“Phong Thiểm Cước,” Vân Hồng không dừng lại mà tung ra một cước lốc xoáy, đá vào tâm ngực Bạch Phong.
Phụt, Bạch Phong bị đá văng ra, thổ huyết. Cơ bắp hắn đã sinh ra sự mỏi cơ, phản ứng đã chậm mà phong cước của đối phương quá nhanh khiến Bạch Phong không né được, lĩnh trọn đòn đó.
Soạt... Soạt... Soạt... Phong sát xé rách cả áo bào trên người, cắt vào tâm thân trần những vết sẹo khó coi kia, cơ bắp săn chắc căn cứng bị rạch vết thương càng thêm đau đơn.
“Hộc hộc hộc...” Bạch Phong thở gấp liên tục, mặc dù cơ thể đã mỏi mệt nhưng không hiểu sao có một loại kích thích nào đó cứ khiến hắn đứng trụ không ngã như vậy, thậm chí còn khao khát chiến đấu hơn. Gió mạnh cắt qua dây buộc tóc, tóc đen dài xõa xuống che đi khuôn mặt hắn lúc này.
“Vân Hồng, Vân Hồng, Vân Hồng...”
“Vân Hồng...”
Từng tiếng hò reo của khán giả làm cho Vân Hồng cảm thấy tự tin tràng trề, Vân Diệu Linh không nhịn được cười to: “Ván này ca ca thắng rồi..”
Trên khán đài các trưởng lão vuốt râu, vị trưởng lão phụ thân của Vân Hồng hài lòng nói: “Xem ra trận này con trai ta thắng chắc rồi.”
“Phải, chúc mừng lão ca.”
“Vân Hồng đã lấy lại mặt mũi cho Vân gia.”
“...”
Ở bên ngoài sòng bạc, các con bạc vui sướng hò reo, tiền sắp tới tay bọn họ rồi.
Chủ sòng Bạch Văn Khiêm thì vẫn ung dung đứng khoanh tay nhìn chiếu ảnh, không có vẻ gì là kẻ sắp lỗ vốn cả, thậm chí còn nhếch môi cười ranh mãnh.
Bên phía Bạch gia lúc này, Bạch Khôi Nguyên nhếch miệng cười, thể lực của Bạch Phong bị bào mòn thì sao chứ, quan trọng là cái khí thế, chiến ý của một kẻ trải qua chiến đấu liên tiếp như vậy đã được kích phát, mỗi chiến thắng như vậy sẽ tiếp thêm cho Bạch Phong một niềm tin mãnh liệt, vững vàng trong mỗi đòn tấn công tiếp theo. Một Bạch Phong như vậy thậm chí còn mạnh hơn cả lúc hắn mới lên võ đài, bên kia ít nhất phải xuất ra Thanh Liên thất tinh hoặc bát tinh hoặc là võ kỹ đặc biệt thì mới chặn nổi.
Bạch Khôi Nguyên không thể không tính toán như thế, bởi đám người Bạch gia dòng thứ này hoàn toàn không phải là đối thủ của Vân gia được cắn đan dược trân quý kia. Để khiến cho tỉ lệ Vân Giai Kỳ ra sân đầu tiên bằng không, Bạch Khôi Nguyên đã phái người khắp nơi nói bóng gió về sức mạnh của tuyển thủ Hưng Nam lần này, thậm chí Bạch Văn Khiêm còn mạo hiểm xuất hiện luận bàn, khiến cho nàng ta phải cản thận, ý thức một điều rằng ai trong đám này cũng mạnh cả, để nàng ta phải ở trong vị trí ba người sau cùng, bảo toàn thực lực vào vòng trong mới có cơ hội xung kích bảng vàng.
Nhưng những đệ tử Vân gia kia cũng mạnh không kém, thập cường của Hưng Nam lại bị loại cả chín người ở vòng loại, chỉ còn Bạch Phong là kẻ hợp với kế hoạch này, cũng là người mạnh nhất trong đám này.
Nếu không phải Bạch Phong lên đầu mà những người khác lên, sợ là đã không tới được bước này, lúc giữa chừng Bạch Phong lên chắc chắn hẳn sẽ bị đánh bại. Nhưng điều đó đã không xảy ra, Bạch Phong đã tích tụ đủ chiến ý cần thiết, chỉ cần đánh bại thêm một tên phía sau nữa thôi là họ sẽ vào vòng trong, mà không mất ai cả.
Khí tức Thanh Liên lục tinh của Vân Hồng mạnh mẽ, nhưng của Bạch Phong cũng ngang bằng nó nhờ tiếp thêm chiến ý.
“Tới được đây đã nói rõ ngươi là kẻ mạnh, Bạch Phong, nhưng thật đáng tiếc ngươi đã gặp ta, cuộc chơi tới đây là kết thúc.” Vân Hồng nhìn Bạch Phong tàn tạ, tự tin nói.
“Dài dòng quá, tiếp chiêu, Liệt Diễm quyền.” Bạch Phong đột ngột xông tới tung quyền tấn công Vân Hồng.
Vân Hồng thức tỉnh phong nguyên tố nên thân pháp rất nhanh, vừa lui vừa phóng phong nhận chém vào Bạch Phong.
Bị phong nhận cắt qua da thịt, bị tấn công dồn dập như thế nhưng nụ cười trên môi Bạch Phong không giảm mà còn tăng thêm, đòn tấn công của hắn càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng bê bết máu.
“Tên này...” Vân Hồng cắn răng, hắn không hiểu sao Bạch Phong như ngọn nến tàng trước gió lớn rồi, thế mà vẫn bừng bừng khí thế đến vậy.
Chỉ vài bước tiếp theo Bạch Phong đã bắt kịp chuyển động của Vân Hồng, tung hỏa quyền vào người hắn.
“Xem ta, Phong Tập quyền.”
Hai quyền đối chiến, phong quyền của lục tinh đối chiến với hỏa quyền của ngũ tinh. Trái ngược với đòn ban đầu, khí thế lúc này đã thể hiện rõ, quyền của Vân Hồng đang run rẩy trước quyền của Bạch Phong, bị chiến ý áp đảo.
Hỏa quyền xẹt qua đốt cháy ống tay áo làm Vân Hồng phải cắn răng lùi bước,, vội xé bỏ nó đi. “Chết tiệt, tại sao ngươi lại trở nên mạnh đến thế.”
“Phong Liên Vạn Kích. Đi...” Từng ngọn gió quanh người Vân Hồng xoáy nhọn thành những mũi kích, hàng vạn mũi kích phóng về phía Bạch Phong như vũ bão.
Bạch Phong chiến ý bừng bừng, trước cơn mưa phong kích phóng tới, hắn hô lớn: “Hỏa Hộ Kim Thân.” Một ngọn hỏa diễm bao bọc toàn thân hắn, dù không chặn được các phong kích kia nhưng phần nào giảm đi chấn thương.
Kế tiếp Bạch Phong lựa chọn xông về phía đám phong kích, đối đầu trực diện với Vân Hồng. Vân Hồng phóng bao nhiêu phong kích Bạch Phong đều nhận cả, da thịt hắn đầy máu nhưng tốc độ vẫn không giảm, càng lúc càng nhanh hơn, đã sắp tiếp cận Vân Hồng rồi.
“Phong hộ,” một lớp phong nguyên tố xuất hiện bảo vệ Vân Hồng.
Bạch Phong lấy thân mình, trực tiếp tông vào phong hộ của Vân Hồng, khí thế mạnh mẽ, chiến ý hừng hực, thế công mãnh liệt đã phá vỡ phong hộ của Vân Hồng.
“Không thể nào, tên đó sao vẫn mạnh đến thế...” Vân Diệu Linh ở bên ngoài ngơ ngác nhìn. Cô bé cảm nhận rất rõ, càng đánh Vân Hồng ca ca càng trở nên yếu thế, còn tên Bạch Phong kia, chỉ là Thanh Liên ngũ tinh nhưng không hiểu sao lại càng đánh càng mạnh, càng nhanh hơn.
Vân Giai Kỳ cũng thấy khó hiểu, rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Bỗng giọng nói vang lên: “Là chiến ý.”
“Hả?”
giải thích: “Trong một trận chiến, người càng đánh lâu càng mệt, nhưng đồng thời sức bền bỉ, ngọn lửa ý chí của họ được trui rèn. Nếu là kẻ yếu sẽ lựa chọn rút lui khỏi cuộc chiến khốc liệt, kẻ mạnh cứ thế xông lên sẽ kích phát ra thứ gọi là chiến ý, khiến người đó càng đánh càng hăng, càng điên cuồng, đẩy khao khát chiến đấu lên mức cực hạn.”
“Ký chủ, tên trước mắt chiến ý hắn đã cao lắm rồi, sức chiến đấu đã không còn thuộc về ngũ tinh nữa, chiến ý của hắn có ảnh hưởng lớn đến tinh thần của Vân Hồng. Bây giờ không phải Thanh Liên thất tinh, không, bát tinh thì không có khả năng đánh với hắn nữa.”
Bốp! Một cú đấm mạnh giáng vào mặt Vân Hồng làm hắn lui ra xa, loạng choạng suýt ngã.
“Thằng nhóc thối, tao không tin lại bại bởi mày.” Vân Hồng quẹt đi vết máu mũi, lấy một mẩu đan dược trong áo bào ra.
“Ca ca...” Vân Diệu Linh kinh ngạc kêu lên.
“Vân Hồng, dừng lại...” Vân Giai Kỳ cũng bật thốt.
“Tên nhóc Vân Hồng này...”
“...”
Hành động này làm cả khán đài dậy sóng, họ không ngờ rằng Vân Hồng này lại dám dùng đan dược. Chưa nói đến việc Vân Hồng là Thanh Liên bát tinh đấu với ngũ tinh suýt bại, chỉ cần lấy đan dược ra ngay trong trận chiến này đã đủ xử thua hắn rồi.
Nhưng vòng tròn phòng hộ võ đài một khi đã bật lên sẽ không tắt đi cho tới khi một trong hai bên đầu hàng hoặc bị đánh bại.
Vân Hồng ăn đan dược vào, cả cơ thể nóng bừng, dòng khí liên tục va đập giúp hắn trùng kích cảnh giới Thanh Liên thất tinh, thậm chí chạm đến ngưỡng bát tinh.
“Tên hèn hạ...” Bạch Phong khinh bỉ hắn, vừa thở dốc vì mệt mỏi.
“Ha ha, thì sao chứ, thắng được ngươi ta bất chấp...” Vân Hồng cười lớn, hắn xông lên bắn ra phong kích chém liên tục vào người Bạch Phong.
Bạch Phong cũng không chịu thua, ăn miếng trả miếng tấn công Vân Hồng. Hai bên lao vào ẩu đả, chếm giết vô tận.
“Phong Thiểm Cước.”
“Phong Sát...”
“Ma Phong Bạo...”
“Ha ha, Thanh Liên thất tinh chỉ có nhiêu đây thôi sao...” Dù vết thương trên người chồng chất nhưng Bạch Phong vẫn cười một cách điên cuồng làm Vân Hồng thấy hãi. Gã cắn răng ra đòn mạnh bạo hơn.
Vết thương trên người Bạch Phong càng nhiều, chiến ý cũng đồng thời đốt cháy mạnh mẽ hơn. Hắn bỏ qua cả đau dớn mà đấm thẳng mặt làm Vân Hồng bất ngờ, đến cả thất tinh rồi mà vẫn bị ngũ tinh như Bạch Phong làm bị thương.
Mỗi giây trôi qua mọi người đã thấy rõ cao thấp, tuy hai bên càng lúc càng điên cuồng tấn công nhưng uy lực từ Vân Hồng có xu hướng giảm, còn Bạch Phong thì ngày càng mạnh hơn, dù vết thương hắn còn nhiều hơn cả Vân Hồng.
Vân Hồng định lùi bước thì Bạch Phong bùng phát tốc độ, ôm lấy người gã nhảy lên cao, mặc cho phong nhận chém tới tấp quanh người. Hỏa diễm bao bọc đốt cháy Vân Hồng, cả hai cùng tông đầu vào đất.
Rầm!
Khói bụi mù mịt tán ra xung quanh làm mọi ánh mắt đổ dồn về đó, cả khán đài lẫn sòng bạc bên ngoài đều lặn thinh.
Khói mờ tản đi, một bóng người đứng vững trên võ đài. Là Bạch Phong, lúc này cả người hắn không có chỗ nào lành lặn, cái quần trắng nhiễm đỏ, tóc tai rối bời nhưng chiến khí bốc lên hừng hực vẫn không mất đi, nó đang cháy mạnh hơn bao giờ hết.
“Hộc hộc...” Bạch Phong thở dốc liên tục, nhìn đến Vân Hồng nằm bất tỉnh trên mặt đất. Hắn không thể tin được, một kẻ chỉ đứng hạng sáu như mình thế mà hôm nay lại bạo phát mạnh mẽ đến thế. Trong lúc cả hai người va xuống đất kia, hắn như mất ý thức, nhưng vẫn mạnh mẽ gượng ép đứng dậy.
Trong giây lát đó, hắn đã lí giải được rất nhiều chuyện.
“Trận này, Bạch Phong chiến thắng.”
…
Bên lề:
Bạch Phong: You can't see me.
Te Té Tè Te