Đúng lúc này thì Phong Nha kịp thời bay tới trước mặt hai người, nó nhìn vào sóng xung kích, trong đầu nhanh chóng tính toán hình thành ngọn giáo chia rẽ đợt sóng ra hai bên người, làm đất đá, cát bụi bay mù mịt ra hai bên.
Cảnh tượng diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi khiến đầu óc hai cô bị trật một nhịp, đến giờ vẫn cứ lân lân, ngơ ngát đứng yên trơ ra đó.
Khi tất cả qua đi, khu rừng vốn xanh tươi ban đầu đã bị san bằng tất cả, cây cối trong khu vực ảnh hưởng bị thiêu rụi đen ngòm, những mẩu xương của các động vật lớn nhỏ rải rác trên nền đất đỏ lửa, sức huỷ diệt quá kinh khủng. Đây là lần đầu tiên hai cô mới chứng kiến uy lực tàn phá khủng khiếp đến vậy.
“Đây là thứ gì vậy, đáng sợ quá.” Thiên Tuệ nhìn vào thứ vũ khí trong tay mình, tay cô đang rất run, không biết nó có làm vậy lần nữa không. Một vùng đất sinh cơ cứ thế mà bị san thành bình địa.
“Nhìn kìa, là con rắn...” Theo hướng Minh Hoa chỉ, Thiên Tuệ thấy giờ nó chỉ còn là một bộ xương khô, còn cái đầu chắc là đã nát bấy khi mũi tên xuyên qua rồi.
“Cô... Cô là người được Thanh Giang chọn lựa sao?” Phong Nha nghi hoặc nhìn Thiên Tuệ, nó thấy thế nào cũng không đủ tiêu chuẩn làm truyền nhân của bà lão kia.
“Thanh Giang là ai?” Thiên Tuệ thắc mắc.
“Đó chính là vũ khí mà chủ nhân ban cho Thanh Giang, Nỏ Liên Châu.” Phong Nha hướng ánh mắt về phía cây nỏ trong tay Thiên Tuệ.
“Thanh Giang là ai?” Minh Hoa và Thiên Tuệ vẫn thắc mắc hỏi ngược lại.
“Mà thôi, vẫn chưa đến lúc. Hôm nay hai người đã liên kết được gì từ lý thuyết vào thực tiễn như thế nào?” Suy nghĩ một chút nó vẫn cảm thấy chưa đến lúc phải nói ra những thứ này, có thể thời gian đã qua quá lâu nên thời đại bây giờ mới không biết đến sự tồn tại của họ nữa.
“Ta biết ta biết, khi gặp phải đối thủ mình không có khả năng đánh bại thì phải chạy thật nhanh vào, giống như khi giải mấy bài toán vậy, khó quá thì bỏ qua thôi. Thế nào, ta nói đúng chứ?” Minh Hoa cực kỳ tự tin giơ tay phát biểu, bỏ qua cả sự ngơ ngác của Thiên Tuệ và Phong Nha.
Thiên Tuệ: …
Phong Nha:...
“Phải Phải, chủ nhân có sự lĩnh ngộ rất sắc bén.” Phong Nha vuốt mông ngựa khích lệ Minh Hoa
Nghe được đáp án hài lòng Minh Hoa cảm thấy cả người như được hào quang chiếu sáng, trong lòng đang không biết tự nâng cao mình lên bao nhiêu lần nữa.
Thiên Tuệ lắc đầu, suy nghĩ một chút cô mới nói: “Theo ta thì mỗi bài giải có nhiều cách nhưng chỉ có một đáp án duy nhất, cũng như việc đánh với con rắn, nếu không giết nó chỉ làm nó bị thương nhưng nó vẫn có khả na...”
Lời chưa kịp nói hết thì Phong Nha cắt ngang.
“Tóm lại, bài học hôm nay là làm việc gì cũng phải động não suy tính trước sau đã rồi mới hành động, một khi ra tay phải làm đến cùng chứ không thể nửa vời. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta mau qua khu bên kia nghỉ lấy sức thôi”. Phong Nha cắt ngang lời Thiên Tuệ rồi vụt bay về khu rừng phía nam.
