Minh Hà Chi Cao Sí

chương 4: trích lời cao sí [ tam ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đêm, dạ đăng ( đèn thắp về đêm ) mới thắp .

Bình thường mà nói, nếu không phải phải ngày hội hoặc là có gì quan trọng , buổi chiều ăn cơm của Yên vương phủ đều là các sân tự mình an bài.

Đối điểm ấy, trong lòng Chu Cao Sí cảm thấy kỳ quái, nói, người một nhà cũng không cùng một chỗ ăn cơm sao? Chu Cao Sí mơ mơ hồ hồ , trong trí nhớ tuy rằng cảm thấy dùng bữa như vậy giống như là điều tất nhiên , tựa hồ vốn chính là như thế, nhưng trong lòng lại luôn có một chút tiếc nuối……

Kỳ quái, hắn tiếc nuối cái gì?

Lay cơm, Chu Cao Sí chậm rãi nuốt , tinh thần dần bay bổng , ăn xong một chén cơm, vừa mới buông, Hiểu Cầm muốn tiến xới giúp lên thêm một chén nữa, Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu “Không cần.”

Hiểu Cầm sửng sốt, thế tử hôm nay ăn mỗi một chén vậy ?

Sờ sờ bụng có chút tròn tròn, đôi lông mi tinh tế của Chu Cao Sí khẽ nhăn cùng một chỗ, bắt đầu ở trong phòng từng bước chậm rãi đi thong thả , trong lòng thở dài, ai, tuy rằng bụng vẫn có chút đói, nhưng là, hắn thật sự không dám ăn. Nhớ chính mình khi tới hoàng tuyền lộ rất mập mạp , Chu Cao Sí liền sầu lo, đời này, hắn cũng không muốn lại béo như thế nữa.

Đi đường còn phải cần người khác nâng, rất mất mặt !

Hiểu Cầm lăng lăng nhìn Chu Cao Sí vòng quanh phòng , một tay vuốt bụng, một tay súy động , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đáng yêu nhăn thành mặt khổ qua, từng bước một chậm đi na , không khỏi muốn cười, lại tưởng tượng đến cái liếc mắt kia của thế tử, lại vội vàng tăng cường cắn môi , ý bảo nhóm tiểu nha hoàn tiến lên thu thập , mình đuổi kịp sau , cố gắng điều chỉnh biểu tình mặt mình, khô cằn mở miệng “Thế tử, nô tỳ phụng trà cho ngài.”

Chu Cao Sí ngửa đầu, nhìn mặt Hiểu Cầm nhẫn cười, thở dài, lão khí hoành thu mở miệng “Muốn cười liền cười đi, chịu đựng như vậy cũng không hảo.”

“Xì –” Hiểu Cầm nhịn không được rốt cục cười khẽ ra tiếng, nhưng không dám cười lớn tiếng, chính là xì một tiếng, liền vội vàng che miệng mình, mang theo ý cười mở miệng “Thế tử, nô tỳ đáng chết.”

Chu Cao Sí không thèm để ý lắc đầu, lông mi nhăn hơi hơi giãn mở , bên miệng mang theo ý cười từ từ “Cái gì có đáng chết hay không , thực là điềm xấu, về sau không cần nói câu này .”

“Dạ . Nô tỳ về sau chú ý.” Hiểu Cầm vội vàng ứng hạ, từ sau buổi trưa liền bởi vì cái liếc mắt kia của thế tử mà tâm liền bị treo lơ lửng căng thẳng , nay , tâm mới chậm rãi buông, nghĩ, thế tử mặc dù có uy nghiêm, nhưng thế tử vẫn là thực ôn hòa , bình dị , gần gũi .

“Đúng rồi, danh sách ta muốn chuẩn bị hảo chưa ?” Chu Cao Sí đi vài vòng rồi, cảm giác bụng có điểm trống trơn , mới đi thong thả đi đến ghế dựa ngồi xuống . Ngồi xong , nghĩ đến danh sách, liền mở miệng hỏi .

Hiểu Cầm ngẩn ra, vội vàng đáp “Nô tỳ đã muốn chỉnh sửa lại tốt lắm.”

“Ân. Lấy đến đây đi.”

“Dạ , nô tỳ xin đi.”

Lúc này , Phương Hoa viện ở Yên vương phủ, Chu Lệ đang được Yên vương phi hầu hạ dùng bữa.

Yên vương phủ có ba viện lớn , Tùng Trúc viện đơn giản đại khí là Chu Lệ trụ, Phương Hoa viện lịch sự tao nhã phú quý là Yên vương phi trụ, Thính Đào viện im lặng khéo léo là Chu Cao Sí trụ, kế tiếp, theo thứ tự là Thanh Mộc viện là Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại trụ .

Nếu không có sự tình gì thì nơi Yên Vương thường dùng cơm ở chính Tùng Trúc viện của mình . Chu Lệ không phải người theo đuổi hưởng thụ, ăn cơm chỉ cốt no bụng , cho nên, đối với món ngon đầy bàn, Chu Lệ chính là khẽ nhíu mày, tùy ý ăn chút , liền phất tay ý bảo thu thập.

Yên vương phi nhìn mặt đoán ý , bảo hạ nhân dọn dẹp một chút, liền vì Chu Lệ châm chén trà nóng, cung kính dâng qua.

Chu Lệ thần sắc thản nhiên tiếp nhận.

“Lão sư Sí nhi ta sẽ lưu ý, ngươi không tất quan tâm .” Chu Lệ uống một ngụm trà, để xuống liền mở miệng nói.

Từ Tú liền gật đầu cung kính đáp ứng . Trong lòng kỳ quái Vương gia sao quan tâm đến việc học của Sí nhi ? Sí nhi tính tình im lặng không giống Hú nhi cùng Toại nhi giúp Vương gia có niềm vui, Vương gia xưa nay cũng đối Sí nhi có vẻ lãnh đạm. Lúc này sao lại quan tâm ?

Nhưng nghĩ đến chuyện tình Sí nhi bị thương trước đây , Từ Tú cũng liền bình thường trở lại.

“Sí nhi võ nghệ ta sẽ cho Trương Ngọc chỉ đạo nhiều hơn.” Chu Lệ cân nhắc nói.

Từ Tú khẽ nhíu mày, Sí nhi tựa hồ không thích võ nghệ?

Chu Lệ thấy Từ Tú nhíu mày, liền cười cười nói “Ngươi yên tâm, chỗ Sí nhi ta sẽ đi nói .” Dứt lời, liền đứng dậy nói “Thời điểm không còn sớm , ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi. Ta còn có chuyện phải xử lý, đêm nay liền ở Tùng Trúc viện.”

Từ Tú đứng dậy, cung kính hành lễ, nhìn theo Chu Lệ đi ra sân , mới xoay người quay về .

Nói đến Chu Cao Sí bên này, xem xong danh sách, cười tủm tỉm ngửa đầu đối Hiểu Cầm đang khẩn trương không thôi đứng ở bên người mình , nói “Tốt lắm.”

Hiểu Cầm hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Chu Cao Sí buông danh sách liền đứng dậy chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi thong thả đến buồng trong, Hiểu Cầm ngẩn ngơ, cứ như vậy đi ? Không nói gì sao?

Hiểu Cầm đang chìm trong xuất thần thì Chu Cao Sí bỗng nhiên từ buồng trong ló ra “Hiểu Cầm?”

Hiểu Cầm hoảng sợ, treo lên tươi cười ân cần hỏi “Có nô tỳ , thế tử có gì phân phó?”

Chu Cao Sí cười ha ha mở miệng “Danh sách kia trước đặt ở chỗ ta nha . Nga, đúng rồi, sáng mai kêu ta dậy sớm một chút .” Dứt lời, đầu lại rụt trở về.

Hiểu Cầm lăng lăng nhìn người đã muốn lùi đầu về buồng trong , ngơ ngác đáp “Dạ. Nô tỳ nhớ kỹ.”

Chu Cao Sí một đêm ngủ hảo ……

Khi mở to mắt , sắc trời bên ngoài vẫn như cũ hôn ám.

Nhu dụi mắt, ngáp dài. Chu Cao Sí chậm ngồi dậy, khoanh hảo hai chân , mắt nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc trống trơn mờ mịt cũng dần dần rõ ràng.

Kỳ thật lấy danh sách chính là nhất thời nảy lòng tham.

Chủ yếu là Hiểu Cầm kia tựa hồ đem hắn làm tiểu hài tử . Tuy rằng hắn hiện tại chính là tiểu hài tử, nhưng chỉ là không thích, hai tay chống cằm, Chu Cao Sí hí mắt cười, bất quá, Hiểu Cầm kia cũng không xấu.

“Thế tử?” Hiểu Cầm tiến vào gặp Chu Cao Sí đã ngồi ở trên giường, kinh ngạc một tiếng, vội vàng tiến lên, lấy áo choàng bên giường phủ thêm cho Chu Cao Sí , một bên nhịn không được mở miệng lải nhải nói “Thế tử ngài như vậy sẽ cảm lạnh .”

Chu Cao Sí một bên thảnh thơi thảnh thơi phối hợp Hiểu Cầm nâng tay nhấc chân giúp mình mặc quần áp , một bên cười tủm tỉm nói “Ta vừa mới dậy .”bg-ssp-{height:px}

“Thế tử, sắc trời hiện tại còn rất sớm.” Hiểu Cầm có chút do dự mở miệng, trong lòng nghi hoặc, thế tử thường thường dậy cũng không nói là quá muộn , nhưng cũng chưa bao giờ sớm như thế này đã tỉnh .

“Ân, ta biết.” Chu Cao Sí mắt nhìn sắc trời, quay đầu, lông mi tinh tế loan loan cười “Hiểu Cầm , ngươi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta. Ăn xong rồi ta muốn đi tản bộ.”

Tản bộ? Hiểu Cầm sửng sốt, theo sau là rối rắm, thế tử sáng sớm dậy sớm chỉ vì tản bộ?!

Chắp hai tay sau lưng, nhoáng một cái liền đứng lên , chậm rì rì tiêu sái ra Thính Đào viện.

Xuất phát từ sầu lo rằng tương lai mình sẽ mập mạp , Chu Cao Sí quyết định, buổi sáng tản bộ, sau khi ăn xong tản bộ, giảm bớt đi đồ ăn bữa sáng .

Tuy rằng bớt ăn điểm tâm đi đối với mình hơi bị khó . Chu Cao Sí buồn rầu nhìn trời, điểm tâm này là mỹ vị như thế nha.

Đi ra Thính Đào viện, bóng đêm còn chưa tan hết, lúc này, thiên không vẫn như cũ có chút hôn ám. Sớm thăm dò tốt bố trí bên trong Yên vương phủ , Chu Cao Sí hướng rừng cây nhỏ ở hậu viện đi đến. Nếu đi ba vòng quanh rừng , có thể nói , tản bộ thế này cũng đủ rồi .

Sờ sờ tiểu bụng , tinh thần Chu Cao Sí phấn chấn, dù thế nào cũng phải đem tiểu bụng bự này xẹp đi một ít !

Lắc lư chắp hai tay sau lưng ngăn ngăn tiêu sái , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nộn nộn , lông mi tinh tế loan loan, khóe miệng kiều kiều, tâm tình tiểu hài nhi tựa hồ tốt lắm? Chu Lệ ngừng tay đang vung trường thương, gợi lên khóe miệng cười, nheo lại nửa mắt nhìn Chu Cao Sí ở cách đó không xa, muốn đi đâu vậy ? Sớm như vậy? Hơn nữa…… Không có tùy tùng?

Chu Lệ trong lòng nghi hoặc, cũng hơi hơi không hờn giận.

Tiểu hài nhi thế nhưng không có mang tùy tùng!

“Trương Ngọc .”

“Có tiểu nhân .” Cùng đi với Chu Lệ luyện võ , Trương Ngọc bước lên phía trước cung kính đáp.

“Tùy tùng của thế tử là ai?”

Trương Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Chu Khả cũng đang nghi hoặc giống mình , mới không yên hồi đáp “Thế tử hắn…… Không có tùy tùng.”

Chu Lệ hí mắt, không có tùy tùng?

Chu Khả liếc mắt Trương Ngọc có chút quẫn bách, tiến lên từng bước , thấp giọng nói “Bẩm Vương gia, thế tử bởi vì còn trẻ, cho nên Vương phi không có an bài tùy tùng.”

“Hừ.” Chu Lệ hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên đối Vương phi của mình có chút bất mãn.

Ngẩng đầu nhìn bóng dáng tiểu hài nhi sẽ ở chỗ rẽ biến mất , liền nhấc chân đi theo. Hắn rất ngạc nhiên, sớm như vậy, tiểu hài nhi này rốt cuộc muốn làm gì?

Kết quả……

Im lặng nhìn Chu Cao Sí chậm rì rì tiêu sái vòng quanh rừng cây nhỏ bốn vòng. Khóe miệng Chu Lệ có chút giật giật , tiểu tử này sáng sớm đã dậy chỉ vì muốn đi vòng quanh rừng bốn vòng ?!

Trương Ngọc cùng Chu Khả phía sau Chu Lệ nhìn nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau thấy được ý cười đang liều mạng che dấu.

Không có biện pháp, thế tử này thật sự là…… Rất buồn cười !

Khi Chu Cao Sí đi hết vòng thứ bốn , vù vù thở hổn hển hít khí, chà xát mồ hôi chảy ra trên trán, chống nạnh thở dài thật dài, không nghĩ tới, mới đi có bốn vòng thôi , ai, rừng cây nhỏ này tuy rằng không lớn, có thể đi hết cũng có chút mệt .

Sờ sờ tiểu bụng bự , ân, lại đi một vòng, rồi trở về đi thôi.

Ngay khi Chu Cao Sí muốn lại đi một vòng nữa , phía sau truyền đến hừ lạnh.

Chu Cao Sí quay đầu, thấy Chu Lệ mặc võ phục , tay ôm trường thương, nhíu mày nhìn chằm chằm mình. Trong lòng nghi hoặc, phụ vương như thế nào chạy tới nơi này? Đến luyện võ sao? Rừng cây nhỏ này là nơi phụ vương chuyên dùng luyện võ ?

Không hoảng hốt bất loạn , xoay người, cung kính hành lễ, khuôn mặt khiêm cung “Sí nhi kiến quá phụ vương.”

“Sí nhi , ngươi ở trong này làm cái gì?”

Khóe mắt Chu Cao Sí liếc Trương Ngọc cùng Chu Khả phía sau Chu Lệ , vẻ mặt nhẫn cười, trong lòng ngộ đạo, sợ là vài vị này đã đến đây lâu rồi a.

Lại lấy vẻ mặt nghiêm túc , còn thực sự trả lời “Sí nhi đến tản bộ.”

Tản bộ?! Chu Lệ khóe miệng giật giật , cái kiểu đi vô ý chậm rì rì lại có vẻ tiêu sái trên đường này , hắn đương nhiên biết là tản bộ ! Chính là –

Ngươi một tiểu hài nhi không chạy không khiêu , không chơi trốn tìm , không ngoạn khúc khúc , sáng sớm dậy sớm liền đi tản bộ ?!

Nhịn không được tiến lên nhéo nhéo tiểu lỗ tai phấn nộn của Chu Cao Sí , phát hiện xúc cảm cũng thực không tồi , trên mặt lại hừ lạnh nói “Không chuẩn tản bộ! Muốn thân thể khỏe hơn , về sau đi theo Trương Ngọc luyện võ!”

Chu Cao Sí trong lòng giật mình, luyện võ?! Hắn tối không thích vũ đao lộng thương !

Trên mặt nhanh nghiêm túc nói “Phụ vương, tản bộ rất trọng yếu .”

Chu Lệ buông tai Chu Cao Sí ra, mềm nộn nộn , xúc cảm thật không tồi , hai tay khoanh trước ngực, tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Nga? Tản bộ rất trọng yếu?”

Chu Cao Sí vẻ mặt rất là trịnh trọng gật đầu “Đúng vậy, phụ vương, phi thường trọng yếu! Câu cửa miệng nói là , sau khi ăn xong đi lại một chút , sẽ sống đến chín mươi chín!”

Ánh mắt Chu Lệ nhíu lại. Trương Ngọc cùng Chu Khả chịu không được quay đầu , chỉ sợ một cái không cẩn thận liền cười ra tiếng.

Xem xét thần sắc Chu Lệ , Chu Cao Sí thật cẩn thận nói “Hơn nữa, phụ vương, hết thảy võ thuật căn bản không phải là đến từ tản bộ sao? Nếu ngay cả tản bộ cũng không làm , kia luyện võ liền lại càng đừng nói , đúng hay không?”

Chu Lệ chậm rãi cúi lưng xuống , nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , mặt không chút thay đổi , đầu tiên là chậm rãi cười, tiếp theo một chữ một chữ nói “Ngươi có thể tản bộ. Nhưng hiện tại –” Tươi cười biến mất, mặt lãnh nghiêm , mệnh lệnh nói “Ngươi lập tức cùng Trương Ngọc luyện võ đi!”

Chu Cao Sí nhất thời cúi mặt, ủ rũ “Dạ, phụ vương.” Yên lặng cúi đầu đi hướng Trương Ngọc , trong lòng đủ loại phiền não.

Ai, hắn như thế nào liền có được một lão cha như vậy đâu ?

Chu Cao Sí ủ rũ không có nhìn đến, khuôn mặt Chu Lệ không chút thay đổi hơi hơi thoáng hiện mỉm cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio