Khi Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại rời đi sau.
Chu Cao Sí xoay người đi vào buồng trong.
Chu Lệ đang ngồi ở trên tháp , trong tay cầm thư tín, cũng theo dõi hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bạch Lang cùng Hắc Hùng kia chẳng phải đều thuộc về Bạch Hổ quân sao ?” Chu Lệ hỏi, trong lòng bất đắc dĩ, trên mặt hơi hơi thở dài “Ngươi vẫn không tin cha?”
Đem quân chia làm đôi cho Cao Hú cùng Cao Toại ?
Tiểu tử này! Vẫn cứ để ý như vậy!
Chu Cao Sí cũng cười tủm tỉm nói “Cha! Con đây là dùng danh nghĩa cha để nói ! Cho nên…… Đây không phải ý tứ con! Là ý tứ cha!”
Chu Cao Sí nở nụ cười mang theo đắc ý.
Hắn cũng cần phải chôn vùi bất luận cái gì gọi là mầm mống , cho dù lão cha sẽ không, Cao Hú cùng Cao Toại thì sao ?
Bọn họ cũng bắt đầu chậm rãi trưởng thành a.
Chu Lệ dừng ở Chu Cao Sí , trong lòng cũng là cười, thôi!
Tiểu tử này hiện tại không tin cũng không quan hệ.
Một ngày nào đó, hắn sẽ biết, lời cha hắn đối hắn chưa một câu nào là giả !
Mà khi Chu Lệ đang muốn đứng dậy, muốn ôm lấy Chu Cao Sí , nhân cơ hội hảo hảo “Ngửi thấy ngửi kĩ” hương vị bánh bao, bỗng nhiên một khối đá nhỏ quăng đến.
Chu Cao Sí ngẩn ra, lập tức rất tự nhiên nhặt lên.
Giống như khối đá nhỏ bỗng nhiên bị chọi vào cũng không phải lần một lần hai .
Bất quá…… Phương thức truyền tin này của cha có nên sửa lại hay không nha ? Vạn nhất ngày đó ném vào người thì làm sao bây giờ ?
Thuận tay đưa cho Chu Lệ , Chu Cao Sí đã ở xuống tháp .
Chu Lệ mở ra tờ giấy nhỏ, khi nhìn đến tin tức trên tờ giấy, Chu Lệ biến sắc.
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức thấp giọng hỏi “Cha, làm sao vậy?”
Chu Lệ mặt không chút thay đổi, đôi mắt tối tăm, trong tay nắm chặt tờ giấy nhỏ, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói “Hoàng gia gia ngươi quy thiên ……”
Chu Cao Sí ngây người.
Hoàng gia gia…… Thật sự đi rồi……
Từ tháng chín năm trước , đến bây giờ…… Vẫn không thế chống cự được nên cứ đi thế sao?
Trong lòng Chu Cao Sí lúc này phức tạp không thôi.
Ngẩn ngơ sau một lúc lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, đang muốn ngẩng đầu nói gì đó , đã thấy cha hắn chậm rãi nhắm chặt mắt, khóe mắt chậm rãi xuất hiện một giọt nước mắt……
Trong lòng Chu Cao Sí run lên, cha…… Thế nhưng lại khóc……
Ở trong lòng hắn , lão cha vẫn đều là cứng cỏi nhất…… Khóc.
Có loại đau đớn không hiểu, có loại toan sáp không hiểu, Chu Cao Sí nhịn không được nâng tay , ôm lấy cha hắn .
Cái ôm này , Chu Lệ liền phản thủ , ôm lấy Chu Cao Sí , gắt gao .
Dương quang sau giờ ngọ vẫn rất ấm áp , vẫn rất im lặng.
Công nguyên , Đại Minh khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương qua đời.
Ngày hôm nay , Quốc Khánh Thọ tự .
Đạo Diễn nhìn Chu Lệ ngóng nhìn thiên không ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài “Còn thỉnh Vương gia nén bi thương.”
“Đạo Diễn , ta không sao.” Chu Lệ thản nhiên mở miệng.
“Ngươi từng nói qua, ta thiếu một cơ hội.” Chu Lệ chậm rãi quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm Đạo Diễn “Nay, cơ hội này đã đến sao ?”
Đạo Diễn cung kính chắp tay, trong mắt có chút cuồng nhiệt “Hồi Vương gia, cơ hội này đã đến!”
“Bất quá……” Đạo Diễn có chút thở dài nói “Vương gia còn kém một thời cơ……”
Chu Lệ trào phúng cười “Ngươi sai lầm rồi. Đạo Diễn .”
“Sai lầm rồi?”
“Không phải thời cơ, mà là…… Lấy cớ!”
“Lấy cớ?” Đạo Diễn có chút đăm chiêu.
Chu Lệ quay đầu nhìn về phía thiên không, lẩm bẩm nói “Bất quá…… Cũng nhanh đi.”
Đạo Diễn giật mình, lập tức nhìn Chu Lệ , trong lòng kính phục, cung kính chắp tay nói “Vương gia, xác thực…… Rất nhanh sẽ đến đây.” Dừng một chút, Đạo Diễn mở miệng ngưng trọng nói “Chính là, Vương gia, chỉ sợ trước mắt …… Thế tử cùng hai vị thiếu gia sợ là phải tới Nam Kinh một lần!”
Chu Lệ vừa nghe, sắc mặt trầm xuống.
Vấn đề này, hắn cũng nghĩ qua !
Chết tiệt!
Lúc này trong Tùng Trúc viện, Chu Cao Sí nhặt lên hòn đá nhỏ rồi bỏ lên trên bàn .
Đang muốn cầm lấy sổ sách để xem , bên ngoài truyền đến thanh âm Chu Khả lo lắng “Thuộc hạ Chu Khả cầu kiến thế tử!”
Chu Cao Sí ngẩn ra.
Lập tức, chậm rãi đi ra.
Nhìn vẻ mặt Chu Khả lo lắng, cũng lấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Chu tướng quân, là phát sinh chuyện gì ?”
Chu Khả cung kính chắp tay, tiến lên từng bước, vẻ mặt ngưng trọng nói “Thế tử! Sứ giả kinh thành đã xuất phát, ít ngày nữa sẽ tới Bắc Bình!”
Chu Cao Sí sửng sốt, sứ giả kinh thành?
Trong lòng cân nhắc một hồi, nhất định là vì tang sự hoàng gia gia mà đến. Liền ôn hòa cười nói “Ta đã biết, ta sẽ chuyển cáo phụ vương.”
Chu Khả nhìn ý cười trên mặt Chu Cao Sí ôn hòa thoải mái, trong lòng do dự, thế tử đại khái không biết, lần này vào kinh chỉ sợ…… Dữ nhiều lành ít a.
Liền nhịn không được thấp giọng nhắc nhở “Thế tử! Lần này chuyện ở kinh thành , chỉ sợ không đơn giản……”
Chu Cao Sí nhìn trên mặt Chu Khả lo âu cùng ngưng trọng, mỉm cười “Chu tướng quân yên tâm, ta biết…… Chỉ sợ là…… chất tử đi.”
Hai chữ chất tử vừa ra , Chu Khả chấn động.
Thế tử biết?
Chu Cao Sí nhìn sắc mặt Chu Khả khiếp sợ, không khỏi trong lòng cười thầm.
Hắn sao không hiểu?
Lúc này, hoàng gia gia phát tang, có lẽ qua không lâu, tân hoàng sẽ đăng cơ.
Mà tân hoàng này chính là Chu Doãn Văn đi.
Tân hoàng đăng cơ, đặc biệt là Chu Doãn Văn , lúc này tối sợ hãi chắc chắn là đám thúc thúc trong tay nắm binh quyền giống cha hắn .
Mà trong đó , tối có uy hiếp , chỉ sợ cũng chỉ có cha hắn ……
Cho nên, bọn họ là các Vương gia tương lai …… Cái gọi là nhóm thế tử, cái gọi là nhóm thiếu gia, ngoài mặt vì tỏ vẻ đối tân hoàng nguyện trung thành, chỉ sợ cũng sắp vào kinh.
Mà lần này vào kinh ……
Cũng liền…… Khó nói .
Tiễn bước Chu Khả , xoay người đi vào buồng trong.
Trong lòng Chu Cao Sí than nhẹ, ai, trong lòng cha hắn khẳng định sẽ mâu thuẫn .bg-ssp-{height:px}
Đương lúc hoàng hôn.
Chu Lệ mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến Tùng Trúc viện, sương phòng chính mình.
Nhìn chằm chằm Chu Cao Sí tươi cười đầy mặt rồi đứng dậy hướng mình đi tới, Chu Lệ không khỏi nắm chặt hai tay , cố gắng áp lực xúc động muốn hung hăng ôm lấy hài tử này của mình hiện tại.
“Cha, ngài đã trở lại?”
“Ân.”
“Cha, đói không? Chúng ta dùng cơm đi.” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói.
“…… Hảo!”
Im lặng dùng xong cơm.
Chu Cao Sí lau miệng , lại mang lên bát trà, thảnh thơi thảnh thơi uống, trác ẩm một ngụm, lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Chu Lệ nhìn, trên mặt nhịn không được hiện lên mỉm cười.
Tiểu tử này……
Nhưng rất nhanh , không khí yên ắng tường hòa như vậy đã bị Chu Cao Sí đánh vỡ vì câu nói đột nhiên nhớ tới .
“Cha, con thiếu chút nữa đã quên, Chu Khả tướng quân đã tới , nói sứ giả kinh thành qua vài ngày sẽ đến đây.”
Sắc mặt Chu Lệ nhất thời biến đổi.
“Cha…… Con nghĩ , sứ giả kinh thành này cũng muốn ta cùng Cao Hú Cao Toại vào kinh bằng bất cứ giá nào .”
“…… Ngươi có biết?”
“Con nghĩ tới nghĩ lui , không phải việc này thì cũng chẳng còn gì !”
“Sí nhi ……”
“Cha, không có việc gì . Ta sẽ chiếu cố hảo Cao Hú cùng Cao Toại .” Chu Cao Sí cười tủm tỉm nói.
Chu Lệ lại mạnh vỗ bàn , cả giận nói “Ai nói ngươi đi !?”
“Cha?” Chu Cao Sí sửng sốt. Lập tức nhíu mày, nghiêm nghị nói “Cha, ta là thế tử, ta đương nhiên phải đi !”
“Ta nói không cần đi , ngươi sẽ không phải đi!” Chu Lệ tức giận nói.
“Cha! Ngài làm sao vậy?” Chu Cao Sí cũng đứng dậy nói, tế mi hơi nhíu, trong lòng thở dài, hắn chỉ biết cha khẳng định sẽ nháo như vậy một hồi ……
“Ta rất hảo !” Chu Lệ lạnh giọng nói.
“Cha……” Chu Cao Sí bất đắc dĩ .
“Tóm lại! Ta nói ngươi không cần đi thì sẽ không cần đi!” Chu Lệ lại cường điệu nói.
“Cha, ngài biết, đây là không có khả năng !” Chu Cao Sí giận. Nhíu mày đứng dậy, trong lòng giận, cha hắn cũng thật là!
Chu Cao Sí trong lòng toan sáp, làm gì thế? Hắn cam tâm tình nguyện đi Nam Kinh, hắn biết, cha hắn hiện tại nói cái gì không cần, đến cuối cùng, vẫn phải để hắn đi! Cho nên…… Cần gì phải nói những lời này, làm cho chính mình khó chịu cũng làm cho chính hắn khó chịu!
“Cái gì không có khả năng! Ta nói có khả năng chính là có khả năng!” Chu Lệ cả giận nói.
“Cha! Ngài là hoàng gia gia sao?!” trong lòng Chu Cao Sí khó chịu, nhịn không được thấp giọng nói.
Chu Lệ sửng sốt.
Nhìn cha, trên mặt Chu Cao Sí lộ ra ý cười hơi hơi chua sót “Cha, ngài không phải…… Cho nên, cha, ngài đừng nói nữa……”
Chu Lệ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , sau một lúc lâu, đột nhiên nắm chặt quyền đập xuống bàn .
Cách cách một tiếng, cái bàn nát.
Ban đêm. Ánh trăng như nước chiếu vào trong đình viện.
Chu Cao Sí đứng ở trong đình viện Tùng Trúc viện, ngẩng đầu nhìn trăng .
Chu Lệ từ buồng trong đi ra, nhìn về phía Chu Cao Sí , như nước dưới ánh trăng, Chu Lệ dường như thấy lại hình ảnh tiểu hài nhi tròn tròn năm đó chắp hai tay sau lưng đi đường…… Chớp mắt một cái , tiểu hài nhi đã muốn lớn.
Trong lòng Chu Lệ có chút hoảng hốt.
Tiểu hài nhi dù lớn …… Vẫn đáng yêu như vậy, cũng vẫn…… hay chọc giận hắn như thế !
Nghĩ đến tranh chấp vừa mới, trong lòng Chu Lệ chua sót.
Rõ ràng biết tiểu tử này nói đúng !
Nhưng vẫn là không muốn, như thế nào cũng không nguyện!
Nam Kinh tiến vào dễ dàng, đi ra mới khó !
Lần này vào kinh, bên ngoài nói là việc phát tang, thực chất bất quá là làm chất tử !
Chỉ sợ…… Lần này đi vào , đi ra liền khó khăn. Đặc biệt tiểu tử này!
Hắn là thế tử, là đứa con mình sủng ái nhất ……
Đưa tay nhẹ nhàng phủ áo choàng , đem tiểu tử trước mắt chuyên làm người ta phiền giận , gắt gao ôm lấy , kéo sâu vào trong ngực .
Trong lòng Chu Lệ chỉ hận không thể đem người này nuốt vào bụng , từ nay về sau không lo lắng nữa !
“Cha?”
“Sí nhi …… Ngươi nói đều đúng ! Nhưng cha không nghĩ sẽ cho ngươi đi, không muốn ngươi đi.”
“Đối với chuyến đi này của ta . Cha, ngươi không muốn, nhưng ngươi cũng không thể dây cột ta lại ……”
Kỳ thật, trong lòng cha hiểu được, một mạng nho nhỏ của ta sao có thể so với toàn thế sinh tử trong Yên Vương gia…… Bên nào khinh bên nào trọng , chẳng lẽ không rõ ràng ?
Không chỉ Yên vương phủ to lớn này , còn có những người ngầm đi theo cha…… Cả một đại quân giấu kín trong núi nữa……
Chu Cao Sí tan ho nhỏ , chỉ là một hư danh “Thế tử”……
Thật sự…… Không tính là gì.
“Cha…… Ta sẽ chiếu cố chính mình .” Chu Cao Sí ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Chu Lệ chỉ là mặt không chút thay đổi , hung hăng ôm chặt.
Còn có…… Cao Hú Cao Toại , cha, con nhất định sẽ để bọn họ bình an .
Trong lòng Chu Cao Sí thấp giọng nói.
Lúc này, đêm đã khuya .
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí ngủ say sưa , khuôn mặt nhỏ thỏa mãn , trong lòng nan xá, vì thế…… Chậm rãi tới gần một chút một chút.
Tim đập càng lúc càng nhanh, rõ ràng biết nên dừng lại! Không thể gần thêm chút nữa ! Nếu đem tiểu tử này đánh thức thì làm sao bây giờ?
Nhưng lúc này, lại hoàn toàn không nghe sai sử .
Thầm nghĩ…… Chạm vào tiểu tử này……
Thầm nghĩ…… Càng gần , tới gần tiểu tử này, nói cho chính mình, tiểu tử này ở bên người mình……
Chưa từng rời đi.
Sẽ không rời đi.
Khi đến thật gần , chóp mũi chạm chóp mũi, Chu Lệ chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đụng vào đôi môi đã luôn tưởng tượng đến vô số lần , vẽ lên trong trí não vô số lần về đôi môi ấm áp này….