Mình Cưới Nhau Đi

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chưa đến tám giờ, hai người đã rời đi.

Khương Uyển Phồn vừa ngồi vào xe đã lập tức mở chai nước, uống gần nửa chai, vì uống quá gấp nên bị sặc ho sặc sụa. Trác Dụ vươn tay phải vỗ lưng cho cô: “Khát như thế sao lúc ở nhà không uống?”

“Em không thích uống trà.” Khương Uyển Phồn chờ hơi thở đều đặn lại mới uống tiếp một ngụm: “Lá trà đắng quá, như uống thuốc í. Hồi bé bà nội em thích hái một loại thảo dược pha nước cho em uống, bảo gì mà thanh lọc giải độc. Em uống đến sợ.”

Trác Dụ cau mày: “Vậy sao em không nói? Đổi là được mà.”

“Được rồi, cô anh dành tâm tư pha trà như vậy, em không uống thì không tốt.” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Nhìn đường, lo lái xe đi.”

Đi vào đường hầm, ánh sáng cố định rọi vào từ hai bên cửa sổ đều đặn. Trác Dụ giảm chậm tốc độ xe: “Lúc ở tầng hai, em với cô nói gì vậy?”

“Nói chúng mình quen biết nhau thế nào. Em bảo anh theo đuổi em kịch liệt, chỉ đành đồng ý. Vẻ mặt cô anh rất phức tạp, nói sau này bà ấy sẽ làm chỗ dựa cho em.” Khương Uyển Phồn quay đầu sang, cười tít mắt hỏi: “Anh có sợ không?”

Trác Dụ giả vờ suy tư: “Ừ, anh cảm thấy hơi thiệt thòi.”

“Em thế này còn thiệt thòi à?” Khương Uyển Phồn kìm lòng chẳng đặng ngồi thẳng lưng lại, dáng đuôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm đảo ngược. Đúng lúc xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng chớp một phát tối xuống, sau đó lại chớp một phát sáng lên. Đến khi nhìn lại, ánh mắt cô đã hệt như một viên đạn sáng ngời đâm thẳng vào lòng người.

Tầm nhìn Trác Dụ di chuyển xuống theo bản năng, dừng ở vị trí dưới xương quai xanh Khương Uyển Phồn ba tấc.

Không phải cố ý, mà là bản năng.

Anh trầm giọng đáp: “Ừm, không thiệt thòi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khương Uyển Phồn nhất thời không phát hiện ra tâm tư lưu manh của anh, còn nghiêm túc chờ anh trả lời. Trác Dụ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa sổ xe gõ nhịp lúc có lúc không.

Lúc quay đầu lại lần nữa, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Tối nay em định để anh về đâu?”

Khương Uyển Phồn ngây người.

Dường như Trác Dụ đã chờ vấn đề này từ rất lâu rồi hơn nữa còn tốt bụng nhắc nhở: “Lần trước từng nói với em rồi, anh có thể thử làm trai ăn bám?”

Muốn về nhà cô thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng mà cũng thoát tục thoải mái như vậy nữa.

“Được rồi.” Khương Uyển Phồn nhanh nhẹn đáp: “Về nhà em.”

__

“Đưa anh cái mở vít. Keo silicon, loại size nhỏ ấy.” Sau một loạt động tĩnh sột soạt, Trác Dụ chỉ chỉ công tắc điện: “Được rồi, thử xem.”

“Cạch”, đèn sáng lên.

Khương Uyển Phồn vui vẻ ra mặt: “Được rồi.”

Trác Dụ xuống thang đứng, vỗ tay phủi bụi bẩn đi, cam chịu số phận hỏi: “Tiếp theo sửa cái gì?”

“Trong nhà vệ sinh hơi rỉ nước.”

Trác Dụ thành thạo xách thùng dụng cụ lên, xoay người đi đến công trường kế tiếp.

Chiếc xô đã đầy phân nửa, nước nhỏ xuống tí tách ở vị trí nối ống nước. Trác Dụ nhìn một lúc, sau đó lấy cờ lê vặn mối nối liên tục: “Sao không tìm thợ sửa?”

“Quên mất, đến lúc nhớ ra thì lại có việc bận.”

“Tìm keo silicon, lần này cần size trung bình.” Lúc Trác Dụ dồn sức vào tay, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Tuy da anh trắng nhưng không đem đến cảm giác yếu ớt, ngón tay cầm chặt chuôi kim loại, động tác dứt khoát mạnh mẽ.

“Rỉ nước thế này mà không sửa, em không sợ đến ngày nào đó ống nước vỡ ra à? Lúc đó càng phiền hơn.”

“Có chuyện quan trọng thật mà.” Khương Uyển Phồn ngồi xổm cạnh thùng dụng cụ, lần lượt đưa ốc vít nhỏ tới.

“Hửm, chuyện gì?” Trác Dụ cúi đầu.

Khương Uyển Phồn ngước mắt đáp: “Đăng ký kết hôn với anh đấy.”

Dáng vẻ cô cười rộ lên giống như ánh nắng ban mai đang nhảy múa, không ít không nhiều tràn vào mắt Trác Dụ. Dù xung quanh bừa bãi, địa điểm cũng không tốt đẹp gì nhưng anh vẫn bị trêu chọc dễ như trở bàn tay.

Không gian nhỏ hẹp khiến cảm xúc nhanh chóng được che lấp, khoảng cách đối mặt của hai người càng lúc càng thu hẹp. Trác Dụ duỗi tay, cờ lê cạ vào ống quần rồi bị thả xuống sàn nhà.

“Leng keng.”

Tiếng kim loại chói tai cũng hóa mềm mại hệt như tiếng chuông ngân, mở màn cho câu chuyện sắp diễn ra.

Một tay Trác Dụ vòng ra sau lưng Khương Uyển Phồn kéo cô đến gần mình, mũi giày hai người chạm nhau.

Trác Dụ cúi đầu, Khương Uyển Phồn nhắm mắt, môi và môi cách nhau một khoảng mỏng như cánh ve.

Bỗng nhiên, “Rầm, ào ào ào —–“

Giây tiếp theo, dòng nước lạnh lẽo xối từ đầu xuống.

Mối nối bị rỉ nước hoàn toàn tách đôi ra dưới áp lực của dòng nước, bắn [email protected] tung tóe như một quả trứng xoay được thả ra. Nhất thời cả phòng tắm giống như một bức màn nước chảy không ngừng, khiến mặt hai người ướt đầy nước.

Ừ, kỹ thuật sửa chữa của thợ Trác rất tốt, lần sau đừng sửa nữa.

Tối đó, thợ sửa chuyên nghiệp và nhân viên bộ phận sửa chữa đồng loạt đến nhà, sau khi kiểm tra mới phát hiện không chỉ đơn giản là vấn đề rỉ nước mà ống nước ngầm đã vỡ, thế là phải mở sàn nhà lên rồi thay ống mới xuống lần nữa, làm việc đến hơn rạng sáng đôi chút mới hoàn tất. Sau khi thu dọn tàn cuộc, Khương Uyển Phồn đã hoàn toàn tê liệt.

Cô nằm bẹp xuống ghế sofa, gối nửa bên mặt, ủ rũ như một quả dưa: “Nhà em không có quần áo nam, nếu anh muốn ngủ ở đây thì tự tìm chỗ đi.”

Trác Dụ khoanh tay, nghiêng người dựa cửa, bất lực hỏi: “Em đối xử với anh như vậy à?”

Khương Uyển Phồn chỉ chỉ phòng ngủ: “Thế anh mặc quần áo em nhé?”

“…”

Trác Dụ từ chối: “Anh không thích.”

Khương Uyển Phồn phì cười, nằm nghiêng người nhìn anh. Mượn ánh sáng từ góc độ này, đôi mắt cô giống như ánh trăng trong nước vậy.

Trác Dụ thật sự muốn làm gì đó.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng hiện tại cả người ướt sũng chật vật, thật sự chẳng làm gì được.

Trước lúc đi, Trác Dụ quơ quơ chìa khóa ở ngón tay: “Đúng rồi, em có thể để trống thời gian tối mai không?”

__

Trác Dụ suy nghĩ chu đáo, dù có chuyện bất ngờ xảy ra, anh cũng không gây ra sai sót trong lúc vội vàng, sắp xếp chu toàn mọi mặt. Sau khi xoa dịu ba mẹ vợ, phải giải quyết thêm một người anh em của mình.

Tạ Hựu Địch ra oai, lúc nhận được cuộc gọi, anh ấy giả vờ lạnh lùng hỏi: “Xin lỗi, Tạ gia đang mở cuộc họp hội đồng quản trị. Xin hỏi bạn là cậu em nào?”

“Tôi là ba cậu.”

“Phắn.” Tạ Hựu Địch khịt mũi: “Không rảnh đến, ai thèm cái bữa ăn của cậu.”

“Không đến thật à?” Giọng Trác Dụ như trút được gánh nặng: “Quá tốt. Lúc Uyển Phồn bảo tôi gọi cậu, tôi đau khổ sống không bằng chết, cảm ơn cậu nhá.”

“Phi. Tôi tới, tôi sẽ tới, tôi không để cậu thoải mái đau, tôi sẽ khiến cậu tức chết.” Tạ Hựu Địch tức đến độ giậm chân.

Trác Dụ hờ hững “ồ” một tiếng: “Cậu rất bất mãn với Khương Uyển Phồn à?”

“?”

“Còn muốn để cô ấy làm quả phụ.”

“…”

Bữa ăn sẽ diễn ra tại một nhà hàng tư nhân nhỏ của bạn Trác Dụ. Lối trang trí tao nhã xinh đẹp, phong cách Giang Nam Trung Hoa. Tinh tế mà không quá đơn điệu, ngay cả hộp rút giấy trong phòng rửa tay cũng được chọn lựa kỹ lưỡng có tâm.

Hôm nay Khương Uyển Phồn mặc một chiếc áo cardigan vải nỉ trắng thuần, toát lên vẻ lười biếng nhưng vẫn khỏe khoắn, bên trong là áo len cashmere màu pastel, phối hợp lại càng tăng thêm tâm trạng của cô hôm nay.

Cả nhóm người ngồi quanh bàn tròn đều là nhân viên của “Giản Yên”, buổi sáng lúc nghe thông báo chuyện này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng cũng chẳng lấy làm lạ. Sau một phen chúc mừng đôi vợ chồng, họ lại nhiệt tình bàn bạc xem nên mừng bao nhiêu tiền.

Vừa đến nhà hàng trông thấy Trác Dụ, tám chín người nháy mắt với nhau, sau đó ăn ý nói lớn: “Chào ông chủ ạ!!”

Trác Dụ bối rối.

Tuy đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh, nào là đòi bao lì xì, nào là đùa giỡn, cùng lắm là gào thét nháo động phòng, nhưng hoàn toàn không ngờ đến cảnh tượng thế này.

Ông chủ?

Cách gọi xa lạ và như giật điện này làm hình tượng của anh tức khắc cao lớn hơn.

Nhìn ánh mắt của mọi người, Trác Dụ lùi ra sau một bước, nghiêng đầu đến vai Khương Uyển Phồn rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh nên bày tỏ suy nghĩ chút không?”

Khương Uyển Phồn nhịn cười, nhướn mày.

Trác Dụ bình tĩnh nhìn họ một vòng: “Ừ, bao lì xì để bà chủ các em giữ đi.”

Lữ Lữ tặc lưỡi khen ngợi, bộ dạng này, cảm giác hòa nhập này, sự chuyển đổi thân phận này, đúng là quá thần tốc.

Bên này đang đùa giỡn náo nhiệt thì ở cửa cầu thang chưa thấy người đâu đã nghe tiếng, giọng cao vút tầng mây cứ như sợ người khác không nghe được —-

“Bà chủ Khương ơi, cô có thể ra mặt thay tôi không!”

Tạ Hựu Địch cứng cổ, đi đến cạnh Khương Uyển Phồn rầu rĩ tố cáo: “Tôi tủi thân, tôi đau khổ, tôi tổn thương.”

Tay phải Trác Dụ đưa lên đỡ Khương Uyển Phồn ra sau lưng mình, bất lực hỏi: “Cậu ở lại mẫu giáo năm trời, đến giờ vẫn chưa tốt nghiệp phải không?”

“Cô xem, cậu ta sỉ nhục tôi vậy đấy. Nể mặt Tiểu Khương ở đây, tôi không so đo với cậu.” Tạ Hựu Địch bất đắc dĩ lấy bao lì xì ra, ném vào ngực anh: “Nhận lấy tình yêu từ Tạ gia của cậu đi.”

Trác Dụ giữ bao lì xì, giả vờ ngã ra sau: “Nặng quá.”

Tạ Hựu Địch chép miệng, cuối cùng cũng cười rộ lên.

Hai người ăn ý giơ tay cụng nắm đấm, Tạ Hựu Địch thật lòng nói: “Được rồi, chúc mừng cậu, người anh em. Mắng thì mắng thế nhưng tôi thật lòng vui cho cậu.”

Trác Dụ không nói gì, chỉ vỗ vai anh ấy hai cái.

Tạ Hựu Địch quay đầu nhìn về phía Khương Uyển Phồn, vẻ mặt đứng đắn: “Sau này cô đối xử với anh em tôi tốt chút đấy.”

Trác Dụ cười mắng: “Phá đám đúng không?”

“Khẩu Phật tâm xà mà không nhìn ra à?”

Trong tiếng cười nói, Lữ Lữ kéo một góc rèm trúc ra, kinh ngạc trước cảnh sắc trước mắt: “Wow!”

Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bầu trời dần mờ tối, ánh nắng vàng ấm áp trong vắt, những khe hở giữa các tòa nhà san sát nhau tựa như những khung kính có kích thước lớn nhỏ không đồng nhất. Trong khung kính ấy được ánh tà dương đủ màu sắc lấp đầy, cả thành phố như được phủ thêm một lớp filter hỗn hợp màu, xinh đẹp và tráng lệ.

Khương Uyển Phồn kìm lòng chẳng đậu thốt lên: “Bầu trời như thế này rất khó gặp vào mùa đông.”

Trác Dụ quay mặt sang, tầm nhìn bao bọc lấy cô, thấp giọng nói: “Nhưng anh vẫn gặp được em.”

Trái tim Khương Uyển Phồn run lên, các ngón tay như biết tìm kiếm tự động, hơi thở nhạy cảm, đến gần theo bản năng. Đầu ngón tay chạm đầu ngón tay, nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút hòa quyện vào nhau.

Cuối cùng, hai bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau.

Đừng thấy cả nhóm nhân viên “Giản Yên” gọi “ông chủ” hết tiếng này đến tiếng khác làm Trác Dụ nở gan nở ruột mà lần, thật ra tất cả đều là cái bẫy ngọt ngào cả. Nhưng cũng không cần họ mời rượu gì cả, Trác Dụ tự mình uống.

Tạ Hựu Địch khinh bỉ anh: “Cậu khí thế chút được không!”

“Tôi cũng muốn lắm nhưng họ gọi tôi là ông chủ.” Trác Dụ xắn nửa ống tay áo lên, cổ tay đeo đồng hồ, trên xương cánh tay thoáng lộ rõ những đường nét.

“Tiền đồ đâu.” Cả người Tạ Hựu Địch tê tê khó mà chịu nổi: “Kết hôn rồi là mất hết à.”

“Không phải kết hôn là mất hết.” Trác Dụ nói xong nửa câu thì không lên tiếng nữa mà quay mặt sang, cơ thể nhích lại gần Khương Uyển Phồn theo bản năng. Anh đã uống năm sáu ly gì đó, tuy không say nhưng ánh mắt đã nhuốm men rượu, vừa trong trẻo vừa nồng nàn.

Nếu ánh mắt có thể nói chuyện.

Giờ phút này Khương Uyển Phồn có thể nghe hiểu.

Không phải kết hôn là mất hết.

Mà là kết hôn với em.

Sau bữa ăn, cả nhóm lại kéo đến KTV, trải qua một đợt rượu ban nãy, Trác Dụ thật sự không uống nổi nữa. Anh ngã ra dựa ghế sofa y hệt người không xương vậy. Trong phòng bao có máy lạnh, cũng đã cởi áo ngoài chỉ còn lại sơ mi bên trong nhưng rượu cồn vào làm nhiệt độ cơ thể tăng, vì quá nóng nên anh đành cởi cúc ở cổ áo sơ mi.

Những đàn em của Khương Uyển Phồn người nào người nấy có tám trăm ý tưởng trong đầu, giỏi nhất là bày trò. Cả đám thấy gọi “ông chủ” không còn tác dụng nữa, thế là lại ra đòn sát thủ —- gọi luôn một tiếng: “Anh rể ơi!!”

“Anh rể ơi, bọn em muốn kính rượu anh!”

“Anh rể ơi, hôm nay anh đẹp trai quá!”

“Anh rể ơi, anh với chị Uyển Phồn xứng đôi quá!”

Lúc này Trác Dụ mới giật mình, uống, nhận lấy uống hết toàn bộ!!

Ca hát ồn ào không tả được, Khương Uyển Phồn đi đến, đứng trước mặt anh mỉm cười yêu kiều và không nói tiếng nào.

Trác Dụ ngửa mặt, nhìn từ góc độ này đôi mắt anh hơi xếch lên giống như đuôi chim yến nhỏ hẹp. Nhờ có ánh đèn mờ ảo này mà nó hệt như hai lưỡi dao dịu dàng.

Anh bất chợt duỗi chân ra sau Khương Uyển Phồn rồi móc một cái đẩy cả người cô ngã vào lòng mình.

Khương Uyển Phồn chống tay trên ngực anh, cổ tay bị anh bắt lấy.

Tư thế hai người thân mật, lẩn mình ở một góc ghế sofa, ánh đèn trong phòng bao không thèm chiếu đến chỗ họ khiến nơi đây trở thành khu vực an toàn. Trong tiếng náo nhiệt của họ, cả hai vẫn có thể nghe được tiếng nhịp tim của nhau. Trác Dụ nghiêng đầu, cứ thế nhẹ nhàng khẽ khàng dựa vào cổ Khương Uyển Phồn.

Hơi thở của anh nặng nề và sâu hun hút, là một sự thả lỏng đến cực hạn.

“Anh ngủ một lúc.” Trác Dụ khẽ gọi cô: “Nha bà xã.”

Cả người Khương Uyển Phồn như bị điện giật, không nhịn được quay đầu nhìn sang.

Quả thật anh đã uống đến tận nóc nên giờ đây cần nhắm mắt nghỉ ngơi, ấn đường giãn ra, lông mi cụp xuống giống như một chiếc quạt lông. Thật ra quan sát các đường nét khuôn mặt Trác Dụ thì đôi mắt là thu hút người khác nhất, rõ ràng là kiểu mắt dài và hơi nhỏ, đôi con ngươi trong trẻo lành lạnh, lúc nhìn ai đó, từ đầu đến cuối anh luôn mang một cảm xúc tăng cao. Sự kết hợp mâu thuẫn này tựa như một chiếc mặt nạ tinh xảo.

Vào giây phút này mới là dáng vẻ chân thực sau khi tháo mặt nạ xuống.

Tạ Hựu Địch vừa gào bài hát “Trời cao biển rộng” xong, gào thét đến độ sắp đứt cả hơi, mới quay đầu đã bị nhồi ngay cho một nắm cơm chó: “Má nó! Cái gì đấy hở! Giả vờ say ăn vạ có đúng không, nợ tôi mười lá K tối nay có định trả không?!”

Trác Dụ vùi đầu vào cổ Khương Uyển Phồn, kéo dài giọng đáp: “Không trả nổi, tiền tôi đã nộp lên rồi, sau này đừng gọi tôi tham gia mấy hoạt động tệ này nữa.”

Tạ Hựu Địch tức giận: “Xem tính nết cậu kìa!”

Trác Dụ miễn cưỡng nói: “Đây là sự tự giác của đàn ông đã kết hôn.”

Cuộc vui kết thúc vào lúc giờ, Lữ Lữ nhiệt tình sắp xếp xe. Trác Dụ đứng dựa cột, người thẳng tắp, không nói năng gì, nom chẳng có gì khác thường.

Tạ Hựu Địch nhắc nhở Khương Uyển Phồn: “Chắc cậu ta uống nhiều rồi, về nhà cô làm cho cậu ta một ly nước nóng rồi để cậu ta ngủ một giấc, không cần quan tâm đâu. Lúc say cậu ta không nói nhiều, cũng không quấy phá mấy. Đúng rồi, để xe cậu ta lại đây đi, ngày mai trợ lý tới lái về. Hai người ngồi xe tôi.”

“Ở đây cách nhà tôi không xa mấy, hay là để tôi lái…”

“Đừng.” Tạ Hựu Địch cắt ngang: “Cậu ta cố ý dặn dò tôi đấy.”

Tạ Hựu Địch chỉ chỉ mắt, ý bảo chuyện Khương Uyển Phồn mắc chứng quáng gà.

“Cậu ta đã say như thế rồi mà cũng không quên lo lắng cho cô, kiên quyết nói không được để cô lái.”

Sau khi trở về Bốn Mùa Genting, Trác Dụ vẫn chẳng nói tiếng nào, cũng không cần cô đỡ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng không rời nửa bước. Cả hai vào nhà, anh tự động thay giày, không quên đặt giày da ngay ngắn rồi mới đi vào trong nằm xuống ghế sofa nhắm mắt ngủ.

Khương Uyển Phồn đã chứng kiến nhiều người sau khi uống say nổi điên lên, bao gồm cả ba cô là Khương Vinh Diệu. Ba lượng rượu vào bụng, thậm chí ông có thể mang tạp dề ra ngoài múa ương ca nữa là.

So sánh như thế thì có thể thấy Trác Dụ ngoan vô cùng.

Khương Uyển Phồn đi lấy chăn lông cừu đắp cho anh, rồi chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao. Sau đó cô ngồi xổm bên ghế sofa, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của anh.

Nhóm Wechat có tin nhắn mới:

Siêu sao: Kêu gọi thiếu nữ đã kết hôn! Tớ đóng máy rồi, được nghỉ ngơi ba ngày, chờ cậu mời ăn đây!!

Máy ảnh nhỏ: Giờ này mà cậu còn @ cậu ấy?

Máy ảnh nhỏ: Người đã có gia đình chắc sẽ không trả lời cậu lúc này đâu.

Một tách trà gừng: … Tớ đây.

Máy ảnh nhỏ: Trả lời nhanh thế?? Buổi tối giai đoạn tân hôn mà cậu còn rảnh chơi điện thoại hả?

Siêu sao: Không phải là đang được yêu thương sao?

Một tách trà gừng: …

Khương Uyển Phồn ngồi xếp bằng dưới sàn, quay đầu nhìn Trác Dụ đang ngủ say rồi tiếp tục gõ chữ tán gẫu với tâm trạng phức tạp: “Hai bọn tớ… Vẫn chưa.”

Trong nhóm im lìm mười giây, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

Thịnh Lê Thư: “Như vậy chỉ có một khả năng thôi.”

Hướng Khâm nhắn ngay lập tức: “Anh ta không được.”

Hai má Khương Uyển Phồn nóng ran: “Không đâu.”

Thịnh Lê Thư: “Cậu không thể chỉ nhìn mỗi vóc dáng anh ta được, cậu đến phòng khám nam khoa xem thử một vòng đi là biết trong ngoài đồng nhất rất phổ biến ở đây.”

Hướng Khâm hỏi: “Sao cậu biết nhiều vậy?”

Thịnh Lê Thư: “Các cậu là bạn thân tớ đấy à?? Bộ phim tớ mới đóng máy là tớ diễn vai nữ bác sĩ khoa đàn ông đấy.”

Khương Uyển Phồn không mấy kiên định nhắc lại: “Anh ấy không phải người như vậy.”

Thịnh Lê Thư: “Vậy tại sao kết hôn lâu rồi mà anh ta chưa để cậu đụng?!”

Khương Uyển Phồn chụp một tấm Trác Dụ đang ngủ say và gửi đi: “Buổi tối đi ăn, anh ấy uống say.”

Thịnh Lê Thư lớn tiếng nói: “Anh ta chỉ đang mượn cớ giấu giếm thôi!”

Hướng Khâm: “Lần này uống say, lần sau là ăn nhiều, lần tới là đi công tác, dù sao cũng sẽ không làm ăn gì với cậu đâu!”

Thịnh Lê Thư: “Khương Khương kiên cường lên, để tớ nhờ người đại diện đi hỏi số điện thoại của cố vấn nam khoa cho bộ phim tớ mới đóng máy cho, cậu phải tin vào y học.”

Giọng hai cô bạn phóng đại lên trong phòng khách yên tĩnh, giống như hiệu ứng âm thanh vòm lúc cao lúc thấp, khiến Khương Uyển Phồn nghe mà hoảng hốt.

Có lẽ cô lỡ bật nhiệt độ máy lạnh lên cao quá nên sau lưng như phủ một tấm chăn sưởi điện vậy.

Giây tiếp theo, giọng nói trầm khàn nghe có phần u oán của Trác Dụ vang lên bên tai: “Nói với bạn em…”

“Anh chỉ say thôi, chứ không phải chết.”

__

Lời tác giả:

Bắt cá (đồng âm với Trác Dụ): Đã thẳng thắn anh rồi! Cạn lời đấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio