độc, lâu lâu còn nghĩ ra vài món đồ kỳ quái nhưng lại hữu dụng vô cùng.

Ví dụ như cái mà nam nhân gọi là "bàn chải đánh răng" giúp bọn họ làm sạch răng mỗi ngày sau khi ăn, sáng sớm khi thức dậy và tối trước khi đi ngủ. Vật này thân cán được làm bằng xương động vật, đầu chải làm từ những sợi cỏ khô vừa dai vừa mềm.

Ngoài ra nam nhân còn bắt bọn họ dùng muối cộng với vài vị thuốc bắc như Tế Tân, lá sen nấu lên cho đến khi muối tan, lọc cặn, sắc thành cao rồi dùng đánh răng hằng ngày.

Cứ thế ba người bọn họ có hàm răng vừa trắng vừa thơm hơn người bình thường, Quan Đông Hàn cảm thấy học theo Sử Diệp cũng không phải chuyện xấu, mà còn giúp hắn tiện lợi hơn.

Về trước cửa động, đặt hắn ngồi xuống bàn ghế đá giữa sân, Sử Diệp mới bắt đầu chuyên tâm bắt mạch cho hắn.

Mạch tượng bình thường, nhưng hữu lực đập mạnh, hơn nữa còn có luồng huyết khí chảy qua như tơ hồng, dù nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Sử Diệp kỳ quái nhìn hắn, xem xét từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, chẳng có gì khác thường, chẳng lẽ là do tiếng cười của Lô Hoàng gây ảnh hưởng đến?

Quan Đông Hàn khó hiểu lên tiếng: "Ca ca, sao vậy?"

"Ngươi thử vận khí xem."

"Vận khí?"

"Ừm." Sử Diệp chờ mong quan sát hắn cho thật kỹ.

Quan Đông Hàn khó xử nhắm mắt lại, tập trung vào đan điền, sau đó hướng tới cành lá gần đó đánh một chưởng.

Làn gió nhẹ thổi lay lay cành lá, điều đó khiến cả hai kinh hỉ vô cùng.

Hắn lóng ngóng nhìn xuống bàn tay của mình: "Cái này... Như thế nào lại..."

"Ngươi hình như sắp lấy lại được nội lực, có lẽ do tiếng cười của Lô Hoàng khiến cho kinh mạch trong người ngươi bị đả thông một đường nhỏ."

Sử Diệp vừa mừng vừa nói, y vô thức nắm thật chặt đôi tay của hắn, ánh mắt sáng như bầu trời đầy sao bỗng chốc khiến người đối diện ngây ngốc ra.

Quan Đông Hàn tim khẽ động, ca ca vì mình mà trở nên vui mừng như thế? Nhớ lại mấy năm trước, khi mà hắn thoi thóp chết dở người này lại vì y mà kiên quyết cướp lấy mạng nhỏ từ diêm la vương, cũng vì không thể triệt để trị độc cho hắn khiến hắn nội lực bị phong bế nên đã đau thương mà cố gắng tìm cách lấy lại.

Tất thảy những gì nam nhân cố gắng làm trong năm năm qua, bục mặt vào đống cổ thư đó, cũng chỉ vì một mình hắn.

Ngoài Lưu lão cùng những vị thê tử kiếp trước, chẳng một ai vì hắn làm nhiều việc đến như vậy, Sử Diệp là người đầu tiên đồng ý bỏ công bỏ sức... Còn bỏ luôn cả một cái chân chỉ vì Quan Đông Hàn hắn.

Sử Diệp bất ngờ trước biểu tình của hắn, y bối rối đưa tay lên lau mặt cho hắn: "Ngươi... Tên tiểu tử thối này, sao lại làm vẻ mặt đó? Còn chảy nước mắt? Bộ ngươi không mừng rỡ hay sao?"

Quan Đông Hàn bắt lấy tay Sử Diệp mạnh bạo kéo y vào lòng ngực của mình.

Sử Diệp đang đứng bỗng nhiên bị tiểu tử thối dùng lực liền lảo đảo ngã người về phía trước, gương mặt bị vùi vào trong mớ cơ bắp cuồn cuộn đó.

Quan Đông Hàn giữ thật chặt hơi ấm của nam nhân: "Ca ca..."

"Ưm..." Sử Diệp không được thông hơi, cố sức dãy dụa.

Hắn vẫng ghì thật chặt nam nhân vào lòng, Sử Diệp vô cùng tức giận, y nắm lại ngón tay hướng một đường thẳng lên đầu hắn mà cốc mạnh xuống.

Tiếng vang thanh thúy của xương cốt khiến mọi thứ trở nên lặng như tờ, Sử Diệp đứng dậy chỉnh đốn tóc tai, cố hít lấy không khí vào ngực.

Quan Đông Hàn ôm cục u trên dầu, nước mắt chảy thành dòng ủy khuất: "Ca ca sao lại cốc đầu ta?"

"Hừ! Tiểu tử thối ngươi có phải muốn ta ngạt thở chết?"

Sử Diệp giở ra bộ mặt không khác con mèo đang gầm gừ là mấy, còn Quang Đông Hàn hiện tại như con tinh tinh nhỏ bị bắt nạt.

Nhưng khi hắn ngước mắt lên, mới có thể thấy rõ gương mặt nam nhân đã đỏ lên, hắn kỳ quái nhìn chằm chằm nam nhân đang giận lẫy đó: "Ca ca, sao mặt huynh đỏ vậy?"

"Hừ..." Sử Diệp lạnh lùng không thèm trả lời, ngay từ lúc bị con tinh tinh điên kia bất ngờ ôm là y đã đỏ mặt rồi, tim còn đập loạn cào cào lên, trong đầu y giống như có hàn vạn con thảo nê mã chạy ngang qua vậy.

Quan Đông Hàn đứng dậy, muốn lần nữa ôm nam nhân vào lòng, Sử Diệp không phản kháng thế nhưng hiện tại y đang không biết hắn đang nghĩ cái gì, sao lại vô cớ ôm ta? Bộ không nghe người ta nói nam nam thụ thụ bất tương thân sao?

Giọng nói trầm ổn, nhưng lại đi sâu vào lòng người: "Ca ca, huynh thật sự rất tốt với ta... Cả đời này ta sẽ không quên những gì mà huynh đã làm..."

Sử Diệp ngây ngốc, mình rất tốt sao? Y không nhận ra, từ trước tới nay y luôn như thế, đối xử với người khác như một lương y. Đúng vậy! Thứ mà y dành cho những người xung quanh là tấm lòng của một vị bác sĩ, Quan Đông Hàn cũng không ngoại lệ.

Vậy mà tiểu tử này lại để trong lòng, còn thập phần xem trọng nữa... Mặc dù hắn không phải là người đầu tiên biết ơn Sử Diệp, nhưng không hiểu vì lí do gì hắn lại đặc biệt hơn rất nhiều, chẳng lẽ còn có thứ gì khác nữa sao?

Miên Miên vừa từ vườn hoa trở về, trông thấy cảnh tượng thân mật trước mặt nàng triệt để bị hóa đá.

Mắt chữ A mồm chữ O không thể ngậm lại, hai người họ đang làm cái gì? Sao lại ôm nhau? Vẻ mặt Sử ca sao lại ngại ngùng như thiếu nữ?

Bọn họ lúc này đã chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không hề hay biết còn có người thứ ba đang chứng kiến tất cả.

Miên Miên vẫn còn là thiếu nữ cùng lắm mới chỉ tuổi, mà lại chứng kiến cảnh hai nam nhân một một ôm nhau thắm thiết thế kia.

Đặc biệt là nam nhân đã trưởng thành lại hoàn toàn sủng trong lòng tên tiểu tử kém nàng tuổi kia. Thật là khiến người khác phải đau đầu.

Nàng thức thời lặng lẽ rời đi, không thể phá hỏng chuyện tốt của người ta, như vậy là rất thất đức nha.

Lá vàng rơi rơi điểm xuyết trên mái tóc đen nhánh của Sử Diệp, gió man man thổi đến hương thơm dịu nhẹ của những cánh hoa ở Bình Thành uyển, khẽ lướt qua hai nam nhân.

Quan Đông Hàn luyến tiếc rời khỏi cơ thể ấm áp đó, hắn cười nhẹ: "Ca ca, chúng ta sẽ mãi mãi là hảo huynh đệ."

Sử Diệp miễn cưỡng nhếch môi gật đầu, sẽ là hảo huynh đệ, cứ cho là như vậy cũng được, giữa hai chúng ta không làm huynh đệ thì còn làm được cái gì? Tình nhân? Bạn đời? Tri kỉ? Buồn cười thời đại cổ hủ như bây giờ làm sao có thể phát sinh loại quan hệ đồng tính được chứ?

Sử Diệp gạt hết tất thảy những suy nghĩ bất ổn kia ra khỏi đầu, làm sao y có thể có loại cảm giác đó được? Y nghĩ quá xa rồi.

Chợt một bàn tay to lớn đưa lên đầu của y, hắn gỡ xuống chiếc lá mắc kẹt trên lọn tóc của Sử Diệp. Gương mặt hắn tuấn dật bất phàm, như nam thần bước ra từ bộ phim lãng mạn, nụ cười của hắn như ngọn lửa hồng nồng nhiệt hấp dẫn.

Trái tim của y như đánh trống bỏi, đập liên hồi như muốn rơi ra, y giật mình bình tĩnh lùi lại né tránh hắn. Triệt để không cho bản thân phát sinh bất kỳ loại cảm giác sai trái nào.

Lúc này truyền đến tiếng bước chân đông đúc, Quan Đông Hàn có thể cảm nhận được khí tức của nội lực rất lớn đang tiến gần.

Miên Miên chạy vào nói: "Sử ca, có nhiều người kỳ lạ đến tìm huynh."

Vừa dứt lời, đám người lam y không nhuốm bụi trần xuất hiện, Lô Hoàng một thân y phục đậm màu khoác hắc bào khí thế bức người đi đến.

"Sử thần y, ta đã mang theo những thứ ngài muốn."

Lão vừa nói dứt câu, Lô Sỉ Liêm thái độ nhẫn nhục quỳ xuống trước mặt hắn, chấp tay nói: "Là do ta có mắt không biết thái sơn, đắc tội Sử thần y khiến ngài phật lòng, mong ngài rộng lượng bỏ qua."

Sử Diệp có thể cảm nhận rất rõ ngữ khí không cam lòng đó còn ẩn chứa sát khí, ngoài ra ánh mắt của bọn họ lúc này cứ như hàng vạn thanh kiếm chĩa mũi vào hắn, không khí ngột ngạt ép người.

Nếu như y vẫn không đồng ý lời đề nghị của Lô Hoàng, chắc mạng nhỏ của ba người họ sẽ đi đời nhà ma.

Sử Diệp giọng nói ôn nhã, xoay người đi vào trong : "Theo ta."

Quan Đông Hàn cẩn thận quan sát bọn họ, hắn nhanh trí tiếp nhận thanh kiếm mà Miên Miên vừa mang ra, nắm chặt trong tay có thể tùy thời xuất kiếm bảo vệ Sử Diệp.

Lô Hoàng cười cười: "Đa tạ."

Bọn họ đi theo Sử Diệp, còn vác theo hai ba hòm gỗ lớn, xem chừng là nấm linh chi hảo hạng mà Sử Diệp yêu cầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio