“Tật Phong Bạo,” từng đạo phong nhận mạnh mẽ phóng xuất.
“Địa lôi quyền,” một người đàn ông thân hình to lớn, lôi điện bao lấy nắm đấm của ông, cả hai người họ đều công kích về một mục tiêu.
Gào... Con độc giác thú trước mặt bọn họ gầm lên, cơ thể nó được gia trì qua, che chắn trước mặt con yêu thú nhỏ hơn, cứng rắn đỡ lấy công kích của bọn họ.
Rắc rắc rắc rắc. Phong bạo và lôi quyền cùng công kích vào một vị trí giữa tâm của nó, khiến cho lớp da cứng rắn ấy xuất hiện rạn nứt, nhưng trên mặt hai người bọn họ lại không có vẻ gì là đắc ý cả vì chuyện bọn họ e dè ở phía sau nữa.
Một nguồn lực truyền vào người con yêu thú to lớn, khiến cho vết nứt ấy dần khép lại.
“Chậc, thật là phiền phức mà.” Một người trong bọn họ tặc lưỡi. Hai người đã tìm thấy được lối ra duy nhất ở nơi đây, tuy nhiên trước cánh cổng đó có con yêu thú lớn này canh gác. Bọn họ đã đánh nhau với nó rất lâu rồi nhưng vẫn không có kết quả.
Con độc giác thú lớn có lớp da dày, vô cùng cứng rắn đến mức hai người họ hợp sức mới có thể làm nó bị thương được. Họ đánh bại nó nhưng lại gặp phải con nhỏ hơn lộ ra khỏi cánh cổng, với khả năng trị liệu của con thú nhỏ kia, làm lớp da dày của con lớn lẫn các vết thương liên tục khôi phục, khiến cho khả năng đánh bại nó gần như bằng không.
Bọn họ đã thương lượng với nhau, cùng nghĩ ra một kế...
“Chính là lúc này...” một người hét to lên. Từng đạo phong nhận đổi hướng, trực tiếp công kích vào người con nhỏ bé trong cánh cổng kia.
Éc éc... Phong nhận bắn vào người khiến con thú nhỏ kêu đau đớn, quá trình trị liệu ấy cũng vì vậy mà dừng lại.
Gào... Con yêu thú lớn gầm lên đầy phẫn nộ, nó bỏ qua vết thương trên người mình mà xông tới chỗ tiểu yêu.
Rầm, không hiểu được sức mạnh to lớn từ đâu mà nó có thể hất văng hai người văng ra xa, tiếng xương va chạm với nền đá răng rắc phát ra cho thấy lực đạo từ cú húc đó vô cùng khủng khiếp.
“Hự, khốn khiếp.” Vì quá bất ngờ nên tứ chi của họ hơi tê liệt, vẫn chưa lấy lại cảm giác. Hai người đã chinh chiến qua vô số trận, đã rất lâu rồi họ mới bị thương nặng đến vậy kể từ khi bước vào thế giới này.
“Hữu Đa, không sao chứ?” Người đàn ông đầy xẹo trên người từ từ nâng người ngồi dậy, qua sang hỏi kẻ nằm bên cạnh.
“Vẫn ổn,” hắn thở ra một hơi, lưng từ từ rời khỏi mặt đất. Bọn họ vẫn không quên tình hình mục tiêu. Con yêu độc giác đứng trước con yêu nhỏ kia, chỉ một lúc sau các vết thương do phong nhận gây ra đã hoàn toàn liền lại.
“Chết tiệt, khó khăn lắm mới có thể tìm ra khẽ hở mà,” người đàn ông mặt xẹo tức giận chửi rủa. Đột nhiên hai người cảm thấy lạnh xương sống, vì trước mặt họ...
Huyết vụ tỏa ra nghi ngút từ hai con yêu thú, từ trong hư không hiện ra thân ảnh khổng lồ, yêu linh đó giang ra bộ vuốt sắc nhọn, cặp răng nanh lộ ra đầy khát máu như muốn nuốt chửng bọn họ, ngồi bên trên vai nó là một mộc nhân.
“Không thể nào, nguyên hồn.” Khuôn mặt cả hai lạnh đi, ánh mắt lộ rõ sự tập trung cảnh giác.
