Con quái vật này thân hình cực kỳ to lớn, phải cao cỡ như con thuồng luồng mà Minh Hoa, Thiên Tuệ đã thấy năm đó. Nó gầm lên một tiếng thật to, khiến cho lũ khỉ còn sót lại con nào con nấy thất khiếu chảy máu, trực tiếp mất mạng. Nó vươn cao đầu lên nuốt chửng toàn bộ đàn chim đang bay xấu số.
“Gào... Gào...” Tiếng gào thét như được giải phóng, như tìm thấy sự sống, như đang... Đói bụng. Nó cúi đầu xuống táp đi cả những con khỉ đang ngơ ngát, để lại một vũng máu rộng.
“Không...” A Tứ vừa gào thét trong đau đớn, vừa tuyệt vọng nhìn từng tộc nhân của mình bỏ mạng.
Dù cho nó là con khỉ mạnh nhất đi chăng nữa thì trải qua ác chiến đã thấm mệt, nay phải đối mặt với uy áp chết chóc của con quái vật này đã làm máu trong hai mắt, trong mũi, trong đôi tai chảy ra liên tục, nó còn sống đến giờ chứng tỏ ý chí sinh tồn của nó rất quật cường.
“Phong Nha, Phong Nha...” Minh Hoa không để ý đến không khí xung quanh đang trở nên nghiêm trọng, cô vẫn sững sờ nhìn vào hai tay mình, một sinh mệnh chỉ mới vài giây trước ở đây mà giờ đã biến mất trước mắt cô.
Con quái vật nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Minh Hoa, ánh mắt đỏ ngàu của nó liếc xuống, miệng nó thở ra hơi chết chóc. Nó nhấc bàn chân nặng khổng lồ của mình lên, hòng giẫm chết Minh Hoa.
“Con ngốc...” A Tứ hét lớn rồi lao đến chỗ cả hai.
Thiên Tuệ đã kịp ôm lấy Minh Hoa đang sững người lăn ra khỏi đó, thoát chết trong gang tấc. Bàn chân giẫm xuống gây ra đại chấn, đất đá rạn nng in rõ hình dấu chân khổng lồ.
A Tứ cũng chạy lại kịp thời ôm lấy hai cô lăn ra khỏi chỗ nguy hiểm đó. Nhìn thấy Minh Hoa vô sự trong tay mình, nó thở phào nhẹ nhõm, chỉ chậm chút nữa thôi là...
Con quái vật như là mất hứng, như đang cảm giác được thứ gì đó, nó nhìn chằm chằm vào trong tay của A Tứ, cụ thể hơn là nhìn thẳng vào người Thiên Tuệ.
Bị con quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm, cả người Thiên Tuệ cảm giác đang ở trong một vực sâu không đáy, vô cùng lạnh lẽo, tuyệt vọng. Đó là cảm giác của kẻ săn mồi đang nhìn chằm về phía con mồi của mình.
Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, cô có cảm giác rất chắc rằng con quái vật chỉ nhằm vào mình cô mà thôi.
Không nghĩ ngợi nhiều, Thiên Tuệ sốc lại tinh thần trong thoáng chốc, cô hất Minh Hoa vào tay A Tứ rồi cô phóng nhanh ra xa, thu hút sự chú ý của con quái.
Quả đúng như cô dự đoán, con quái này đã bị cô thu hút mà chạy hướng về cô. Thiên Tuệ có thể cảm thấy rất rõ sự tồn tại của linh lực trong cơ thể con quái vật. Chắc chắn cảnh giới của nó vượt rất xa so với tu vi hiện tại của cô.
Minh Hoa do tu luyện tinh thần nên hoàn toàn miễn nhiễm với uy áp của kẻ tu luyện linh lực, còn lũ khỉ chỉ là những con thú bình thường nên trực tiếp bị uy áp của nó nghiền nát. Cô chỉ không biết là vì lí do gì mà mình lại không bị ảnh hưởng bởi uy áp phát ra từ nó. Quan trọng hơn là trước mắt làm sao mới thoát khỏi nó.
Con quái vật to lớn này tốc độ lại chậm hơn đám quái nhỏ kia, Thiên Tuệ vừa chạy vừa cầm nỏ thần lên bắn vào đầu nó. Nhưng khi tiễn sét chạm vào nó lại không hề làm nó bị tổn thương gì cả, chẳng khác nào lấy hòn sỏi ném vào dòng sông.
Cường giả phi hành cần phải đạt tu vi đại tiên hậu kỳ trở lên, mà cô chỉ mới là thập tinh mà thôi, nên phải dồn hết linh lực vào đôi chân để chạy trốn khỏi con quái vật.
“Chạy trốn không phải là cách hay, ta phải mau chóng tìm cách.” Thiên Tuệ trải qua ác chiến đã rất mệt, cô ước chừng linh lực bản thân chỉ trụ được khoản năm phút nữa là cùng, quá ít. Tới lúc đó cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Con quái đã đuổi theo cô tới một khoản rất xa chỗ Minh Hoa, nó đã giẫm đạp lên bao nhiêu con thú xấu số, phá huỷ bao nhiêu là tảng đá lớn rồi nhưng một khi chưa bắt được Thiên Tuệ nó sẽ không bao giờ dừng lại.
“Quyết định rồi.” Thiên Tuệ đứng trước sinh tử của mình đã đưa ra quyết định. Cô dừng bước lại, đối mặt với con quái. Cô lạnh lùng lẩm bẩm: “Nếu đã không thể thoát, chi bằng đánh một trận thật oanh liệt mới được.”
Thiên Tuệ truyền toàn bộ linh lực của mình vào nỏ thần, cô vẫn lựa chọn lôi nguyên tố làm tên, đưa một tay làm bệ, tay kia đặt nỏ lên, nhắm một bên mắt, hướng thẳng công kích về phía con quái thú.
Những mũi tên bắn ra liên tiếp nhằm thẳng đầu nó, đừng nói là muốn hủy đi ngọc đỏ của nó, ngay cả da thịt của nó mũi tên cũng chẳng thể xuyên qua, căn bản nó chỉ như lấy trứng chọi với đá vậy. Con quái vẫn không giảm tốc độ, nó cứ tiếp tục di chuyển, chẳng mấy chốc chỉ cách Thiên Tuệ mười hai thước. Thiên Tuệ thấy cần phải tăng thêm uy lực, những mũi tên sau cô thêm vào đó Thiên Đường Hỏa của mình.
Nhưng vẫn chẳng ăn thua, da đầu nó chỉ bị đen một mảng mà thôi, tốc độ không thuyên giảm, nó đã cách Thiên Tuệ quá gần, linh lực cô đã gần cạn. Nó vừa chạy vừa cuối xuống dùng đầu của mình hất mạnh về phía Thiên Tuệ, cơ thể đã quá mệt, linh lực gần như cạn kiệt, căn bản không thể tránh.
...
Bên lề:
Thiên Tuệ: Lúc đó tôi tưởng thế là ngầu.