“Luân Trầm.”
Cái tên vang vọng trong không trung, làm cho bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, vùng đất âm u càng trở nên âm u, oán khi xung quanh nổi lên rần trời, làm đàn hắc điểu lẫn hai người quan sát bên ngoài phải lạnh cả sống lưng, có thứ gì đó đang đến đây.
Theo ý niệm của Minh Hoa, sát khí quanh người cô nổi lên mạnh mẽ, hóa thành những luồng huyết vụ thoắt ẩn thoắt hiện, cả hai luồng khí tức của Minh Hoa và đàn hắc điểu cứ như đang so cao thấp cùng nhau, thậm chí sát khí của cô đang từ từ lấn át bọn chúng.
Quéc éc éc... Đột nhiên bọn chúng cảm thấy linh hồn mình đang bị đe dọa ngay cả khi đã mở thế trận nguyên hồn đông đảo như thế.
Trên thanh hắc kiếm xuất hiện thiên tự “Thuận”. Từ trong hư không vô tận, một đôi mắt đỏ tươi nhìn xuống chúng sinh, huyết vụ hóa hình thành cơ thể. Không phải là yêu thú mà là một cô gái với chiếc vương miện kiêu kỳ, toàn thân man huyết sắc. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua làm cho một vài hắc điểu dâng lên sợ hãi, dưới uy áp đó một vài con đã bị cắt đứt khỏi sự hiệu triệu của hắc điểu vương vội vàng bay đi mất, tẩu thoát vào màn đêm.
Ngay khi Luân Trầm xuất hiện cũng đã khiến cho linh hồn bọn họ bị chấn kinh. Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến người mang sát khí siêu việt, thứ sát khí này đã quá đủ để nghiền ép một nửa đạo quân ma tộc của họ rồi. Hơn nữa dường như có một ma lực thôi thúc bọn họ phải khuất phục trước thân ảnh khổng lồ ấy.
“Ta thấy thật khó chịu. Cảm giác như máu trong cơ thể đang sục sôi...” Người đàn ông mang đầy vết chém trên lưng năm đó ở ma tộc tung hoành một cõi, dù gặp ma đế cũng chưa từng sinh ra cảm giác bất lực này.
“Lệ huynh, đầu ta hơi choáng quá...” dưới ảnh hưởng của sát khí vô tận ấy đừng nói là hai linh hồn như bọn họ, đến cả cơ thể trần thế cũng chưa chắc chịu đựng được.
“Đi, ở đây thêm nữa linh hồn chúng ta sẽ không thể duy trì thêm được nữa.” Hai người bọn họ đi dựa vào nhau bước ra khỏi hang, tìm một chỗ xa hơn gần đó mà ẩn núp.
Không chỉ có bọn họ là kinh ngạc, đến cả Minh Hoa cũng không ngờ uy thế của nó lại lớn đến vậy, tuy đứng gần đó nhưng dường như cô lại chẳng hề bị chấn nhiếp, khuất phục.
“Thật tuyệt, ta thường nghe phụ thân kể rằng trong mỗi vũ khí sẽ luôn tồn tại một linh hồn, đồng sinh đồng tử. Linh hồn tan biến vũ khí mục nát, vũ khí bị huỷ diệt linh hồn cũng tiêu vong. Ngươi là anh linh của thanh kiếm này sao?” Minh Hoa không để ý đến thế trận của hắc điểu mà cứ nhìn chằm lên thân ảnh ngạo nghễ kia.
“Có điều, Luân Trầm... Dường như rất quen thuộc, tại sao ta lại có cảm giác như đã gặp cái tên này ở đâu rồi nhỉ?” Ngẫm nghĩ mãi mà Minh Hoa cũng không thể giải đáp sự quen thuộc đối với cái tên này.
Quéc éc éc éc...
Quéc éc éc éc...
Quéc éc éc éc...
