Tí tách tí tách...
Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt trên thảo nguyên, cơn mưa không chừa một ai cả. Nó rơi trên những cành cây cao, xuyên qua các khẽ lá, rơi lộp bộp trên nền đất, rơi trên xương của những con thú xấu số. Mây mù che kín cả bầu trời, không một chút nắng. Cơn mưa nặng hạt dội xuống như muốn rửa trôi đi những xác chết, mùi máu nồng đậm bốc lên trong không khí.
Nước mưa làm ướt cả người Thiên Tuệ, tẩy đi những vết máu trên mặt cô, Thiên Tuệ nhìn xung quanh tìm chỗ trú mưa, cô liền thấy một nơi. Cô cõng Minh Hoa trên lưng, nhặt cái chuôi kiếm của cô bé rồi cất bước về phía hộp sọ lớn của con quái thú.
“Nơi đây quả là nơi lý tưởng để trú mưa nhỉ.” Thiên Tuệ tự hỏi thầm trong lòng. Nhìn lại quần áo của Minh Hoa, rồi nhìn về phía mình, cô cảm thấy thật nhếch nhác.
Thiên Tuệ lấy ra trong giới chỉ hai bộ y phục, một cho Minh Hoa một cho mình. Thay xong đồ rồi cô thay cho Minh Hoa, cô chợt cảm khái: “Chậc, hình ảnh này thật quen thuộc. Năm xưa hai chúng ta cũng từ đây mà bước lên, giờ lại cứ như trở lại điểm xuất phát rồi.”
Thiên Tuệ dùng linh lực kiểm tra xung quanh người cô bé. Đan điền vẫn như thế, cũng chẳng có dấu hiệu của linh lực ở bất cứ đâu trong thân thể Minh Hoa.
“Kỳ quái, trong sách cũng không có trường hợp nào như vậy.” Cô đang mải suy nghĩ bỗng cảm thấy cơ thế hơi nóng lên.
Thiên Tuệ lúc nãy đã lờ mờ cảm nhận được sự kìm nén của cơ thể, cảm giác như muốn bức phá ra. Thiên Tuệ biết cảm giác này, đây là muốn đột phá cảnh giới thứ hai: Ma binh. Cô nghĩ rằng do mình vừa trải qua ma luyện nên cảm giác này đã tới với mình.
Không có sự khẩn trương như lần đầu, lần này Thiên Tuệ vô cùng điềm tĩnh ngồi xếp hai chân lại, đưa hai tay ra tạo thế hấp thu linh khí. Lúc này ấn ký sau lưng cô cũng di động, khiến cho linh khí xung quanh như tụ tập tại nơi cửa miệng. Cơ thể khô kiệt của cô nhanh chóng bổ sung linh khí, dự trữ thêm linh khí hòng trùng kích ma binh cảnh giới.
Có kinh nghiệm lần đầu, Thiên Tuệ khống chế ba nguyên tố vô cùng thuận lợi. cô đã bổ sung đủ linh khí, cô bắt đầu dùng linh khí đó đánh sâu vào cảnh giới ma binh. Linh lực trong cơ thể di động liên tục, đan điền đã đến cực hạn, sắp khai phá ra.
Gần chạm đến tầng thứ đó, linh lực cạn kiệt, cô bổ sung vô. Quá trình ấy cứ luân chuyển hàng giờ liền.
Lần cuối cùng cô đổ thêm vào đó lượng lớn linh khí, lập tức đan điền rộng mở ra, cô đột phá rồi. Nhưng cô vẫn chưa thể động đậy tay chân, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Tu vi của cô đã đạt đến cảnh giới ma binh rồi. Thiên Tuệ chưa kịp vui mừng thì linh lực trong cơ thể cô vẫn chưa ngừng lại, nó vẫn tiếp tục tăng lên. Ấn ký sau lưng cô liên tục bay lượn vòng tròn.
Ma binh sơ kỳ... Ma binh trung kỳ... Ma binh hậu kì... Ma binh đỉnh phong và vẫn còn tăng lên nữa, không ổn rồi. Mũi cô, tai cô đã có dấu hiệu xuất huyết.
“Không không, không được, ta phải dừng lại.” Thiên Tuệ cắn răng, tu vi lên quá nhanh sẽ ảnh hưởng rất lớn đến căn cơ, cô không thể vì lợi ích nhỏ này mà huỷ hoại cả tiềm năng phát triển phía sau được.
Thiên Tuệ nghiến răng, cô tập trung linh lực chặn lại linh khí đang hấp thu kia. Hai bên va chạm nhau một hồi, giằng co qua lại, Thiên Tuệ đã động động tay được, cô đã thắng.
Cô bị ngã văng ra phía sau, quay đầu qua một bên phun một ngụm máu kèm một cỗ khí trọc. Linh khí xung quanh bán kính năm thước đã không còn nữa, tất cả đã bị cô hấp thu để đột phá.
