Nam tử thản nhiên liếc Âm Nhã Diệc một cái, tự nhiên ngồi xuống, ngón tay gõ gõ bàn trà “Như thế nào? Ta không thể tới sao? Tiểu Tang trà.” Hắn ngay cả ánh mắt cũng không nâng.
Long Ngọc tựa vào cửa phòng bếp nhìn ra bên ngoài, nam tử thấy cậu thật lâu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía cậu: “Mấy năm nay, càng ngày càng không quy củ gì cả.”
“Muốn uống trà thì tự mình pha, cũng không phải không biết.” Âm Nhã Diệc cũng liếc nam nhân một cái “Làm sao đến bây giờ mà ông vẫn còn nhận không rõ người. Tiểu Tang đi vắng, kia là vợ của tôi.”
“Cũng không quan trọng, nhớ làm gì.” Trong tay nam nhân trống rỗng xuất hiện một ly trà, chầm chậm uống “Ngươi thành thân lúc nào, ta làm sao lại không biết?”
“Trừ bỏ mẹ tôi, ông còn biết cái gì.” Lời nói của Âm Nhã Diệc không có phẫn nộ, chỉ có chút bất đắc dĩ.
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn Vi Tích sao?” âm thanh nam nhân bình thản rồi lại giống như có thêm thứ gì.
“Như vậy, ông không cùng mẹ tôi, lại tới đây tìm tôi làm gì?” Âm Nhã Diệc cũng hai tay vòng ngực xem nam nhân.
“Nàng bỏ nhà đi.” Nam nhân thở dài.
“Ông lại làm gì đó sao?” Giống như là đã quen với việc mẹ mình bỏ nhà ra đi, Âm Nhã Diệc rất là bình tĩnh.
“Ta cái gì cũng không nói.” Nam nhân lườm hắn một cái.
“Không tin.” Gọn gàng linh hoạt đến nỗi làm đầu đối phương nổi gân xanh.
Long Ngọc nhìn bọn hắn ngươi một lời ta một câu, nói đến không quan tâm gì cả có chút kích động.
“Nhã Diệc, vị này là ai?” Thanh âm bình tĩnh lộ ra vài phần âm hàn.
Âm Nhã Diệc cảm thấy run lên, thanh âm của vợ yêu sao lại không đúng lắm. Chẳng lẽ có chuyện gì!
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp giải thích, một người hung hăng mà vào.
“Âm Khê Uẩn! Ngươi đã làm gì chị của ta!”
Hồi Mâu vừa đến mặt của Long Ngọc liền trầm xuống, mắt dao găm nhằm nhẳng Âm Nhã Diệc, Long Ngọc với Hồi Mâu không hợp nhau, nhìn bằng mắt là có thể thấy được.
Âm Khê Uẩn nghe cậu em vợ rống, chỉ nhăn mặt, cái gì cũng không nói.
“Cậu công (em trai của bà ngoại) tới cũng nhanh thật.” Âm Tư Thần ôm vợ yêu vào cửa, chỉ nói một câu như vậy liền hứng chịu một ánh mắt sắc bén của phụ thân, ôm chặt lão bà lui cổ, tự động đứng bên tường.
“Di? Đây chính là cậu công nha!” Con ngươi của Phồn Dạ quay tích một vòng, vỗ tay tỉnh ngộ “Thật là giống phụ thân, nếu không nói, con còn tưởng là ông nội đâu, cha, thật sự không phải sao? Nếu không phụ thân sao lại….” Ý của tiểu nha đầu là, cậu công này không phải cùng bà ngoại kia của con có một chân đi. Âm Nhã Diệc cũng đau đầu, nói cái gì nha!
“Ta làm sao biết.” Long Ngọc lãnh đạm nói, mang tư thế của gia chủ “Mặc kệ là các người tìm lão bà hay là tìm lão tỷ, người không có ở đây, tự động đi cho.” Cậu không thích những gia hỏa không mời mà đến, vô luận thân phận của người đó có cao đến mức nào đi chăng nữa.
“Tiểu Trân, cháu chính là tiểu bối lại có thể nói chuyện với trưởng bối như thế sao?” Hồi Mâu lại bị cậu liếc một cái, Tiểu Trân này càng ngày càng hung hăng càn quấy! Ngay cả hớp trà cũng không cho liền đuổi người!
“Có trưởng bối như ngươi sao? Cứ xông vào như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao?” Long Ngọc đưa tay ôm cục thịt trong lòng Âm Tư Thần ôm vào ngực, ôm giống như ôm em bé. Âm Tư Thần muốn ôm lại thì lại bị phụ thân trừng, không dám động. Phụ thân nha! Ngài sao lại thê nô như vậy! Trả lão bà của con đây!
“Tiểu Trân cháu đang nói cái gì vậy!” Hồi Mâu lại nghe ra hàm ý khác.
“Tiếng người.” Long Ngọc quả nhiền không để cho hắn một chút mặt mũi nào, thuận tiện cầm cái móng heo nhét vào trong miệng của cục thịt nhỏ đang vặn vẹo trong lòng, vật nhỏ liền ngoan ngoãn. Âm Tư Thần muốn khóc, không lương tâm! Gia hỏa cần thức ăn không cần chồng!
“A! Con nhớ rồi! Cậu công trước khi không phải là rất thân với phụ thân sao!” Một câu của Phồn Dạ làm cho Âm Khê Uẩn lạnh lùng nhìn, ý tứ chính là nhi tử của ta mà ngươi cũng dám có chủ ý?
Hồi Mâu trừng Phồn Dạ một cái, tiểu nha đầu này lại chạy lại núp sau lưng Long Ngọc, ý tứ chính là, cháu không sai.
Cho nên nói, Phồn Dạ rất là kéo thù hận nha.
“Nợ Phượng Giác thì mau mau trả cho người ta, đừng có khất mãi như thế.” Long Ngọc ôm Đoàn nhi kéo tay nữ nhi vào phòng bếp, đá Âm Tư Thần đang có ý định đi vào ra, lại đưa cho Đoàn nhi một cái móng heo, tiểu tử kia ngoan ngoãn gặm tiếp, toàn tâm toàn ý đem tên gia hỏa đang bám bên ngoài cửa vứt lên chín tầng mây.
Em là tên không lương tâm! Anh còn không quan trọng bằng một cái móng heo sao!
Hồi Mâu sửng sốt ba giây đồng hồ mới kịp phản ứng, Long Ngọc là đang nói hắn “Cháu đối tốt với hắn lắm.” Hắn cười nói, kéo thù hận cho Long Ngọc.
Long Ngọc đem nấm đổ vào trong canh gà, cũng không quay đầu lại “Bời vì chúng tôi rất giống, theo nghĩa nào đó chúng tôi là ‘Đồng loại’” Cũng từng cô đơn tuyệt vọng.
Hồi Mâu bị lời của cậu làm cho nghẹn họng, nửa ngày mới hộc ra ba chữ “Cậu đói bụng.”
“Dưới lầu có tiệm cơm.” Long Ngọc không cho hắn mặt mũi.
“Tiểu, Trân!” Hồi Mâu cắn răng, mấy năm nay Tiểu Trân thật sự càng ngày càng quá mức! Trước kia hắn đến còn cho hắn hớp trà, đưa chén cơm, hiện tại trực tiếp đuổi người.
“Thuận tay mang anh rể của cậu đi đi.” Long Ngọc hất cằm “Thiếu chủ ta đây không lưu người lạ.”
“Đó là cha chồng của cháu! Không phải là người lạ!” Mấy năm nay tính khí của Hồi Mâu cũng tăng trưởng, trực tiếp hét lên với cậu.
“Ai nói?’ Cậu nhếch mi một cái, mọi người mới phát hiện bây giờ vẫn còn chưa chính thức giới thiệu, cậu không nhận ra cũng đúng.
“Ây…thân ái, đây là cha của anh…” Âm Nhã Diệc mở miệng nói.
“Anh chưa từng nói đến.” Long Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, nếu như không phải người này hôm nay tới cửa, cậu còn tưởng rằng cha mẹ của Âm Nhã Diệc đã mất sớm đâu.
Âm Nhã Diệc rụt cổ, hai người kia đã lâu không về nha, hắn đều suýt nữa quên mất họ, không trách hắn không đề cập đến nha!
Hồi Mâu đột nhiên hiểu rõ ra, đâm đâm Âm Khê Uẩn “Con dâu nhà anh đang muốn đòi tiền lì xì đâu! Nhanh phát lì xì!”
“Con dâu nào?’ Hắn hơi nhướng mày, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra “Ta không thừa nhận.” Hắn vừa nói Hồi Mâu lại đỡ trán, mặt Âm Nhã Diệc đen sì, trên môi Long Ngọc câu ra một nụ cười nhạt.