Tiếng kêu in ỏi của đàn hắc điểu kéo cô về lại trận chiến. Dưới ảnh hưởng của Nguy Cơ nguyên hồn, Thủ Hộ nguyên hồn của đám hắc điểu bắt đầu bành trướng ra, hòng áp chế hoàn toàn Minh Hoa.
Khai mở tinh thần nhãn, Minh Hoa có thể thấy rõ những xiềng xích vô hình xung quanh hắc kiếm, mỗi một xích là một màu riêng biệt. Nhưng lúc này không phải lúc để ý tới điều đó, cô nắm chắc hắc kiếm trong tay mình, không hề lùi bước, sẵn sàng đường đầu cùng chúng.
“Luân Trầm – Linh Đồ.”
Thanh hắc kiếm được giơ cao, dưới kim quang do thiên tự “Thuận” phát ra, anh linh Luân Trầm ngạo nghễ dang đôi bàn tay sắc nhọn của mình về phía đàn hắc điểu. Cả hai nguồn lực đối kháng, nguyên hồn Thủ Hộ và Nguy Cơ của chúng đang phát huy càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng không phải theo ý chúng.
Dường như lực lượng nguyên hồn đang bị bàn tay sát thần thôn phệ, cuối cùng chúng hoàn toàn tan vỡ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, dường như linh hồn chúng đang bị cuốn vào trong đó.
Bản năng dã thú của chúng trỗi dậy, cảm thấy tử vong đang uy hiếp mình, cảm thấy sinh mệnh đang cạn dần, chúng bắt đầu tách nhau ra. Hắc điểu vương vỗ cách hòng thoát đi trước, cả đàn cố vẫy đôi cánh bay theo nhưng sức lực bọn chúng là không thể.
Linh hồn từng con từng con một thoát lìa thân xác, thây chúng rớt xuống như rạ với đôi mắt trừng mở to. Con đầu đàn vẫn ngoan cường vùng vẫy, linh hồn nó càng yếu đi nó càng ra sức hơn nữa. Những giọt máu rơi ra từ hai đôi cánh vùng vẫy trong tuyệt vọng, máu lan xuống toàn thân. Bất chợt "ngự" của nó bật lên, tranh thủ cho nó vài giây bay cao hơn nữa. Nhưng...
"Ngự" ngay sau đó bị phá huỷ hoàn toàn, đánh vào cơ thể đã sắp tàn một đòn chí mạng. Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề vượt sức chịu đựng, nó đã tới giới hạn rồi, sinh vật nhỏ bé như nó không hề có chút kháng cự nào trước anh linh hùng mạnh kia. Cảnh vật đã mờ đi trong mắt nó, từ từ chìm vào bóng tối. Hai đôi cánh bỗng thả lỏng ra, sinh mệnh tàn. Giây phút cuối cùng của sinh mệnh nó chỉ ước mình không nên chọc phải Minh Hoa.
Hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, thân ảnh khổng lồ tan biến vào hư không. Không hiểu sao cơ thể Minh Hoa bỗng nặng nề, cô ngồi phịch xuống giữa đám xác, thở hồng hộc. Một sợi xích thứ hai vô hình trên thanh kiếm vỡ ra, Minh Hoa có thể cảm thấy thứ gì đó trong cô đã thay đổi cùng với nó nhưng cô lại không thể lí giải nổi.
“Lệ huynh, huynh đoán xem đặc tính nguyên hồn đó là gì, ta đoán là Đấu Tranh, không có đặc tính nào có sức áp đảo mãnh liệt đến như vậy.” Trong lòng Hữu Đa đổ mồ hôi lạnh, quả thật nơi đây quá khác so với ma giới của bọn họ. Lũ yêu thú ở đây đã hơn xa hai cường giả như họ rồi, huống hồ gì là cô gái kỳ lạ kia nữa.
“Không, theo ta quan sát đó không phải nguyên hồn, là anh linh của thanh tà kiếm kia.” U Lệ phản bác ngay.
Đồng thời ông cũng rất hoài nghi nhận định của mình, làm gì có anh linh nào lại cho ông có cảm giác như đó là một sinh mệnh thật sự chứ. Trừ khi... thanh hắc kiếm đó là thần khí. Rốt cuộc cô nương ấy là ai trong ma giới chứ, từ lúc có nhận thức hắn vẫn chưa từng biết tới. Tu vi thấp hơn bọn họ như lực chiến biểu lộ ra ấy đã hoàn toàn ở trên những ma tướng một thời như họ rồi.
“Anh linh sao... Phải rồi, nó không hề phát ra quang sắc của nguyên hồn. Nhưng... làm gì có anh linh nhân dạng bao giờ?” Hữu Đa hỏi.
Câu hỏi của Hữu Đa lão đệ làm cho U Lệ sực tỉnh, lẩm bẩm: “Phải rồi, làm gì có anh linh pháp bảo mang nhân dạng chứ. Như vậy rốt cuộc đó là thứ gì?” U Lệ lâm vào trầm tư.
Hữu Đa chợt quay đầu lại nhìn thì không nhịn được buột miệng: “Người đó tới kìa.”
Hai người núp sau tảng đá, cố găng thu liễm hết khí tức cùng nhiệt độ của bản thân. Lúc Minh Hoa đi ngang qua sau lưng họ như có một luồng sương lạnh cóng, run nhẹ.
Kỳ lạ là cô ấy không có cơ thể vạm vỡ như họ lờ mờ thấy đằng xa, mà giống như một thân nhi nữ xuân sắc cùng bộ lam y nhiễm đỏ máu, ống tay áo rách nát hết cả, lộ ra những vết thương khá nghiêm trọng. Mái tóc cô che đi bên mặt nên hai người họ không nhìn thấy được khuôn mặt Minh Hoa.
Không hiểu sao chỉ nhìn thoáng qua đó thôi mà U Lệ cảm thấy cô gái này vô cùng quen thuộc, thân thiết đến mức không thể lí giải nổi.
“Là Minh Hoa sao?” Ông tự hỏi trong lòng nhưng ngay lập tức lắc đầu phủ nhận, ông rất hiểu khả năng của Minh Hoa, không thể nào bì được với vị cường giả trước mắt này. Bên cạnh đó ông càng mong con bé không phải đến một nơi như thế này.
“Hướng đi đó... là chỗ hai con yêu thú kia.” Hai người có chút suy đoán có thể là Minh Hoa vì đợt công kích kia mà bị hấp dẫn tới đây.
Minh Hoa đặt chân vào khu vực cách đó hơn một trượng, đã bước vào khu vực của chúng. Con yêu lớn mở to mắt ra trước rồi đến con yêu nhỏ, ánh mắt đen tà nhìn chằm Minh Hoa.
“Gào...” Tiếng gầm thét của con yêu lớn vang to, nó có cảm giác như thể linh hồn mình bị uy hiếp, Minh Hoa như một tử thần chực chờ trước mặt, cảm giác trỗi dậy mãnh liệt chưa từng có trước đó.
Huyết vụ tỏa ra nghi ngút từ hai con yêu thú, từ trong hư không một thân ảnh mờ nhạt đang dần hiện ra khiến Minh Hoa phải cảnh giác, cô biết thứ đó, giống như lũ hắc điểu kia triệu hoán ra.
“Phải tốc chiến thôi,” Minh Hoa lùi chân ra sau, mắt nhắm lại tập trung thực hiện bí kỹ bức tốc Thiên Di.
Dưới tất cả ánh nhìn, thân ảnh của Minh Hoa như biến mất trong không gian. Lúc nguyên hồn đã sắp hình thành thì chợt nhiên ánh mắt nó va phải mắt của Minh Hoa, ở một khoản cách cực gần.
Ngay lúc đó thứ nó nhìn thấy chỉ là một vệt sáng mờ lướt qua, ánh mắt tối sầm lại, tuyệt khí mà chết. Nguyên hồn chưa kịp ngưng tụ thành hình thì chủ nhân của nó đã mất mạng, nguyên hồn cũng tan biến.