Tu vi của cô theo cô nhận thấy thì đang từ ma binh đỉnh phong từ từ rơi xuống ma binh hậu kỳ... Ma binh trung kỳ... Dừng lại ở nửa bước trước ma binh trung kỳ. Lúc này ấn ký sau lưng cô cùng quay về trạng thái ban đầu.
Lau máu ở khóe miệng đi, cô thở phào: “May quá, đan điền chưa tổn hại lắm.”
Dù tu vi bị giảm mạnh nhưng linh khí xung quanh cô phát ra vẫn cực kỳ mạnh mẽ, không phải cảnh giới tiểu tiên sơ kỳ mà cô có thể sở hữu, đây là linh lực cấp bậc tiểu tiên đỉnh phong.
Với việc linh khí quá dư thừa thì khi đột phá cảnh giới tiếp theo sẽ trở nên dẽ dàng hơn rất nhiều, không cần lo việc bị thiếu linh khí.
“Ta đoán chắc rằng đây là ma binh sơ kỳ, lần đột phá này sao lại nhanh hơn lần trước nhỉ?” Thiên Tuệ theo như trong sách đã đưa ra suy đoán về cấp bậc của mình. Sách của phụ thân truyền lại trong giới chỉ có rất ít thông tin nên Thiên Tuệ không hề biết rằng linh lực quanh cô chẳng phải ma lực cuồng nộ, mà là tiên lực nhẹ nhàng thanh cao.
Càng không biết rằng thứ trợ giúp cô tu luyện là ấn ký sau lưng mình. Để đạt được tu vi như cô phải tu luyện rất lâu, hơn cả tám mươi năm mới có thể đột phá vào tiểu tiên cảnh giới, cường giả bằng vào tuổi cô cao nhất chỉ có thể là một ngũ tinh mà thôi. Có thể nói Thiên Tuệ lúc này đây là một siêu cấp thiên tài không có đối thủ tại tiểu tiên cảnh.
Cơ thể Thiên Tuệ lúc này lại nhẹ nhàng hơn, làn da cô như phủ thêm vào một lớp sương trắng ngần, tô lên bờ môi hồng nhè nhẹ tạo cảm giác vô cùng kiều diễm động lòng người.
Bước vào cảnh giới này cô càng thấy đáng sợ về sức mạnh của con quái thú... Và cả Minh Hoa lúc ấy nữa. Con quái thú đó, tu vi của nó ở trên cô rất nhiều, linh lực trong người nó gần như vô tận, cảm giác như đang nhìn một cái vực sâu không thấy đáy vậy.
Nhưng Minh Hoa đã chém nó rất dễ dàng, như cắt bánh vậy. Cô chắc chắn tu vi của Minh Hoa lúc đó siêu việt rất xa so với con quái thú.
Cô lẩm nhẩm suy đoán: “Chẳng lẽ Minh Hoa là một cường giả nào đó chuyển sinh, vì một lí do gì đó mà bộc phát lực lượng tiền kiếp?”
Thiên Tuệ không thể nào biết được rằng thứ sức mạnh đó không đến từ thân thể hiện tại của Minh Hoa, mà đến từ linh hồn cô bé.
Thiên Tuệ nhớ lại hình ảnh con quái vật truy đuổi mình, cô rùng mình cảm khái: “Cũng may mà nó không có linh trí, cũng may Minh Hoa đã phế nó nếu không ta chưa chắc có thể thắng nó được.”
Cô lo lắng rằng không biết khi tỉnh dậy Minh Hoa liệu có còn là Minh Hoa mà cô biết không. Mất đi Phong Nha, cô không biết rằng con đường trở về của hai người sẽ như thế nào đây. Cô cảm thấy như con đường trở về này gian nan làm sao.
Cô ôm lấy đôi chân mình trước đốm lửa, cứ nhìn chằm vào nó. Từng tiếng mưa lộp bộp như đang khơi gợi trong cô về kỷ niệm. Cô đột nhiên nhớ tới phụ thân, nhớ mọi người trong phủ, nhớ về những tháng ngày vui vẻ ở ma giới quá. Cô đã luôn phải dùng vẻ ngoài lạnh lùng này để nhắc nhở mình phải mạnh mẽ hơn, có như vậy mới có thể bảo vệ được cho Minh Hoa chứ.
Một dòng nước ấm rơi từ khóe mắt Thiên Tuệ, lúc này cô đang cảm thấy rất yếu ớt, còn đâu sự lí trí thường ngày nữa. Cô chỉ muốn dựa tấm lưng mệt mỏi vào cạnh hàm của con quái.
Tiếng mưa nặng trĩu, bầu trời âm u ảm đạm, hơi nước se lạnh bốc lên, phả hơi vào người khiến cho Thiên Tuệ cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.