“Nó cũng có thể dùng được nguyên hồn sao.” Bọn họ kinh ngạc cùng thốt lên. Đánh với chúng lâu như vậy nhưng họ chỉ biết rằng chúng nó có trí tuệ cực cao và tu vi tương đồng với họ mà không ngờ rằng chúng cũng sử dụng được nguyên hồn.
Không nghĩ ngợi nhiều, người đày ông thân mình đầy xẹo bắt lấy cánh tay của tên kia kéo dậy, hai người không quản nhiều nữa mà cong chân chạy nhanh khỏi đó.
Lực lượng thiên địa như quy tụ lại quanh hai con độc giác thú, sau đó bùng nổ ra một vùng lớn, sóng xung lực phá huỷ tất cả những gì quanh đó.
Hai người bọn họ chạy thục mạng thì bỗng nhiên trực giác cảm thấy tử thần sắp đến gần, họ chỉ hơi liếc mắt về phía sau thôi thì bị chấn kinh với chiêu thức đó.
“Không kịp rồi. Ra cho ta, Thanh Dực,” người đàn ông tên Hữu Đa hét to.
“Hùm Xám.” người kia cũng triệu hồi nguyên hồn của mình.
Hai nguyên hồn của họ đồng loạt xuất hiện, thanh dực điểu và hùm xám, tuy nhiên kích thước lẫn mức độ lực lượng của chúng lại thua xa nguyên hồn to lớn kia.
Sóng xung lực sắp quét tới chỗ họ với tốc độ cực nhanh. Đứng trước nó mà hai người chẳng hề lùi bước, trái lại còn kiên cường hơn cả lúc nãy.
“Phá cho ta.” Bọn họ cùng nguyên hồn lần lượt tập trung lấy công kích của mình đối kháng với lực lượng kinh khủng kia. Nhưng dường như là không đủ, trước sức mạnh ấy công kích của họ chỉ như muối bỏ biển, chẳng mấy chốc họ sẽ bị nó nghiền nát.
“Lệ huynh.”
Hai người nhìn nhau gật đầu, đã chinh chiến qua bao nhiêu năm, chỉ một cái liếc mắt ấy cũng đủ hiểu ý tứ đối phương. Cả hai người họ cùng thu lại nguyên hồn, vào khoảng khắc sóng xung lực đã gần kề bọn họ liền thực hiện một loạt các thao tác, tập trung tạo ra hộ thuẫn, mượn lực va chạm đẩy cả thân thể bọn họ văng ra khỏi vùng rừng đó, thoát chết trong gang tấc.
Sau loạt công kích kinh thiên ấy, cả một vùng u tối đều bị san thành bình địa, các vệt nham thạch chảy ra khắp nơi, nguyên hồn biến mất, hai con yêu thú lại quay trở về vị trí nằm, như chưa từng có gì xảy ra.
Sột soạt...
“Phụt, ây dà, chỉ kém một chút nữa thôi là đi tong rồi.” Người đàn ông mang vết sẹo lớn trên mặt vươn vai, bẻ lại các khớp xương của mình, bộ râu nón bị cháy xém một bên, cả người bọn họ đầy các vết bỏng, sẹo...
“Đau thật,” Người mang đầy vết sẹo chém trên người phụ họa theo. Ánh mắt ông ta có hơi lưu chuyển, quay sang bảo: “Vừa rồi đệ có thấy không?”
“Có,” kẻ kia gật đầu đáp, dừng lại chút liền nói tiếp: “Đặc tính của nguyên hồn đó, là Nguy Cơ.”
Tên kia đanh mặt lại, thở ra một hơi: “Đây là lần đầu tiên giao chiến với một nguyên hồn Nguy Cơ có sức công phá mạnh đến thế này.” Ông ta nhìn vô định lên không trung, chán nản nói: “Như vậy thì sao chúng ta có thể qua đó được đây?” Nơi này tốc độ khôi phục ma lực vô cùng thấp, nhưng tiêu hao ma lực lại quá nhanh, nếu bọn họ không thể qua được bên kia cánh cổng, e rằng...
“Sẽ có cách thôi...” Người kia cũng có phần ủ rũ, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào tầm mắt ông, ông ta quát lớn: “Thôi chết, chúng đền rồi, chạy thôi...”
Ngay khi đàn sinh vật đó xuất hiện trên không trung, bọn họ liền không quản vết thương mình mà chạy thục mạng.
Quác quác quác...
Tiếng kêu khét ác liệt làm người nghe như có một luồng điện giựt qua người, tiếng vỗ cách xé gió lượn lờ trên không trung, những chiếc lông chim đen rơi vươn vào không khí tạo ra một huyễn cảnh giết chóc không hề tốt đẹp đánh vào tâm thần, như báo hiệu tử thần đã gõ cửa.
Ca lâu la, không, phải gọi là hắc sí điểu, là một loại chim từ thân đến đầu mang hình dáng con người, khác với kim sí điểu, chúng chỉ có một chân, bộ lông và đôi cánh trên người đều mang một màu đen nhạt gần như vô hình trong môi trường này.
Thứ khiến bọn họ kiên kỵ nhất là đặc tính nguyên hồn của nó, Thủ Hộ, khiến cho cơ thể nó rất cứng cáp cùng với tính cách săn lùng đuổi tuyệt giết chết con mồi, khi đi theo đàn thì đó chẳng khác nào là tử thần đang lượn lờ trên không trung cả. Vào lúc này bọn họ đã thương nặng, đối mặt với đám quái vật này chắc chắn cầm lấy cái chết nên chỉ có thể chạy trốn.
“Hộc hộc, kia, đằng kia có một cái hang. Nhanh...” Hai người bọn họ cùng phát hiện ra cái hang, liền tăng hết tốc lực, phi nhanh nhảy bật vào đó, đồng thời khóa hết khí tức lại tránh sự dò xét của chúng.
Đàn hắc sí điểu sà xuống mặt đất, tìm kiếm tất cả thứ gì có thể ăn được sau đợt nguyên hồn công kích kia. Tiếng reo éo ót tranh giành xác thức ăn vang khắp cả khu vực.
À hú ú ú ú... Tiếng lang tru đau đớn vang bởi sự tập kích của những con hắc điểu. Hai con lôi lang yêu một lớn một nhỏ đang bị chúng vây quần, luân phiên sâu xé vô cùng thảm khốc. Chúng liên tục phóng sét về phía lũ hắc điểu nhưng đều vô dụng, không tính tới khả năng phòng ngự của hắc điểu, chỉ riêng lớp lông vũ kị sét trên người thôi đã khắc chế hoàn toàn yêu thú lôi hệ rồi.
Chúng dồn dập tấn công, càng cận kề cái chết con đại lang càng điên cuồng phóng sét hơn. Dần dần cường độ phóng sét càng giảm đi, tiếng rên rỉ cũng nhỏ lại, càng nhiều con hắc điểu bay vào tranh giành xâu xé hai con lang yêu xấu số.
Lông vũ điểm lên đầy trời, che mù cả một khoảng không rộng lớn, chúng tranh chấp con mồi đến nỗi đánh nhau sức đầu mẻ trán...
Đột nhiên có một con ngước đầu nhìn chằm về cửa hang, khiến cho bọn họ phải thu lại cái nhìn, nín cả hơi thở lại. Hai người núp trong hang không dám thở mạnh, bình tĩnh mở to mắt mà quan sát nó...
Ánh mắt yêu dị đảo qua một hồi thì quay đi gia nhập cuộc tranh giành thức ăn kia. Lúc này bọn họ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng tinh thần thì vẫn rất cảnh giác.
Vài giờ liền trôi qua, cuối cùng thì chúng nó cũng bay đi hết. Người đàn ông mặt sẹo đã ngả lưng thoải mái nằm xuống ngủ trên tảng đá từ bao giờ rồi, còn gã đầy vết chém trên người kia thì cứ phải ngước nhìn lên không trung tối đen với ánh mắt như lo lắng, như hoài niệm.
Gã giơ tay lên trời, như muốn nắm lấy cái gì đó, miệng thều thào: “Con có đang sống tốt không, Minh Hoa?” Câu hỏi xót xa thốt ra mà có lẽ mãi mãi không có phản hồi, chìm vào gió lạnh ban đêm.