“Một kích miểu sát sao. Cấp bậc này thật quá kinh khủng.” Hữu Đa thốt ra kinh hãi, thậm chí họ còn không kịp thấy rõ hư ảnh. Hai bọn họ đã rất chật vật khi giao chiến với nó, thế mà cô gái trước mắt này chỉ dùng một kiếm đã dễ dàng lấy mạng nó.
Nhìn bên ngoài hai người họ tưỡng tượng rằng sức mạnh lẫn tốc độ của Minh Hoa siêu việt yêu thú kia, nhưng không hề biết rằng cô không chỉ lợi dụng tốc độ cực cao mà còn thấy rõ điểm chí tử xoáy đen của nó mới có thể một kích giết chết.
Gréc éc éc...
Gréc éc éc...
Con yêu nhỏ kêu lên in ỏi lên, nó phẫn nộ nhìn Minh Hoa. Nhưng khi ánh mắt nó giao với ánh mắt đầy sát ý của Minh Hoa thì sững người, trong tâm trí nó sinh ra sợ hãi, nó phải chạy.
Không cần phải liều mạng mình, theo bản năng nó liền vọt đi lập tức. Ngay khi nó chạy đi, có tiếng xé gió phía sau phóng tới, tiểu yêu cảm giác như có thứ gì đó lạnh băng xuyên qua thân mình. Thanh hắc kiếm đã cắm sâu vào tim nó từ lúc nào.
Cánh cổng đã rộng mở trước mặt, rút thanh kiếm ra, đột nhiên có thứ gì đó bắn ra khỏi cơ thể nó nhưng Minh Hoa đã tránh né đi. Cô chẳng dừng chân lại mà đi qua cách cổng.
Đợi Minh Hoa qua rồi hai người họ mới trốn ra khỏi bụi, vội vàng chạy theo sau vào cánh cổng. Khói đen tỏa ra từ tiểu yêu khiến bọn họ phải sử dụng linh lực kháng lại, vừa rút vào cổng.
“Nguyên hồn Trị Liệu, chỉ có tác dụng nếu chủ nhân nó muốn chữa trị cho ai đó, còn không thì đó lại là độc chết người.” Hữu Đa kiến thức uyên thâm thấy cảnh này thì lẩm bẩm.
“Ừm, vượt qua lần này chúng ta có cơ hội sống rồi.” Ánh mắt U Lệ tuy có phần còn vướn bận nhưng nhiều hơn là sự mong chờ.
Thân ảnh hai người biến mất trong không gian cánh cổng.
...
Bên kia cánh cổng là một nơi hoàn toàn khác biệt. Nó có lam quang nhàn nhạt trải khắp mọi nơi, trước mặt Minh Hoa là một đại lộ dẫn tới cánh cổng, hai bên là mặt hồ trải dài đến vô tận, không thấy bờ. Nơi đây khác xa ba không gian trước đó, nó quá thanh bình, không hề có yêu thú, máu tanh, không khí trong lành không nặng mùi giết chóc.
“Thật dễ chịu.” Tâm trí của Minh Hoa lúc nào cũng cảnh giác cao độ dù bước chân vào nơi đây cũng trở nên thư thái, tịnh tâm một cách kỳ lạ. Mỗi bước chân cô đặt trên khoản lộ, là một phần lệ khí đã tích tụ được rửa bỏ.
Nhưng dường như cô không có vẻ gì là muốn lưu lại đây hết, chân cô vẫn bước đều hướng tới cánh cổng của không gian này. Vì ở khoản cách khá xa nên cô không cảm nhận được sự hiện diện của hai người bọn Hữu Đa.
“Lệ huynh, chúng ta đã làm được rồi, đến được Luân Hồi Tuyền rồi.” Hữu Đa cảm khái nói, ông không biết bây giờ cảm xúc trong mình là như thế nào nữa. Có chút tiếc nuối về cuộc đời, về những hành trình đã trải qua và cả... về con gái ông.
