Chuẩn bị xô mà hứng nước mắt nha cả nha. Tình hình là bản Edit đã xong. Hai con trâu edit còn con … THỎ ( Aka Nguyệt ) kéo cày . Chậc. Ngâm dấm hay đặt pass mấy chương cuối nhỉ. Tình hình là ngày nay bị hành hạ nên xì trét cần tìm người xả
Oanh –
Tia chớp xẹt qua, ngay sau đó là một tiếng sấm rền .
Trương Dung Nguyệt kinh ngạc nhìn chủy thủ nắm chặt trong tay , trên chủy thủ , huyết đỏ tươi không ngừng rơi xuống ……
Tái chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng thiếu niên trước mắt đã té trên mặt đất……
Trước mắt một trận mờ mịt .
Nước mắt rơi lách tách , Trương Dung Nguyệt nghiêng ngả lảo đảo ngã ngã ngồi .
Mà lúc này –
Mã Tam Bảo kinh hoảng nâng Chu Cao Sí dậy , kích động hướng người hầu nha hoàn đang rối loạn chạy vào , quát “Nhanh đi thỉnh ngô Thái y! Nhanh đi!”
Mà Từ thị khóc kêu lên“Sí nhi ! Sí nhi ! Ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi tỉnh tỉnh a……”
Đúng lúc này, hai kẻ hạ nhân nhân lúc rối loạn chạy vào bỗng nhiên rút đao ra nhằm phía Từ thị cùng Chu Cao Sí .
Đáng chết! Bọn họ là mật thám?!
Ở trong Phương Hoa viện đợi suốt năm , bọn họ dĩ nhiên là mật thám?!
Mã Tam Bảo biến sắc, vội vàng đứng dậy, nắm lên một cái ghế ném tới, nhưng kẻ kia linh hoạt tránh đi, lập tức huy đao chém về phía Chu Cao Sí –
Từ thị sắc mặt đại biến, mạnh mẽ cúi người ôm lấy Chu Cao Sí , kiên định hứng một đao .
Mã Tam Bảo vừa thấy, trừng lớn mắt, thống khổ kêu lên “Vương phi!”
Lúc này……
Mã Tam Bảo thống hận chính mình, vì sao ngày ấy thế tử đem hộ viện đều phái ra thủ thành, mình sao không ngăn cản?! Vì sao mình học nghệ không tinh?!
Khi kẻ hạ nhân kia muốn huy đao chém tiếp , Mã Tam Bảo bấp chấp lưỡi đao đang chém tới , liền nhằm phía người hầu kia –
Ngay trong phút chốc này , đột nhiên, một nam nhân che mặt mặc một thân phi ngư phục bỗng nhiên xuất hiện, mạnh mẽ huy đao bổ về phía kẻ hạ nhân kia , đao thế sắc bén, kình phong đập vào mặt, kẻ hạ nhân kia né tránh không kịp, mạnh mẽ huýt lên một tiếng , cùng kẻ còn lại chạy về phía cửa sổ .
Namnhân phi ngư dừng một chút, liền đứng dậy đuổi theo!
Mã Tam Bảo bất chấp nam nhân phi ngư phục che mặt kia rốt cuộc là ai, nghiêng ngả lảo đảo hướng Chu Cao Sí cùng Từ thị , nhìn người hầu nha hoàn lạnh run trốn ở một bên, Mã Tam Bảo há mồm giận xích “Nhanh đi kêu Ngô Thái y!!” Vừa dứt lời, liền nghe thấy thanh âm Hiểu Cầm khóc kêu “Thế tử! Vương phi!”
“Trời ạ ! Đây là có chuyện gì?!” Còn có tiếng kêu sợ hãi của Ngô Thái y.
Gánh nặng trong lòng Mã Tam Bảo liền được giải khai, nhưng lập tức, trước mắt đen sầm .
Rất muốn cố gắng mở to mắt, ý thức vô tri , ngực đau quá, ý thức dần dần rõ ràng, lập tức liền nhớ tới khoảnh khắc khi bị đâm trúng, khuôn mặt Trương Dung Nguyệt khó có thể tin cùng trừng lớn đôi mắt đầy hoảng sợ, trong lòng Chu Cao Sí rất muốn cười khổ, nhưng ngực đau quá , trước mắt một trận một trận đen kịt, mà bên tai tựa hồ còn có tiếng người sợ hãi cùng giận giữ , là mẫu phi cùng Tam Bảo sao?
Cố gắng đã lâu, rốt cục mở to mắt, thấy vẻ mặt Cao Hú kinh hỉ , Chu Cao Sí muốn cười một cái , nhưng kéo lên khóe miệng , phát hiện thực khó .
“Ca! Ngươi tỉnh!” Chu Cao Hú thiếu chút nữa cái mũi đều toan
Khi hắn ở Trương Dịch Môn tận lực chống đỡ, trong lòng đang nghi hoặc, sao hôm nay ca hắn còn chưa điều binh đến hỗ trợ , liền thấy quản gia vương phủ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới , ngữ khí nghẹn ngào nói cho hắn, vương phủ đã xảy ra chuyện!
Khi nghe thấy ca cùng mẫu phi bị đâm bị thương, mệnh chỉ còn một sớm một chiều , hắn nghĩ đến là hắn nghe lầm !
Sao có khả năng?!
Ca ca hắn sao có khả năng xảy ra sự?!
“Cao Hú……” Chu Cao Sí há mồm phát ra tiếng , lại thực mỏng manh.
“Ca, ngươi đừng vội nói chuyện, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi gọi Ngô thái y lại đây!” Chu Cao Hú rất vui mừng nói, chỉ cần ca hắn tỉnh là tốt rồi! Ca hắn mà tỉnh sẽ không có chuyện !
Khi Chu Cao Hú đứng dậy, Chu Cao Sí cố sức nâng tay lên , yếu ớt kéo tay áo Chu Cao Hú .
“Cao Hú……”
Chu Cao Hú nghi hoặc xoay người, ngồi xuống .
“…… Giết…… Trương Dung Nguyệt ……”
Chu Cao Hú ngẩn người, lập tức căm giận nói “Này đương nhiên! Ca, ngươi yên tâm, ta nhất định không tha cho nàng!”
“Cấp nàng…… Một cái chết thống khoái……” Chu Cao Sí bỗng nhiên cảm thấy hô hấp hảo khó khăn , trước mắt một trận một trận hôn ám…… Dường như có thanh âm gì đó tự xa xa truyền đến……
“Ca……” Chu Cao Hú ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày “Ca, đây không phải rất tiện lợi cho nàng ?”
“Ta…… Trên giá sách trong phòng …… Có một túi gấm…… Nếu ta…… Có cái vạn nhất……” Chu Cao Sí cố sức thở phì phò nói.
Thanh âm kia …… Hình như là đang kêu mình?
Chu Cao Hú biến sắc, lập tức kích động mở miệng “Ca! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Bảo vệ cho…… Bắc Bình…… nhà của cha ……”
“Ca!!”
Lúc này, mưa đã có xu thế giảm đi , nhưng vẫn như cũ mưa to tầm tã.
Trương Dịch Môn –
Thanh âm đo Diễn đã khàn khàn, còn đang không ngừng chỉ huy .
NhưngNamquân vẫn như cũ , không ngừng leo lên trên tường thành!!
Chỗ cửa thành này của hắn –
Cao Toại chật vật tránh được một một đợi mưa tên phóng tới , quay đầu đối với thân binh bên người , quát “Mau đi xem một chút! Viện binh của đại ca ta đến chưa ?!”
Trương Phụ lắp cung tên , không ngừng bắn xuốngNamquân đang trèo lên tường thành !
Mà cách Bắc Bình trăm dăm , Chu Lệ ở màn mưa dày đặc mà thúc ngựa chạy gấp .
Theo sát phía sau là đám người Chu Vương , Chu Khả , Trương Ngọc .
“Tứ ca! Mưa quá lớn, chúng ta tránh mưa một chút đi!” Chu Vương nhìn thiên không không ngừng sét đánh cùng tia chớp, trong lòng có chút chột dạ.
Chu Lệ nhếch môi , không chút nào để ý tới, mà đúng lúc này, đột nhiên chỉ cảm thấy ngựa dưới thân lảo đảo một cái , lập tức liền bị té xuống .
“Vương gia!?”
“Tứ ca?!”
Đám người Chu Vương cùng Chu Khả , Trương Ngọc kinh hô.
Nhanh xuống ngựa rồi chạy tới.
Nhưng vừa mới chạy tới, liền thấy Chu Lệ chật vật đứng lên.
“Tứ ca! Chúng ta tránh mưa một chút đi! Mưa quá lớn!” Chu Vương ở trong mưa kêu lên.
Chu Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Vương một cái, liền gạt bỏ tay đang nâng mình lên của Trương Ngọc và Chu Khả , lập tức lên ngựa của Chu Vương , lại tiếp tục thúc ngựa chạy gấp !
Chu Vương ngẩn ngơ, nhìn Chu Lệ đã muốn chạy như điên , bất đắc dĩ lắc đầu, liền sải bước đến ngựa Trương Ngọc , cũng chạy như điên giống vậy !
Trong lòng nói thầm , chớ không phải là Bắc Bình bên kia phát sinh đại sự ?
Chu Lệ thúc ngựa chạy gấp , chỉ hận bản thân không thể lập tức đến nơi !
Trong lòng hốt hoảng cùng một trận một trận đau đớn này , rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!?
Sí nhi !
Lúc này, là ngày đầu tiên Cao Sí bị thương !
bg-ssp-{height:px}
Cửa bị đẩy ra.
Trương Dung Nguyệt ngơ ngác ngồi dưới đất.
Chu Cao Hú oán hận nhìn chằm chằm nàng, bỏ một lọ dược trên tay xuống, lạnh lùng nói “Đây là ý của ca ca, cho ngươi một cái chết thống khoái!”
Trương Dung Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi phát ra quang mang , lẩm bẩm nói “Ý của hắn? Hắn còn sống?”
Chu Cao Hú nhìn chằm chằm Trương Dung Nguyệt , đột nhiên cười lạnh, đôi mắt hiện lên một tia âm ngoan, chậm rãi ngồi xổm , nói nhỏ “Ngươi muốn biết?”
Trương Dung Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Cao Hú , ngón tay kéo nhanh làn váy.
Trong lòng khẩn trương, hi vọng.
Hắn còn sống, hắn nhất định còn sống……
“Hắn đã chết! Bị ngươi…… Tự tay giết chết !” Chu Cao Hú một chữ một chữ chậm rãi thấp giọng nói.
Trương Dung Nguyệt biến sắc, nháy mắt mất đi huyết sắc, thân mình mềm nhũn, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói “Đã chết sao? Gạt người , gạt người ……”
Chu Cao Hú âm ngoan cười, chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.
Đi tới cửa, mới lạnh lùng nói một câu “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện…… Chúng ta đều đang mặc đồ tang sao?”
Trương Dung Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, người hầu vội vàng lui tới lui đi , đều một thân tang phục , vẻ mặt thê ai.
Lúc này, là ngày thứ hai Chu Cao Sí bị thương !
Nhìn tường thành đầyNamquân , Đạo Diễn mỏi mệt dựa vào tường thành, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ…… Hôm nay sẽ không thể bảo vệ được sao ?
Đã liên tục ba ngày ……
Đạo Diễn chật vật né tránh đao bổ tới phía trước , ngay sau đó liền có một người huy đao bổ về phía Đạo Diễn !
