Dưới cơn mưa tầm tã khiến đường phố vắng lặng, gió phùn, mưa nặng hạt che khuất tầm nhìn nên mọi người đều ở trong nhà hoặc tìm nơi trú ẩn, riêng có một bóng xanh lục đang di chuyển trên những nóc nhà, mặc cho trời mưa.
Minh Hoa phi băng băng qua các mái nhà, cô liên tục sử dụng Thiên Di bộ pháp nên rất nhanh đã thoát khỏi đế đô, băng qua những thành trì nhỏ, thoát vào trong rừng Yêu Hung.
Minh Hoa đi thêm một quãng thì dừng chân, chỉ cần một bước nữa thôi là cô đã thoát khỏi địa phận của Hưng Nam quốc rồi. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên nền cỏ ẩm ướt, nhìn nhìn ra bên ngoài rừng Yêu Hung, đôi tử nhãn có hơi động.
“Quả nhiên...” Đôi môi hồng nhạt lẩm bẩm, ruy băng đen tai thỏ trên đầu đã ướt sũng để cho mái tóc trắng lay lắc trong gió che đi vẻ suy tư.
Dưới con mắt của mình, Minh Hoa thấy được sắc nâu rõ ràng hơn ở bên ngoài địa phận Hưng Nam, điều này cũng có nghĩa những cảm xúc tiêu cực trong đó có nồng độ lớn hơn nhiều so với bên trong Hưng Nam quốc.
Đó cũng là lí do vì sao ở bên ngoài này cô, Thiên Tuệ và Chí Trung đều thấy có một trận đau đầu nhẹ, vào bên trong Hưng Nam quốc những cảm giác đó đã thấp đến mức không thấy gì.
Minh Hoa nhắm mắt, một tay chạm đất, một tay đưa lên miệng niệm chú. Những cảm nhận rõ ràng truyền từ lòng đất vào ngón tay rồi đưa lên ý thức của mình, Minh Hoa tự nói: “Có một pháp trận lớn ở nơi này, chính chúng đã giảm bớt những cảm xúc tiêu cực kia.”
“Nếu cứ hấp thu huyền khí này sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến tâm tính, tư duy, ý thức con người. Không chừng sẽ sinh ra những sinh vật bị nguyền rủa kia nữa.”
Trận pháp này khởi động bằng hai xoắn ốc. Mỗi xoắn ốc bao gồm chín vòng nhỏ bên trong, một phát ra lam sắc của nguyên hồn Thủ Hộ; một là lục sắc của nguyên hồn Trị Liệu.
Minh Hoa vô cùng tò mò, Hưng Nam phải quan trọng thế nào đối với hai người này đến nỗi bọn họ sẵn sàng dùng nguyên hồn kết trận, thoát li khỏi dòng chảy luân hồi, vứt bỏ hoàn toàn cơ hội sống của mình.
Minh Hoa cứ nhìn chằm vào khoản đất ấy, cô đang phân tích sâu vào kết cấu của trận pháp này hòng tìm ra công dụng của pháp trận này. Bỗng nhiên cô nhớ lại thí nghiệm của cô và Thiên Tuệ tối hôm qua.
Minh Hoa lập tức phóng to hình ảnh kết cấu của bức tường chắn vô hình ngoài rìa trận pháp.
“Những bước sóng này, là tinh thần lực, hình như còn rất mới...” Cô lại phóng to hơn nữa. Lúc này ánh mắt Minh Hoa hơi lóe lên, thứ mà cô thấy lại là...
“Linh khí...”
…
Tí tách tí tách...
Rào ào ào...
Vù ù ù u..
Sau cơn mưa tầm tã kéo dài cả đêm, bình minh của ngày mai nở rộ xua đi hơi sương lạnh giá, tàn dư của trận mưa hôm qua.
Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, mang hơi ấm đến chiếc giường bên trong. Ở trong chăn nệm ấm cúng, Thiên Tuệ vẫn cuộn mình ngủ say.
Đôi mi đen của nàng khép chặt, bờ môi nhỏ xinh, đôi má trắng nhuộm hồng hơn so với lúc tỉnh kết hợp với mái tóc đen dài tinh tế càng làm cho cảnh đẹp ý vui. Khuôn mặt nàng hạnh phúc như thế chắc hẳn là đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
Bỗng hai hàng mi nhíu lại liên tục, nàng như muốn cựa quậy cơ thể mà lại bị thứ gì đó ngăn cản, hãm nàng sâu vào trong mộng.
Trong mộng huyễn lúc này, Thiên Tuệ thấy rõ một không gian đêm rộng lớn với hàng tỉ ngôi sao và các dải tinh tú đen xen. Cảnh tượng chưa dừng lại ở đó, hàng nghìn, hàng vạn sinh vật hiện ra trước mắt nàng, mỗi bên là một màu đen trắng trái ngược nhau.
Hai bên lao vào kịch chiến, nàng không thấy được rõ ràng nhưng có thể cảm thấy bọn họ xuất ra những chiêu số, thuật pháp vô cùng mạnh mẽ, tưởng như thứ bọn họ muốn tiêu diệt không phải đối phương mà là không gian đêm này, vô cùng tàn khốc.
Giao tranh kịch liệt, thân xác trôi nổi khắp nơi. Nếu Thiên Tuệ không để ý kỹ có lẽ nàng đã bỏ qua âm thanh nhỏ bé trong trận chiến này. Phải, đó là những âm thanh của sự tuyệt vọng, phẫn uất, hối hận, oán giận...
Những cảm xúc tiêu cực này không hiểu sao lại đánh động tới Thiên Tuệ, làm nàng rất muốn đi tới những nơi đó. Chiến sự này không giảm mà càng lúc càng tăng, đồng dạng những âm thanh kia càng lúc càng ồn ào, truyền liên tục vào ý thức của Thiên Tuệ.
Thiên Tuệ giật mình tỉnh dậy, ánh mắt lơ đễnh, vô hồn hình xung quanh.
“Hộc hộc...” Nàng thở ra một hơi nặng nề, lấy tay để lên ngực như muốn xoa dịu đi cảm giác khó chịu kia.
Nàng nhìn qua bên giường Minh Hoa, thấy trống không, hơi ấm trên đó cũng chẳng còn lưu lại, hẳn là Minh Hoa đã đi đâu đó từ sớm rồi. Thiên Tuệ chống tay suy nghĩ, nàng cũng cảm thấy rất lạ, mỗi lần ở cạnh Minh Hoa nàng đều mơ thấy những giấc mơ kì lạ như vậy.
“Thôi quên đi, hôm nay ta nên đi đâu đây nhỉ?” Thiên Tuệ gạt giấc mơ ấy qua một bên, tự hỏi. Bỗng ánh mắt nàng lóe lên ý nghĩ, nói: “Đúng rồi, thư viện.”
Ở căn phòng bên cạnh Chí Trung cũng bật dậy, ánh mắt hơi trầm do vừa mơ thấy mộng cảnh gì đó. Hắn thở gấp gáp, đưa tay lên sờ sờ trước ngực, nó đang đập thịch liên tục.
“Giấc mơ thật kỳ quái.”
…
Ở hoàng cung nguy nga, tại nơi ở và trang viên để làm việc của quân chủ, có một bóng đen nhảy xuống trước bàn ghế đá nơi một người đàn ông đang ngồi.
Đó là Quốc Hưng quân chủ, ông đang đọc những lá thư, bản báo cáo mà hắc y vệ dâng lên. Nội dung thường xoay quanh về những hoạt động của các gia tộc, tông môn, các hoạt động mua bán thường thấy.
Nhưng hôm nay có thêm hai lá thư mới, một là hai mươi cái tên gồm nam và nữ, họ đều là những thiên tài được tuyển chọn từ giải đấu Toàn Quốc Anh Kiệt diễn ra mấy tuần trước. Lá còn lại báo cáo về tình hình tà tai đang rục rịch nổi lên ở Hoa Điêu, Thịnh Thế, An Lạc.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Quốc Hưng quân chủ đặt những báo cáo này trên bàn, phẩy tay ra lệnh hắc y vệ lui xuống. Bỗng ông nói thêm: “Hãy sắp xếp chỗ tốt hơn cho ba vị khách kia, cũng cho toàn bộ hắc y vệ rút về đi.”
“Rõ.”
Thân ảnh hắc y di chuyển vô thanh vô tức khỏi khuôn viên thoáng mát này, để lại quân chủ đang trầm ngâm suy tư.
Tà tai, cụm từ này đã xuất hiện từ rất lâu rồi, từ những cuộc loạn chiến đầu tiên của hai vực nổ ra. Tà tai là từ để chỉ một nhóm tà linh đi thành đàn.
Những sinh vật vô tri như thực vật cho đến loài có lí tính, trí tuệ như yêu thú, con người khi nhiễm phải nguyền rủa sẽ bị tà lực xâm thực, chuyển hóa thành tà linh. Tà linh không hề có linh trí, suy nghĩ, mục đích tồn tại duy nhất là tàn sát, tàn sát tất cả những gì trong tầm mắt bọn chúng, kể cả đồng loại.
Nếu nạn nhân bị chúng ăn thịt, giết chết sẽ trở thành tà linh tiếp theo, số lượng càng ngày càng đông và cũng rất khó giết. Bởi dù là một thư sinh nhỏ yếu khi bị nhiễm tà cũng sẽ được cường hóa thân thể, mang một sức mạnh mà khi họ còn sống cũng chẳng thể nào sánh được.
Lịch sử Thiên Ngân đại lục có ghi chép lại, đã có lúc số lượng tà tai nhiều đến cực điểm, để diệt tà tai cả hai vực thậm chí là Yêu Hung Sâm Lâm đã phải bắt tay với nhau, sau chục năm ròng rã đã diệt sạch tà tai, cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Thế nhưng vấn đề khó hiểu rằng dù đã diệt cỏ tận gốc chúng vẫn sẽ xuất hiện trở lại, mỗi năm đều có cả. Vấn đề này đến nay vẫn chưa ai trả lời được.
Hưng Nam quốc không có gì nổi bật cả, luyện đan sư kém hơn An Lạc; luyện khí, chiến sĩ thua Thịnh Thế; ngoài ông là ma pháp sư Hóa Liên ra thì mặt bằng chung của huyền sư cũng chẳng hề so được Hoa Điêu.
Ba quốc gia kia dòm ngó Hưng Nam vì các tài nguyên chỉ là phụ mà thôi, cái chính là Hưng Nam bọn họ có đại trận hộ quốc do vị triệu hồi sư Bạch gia kia để lại. Cả ba quốc gia kia mỗi năm đều có tà linh hồi sinh gây ra tà tai ảnh hưởng đến đời sống nặng nề. Từ khi có trận pháp này Hưng Nam chưa hề có lấy một mầm tà linh nào.
Vì lí do này nên lúc nào người Hưng Nam cũng bị làm khó dễ, thậm chí còn coi thường người Hưng Nam không có khả năng đối kháng tà tai nên phải trốn trong pháp trận này. Cả bốn quốc gia cùng tồn tại trên Thiên Ngân đại lục, bọn họ chịu tổn thất thì lí nào ngươi lại có thể thoải mái như vậy.
Thế nhưng bọn chúng lại không ngẫm xem, từ khi có được pháp trận hộ quốc, chưa từng có vị triệu hồi sư nào xuất hiện lần nữa.
Nhìn tình cảnh này Quốc Hưng quân chủ chỉ lực bất tòng tâm, các đời quân chủ trước có lẽ cũng giống như ông, đều không cần pháp trận hộ quốc này. Hậu thế có thể tránh được tà tai nhưng lại bị tất cả chèn ép, thiên tài không có đất dụng võ dần li khai Hưng Nam, những dân thường từ ba quốc vì tránh không bị mang đi làm bia chắn tà tai mà mỗi năm đều du nhập vào Hưng Nam.
Tình cảnh Hưng Nam hiện nay, huyền sư chỉ chiếm chưa tới ba phần, trong khi phàm nhân chiếm bảy phần. Ông sợ rằng có lẽ trăm năm, nghìn năm nữa Hưng Nam sẽ không còn huyền sư ra đời, diệt quốc chỉ là chuyện sớm muộn.
“Không nghĩ nữa, chừng nào Quốc Hưng này còn sống thì ta vẫn sẽ thủ hộ con dân ta.” Quốc Hưng quân chủ siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hiện lên sự lạnh lùng quyết đoán, đôi lúc còn lưu lại tia nhiệt huyết.
Quốc Hưng quân chủ là cường giả mạnh nhất Thân Ngân đại lục hiện tại, tu vi huyền sư Hóa Liên tam tinh không phải để chơi, cho dù có đối đầu với quân chủ Hoa Điêu là triệu hồi sư ông vẫn có nắm chắc bốn thành đánh bại gã. Quân chủ khi trẻ từng xông pha khắp nơi, chiến thắng qua vô số trận chiến.
Thế nhưng vì Hưng Nam ông nguyện mài mòn thanh đao của mình đi, thu mình lại cũng vì để tộc nhân ở bên ngoài Hưng Nam có chỗ đứng. Dù vậy nhưng hổ đã già yếu thì vẫn còn vuốt nhọn, chỉ cần bọn chúng quá phận thì con hổ này sẽ bị đánh thức, Hưng Nam có thể diệt vong nhưng cục diện có thể sẽ lưỡng bại câu thương, đó không phải là kết quả những lão hồ li kia muốn.
…
Tại không gian bóng đêm vô tận, không hề có khái niệm sự sống nào ở nơi đây, có những sợi xích trôi nổi trong không gian, mỗi sợi xích xích một bộ phận trên mặt của một cái đầu khổng lồ như tai, mũi, đâm vào miệng, hai mắt...
Trước mặt cái đầu này, một thân ảnh phát ra ánh hoàng kim đang ngồi chống tay, kích thước cơ thể chỉ tương đương với cái đầu này, người đó đang nói chuyện với cái đầu.
“Ta thật sự không rõ, vì cớ gì ngươi lại muốn thu thập nguyên hồn nhiều đến vậy?” Giọng nói trầm ấm ấy là của long nhân hoàng kim kia.
Trên cái đầu khổng lồ, một luồng tà khí nhạt nhòa đang hình thành nhân dạng, hai mắt đỏ huyết mở to, trừng kẻ trước mắt, giọng nói rè rè như lưỡi dao kề cổ: “Tại sao ngươi lại biết, Thần Vương?”
Phải, long nhân thân ảnh phát ra hoàng kim trước cái đầu khổng lồ này chính là Long Quân Thần Vương, thiên cổ đệ nhất cường giả.