Công nguyên năm , tháng tư.
Chu Doãn Văn hạ ý chỉ , mệnh chư phiên vương không được quản lí quân đội mà nhường cho văn thần võ tướng trong triều .
Tháng năm, tước củaChuvương , Tề vương, Đại vương , tước đi tước vị , nhốt tại đất phiên !
Cuối tháng năm , lấy tình hình biên cảnh không khả quan , mệnh Yên vương giao ra lệnh kỳ “Ưng quân” –
Cũng phái Tống Kiến Hữu , Thạch Bào Huy đi nhận quân đội của Yên vương .
Mà lúc này trong Yên vương phủ ở Bắc Bình……
Chu Lệ ngồi ở trong thư phòng Tùng Trúc viện, nhìn chằm chằm giấy viết thư trong tay , gợi lên khóe miệng âm lãnh cười.
“Cha?”
Chu Cao Sí ngẩng đầu, chỉ thấy khóe miệng cha cười âm lãnh. Tế mi không khỏi hơi nhíu.
“Sí nhi …… Qua mấy ngày thì có thể có náo nhiệt để xem .” Chu Lệ ném giấy viết thư, đứng dậy đi hướng giường.
Nhìn bàn nhỏ trên giường , trên mặt để đầy giấy viết thư , Chu Lệ khẽ nhíu mày, nâng tay vỗ mặt Chu Cao Sí , có chút đau lòng “Cha không phải đã nói, cần nghỉ ngơi nhiều, việc viết thư này cứ đợi cha tự mình xử lí .”
“Cha, con chỉ là trên lưng bị thương, cũng không phải đầu óc bị thương, việc này, con có thể xử lý!” Chu Cao Sí rất là nghiêm nghị nói xong.
Chu Lệ mỉm cười, nhìn Chu Cao Sí , thấy tai Chu Cao Sí hồng hồng , liền lại gần, cúi đầu phả ra hơi thở “Vậy…… Nghĩa là thương trên lưng đã tốt lắm?”
Chu Cao Sí nhất thời có chút vô thố, lại nhịn không được nhớ tới chuyện tình buổi tối ngày đó, trong lòng có chút loạn, không dấu vết lui lui, lại bị Chu Lệ hí mắt phát hiện, một phen vòng trụ, Chu Lệ khàn khàn thanh âm , thản nhiên nói “Cha nói qua, không được trốn!”
Chu Cao Sí cúi đầu, rầu rĩ mở miệng “Cha, con không trốn.”
Chu Lệ chậm rãi gợi lên tươi cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn hôn hai má Chu Cao Sí “Ân.”
Vài ngày trước , sau buổi tối Trương Dung Nguyệt bái phỏng, cha…… Đối hắn làm chút chuyện tình không tốt lắm, khụ khụ…… Đương nhiên, không có làm được đến cuối cùng, bởi vì thương thế của hắn chưa lành, cha cũng không bỏ được……
Nhưng buổi tối này, hắn cùng cha gần như…… hiểu quyết ý của nhau đi.
Chu Cao Sí dựa vào bả vai cha, nghĩ tới đêm đó……
“Sí nhi , cha kể với ngươi một chuyện xưa…… Từng có một nữ nhân, nàng thực ái mộ một người nam nhân, nam nhân ở trong mắt người khác lại là một kẻ không học vấn không công danh , là kẻ vô dụng chuyên quấy rối xung quanh , mà nữ nhân kia tuy rằng là một thanh lâu nữ tử, nhưng cực có tài hoa, cũng rất đẹp , tuy rằng nàng ái mộ nhưng không dám nói rõ, bởi vì nàng tin tưởng nam nhân mà người khác nghĩ là kẻ vô dụng , tương lai nhất định có một ngày danh chấn thiên hạ. Mà nàng không dám dùng tấm thân hèn mọn làm bẩn đến người nam nhân kia , sau lại…… Nam nhân quả nhiên danh chấn thiên hạ, hơn nữa còn đánh hạ giang sơn, một lần thăm lại chốn xưa, nam nhân kia lâm hạnh nàng, cũng coi trọng mỹ mạo của nàng, cấp này thay đổi thân phận, cũng đem nàng mang về trong cung…… Lúc này , nam nhân đã sớm đã quên năm đó cùng thanh lâu nữ tử ấy có vài lần gặp mặt…… Sau lại, nàng sanh cho nam nhân ấy hai đứa con , sau buồn bực mà chết…… Trước lúc lâm trung , nàng nói cho hai đứa nhỏ chưa trưởng thành của nàng ‘Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi..’…… Cuộc đời con người sao thực ngắn , nàng vẫn hối hận, nếu năm đó ở bên nam nhân khi hắn chưa thành thân , cứ đợi ở bên người hắn , như vậy, sẽ thành nữ nhân tối trọng yếu trong lòng nam nhân , còn có thể thành hoàng hậu , có thể chăng ?…… Trong cung vài năm nay , nàng rất thống khổ, nàng tuy rằng sinh cho hắn hai người con , nhưng ở trong lòng hắn , nàng bất quá là một người vợ không quan trọng …… Nàng thực mâu thuẫn, tự biết thân phận hèn mọn không dám xa cầu, nhưng hối hận nhiều chuyện năm đó ……”
“Cha…… Nàng là……” Hắn ngẩn ngơ.
Người này , sẽ không là……
“Giống như ngươi nghĩ , nàng là mẫu phi ta, hoàng nãi nãi của ngươi .” Nhưng cha hắn dường như nói rất thản nhiên . Hoàn toàn không xem trọng .
“……”
“Sí nhi …… Ngươi cảm thấy hoàng nãi nãi như thế nào?”
Hắn nghĩ nghĩ, mới nhỏ giọng trả lời “Con không biết nên đánh giá thế nào .”
Cha nở nụ cười, tươi cười thực trào phúng “Nàng chỉ biết thân phận nàng hèn mọn, lại quên nam nhân năm đó nàng ái mộ cũng bất quá là một kẻ vô dụng , không học vấn không thanh danh ! Sí nhi …… Câu nệ ánh mắt thế tục là một chuyện ngu xuẩn !”
“Cha……”
“Sí nhi ! Hoàng nãi nãi ngươi nói một câu đúng , con người sống rất ngắn ngủi…… Cha năm nay ba mươi mốt , Sí nhi , ngươi mới mười lăm tuổi, cha sẽ ra đi trước ngươi , thời gian cha có thể cho ngươi , bất quá cũng chỉ tầm hai – ba mươi năm ……”
Thời điểm nói lời này , ánh mắt cha thực ôn nhu, thực quyến luyến.
Hắn giật mình. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng cha.
Cha hắn cười cười, tiếp tục chậm rãi nói “Cha chính là một người ích kỉ như vậy , rõ ràng biết cái gì mới là tốt nhất với ngươi , nhưng không chịu thả ngươi đi ……”
Hắn trầm mặc.
Cha cười khẽ rồi thở dài một tiếng, vuốt hai má hắn, ách vừa nói “Cha sẽ không buông ngươi , cha có chết cũng sẽ không buông tay, Sí nhi , ngươi muốn hận cha , liền hận đi.”
Hắn sửng sốt, hận cha? Hắn sao có hể hận a? Hắn hận được sao ?
Trong tim hắn đối cha…… Vẫn đều là…… Ngô? Không đúng! Hôm nay lời nói của cha quả thực là …… Lập tức nhịn không được , không nói gì ngẩng đầu, nhìn cha, đột ngột hỏi “Cha! Ngươi hôm nay đến đây lúc nào?”
Vẻ mặt cha hắn bị kìm hãm
“Thính Đào viện chỉ có một cửa , cha, ngài…… Chẳng lẽ leo tường?” Hắn chậm rãi hỏi.
Thân thể cha hắn cứng đờ.bg-ssp-{height:px}
Hắn phát hiện thân thể cha hắn cứng ngắc , nén cười, hắn gạt gạt mấy lọn tóc vương trên mặt cha , cố ý sầu mi khổ kiểm mở miệng “Ai nha, cha, thời điểm ngài trèo tường sẽ không đem hoa ở bên tường làm hỏng hết đi ? Đó là do con vất vả trồng ra đó a ……”
“Khụ khụ……” Cha hắn ho nhẹ hai tiếng, rất u oán nhìn hắn “Sí nhi ……”
Hắn nhìn ánh mắt cha u oán , cố ý nghiêm nghị mở miệng “Cha, lộng hư hoa của con là việc nhỏ, ngài là Vương gia, sao có thể làm ra chuyện trèo tường như vậy chứ ? Nếu như bị người thấy được thì làm sao bây giờ? Cha, về sau ngài làm việc trăm ngàn không thể — a! Cha!”
Lời còn chưa dứt, đã bị cha hung hăng hôn trụ, cho đến khi không thở nổi , không khí bắt đầu ái muội bay lên , cha hắn mới mặt âm trầm buông hắn ra, cắn răng mở miệng “Xú tiểu tử! Sẽ phá hư không khí!”
Hắn nhìn sâu trong đôi mắt cha hắn có dày đặc thầm oán , đặc biệt nơi nào đó…… Thực dễ dàng sẽ châm lên ngòi lửa giận nhưng lại đè nén lại , khó có thể mở miệng ảo não……
Hắn rốt cục nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.