“Không biết rằng Thiên Tuệ có đang sống tốt không?” Ánh mắt từng trải nhìn những giọt nước được múc lên trong lòng bàn tay, hoài niệm về điều gì đó. Song ông ngửa đầu uống hết.
U Lệ cũng uống nước sông, ánh mắt ông nhìn về phía thân ảnh ở nơi xa, không quay đầu mà nói với Hữu Đa: “Ta chắc là hai đứa đang sống rất tốt... Vì hai đứa là con của chúng ta mà.” Hai hàng nước mắt lăn trên gò má ông mà đến ông cũng không hiểu vì sao. Điều tiếc nuối nhất của ông lúc này là không được nhìn thấy con gái trưởng thành, trở nên tuyệt sắc, lấy được người đàn ông có thể đỉnh thiên lập địa, bảo vệ nó cả đời vô lo.
Hữu Đa đằng sau có thể cảm nhận rõ tâm tình của U Lệ, giờ phút cuối cùng này ảnh hưởng đến cả tâm trạng cứng rắn của những người từng trải như bọn họ. Ông vỗ vai U Lệ, giọng hơi sụt sùi: “Lệ huynh, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã kề vai sát cánh cùng ta đến giờ phút này... Cảm ơn huynh...” Tình bạn bao nhiêu năm của họ thật bền vững, ở nơi ma giới lạnh lẽo đó cũng không thể chia cắt họ.
Linh hồn họ như đang tan dần ra thành hạt bụi phát ra lam quang sau khi uống nước sông, U Lệ quay lại đối mặt với Hữu Đa, gạt nước mắt đi, nở nụ cười tự tin như khi còn trai tráng, giơ nắm đấm ngang trước mặt Hữu Đa: “Một đời là huynh đệ, trọn kiếp là huynh đệ.”
Ngay lúc này ông đã bị những cảm xúc đánh bại, hai hàng nước mắt tuông trên má Hữu Đa, ông dùng nắm đấm của mình cụng vào nắm đấm của U Lệ, như muốn truyền đi toàn bộ cảm xúc của mình, cười đáp trả: “Một đời là huynh đệ... Trọn kiếp vẫn là huynh đệ.”
“Minh Hoa, hãy sống thật hạnh phúc nhé.” Từng dòng thủ thỉ cuối cùng gửi gắm vào trong gió
Trên bờ sông Luân Hồi, có hai đám sáng từ những hạt sáng nhỏ li ti tảng ra, hòa mình vào dòng lịch sử, kết thúc cuộc đời đầy oanh liệt.
Minh Hoa đã tới được trước cánh cổng, không hiểu sao chân cô hơi nặng nề, tâm, có hơi đau. Cô quay đầu lại, những luồng sáng phía xa bốc lên trên dòng sông chạm vào đôi mắt đẹp của cô. Minh Hoa bỗng thốt lên: “Thật đẹp, nhưng... không hiểu sao nơi đây bỗng có chút đau, như thể ta vừa đánh mất điều gì đó.”
Chùm sáng như tỏa ra mê hương níu giữ ánh mắt Minh Hoa khiến cô không thể dời chân được. Cô bèn đứng lại ngắm nhìn cho tới khi lam quang cuối cùng vụt tắt hẳn, bỏ qua cái cảm giác bùi ngùi ấy, cô độc một mình bước tiếp.
Khác biệt những cái cổng mà Minh Hoa đã gặp, lần này ngay lúc đặt chân vào đó thì có một luồng sáng từ trên cao chiếu rọi xuống, cả cơ thể của Minh Hoa cũng bay lên theo quang trụ.
“Tỉ tỉ đang đợi ta, ta phải nhanh chóng trở về.” Không hiểu sao cô có một niềm tin rất mãnh liệt, chỉ cần đi qua những thứ này là có thể gặp lại tỉ tỉ mình.