“Này hòn đá chết tiệt kia, ngươi dám cắt ngang lời ta.” Thiên Tuệ bực mình vì bị cắt ngang lời, cô hậm hực dậm chân mọt phát rồi bước theo hai người kia.
Thực ra cái nó muốn là khiến quan cảnh trong mắt hai cô thay đổi, không bị kích cỡ của mọi vật che mờ cơ. Thí dụ như khi đứng trước một con voi ta sẽ bị kích thước to lớn của nó áp đặt sự sợ hãi vô hình lên tâm trí, thay đổi quan cảnh là khiến cho con người không bị yếu tố kích thước tác động nữa, vô cùng có lợi khi về sau.
Vừa bay phía trước mắt Phong Nha hơi liếc về Thiên Tuệ, lần nào cô lí giải được rất nhiều điều, người này về mặt lí thuyết khá tốt a. Còn chủ nhân thì... Ai... Thôi thì từ từ thực hành lâu dài mới thức tỉnh trí nhớ nhỉ.
“Oáp, ta buồn ngủ quá, xí chỗ này nha.” Minh Hoa nhanh chóng tìm cho mình chỗ ngủ thoải mái nhất, cô vừa đặt lưng xuống là chìm ngay vào giấc mộng.
Thiên Tuệ vừa ngắm ngía thần khí trong tay mình, vừa ngẫm nghĩ. Chợt một tia sáng lóe lên trong suy nghĩ của cô, cô quay sang Phong Nha hỏi: “Này, đến giờ ta vẫn chưa biết tại sao ở nhân giới lại có một con thú bình thường không thể sử dụng linh lực được? Sách có ghi rằng mọi sự tồn tại trong tam giới đều có linh lực kia mà.”
Ngập ngừng một hồi Phong Nha mới nói: “Cuối cùng thì cô cũng đã hỏi, ta biết sớm muộn gì cô cũng phát hiện ra. Thôi được, thật ra mà nói ở đây không phải là nhân giới gì đó, đây là thế giới chủ, nơi mà hai cô đến có lẽ là trụ cột nâng đỡ của thế giới này.”
“Hả, ý ngươi là gì, cái gì mà thế giới chủ rồi trụ cột?” Thiên Tuệ cảm thấy trí thông minh của mình vẫn chưa theo kịp cái khái niệm mà Phong Nha vừa đề cập.
“Ừm, theo chủ nhân ta kể rằng lúc thế giới này mới hình thành còn rất yếu ớt nên chủ nhân phải tạo ra trụ cột để nâng đỡ cho thế giới này.” Phong Nha vẫn kiên nhẫn giải thích. Nhưng nó vẫn tránh đề cập tới vấn đề cánh công giao nhau giữa hai thế giới đã đóng lại vì không muốn hai cô phải thất vọng.
“Thế thì, tại sao muôn thú ở đây lại khác với thế giới của chúng ta nhiều như vậy?” Thiên Tuệ vẫn thắc mắc hỏi.
“Cái này, ta cũng không biết nữa. Có lẽ ai đó đã chỉ dạy cho bọn thú tu luyện cũng nên, thú có tính di truyền bản năng, thế hệ sau sẽ có thói quen của thế hệ trước nên dẫn đến tu luyện được phổ biến như thế cũng nên.” Phong Nha đang phỏng đoán mà đưa ra câu trả lời hợp lí nhất.
Thiên Tuệ mặt ngơ:...
“E hèm, thôi, ta đi tu luyện.” Thiên Tuệ ho nhẹ che đi vẻ mặt ngơ ngát của mình, cô bỏ thần nỏ qua một bên. Cô xếp bằng lại, nhắm mắt lại, dang hai tay hấp thu linh khí của trời đất nâng cao tu vi bản thân.
Phong Nha đang ngẫm nghĩ, hình như chủ nhân của nó có đề cập tới việc hấp thu linh khí của thiên địa này thì phải, nhưng nghĩ nát óc mà nó cũng không có nhớ ra người đã dặn nó cái gì. Thôi, quên đi, có lẽ phải đợi chủ nhân khôi phục ký ức đã.