Quảng trường rộng lớn với những tiếng hò reo, trải dài trên chiến khu chục trượng, mỗi thành viên trong đội lên ứng chiến trong địa hình thế rộng như vậy nên có thể mặc nhiên tung hết sức mình, làm cho các cuộn chiến thêm phần hứng khởi, khốc liệt.
Vòng đấu này chỉ còn một cặp đấu giữa Vân gia và Bạch gia là đến hồi kết thúc, trước đó đã có Trịnh gia của Đại Hạ Hoa Điêu, Mã gia của Đại Chu Hoa Điêu, Tư Đồ gia của Đại Đường Hoa Điêu, Phong gia của Thịnh Thế và Hàn gia của An Lạc.
Đây là trận chiến mà những khách nhân từ Hưng Nam rất kỳ vọng, bởi vì các nhóm đệ tử, gia tộc khác đã bị loại ở vòng đầu tiên, chỉ có nhóm Bạch gia đệ tử là vào tới vòng này.
Mười đệ tử được ghi danh trên bảng vàng năm nay sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho việc kinh doanh của bốn nước. Một tuyển thủ tương đương với mười phần trăm giá hàng hóa giao dịch, nếu như tuyển thủ của nước A vào được cả mười người thì tức nghĩa toàn bộ hàng hóa nước A xuất sang ba nước kia sẽ không chịu thuế phí nào cả, còn các nước nếu muốn buôn bán với nước A sẽ chịu gấp đôi phí tổn.
Kể từ khi vị triệu hồi sư kia tạ thế, Hưng Nam không hề có tuyển thủ nằm trong bảng này nên việc kinh doanh lúc nào cũng bị chèn ép. Năm nay đệ tử Bạch gia được tuyển chọn khá gắt gao, đều có tu vi Thanh Liên trở lên đã nói rõ bọn họ quyết tâm xông pha lên bảng vàng lần nữa.
Ở trên tầng cao, nơi tập hợp của cao tầng bốn nước. Quốc Hưng quân chủ Hưng Nam, Hoài Nam Vương Hưng Nam; Hoa Điêu có quân chủ Tần Bá Nhật, Hoạn Vương Lãnh Hàn Phong, Lưu Vương, Sở Vương; Thịnh Thế gồm quân chủ Bạch Vãng Sinh, An Lạc quân chủ là Hiếu Phù Đồ...
Bọn họ ai nấy đều nói nói cười cười, lời qua tiếng lại một cách xã giao lịch sự, không ai biểu lộ ra cảm xúc của mình cả. Riêng một kẻ từ đầu đến giờ chỉ tập trung ánh mắt đến một nơi trên quảng trường kia, đó là Hoạn Vương Lãnh Hàn Phong.
“Ha ha, Quốc Hưng quân chủ, xem ra năm nay các ngài muốn khuấy động bảng vàng một phen rồi, toàn tinh anh trong tinh anh, ha ha ha...” Tần Bá Nhật, quân chủ Hoa Điêu nói với giọng điệu sảng khoái, không nhìn ra tia mỉa mai nào.
Nhưng quân chủ Hưng Nam nghe thấy thì lại có ý vị khác, ý này chẳng khác gì bảo những thế hệ đệ tử trước đó chẳng khác gì là một đám bỏ đi cả. Ông siết chặt cái li rượu, định mở miệng đấu khẩu thì Hoài Nam Vương ở bên đá vào chân ông một cái, sau đó tự chủ trương nâng li, cười nói: “Để các vị chê cười rồi.”
Ông nói xong thì nuốt xuống miệng thứ rượu thơm ngon ấy, như thể xí xóa đi mâu thuẫn hai bên. Những người khác chỉ im lặng xem kịch vui.
Quân chủ Hoa Điêu hừ lạnh, tuy nhiên ông ta cũng không châm thêm lửa nữa, giờ vẫn chưa phải lúc. Nghĩ đến những kế hoạch kia của mình, nghĩ đến một lãnh thổ Hưng Nam rộng lớn sắp về tay khiến ông ta không khỏi sảng khoái trong lòng, tạm thời cứ nhịn đã.
Ông ta không biết rằng lời châm lửa vừa rồi mình đã để lộ một vài tình báo cho lão cáo già Hoài Nam Vương.
“Hoàng huynh, năm nay gã ta đã dám công khai châm chọc huynh rồi.” Hoài Nam Vương truyền âm cho quân chủ.
Quốc Hưng quân chủ nhìn Hoài Nam Vương rồi thầm gật đầu, truyền âm: “Sợ là sẽ có biến lớn đây. Chỉ là ta thật sự muốn biết nguồn vốn để hắn tự tin tới vậy. Hay là hắn đã biết gì đó về đại trận Hưng Nam rồi?”
Quốc Hưng quân chủ là huyền sư có tu vi Hóa Liên tam tinh, đánh với Tần Bá Nhật Hóa Liên nhất tinh và là một triệu hồi sư chắc chắn sẽ có lưỡng bại câu thương, nếu như quân chủ Hoa Điêu liên kết với hai quân chủ kia ám hại thì ông vẫn còn truyền tống phù để trở về Hưng Nam ngay lập tức, Hoài Nam Vương và các tuyển thủ đều đem theo bên mình loại phù này.
Đây là thứ đồ chơi mà Bạch gia tổ đã dựa vào truyền tống trận lớn mà chế tạo, chỉ người Hưng Nam mới sử dụng được và ba nước kia đều biết điều này, nên bọn họ vẫn chưa ra tay, nhưng điều này không đại biểu cho sự tự tin kia.
Hoài Nam Vương lắc đầu, bảo: “Đệ lúc nào cũng túc trực biên giới, hắn không có cơ hội phái người điều tra. Có lẽ chúng ta phải cẩn thận hơn, tốt nhất là sau đợt tranh tài hôm nay lập tức quay về Hưng Nam.”
Sau khi Tần Bá Nhật không châm lửa nữa, mọi thứ trở nên im lặng, họ cùng nhau quan sát đến phía võ đài. Nhưng ai cũng biểu lộ ra ánh mắt thâm sâu đầy toan tính.
Trên võ đài rộng lớn, đệ tử của hai nhà Vân Bạch chào nhau sau đó cùng lui lại, hai tuyển thủ đầu tiên lấy băng quấn đỏ quấn vào tay, chuẩn bị ra sân. Đó là Vân Mặc và Bạch Phong.
Ở trên ghế khách ngồi, đại trưởng lão Vân gia, phụ thân của Vân Tuyết Mai lộ vẻ kinh ngạc như những trưởng lão khác, ông ta quay sang gia chủ hỏi: “Gia huynh, tại sao Giai Kỳ hiền chất lại không lên đầu tiên?”
Đây cũng là câu hỏi mà các trưởng lão kia muốn hỏi, để Vân Giai Kỳ lên đầu tiên như thế mới có thể tránh được hao tổn nhân lực cho các vòng sau.
Vân Tông, phụ thân của Vân Giai Kỳ vuốt râu tỏ ra thông thái, hiểu ý con gái mình, ông ta trầm âm nói: “Cái này dễ hiểu thôi, các người xem, con gái ta không lên đầu tiên là để dành càng nhiều lá bài tẩy để đối phó với các thiên kiêu vòng trong, thêm nữa chẳng phải để chúng nó cọ xát với những đối thủ khác nhau sẽ nâng cao tâm tính và rèn bản lĩnh tốt hơn sao.”
“Thì ra là vậy, chẳng trách...”
“Vân Giai Kỳ này đúng là kỳ nhân nghìn năm có một của tộc ta...”
“Ngộ tính, bản lĩnh rồi đến cả đức hạnh cũng tốt như thế... gia chủ, ngài thật có phúc.”
“...”
Từng lời khen ngợi truyền vào tai Vân Tông khiến trong lòng ông ta như nở hoa, nhìn Vân Giai Kỳ trên võ đài có phần nhu hòa hơn. Đứa con gái này, tuy chỉ là thứ xuất nhưng thật sự có bản lĩnh, mang lại ccho ông ta bao nhiêu mặt mũi, có thể ở Đại Thanh này đi ngang.
Cũng nhờ Vân Giai Kỳ mà lần đầu tiên Vân gia mới có một suất đi ở Đại Thanh, từ đó mới bước chân vào giải đấu danh giá nhất này. Trước khi Vân Giai Kỳ xuất hiện, năm nào bọn họ cũng ngậm ngùi thất bại tại đại hội Đại thanh, làm gì có cửa tới nơi này.
Ở trên khán đài, Vân Diệu Linh khó hiểu hỏi Vân Giai Kỳ: “Tỉ tỉ, tại sao tỉ lại không lên trước để bảo toàn thực lực chúng ta?” Điều mà Vân Diệu Linh hỏi cũng là điều các tộc nhân gần đó muốn biết.
Vân Giai Kỳ cốc đầu cô bé một cái, nói: “Muội đúng là ngốc mà, nếu ta lên đầu tiên có thể không tránh khỏi việc thắng quá dễ dàng đi, nhiều lần như thế các ngươi cũng sẽ cảm thấy thắng quá dễ dàng dẫn đến chiến ý đấu tranh cũng nguội lạnh, đến các vòng sau gặp phải những kẻ đã trải qua chiến đấu như thế là không đánh mà thua rồi.”
Vân Giai Kỳ nhìn lên khán đài, “Cho nên là vòng này cho các ngươi tham chiến, vừa trui rèn chiến ý đấu tranh mạnh mẽ cho các vòng sau, vừa để các ngươi lĩnh ngộ sự lợi hại của mình cũng như của đối thủ.”
Nghe xong tất cả đều nhìn Vân Giai Kỳ với ánh mắt càng thêm sùng bái, Giai Kỳ tỉ không vì chiến tích hay phô diễn bản lĩnh gì đó mà lại suy nghĩ cho bọn họ nhiều đến vậy. Trong lòng những tộc nhân, đệ tử ở đây cảm thấy có một cảm giác được trân trọng, được chú ý.
Nhìn những người này vui vẻ mà Vân Giai Kỳ cũng nở nụ cười theo.
Giọng nói lạnh lẽo của vang lên trong đầu: “Không ngờ ký chủ cũng có mặt tốt như thế...”
Vân Giai Kỳ khoanh tay truyền âm: “Tiện công đôi đường thôi. Ta làm vậy vừa để che giấu càng nhiều lá bài tẩy càng tốt, phòng trường hợp cái tên kia thật sự là tuyển thủ Hưng Nam, thật sự xuất hiện ở khán đài này.”
Bên trong sôi động, các sòng bạc bên ngoài cũng dậy sóng.
“Không thể tin được, trả tiền cho ta...”
“Đám lừa đảo, tiền của lão tử cũng dám lấy.”
“Các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích...”
“...”
Nhiều khách nhân thuộc diện nghèo muốn đổi đời, lại có sự phân tích của các chuyên gia nên họ tưởng rằng Vân Giai Kỳ ra sân đầu tiên, bảo toàn thực lực Vân gia, họ đã cược hết vào đây.
Trước những ồn ào này thì chủ trì sàn cược, Bạch Văn Khiêm vẫn nhàn nhã im lặng. Một lát sau hắn búng tay một cái, nói: “Bảo tiêu.”
Có năm nhân vật mặc áo bào đen đi ra, tên nào tên nây đều phát ra khí tức của Hồng Liên cường giả làm các khách nhân không an phận này nuốt nước bọt, run rẩy không dám hó hé nữa.
Bạch Văn Khiêm lạnh giọng nói: “Cá cược đều có thắng có thua, có rủi ro sẽ có lợi nhuận. Các vị có thể đọc thông báo bổn tiệm dán trên kia, nếu đã chơi thì phải chấp nhận rủi ro mất tiền. Còn nếu không, xin mời ra khỏi đây.”
khí thế của các bảo tiêu phát ra mạnh mẽ, trấn áp đám người này. Có con chuột bạch ra mặt trước, các đám khách kia dù không kịp bất mãn cũng không dám bất mãn nữa.
Tên béo Sở thiếu gia kia vừa uống bia vừa nhìn lên chiếu ảnh mà thầm gật đầu, nghĩ: “Tiện dân vẫn là tiện dân, nếu may mắn thì ăn còn gặp rủi ro lại muốn rút lui.” Bên cạnh đó, việc có năm tên Hồng Liên làm bảo tiêu này càng làm Sở thiếu gia đánh giá cao nơi này hơn.
Những kẻ ở đây đều không chú ý rằng mu bàn tay của đám người vừa định nổi loạn kia, có hình săm ký hiệu của sòng bạc này.
Một tông môn trung cấp ở Hoa Điêu này phải có năm Hồng Liên cường giả làm trưởng lão, đây là muốn nói cái sòng bạc này tương đương với cả tông môn trung cấp rồi, kẻ phía sau màn này thật không thể khinh thường.