Nhìn cha luyến tiếc buông tay , còn cẩn thận đỡ lấy phía sau lưng của hắn , sợ hắn bị động vào sẽ đau , hắn rốt cục vẫn mềm lòng chậm rãi mở miệng “Cha, ngài chưa nghe câu một người bề trên mà thất lễ thì cũng phải xin lỗi sao ?”
Trên khuôn mặt tuấn vĩ ngăm đen của cha hiện lên một tia xấu hổ , lập tức mặt không chút thay đổi mở miệng “Cha là tính tình không tốt, thực cố chấp, không phân rõ phải trái , thực lải nhải, rất đa nghi, thực giảo hoạt?”
Hắn sửng sốt, lập tức ha ha ngây ngô cười.
Cha vẫn như cũ mặt không chút thay đổi gắt gao nhìn hắn.
Hắn giằng co sau một lúc lâu, thật sự không chịu nổi ánh mắt cha cứ chằm chằm nhìn mình , tựa đầu nhẹ nhàng vào trên vai cha , trầm thấp thanh âm nói thầm “Không phải có câu như thế sao? Thịt nướng nếu ăn không ngon, cũng có người thích nha.”
Vừa dứt lời, hắn đã bị cha gắt gao ôm lấy, bên tai truyền đến thanh âm nói nhỏ khàn khàn “Ngươi cũng chỉ biết nhớ đồ ăn !”
Lấy lại tinh thần, Chu Cao Sí nhịn không được cúi đầu cười.
Chu Lệ đã lấy lên giấy viết thư , nghe thấy Chu Cao Sí cười nhẹ, cúi đầu, nhướng mày hỏi “Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ sao ?”
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hướng giấy viết thư trong tay Chu Lệ , tế mi loan loan “Cha, con chỉ là cảm thấy…… Bọn họ dường như quá ngu ngốc.”
Chu Lệ chậm rãi lắc đầu “Bọn họ không phải ngốc, chỉ là quá mức tự tin.”
Chu Cao Sí nhìn cha, hoang mang “Tự tin?”
“Nếu luận thực lực,ChuDoãn Văn sở hữu binh lực trên cả ta . Hơn nữa, ta làm chủ Bắc Bình nhỏ nhỏ . Kỳ thật…… lực lượng Chu Doãn Văn lớn hơn ta!” Chu Lệ thản nhiên nói.
Chu Cao Sí gật đầu, điểm ấy hắn cũng nghĩ qua .
Nhìn vẻ mặt cha hắn bình tĩnh lật xem thư, Chu Cao Sí tế mi loan loan “Nhưng là, cha, bọn họ không có một người .”
Chu Lệ nghe vậy, buông giấy viết thư, mỉm cười “Nga, ngươi nói ai?”
“Ngài ! Cha, bọn họ không có ngài !” Chu Cao Sí chậm rãi nói, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Chu Lệ ngẩn ra, lập tức cười nhẹ, sờ sờ đầu Chu Cao Sí “Đúng vậy!”
Cho nên……
Lực lượng có lớn thế nào , cha khẳng định sẽ thắng !
Lại nhìn thư , Chu Lệ trầm ngâm một hồi, do dự một chút, vẫn thở dài một tiếng, mở miệng nói “Sí nhi , hai ngày nay nên cùng mẫu phi ngươi nói chuyện đôi chút .”
Chu Cao Sí cứng đờ.
Mẫu phi?
Mềm nhẹ vỗ lưng Chu Cao Sí , Chu Lệ ôn nhu nói “Đi thăm mẫu phi ngươi , mẫu phi ngươi vừa mất một cố nhân phi thường trọng yếu …… Nàng đại khái cũng không muốn gặp ta, ngươi đi khuyên giải an ủi khuyên nàng đi.”
Chu Cao Sí sửng sốt.
Cố nhân phi thường trọng yếu ?
Đại khái cũng không muốn gặp cha?
Vì cái gì?
Thấy bộ dáng Chu Cao Sí giật mình , Chu Lệ nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Cố nhân kia …… Nếu không phải năm đó hoàng gia gia ngươi chỉ hôn tứ tung , đại khái…… mẫu phi ngươi sẽ thành thân với người đó .”
“A?” Chu Cao Sí không khỏi ngơ ngác nhìn cha hắn .
Chu Lệ gợi lên khóe miệng cười, tươi cười hơi có chút trào phúng “Sí nhi , mẫu phi ngươi không muốn thấy ta, chính là vì nguyên nhân này , mặt khác còn có…… Năm đó, mẫu phi ngươi từng đi tìm ta, hy vọng ta cự tuyệt tứ hôn, nhưng ta cự tuyệt …… Nay cố nhân nàng chết đi, chỉ sợ trong lòng mẫu phi ngươi sẽ thầm oán ta……”