Ba thành chủ Hắc Vực xuất hiện liên tục ngăn cản hành động của các quân chủ, vì là tà linh chuyển hóa từ nhân dạng nên bản năng trí tuệ còn giữ lại đôi chút, mỗi lần tấn công quấy nhiễu xong bọn chúng liền bay lui ra khoảng cách khá xa.
Bọn họ vừa phải đối phó thuồng luồng vừa phải phòng bị ba tên này, khiến cho những đợt tấn công mạnh mẽ vào thuồng luồng giảm mạnh. Hiệu quả trói định của các thủy trụ suy yếu khiến cho thuồng luồng vùng vẫy mạnh mẽ.
Lúc đầu Quốc Hưng quân chủ ra tay quá nhanh khiến cho nó bị bất ngờ, rồi đến các quân chủ khác tấn công dồn dập nên đã làm nó mất thế chủ động, phải phòng thủ. Nhưng khi các thành chủ Hắc Vực tới quấy nhiễu đã tạo nên các khoảng trống.
Gào... Thuồng luồng gầm lên một tiếng, uy áp mạnh mẽ của cường giả chí cao ập xuống, làm các sinh vật yếu ớt phía dưới đột tử, ba thành chủ tà linh sợ hãi trốn đi, đất đá rạn nứt.
Các quân chủ học qua một vài thủ pháp đặc biệt nên có thể kháng lại uy áp của nó. Tuy nhiên thì có một vài người chưa kịp di tản xui xẻo lĩnh nhận uy áp của thuồng luồng khiến thất khiếu họ xuất huyết, tuyệt khí bỏ mình.
Nó giẫy thân một cái, các thủy trụ bị phá huỷ, những chỗ bị mộc nhân xâm thực trên cơ thể đều rã ra hết, lộ ra các vết thương, lam huyết cũng từ đó chảy xuống.
Nhưng ngay sau đó tà lực tỏa ra, các vết thương đang khép lại với tốc độ rất nhanh.
“Đây thật sự là tà linh thuồng luồng sao?” Quân Chủ Thịnh Thế không tin vào mắt mình nữa.
“Tốc độ hồi phục nhanh quá...” Quân chủ An Lạc kinh hãi, sử dụng huyền khí chắp vá vết thương có thể mất sáu đến mười ngày, đan dược chữa trị mất một ngày nhưng đó là các vết thương nhỏ. Còn đây con thuồng luồng bị mộc nhân của hắn xâm thực gây ra lở loét lớn nhưng lại phục hồi trong chớp mắt.
Ánh mắt hắn ta nhìn con thuồng luồng trở nên thèm thuồng, giá trị nghiên cứu của nó rất cao.
Vân Giai Kỳ cũng nhìn thấy cảnh này, một cảm xúc gì đó đang trôi qua trong người. Sinh vật này thật mạnh mẽ, tà ác thần bí vô cùng thích hợp làm yêu thú khế ước của nàng ta.
Cả người thuồng luồng nhấc lên, to lớn hơn trước rất nhiều khiến các quân chủ phải mở to cả hai mắt. Kích thước này, quá khổng lồ rồi, to hơn phân nửa Đại Thanh.
Tà khí quanh người bốc lên mạnh mẽ, ánh mắt âm tà, miệng thở ra hơi lửa chết chóc.
“Nhân loại các ngươi... Dám tấn công ngô, ngô muốn xé xác các ngươi.” Âm thanh lạnh tanh như lưỡi cưa cứa vào lòng người.
“Nó... Nói được sao?” Vân Giai Kỳ kinh hãi.
: “Ký chủ, tà thú trước mắt này có mức năng lượng tương đương một Thải Liên, tiệm cận Kim Liên trong truyền thuyết, nó đã mở ra linh trí, có thể sử dụng ngôn ngữ nhân loại để giao tiếp.”
Các quân chủ đằng không, nghe được nhân ngữ từ miệng nó cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên thì tâm tình họ có chút lạnh đi. Trong các ghi chép về yêu thú, khi đột phá Hóa Liên có thể mở ra linh trí bản năng, vô cùng thông minh giảo hoạt. Nhưng để nói được nhân ngữ thì đó đều là yêu thú trên cả Hóa Liên hoặc dị biến phát sinh.
Chứng kiến đòn âm công đầu tiên của thuồng luồng thì vế thứ hai đã không tồn tại nữa. Xem ra hôm nay bọn họ không tránh được một phen ác chiến rồi.
Gào... Thuồng luồng há miệng gầm lớn, bất chợt nó phi thân to lớn của mình lên, giơ ra vuốt sắc nhọn định một đòn vồ lấy các quân chủ.
Bọn họ phản xạ nhanh nhẹn, tản ra bốn hướng khiến nó vồ hụt vào không khí.
“Lôi Đình Phạt Cốt.” Quốc Hưng quân chủ xông tới, trên quyền phải của ông là dòng điện chí âm tứ sắc, quyền trái là cực dương lam sắc. Hai luồng điện âm dương kết hợp đánh vào sau lưng con thuồng luồng, xé toạc một mảng thịt lớn.
Gào... Con thuồng luồng gầm lên một tiếng đau đớn. Nó quay đầu sang phía Quốc Hưng quân chủ, há cái miệng rộng để lộ hai hàm răng sắc nhọn lóe lên tử sắc, tà khí xung quanh xoay chuyển tích tụ trước miệng nó.
Không hiểu sao cảnh tượng này như làm cho linh hồn trong cơ thể họ khó chịu, cảm giác như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Phừng! Một đạo lực huỷ diệt phóng ra, xé toạc không trung, nhằm thẳng vào Quốc Hưng quân chủ.
“Lôi Thuẫn.” Quốc Hưng quân chủ được lôi quang bao bọc. Đạo hắc quang mạnh mẽ va chạm với lôi thuẫn, đẩy cả người Quốc Hưng quân chủ vào dưới Đại Thanh, cả người lún sâu mấy thước đất mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Bên trên Đại Thanh đang có một nhóm người lớn được các huyền sư đằng không mang xuống đất. Bọn họ cảm thấy một trận rung lắc dữ dội. Cả Đại Thanh Như sắp sụp đổ, mảnh đất lớn này một khi rơi xuống phía dưới thì số nhân mạng tiêu vong ngoài sức tưởng tượng.
“Phải ngăn cản nó, người dân chưa di tản hết, đòn tấn công đó có thể phá huỷ trận pháp nâng đỡ bên trong.” Thịnh Thế quân chủ nói.
“Vạn Kích Chi Thủy.” Từng mũi thủy kích nhọn xung quanh Tần Bá Nhật bắn về phía con thuồng luồng.
“Phong Nhận Cường Tập.” Thịnh Thế quân chủ ở phía sau trợ lực, dùng phong kỹ khuếch trương công kích của Tần Bá Nhật.
Bọn họ đều là cường giả đỉnh cao của Thiên Ngân đại lục nên tư duy phối hợp là khỏi bàn cãi, vô cùng ăn ý.
Con thuồng luồng đang tập trung toàn lực tiêu diệt Quốc Hưng quân chủ, đột nhiên hàng trăm thủy kích, phong nhận tấn công nó từ phía sau. Thủy kích, phong nhận ghim vô da thịt, lam huyết chảy xuống ăn mòn cả đất.
Gào... Con thuồng luồng gầm lên đau đớn, đòn công kích cũng vì thế mà dừng lại.
An Lạc quân chủ hạ nhanh xuống phía dưới, hắn vẽ lên hai bàn tay rồi niệm chú, chưởng mạnh xuống đất tạo ra những đường lục vân.
“Mộc Độn – Mộc Thủ Trụ Thiên.”
Từ chỗ pháp trận ấy, những buồng cây xuất hiện, mạnh mẽ đâm rẽ đất mà bò tới phía dưới Đại Thanh với tốc độ không tưởng. Từng hàng từng hàng cây lớn từ phía dưới đất đâm lên như những bàn tay đỡ lấy phía dưới Đại Thanh, ngăn cản nó rơi xuống.
Bỗng nhiên hai đạo phong lôi từ phía trên ập xuống ba vị quân chủ.
“Phong Thuẫn.”
“Thủy Hộ.”
“Mộc Thiền.”
Vẫn như trước, những công kích này không hề có tính sát thương quá mạnh, chỉ đủ để làm quấy nhiễu bọn họ. Ba tà linh nhân dạng kia lại lui ra xa.
“Chết tiệt, cứ thế này sao ta có thể tung hết lực được?” Tần Bá Nhật cắn răng. Đấu với con thuồng luồng rất có thể là Thải Liên cấp đã vô cùng khó khắn rồi, thế mà còn liên tiếp bị quấy nhiễu.
Bùm! Từ trong lớp đất đá dưới Đại Thanh, một đạo lôi điện với khí thế mạnh mẽ phóng ra. Đó là Quốc Hưng quân chủ. Tuy miệng có vết máu chứng tỏ ít nhiều đã bị thụ thương nhưng không làm giảm đi công kích, trái lại đòn này còn nhanh và mạnh hơn.
“Lôi Đình Phạt Cốt.” Cả người Quốc Hưng quân chủ như hóa thành một đạo lôi điện lớn phóng về hướng con thuồng luồng. Lôi điện trời sinh đặc tính áp chế tà vật, mặc dù có thể liên tục tái tạo thân thể nhưng mỗi lần bị thương lại rất đau đớn.
Con thuồng luồng nhanh chóng bay lên trên. Thân thể nó dù khồng lồ nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, dễ dàng tránh đi đợt công kích này của Quốc Hưng quân chủ. Nhưng ông không dừng lại ở đó mà tiếp tục duy trì tốc độ hướng thưởng lên phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ba tên tà linh nhân dạng ở phía trên cao bị bất ngờ khi Quốc Hưng quân chủ tấn công lên đây. Đạo lôi diện nhanh như tia sáng, uy mãnh khủng bố tấn công cả ba.
“Ghé Ghé... Ghé...”
“Ghé...”
“Ghé... É...”
Ba con tà linh nhân dạng bị lôi điện đánh vào người, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Dòng điện âm dương tàn phá mọi nơi trong cơ thể, đánh cho cả ba thành tro bụi, tiêu tán trên không.
Quốc Hưng quân chủ xử lí xong nhân tố quấy nhiễu thì nhìn lại phía thuồng luồng.
Ông lấy tay xé nhẹ y phục rách nát bên ngoài, để lộ ra cơ bắp săn chắc với nhiều vết thương thâm. Chúng là vết tích của những cuộc chiến khốc liệt ông đã trả qua trong quá khứ, tôi luyện nên thân thể mạnh mẽ như hôm nay.
Dưới tay ông chảy máu nhỏ giọt, khóe miệng cũng vương chút máu. Ông vẫn trấn định nói với bọn họ: “Giờ thì có thể dùng toàn lực rồi.”
Bỗng nhiên trận pháp tử sắc xuất hiện cắt ngang cả người con thuồng luồng, rồi cứ thế cắt tiếp cắt tiếp ra. Từng mảnh thịt biến dạng, trở thành một con thuồng luồng mới nhưng nhỏ hơn rất nhiều.
Gào...
Các quân chủ hít khí lạnh.
“Đùa sao...”
…
Ở bên bờ sông ngoài Hoa Điêu.
Tiếng cãi nhau văng vẳng đã hơn một giờ rồi và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Bên cạnh thất trưởng lão, giấy đã chất đầy rồi. Bà bực tức nói: “Đã nói là im lặng đề người ta tập trung coi nào.”
Bà đã cố gắng nói lớn, nhưng dường như quá ồn ào, chẳng ai nghe thấy cả. Trận đấu khẩu đang có dấu hiệu không hồi kết.
Trong khi đó Minh Hoa thì đang nhập thiền trên cành cây, Thiên Tuệ thì nằm trên ghế dài, đeo kính râm che nắng, vừa thưởng thức nước chanh ngon vừa hưởng gió mà Chí Trung đang quạt cho.
“Thật không tin được là bọn họ đã cãi nhau một canh giờ rồi đó.”