Đạo Diễn nhìn lại, chợt nghe thanh âm khàn khàn vang lên “Đại sư không thể lơi lỏng!”
Đạo Diễn ngẩn ra, thấy Chu Cao Hú một thân là huyết , đứng ở trước mặt mình, trên mặt còn có vết thương , tựa hồ rất sâu , rất là dữ tợn.
“Nhị thiếu gia?”
“Ta đáp ứng ca rồi, bảo vệ cho Bắc Bình!” thanh âm Chu Cao Hú thực bình tĩnh nói, phất phất đao trong tay , khóe miệng tươi cười, kiêu ngạo, lại lộ ra bi thương nói không nên lời “Ta muốn làm cho ca biết, không thể nhìn thấy ta bảo vệ cho Bắc Bình là cỡ nào tiếc nuối!”
Đạo Diễn kinh ngạc nhìn Chu Cao Hú lại huy đao trong tay , bổ về phía Nam quân không ngừng trồi lên tường thành , trong óc hiện lên một thiếu niên luôn ôn hòa cười, cung kính chắp tay đối với mình cười tủm tỉm , gọi “Lão sư……”
Đi lên Quốc Khánh Thọ tự , thở phì phò, lại cười ha ha , cho tay vào trong túi giấy “Lão sư, ta mang đến cho ngươi thứ tốt nhất nè , là ngươi thích nhất ! Bánh bao chay ở phốNamnga !”
Đứng ở trước mặt mình, chắp hai tay sau lưng, thao thao bất tuyệt về thư thi ……
Dựa vào trước bàn , rất nghiêm túc ngồi viết chữ mẫu ……
……
Đạo Diễn đột nhiên thân mình run run lên, bàn tay to chậm rãi che mặt lại, thế tử…… nhắm chặt hai mắt, nhịn không được rơi một giọt một giọt nước mắt……
Thiên đạo cho tới bây giờ đều như thế, từ xưa sinh ly tử biệt, ai có thể nghịch thiên?
Nhưng mà , giờ phút này, trong lòng Đạo Diễn đau đớn khó có thể nói nên lời!
Nhịn không được đứng dậy , lại chạm đến phật châu trên cổ tay .
Trong đầu hiện lên ba ngày trước , khi mở ra túi gấm, nhìn thấy thư , trong thư là nói cho mình .
“Đại sư…… Thay ta, bảo vệ cho Bắc Bình……”
Mạnh mẽ rút ra một cây đào từ trên người binh sĩ đã chết , Đạo Diễn hét lớn một tiếng , nhằm phíaNamquân!
Mà đúng lúc này, đột nhiên tiếng sát nổi lên bốn phía!
Tâm tư Đạo Diễn rung lên, nhãn tình sáng lên, theo tiếng sát nhìn lại, chỉ thấy phía ngoài đất trống đã xuất hiện một chi binh mã khác , đang như thủy triều tiến lên !
“Là viện quân!!” Không biết ai hô một câu.
“Là Vương gia! Vương gia đã trở lại!……”
“Vương gia đã trở lại! Vương gia đã trở lại!”
“Ngươi, nói , thêm , lần , nữa !”
Nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên giường , mắt nhắm lại, lẳng lặng nằm, Chu Lệ gằn từng chữ nói .
“Cái gì…… Gọi là thế tử quy thiên ?” Chu Lệ chậm rãi đến gần, ngón tay chậm rãi chạm đến hai má đã muốn lạnh như băng không có gì độ ấm , đôi mắt ôn nhu, thấp giọng hỏi “Thế tử…… Không phải chỉ là đang ngủ sao?”
Chu Lệ vừa dứt lời, người trong phòng đều biến sắc.
Ngô thái y quỳ rạp trên đất , đầu tiên là thân mình run lên, lập tức cúi đầu càng thấp.
Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại một thân đẫm máu, vết thương trên người đều đang chảy máu , lúc này cũng biến sắc, đều có chút thống khổ, muốn tiến lên lại bị Đạo Diễn giữ chặt.
Mà Chu Lệ , lẳng lặng nhìn thiếu niên trên giường .
Chậm rãi , ôn nhu , nở nụ cười.
Nhẹ nhàng đem môi chạm vào đôi môi đã lạnh băng không còn huyết sắc , sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, không nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người trong phòng, thấp giọng lẩm bẩm nói “Sí nhi …… Cha đã trở lại, cha đã trở lại. Cha sẽ không bỏ lại ngươi một người …… Ngoan, đừng cùng cha cáu kỉnh ……”
Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại ngơ ngác kinh ngạc nhìn Chu Lệ một bên mềm nhẹ hống , một bên hôn nhẹ nhàng .
Mà Đạo Diễn…… Chỉ là yên lặng nhắm hai mắt lại.
Ngô thái y trầm mặc quỳ sát .
Trương Phụ giật mình một hồi, cũng yên lặng cúi thấp đầu xuống.
Chu Vương đứng ở bên cửa phòng , cúi đầu.
Hồi lâu, im lặng trong phòng làm cho người ta có chút sợ hãi.
Chu Vương chậm rãi hướng Chu Lệ đi đến, đi đến bên giường, thanh âm Chu Vương nhẹ nhàng nói “Tứ ca, tiểu Cao Sí sợ là mệt mỏi đi, không bằng, ngươi để cho hắn ngủ một hồi là được?”
Chu Lệ không nói. Chỉ là lẳng lặng , ôn nhu nhìn thiếu niên trên giường.
Chu Vương trầm mặc .
Sau một lúc lâu, Chu Vương có chút gian nan mở miệng “Tứ ca, ngươi…… Như vậy…… Tiểu Cao Sí sẽ không vui ……”
Chu Lệ vẫn như cũ không nói.
Ngay khi Chu Vương trầm mặc một lúc lâu, muốn lại mở miệng khuyên , lại phát hiện chính mình khó có thể nói tiếp được gì .
Chu Lệ cúi đầu nở nụ cười.
Tiếng cười lộ ra hoang lương .
“Ta nghĩ đến…… Ta có thể bảo hộ hắn…… Ta nghĩ đến…… Ta đã có được hắn, hắn là của ta, cả đời này hắn không ly khai ta, hắn là con của ta, hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể đợi ở bên người ta…… Chỉ cần, chỉ cần ta có được thiên hạ này ! Trong thiên hạ, còn ai có thể từ bên người ta cướp hắn đi ?!”
Vỗ trán , cúi đầu cười, tiếng cười hoang lương lại đầy trào phúng .
“Ta lại…… Đã quên lão thiên gia! Chỉ có hai-ba mươi năm, ta nghĩ rằng ta chỉ ở bên hắn được hai – ba mươi năm a, hắn là con ta, ta lớn hơn hắn nhiều như thế …… Ông trời! Vì cái gì…… Không cho ta có được hắn?! Chỉ bởi vì hắn là con tasao?!”
……
Tiếng cười chậm rãi ngừng lại……
Chỉ còn lại có thì thào “Hắn…… Từng nói phong vũ tương tùy…… Ta chỉ cho là lời của thiếu niên ngây ngô …… Nhưng không nghĩ đến , hắn làm nhiều như vậy…… Rõ ràng biết ta cố ý lưu lại Trương Dung Nguyệt , rõ ràng biết Trương Dung Nguyệt nguy hiểm…… Vẫn ra vẻ không biết, phối hợp dẫn cẩm y dạ hành…… Biết bên người mình nguy hiểm, còn muốn phái phi ngư đi , lấy tình báo của Thịnh Dung Thiết Huyễn cho ta ……”
Lại cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười mang theo tuyệt vọng.
“Nhưng ta…… Chỉ cần hắn hảo hảo đứng ở bên người ta a……”