Quả nhiên…
Minh vương trước bị con bất hiếu của mình ném ra ngoài, Âm Nhã Diệc truyền âm cho Sơ Lâu Nguyệt, nói Hồi Hâu lại ở bên ngoài loạn ‘quyến rũ’ người, Hồi Mâu bị vác đi.
“Xú Nhã Diệc! Ngươi cái tên không lương tâm! Ta tốn công thương ngươi rồi!” Dư âm câu nói phẫn nộ của Hồi Mâu còn vang vọng trong nhà, thế nhưng, người đã không ở.
Âm Khê Uẩn đứng ở ngoài cửa một phút, lại đẩy cửa đi vào “Ngươi thật sự không biết…” Nói được nửa câu, ngây người nhìn trong phòng.
Trên bàn ăn đã dọn xong thức ăn, cũng không phải món tin xảo gì, thế nhưng hương khí trong phòng bay ra kể ra vị ngon lành của nó, sáu chiếc bát đũa dĩ nhiên dọn xong.
“Ăn cơm trước đi.” Long Ngọc bưng canh lên mở miệng, giương mắt nhìn hắn, lại vỗ Âm Nhã Diệc một chút, chỉ về phía hắn, đem mình kéo lại đây, ấn vào ghế ngồi, cho một bát cơm trắng liền mặc kệ hắn.bg-ssp-{height:px}
Cá kho, miến xào, lạp xưởng xào, rau xanh, cà rốt khoai tây thái sợi, hải sản ủ đậu, móng heo kho, thịt hầm, canh thịt gà, một bàn món ăn, những món ăn nhà rất phổ thông.
“Đoàn nhi, há mồm! Đừng có chỉ gặm móng heo! Không có người tranh với con!” Long Ngọc gắp khoai tây cà rốt thái sợi đưa đến bên cái mép đầy mỡ do ăn móng heo của Đoàn, tiểu tử không tình nguyện há mồm, nhanh chóng nuốt vào, sau đó tiếp tục gặm móng heo.
“Anh, anh bỏ đói chị dâu em hay sao thế? Tại sao mỗi lần thấy đều là bọ dạng tám trăm năm không được ăn cơm thế kia?” Phồn Dạ ôm bát canh gà uống ngon lành.
“Tiểu Dạ ăn thịt, chỉ ăn canh con no được sao?” Long Ngọc gắp một miếng thịt cho nàng.
“Nàng vẫn như vậy, em không phải không biết.” Âm Tư Thần liếc em gái của mình một chút, toàn tâm toàn ý gắp thịt cho vợ yêu của mình, đũa lại bị Long Ngọc hất ra “Cha.”
“Con không sợ vợ no sao!” Long Ngọc lườm hắn một cái, ăn miếng thịt mà Âm Nhã Diệc đưa đến bên mép, sau đó lại quở trách nữ nhi, Âm Nhã Diệc lại tiếp tục cho cậu một miếng cá, cá nhà nuôi.
“Điệp điệp, thũng nhỏ háo bảy! ( cha, làm ăn ngon!)” Đoàn miệng đầy đồ ăn nói, biểu đạt sự yêu thích của mình với món ăn cha làm.
“Cha, lần trước ở trong yến hội của quân bộ, con thấy rất nhiều món ăn dễ nhìn, thế nhưng bà cố lại nói không thể ăn, tại sao vậy?” Tiểu nha đầu uống xong canh lại ra tay với hải sản ủ đậu, giống hệt cha nàng, kiêng ăn.
“Được gọi là xem đồ ăn, không phải là để ăn, mà là dùng để xem, nhớ kỹ ở trong yến hội, nhìn qua càng đẹp, càng không thể ăn, mùi vị rất kém.” Long Ngọc uống ngụm canh nói.
“Dạ! Vậy món ăn mà anh làm nhất định không phải là xem món ăn! Anh ý làm căn bản không có cách nào xem cả!” Nàng không lưu tình đả kích anh trai của mình.
“Dù sao cũng tốt hơn em làm.” Âm Tư Thần phản kích.
“Hừ! Không làm thì sao! Chí ít sẽ không làm thành ‘cực hình’ như thế.” Nàng khẽ kêu một tiếng, Âm Nhã Diệc đen mặt, hắn đã từng nấu một nồi cơm lại bị nữ nhi hỏi, phụ vương mới phát minh cực hình mới sao? Mất mặt quá độ ném đi rồi!
“Đó là vợ yêu của ta làm ngon! Có bản lĩnh các con tìm một người đi!” Âm Nhã Diệc liếc bọn họ một chút, sau đó tiếp tục gắp thức ăn cho vợ yêu, bộ dạng kia làm mắt của hai anh em quất thẳng tới, phụ thân ngài không biết ngại sao!
“Được rồi! Ăn cơm!” Long Ngọc đánh gãy hai anh em đấu võ mồm, cũng ra tay giải vây cho Âm Nhã Diệc.
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, cuối cùng trên bàn ngay cả một cọng rau cũng không lưu lại, Đoàn ăn đến nỗi bụng phồng lên, vừa uống trà tiêu cơm, vừa để cho Âm Tư Thần xoa bụng, Long Ngọc uống trà con gái pha cho cùng tiểu nha đầu nói chuyện, Âm Nhã Diệc ở trong nhà bếp rửa bát.
“Xem ra, con sống không tồi.” Âm Khê Uẩn tựa trên tường nhà bếp nhìn người đang cẩn thận rửa bát kia, con trai của hắn.
“Đương nhiên.” Hắn rửa xong bát, lấy khăn lau khô rồi cất kỹ “Ông đã nói, lão bà là dùng để đau, huống chi, lão bà tôi thương tôi.”
“Hắn là Tu la.” Không phải câu hỏi, là khằng định.
“Nếu không thì một trai một gái kia có bằng cách nào.” Hắn lườm một cái, giống như đối phương hỏi một vấn đề rất ngu.
“Tu la hay thay đổi.” Âm Khê Uẩn lạnh nhạt, chỉ là trần thuật sự thật không có ý nào khác.
“Linh tộc đa nghi.” Âm Nhã Diệc liếc hắn một cái, cũng chỉ là trần thuật sự thật.
Mẫu thân của hắn là linh tộc, có đa nghi hay không, chỉ có phụ thân của hắn biết, Long Ngọc là Tu la, hay thay đổi hay không, cũng chỉ có tự hắn biết, người khác không cần biết.
Thu thập xong chén đĩa, Âm Nhã Diệc lau khô tay, đứng đắn hỏi Âm Khê Uẩn “Lần này ông lại làm cái gì?”
Hắn bất mãn nhi tử dùng từ ‘lại’ này, nhưng cũng là sự thực, thở dài “Ta cái gì cũng không làm, Vi Tích nói nhớ ngươi.”
“Ừm.” Âm Nhã Diệc vạch trần “Có lẽ ông không cho mẹ đến, mẹ liền rời nhà trốn đi” hắn hiểu rất rõ cha mẹ của hắn, muốn làm cái gì là làm cái đấy “Lúc trước tôi kết hôn, có phải mẹ cũng muốn đến nhưng ông không cho đúng không?”
“…” Âm Khê Uẩn không lên tiếng. Bọn họ dự định đến, nhưng bơi vì làm chuyện đó, vì thế nên bỏ qua.
“Quên đi.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, truyền âm cho Tiểu Tang “Tang, tìm mẹ của ta, đúng, đúng, đúng, bà ý lại bỏ nhà đi, ân, tìm được thì đưa đến nhà ta đi, không sai, ông ý ở đây, ân, được, ta chờ.”
Vẻn vẹn nửa giờ sau, Tiểu Tang liền đem tiền Minh hậu đại nhân tới.
Nữ tử tao nhã tự nhiên ngồi xuống, Âm Khê Uẩn chưa kịp vồ tới liền sửng sốt, không biết làm sao, hắn cảm thấy lão bà nhà hắn cùng lão bà nhà con trai sao lại có khí tràng giống nhau đến vậy. Nhưng là! Hai người này giới tính không giống, sở thích không giống thì lại sao lại giống khí thế được chứ?
Hai người ‘vợ’ trong phòng đều mặc đồ trắng, nhưng biểu lộ ra lại không giống. Vi Tích là một thân áo dài mềm nhẹ thuần trắng, có vẻ tinh khiết thanh lịch, mà Long Ngọc lại là một thân tơ lụa màu trắng xanh, hoa văn đan xem, hoa lệ xa mỹ, làm cho cả người trở nên yêu mị dị thường. Cùng là bưng chén trà, chén trà trắng của Vi Tích bằng sứ gọn gàng nhanh chóng, chén trà bạch ngọc của Long Ngọc óng ánh long lanh. Nhưng là! Cái khí tràng ngạo kiều kia sao lại giống nhau như thế!
Đoàn nhu còn đang xoa bụng, vẫn còn đang suy nghĩ buổi tối ăn gì, nghiêng đầu nhìn Vi Tích, ân, xinh đẹp.
Tiểu Tang thở dài nhìn phòng, ba vị Minh hậu quá khứ, hiện tại, tương lai, hắn vốn cảm thấy Vi Tích liền đủ không khiến cho người ta bớt lo, Long Ngọc lại càng không khiến người ta bớt lo, còn Đoàn nhi vốn không tỉnh bao giờ! Lúc này hắn rất muốn từ chức đi đầu thai, hắn thà rằng làm người cũng không muốn phục vụ ba vị Minh hậu này!
Muốn nói tới ba vị, bất kể là tính cách, yêu thích, tính khí đều rất khác biệt rất xa, thế nhưng! Bọn họ đều có một đam mê giống nhau, đó chính là, bỏ, nhà, ra, đi!
Vi Tích bỏ nhà ra đi vì tẻ nhạt, Long Ngọc đó là bị các trưởng lão bức ra, thế nhưng Đoàn ngươi là muốn nháo thế nào? Vừa bỏ nhà đi liền đến chỗ Long Ngọc, làm cho Âm Nhã Diệc không ít lần trừng trị con ruột của mình (Đoàn: bị thịt cha làm quyến rũ.”
“Con dâu?” Ánh mắt của Vi Tích rơi vào trên người Đoàn, có chút kinh ngạc.
“Đó là cháu dâu của ngài.” Tiểu Tang kéo khóe miệng.
“Hô, ta vốn cảm thấy không phải mà.” Nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ không muốn nghĩ vì cái gì ngay cả cháu dâu liền có, ánh mắt chuyển qua người Phồn Dạ “Con dâu?”
“Đó là cháu gái của ngài.” Tiểu Tang tiếp tục kéo khóe miệng.
“Vậy con dâu của ta đâu!” Nàng vừa nói, Âm Nhã Diệc nhất thời liền rõ ràng, mẫu thân đại nhân nhà hắn không phải đến nhìn hắn! Rõ ràng là xem lão bà hắn!
“Vị kia.” Tiểu Tang cung kính chỉ về Long Ngọc, Vi Tích đánh giá qua lại từ trên xuống dưới.
“Tiểu Tang sao ngươi lại gạt ta! Không phải ngươi nói con dâu của ta là mĩ nhân đệ nhất Tu la giới sao! Hắn không chỉ là nam! Vẫn là nửa ngươi!” Vi Tích không khách sáo, làm cho Long Ngọc hơi đổi sắc.
Nửa người nửa Tu la, đối với nhân loại cậu là nửa Tu la, đối với Tu la cậu là nửa người, bên nào đều không chứa chấp.
“Con trai của bà là nửa Minh tộc nửa Linh tộc, không phải vẫn là số một Lục giới như thường hay sao?” Long Ngọc lạnh nhạt tựa ở trên ghế thái sư, “Em trai của bà cũng là nam nhân, không phải cũng được gọi là Linh giới đệ nhất mỹ nhân hay sao? Nam nhân thì làm sao? Nửa người nửa Tu la thì làm sao?” Những năm nay cậu bị Âm Nhã Diệc nuôi, không bao giờ chịu thiệt!
“Ơ! Tiểu tử miệng rất độc! Nhà kia, ta tốt hơn nên đến nhà hỏi ông thông gia bà thông gia dạy như thế nào.” Cằm Vi Tích khẽ hất.
“Mẹ ta năm đó là chiến thần của Tu la giới, chết nhiều năm rồi.” Long Ngọc nói thẳng “Lão già là Long Tĩnh, cũng chết sớm, từ trên xuống dưới nhà họ Long đều bị tôi giết gần hết rồi, bà muốn gặp hai người này đều không có, nếu dùng thân phận tiểu bối thì có thể bái kiến tổ mẫu của tôi, gia chủ gia tộc Johnson.”
“…” Vi Tích có chút không nói gì, lão phu nhân nhà Johnson, xem như ngang hàng với nàng, lúc này lại ngược lại, nhi tử cưới cháu nhà người ta, chính là nàng thấp hơn một lứa so với người ta!
Tiểu tử thúi!
Hết chương .