Chí Trung định rời đi thì nghe tiếng phía sau vọng đến: “Bệ hạ, những tin đồn bốn năm nay thần đã cho người tra ra. Mọi hướng điều tra đều quy tụ về cùng một nơi.”
Chí Trung không có vẻ ngạc nhiên lắm, hắn chỉ “ồ” một tiếng, như đợi Công Uẩn nói tiếp.
“Là xuất hiện từ Cử Long. Ngài có muốn cử người để dọn dẹp tin đồn này không ạ?” Công Uẩn hỏi xin ý.
“Haha, cái này ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ để nó phát tán rộng hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến ta.” Nói rồi Chí Trung quay lưng bước đi dưới những chiếc lá rơi nhè nhẹ, để lại một bóng lưng cô độc dường như không hề bị thiên hạ lay động.
Nghe câu trả lời ấy khiến lòng Công Uẩn hơi động. Nhìn theo bóng lưng cô độc ấy, hắn lẩm bẩm: “Bệ hạ, rốt cuộc ta vẫn chẳng hiểu gì về con người ngài hết.” Nếu cứ để tin đồn lan ra như vậy cả vương triều này sẽ có biến lớn. Vị hoàng đế trước mắt không từ thủ đoạn nào để giành lấy ngôi vị đó đáng lẽ phải ra sức thanh minh cho chính mình mới đúng chứ.
Tuy có chút thương cảm nhưng hắn không được phép quên cái đêm ấy, cái đêm mà người ấy bị vị đương kim hoàng đế trước mắt giết chết, cái đêm mà hắn chỉ có thể bất lực ôm lấy thi thể người ấy khóc trong đêm mưa lạnh lẽo.
Hắn không được phép quên vị hoàng đế trước mắt này là một bạo quân, đày thân đệ đi xứ, cấu kết với phương Bắc, không một việc ác nào không làm, ham mê sắc dục, lấy giết người làm thú vui...
Thậm chí có người còn lấy hình mẫu hắn ra tượng trưng cho tội ác. Một người như vậy liệu có xứng đáng nắm giữ, trị vì giang sơn này không. Người dân liệu có thể an cư lạc nghiệp?
…
Ánh hoàng hôn đã le lói bên kia ngọn đồi, Minh Hoa vẫn cứ miệt mài luyện kiếm quên cả thời gian.
Trong nhà có hai kẻ đang đứng vâng lệnh, ở giữa là bà lão đang nhàn nhã uống trà. Nhấp xong ngụm trà, bà ta đặt tách xuống, nói: “Đến lúc rồi.”
“Vâng.” Hai người đồng thanh hô.
Minh Hoa sau khi chặt xong một cái cây, lúc này đây cô đã có thể chẻ đôi cái cây này theo ý muốn của mình rồi. Ngẩn mặt lên nhìn trời cô hoảng hốt: “Thôi chết, trễ rồi, tại sao giờ này tỉ tỉ còn chưa về chứ?”
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trên đầu Minh Hoa là Thiên Tuệ gặp chuyện không may rồi. Tâm thần Minh Hoa bỗng trở nên hoảng loạn thì ở phía sau truyền đến bước chân.
Minh Hoa quay đầu lại thì thấy ba người họ đã thay y phục như muốn đi đâu đó. Cô hỏi: “Các người định đi đâu vậy?”
Một trong hai kẻ đó định mở miệng thì bà lão cản lại, bà ta vội nói với Minh Hoa: “Chúng ta nghe nói trong rừng này có một con quái vật chuyên ăn thịt người. Chúng ta định đi vào đó để tiêu diệt nó trừ hại cho dân.”
Nghe thấy cụm “quái vật ăn thịt người” thì tâm của Minh Hoa trật một nhịp, cô trở nên hoảng loạn, song thay vào đó trong mắt cô bắn ra giết chóc mãnh liệt khiến bà lão cùng hai gã kia hơi hoảng sợ mà lui về sau.
Cô mở miệng: “Cho ta đi với.” Nếu Thiên Tuệ có chuyện gì thì cô thề sẽ băm con quái đó ra thành trăm mảnh.
Bà ta định từ chối nhưng thấy sát khí trong mắt Minh Hoa thì hơi sợ, thế là bà ta đánh bạo quyết định: “Được.”
Thế là cả bốn người bọn họ cùng hướng về phía rừng sâu mà đi.
...
“Chết thật, trời đã gần tối lúc nào rồi mà mình không hay, chắc con bé lo lắng lắm.” Thiên Tuệ vừa vội vã chạy vừa lo lắng trong lòng.
Theo sau cô là cô gái kia cùng con thú nhỏ. Hai người đang chạy thì bỗng cô gái kia níu tay Thiên Tuệ lại. Thiên Tuệ đang định hỏi thì cô nghe thấy tiếng sột soạt ở đằng trước.
Lòng Thiên Tuệ cảnh giác lên, không chừng trong này có thú dữ cũng nên. Tiếng động đó càng ngày càng gần, Thiên Tuệ đã tập trung linh lực, sẵn sàng công kích.
Một lưỡi kiếm chém ngang qua bụi cỏ, là người mà Thiên Tuệ đang mong chờ nhìn thấy, Minh Hoa.
“Ơ, tỉ tỉ.” Minh Hoa chạy lại ôm chầm lấy Thiên Tuệ, cô nói nhỏ: “Tỉ làm ta lo lắng quá, ta cứ tưởng tỷ bị quái thú bắt mất rồi chứ.”
“Con bé này, nói gì thế.” Thiên Tuệ cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Minh Hoa.
Minh Hoa nãy giờ mới chợt để ý tới người đằng sau Thiên Tuệ, cô hỏi: “Người này là ai vậy?” Cô không ngạc nhiên về ngoại hình ấy lắm.
Thiên Tuệ cũng quên mất luôn, cô bèn giới thiệu đôi chút cho hai người làm quen. Bỗng Minh Hoa hỏi Thiên Tuệ: “Tỉ tỉ, hình như ta thấy tỉ hơi khác.”
“Hả, khác là khác chỗ nào?” Thiên Tuệ không hiểu hỏi ngược lại.
“Cảm thấy tỉ đẹp hơn trước, ta cảm thấy tỉ hơi quyến rũ luôn a.” Minh Hoa trả lời nhưng lại bị Thiên Tuệ cốc đầu.
Song Minh Hoa ngửi ngửi, cô nghi hoặc nói: “Tỉ, trên người tỉ có mùi rất lạ a, cảm giác nó tiêu diêu mạnh mẽ, không giống với tỉ lắm.”
Nghe tới đây tự nhiên Thiên Tuệ mặt đỏ lự, cô không tự chủ được mà nhớ lại khuôn mặt anh tuấn của tên nam nhân đáng ghét kia.
“Tỉ, mặt tỉ hơi đỏ kìa.” Thấy mặt Thiên Tuệ trở nên đỏ hồng hơn thì Minh Hoa càng thêm nghi ngờ, nhưng cô không biết phải hỏi cái gì mới được.
“Im đi, muội còn hỏi nữa ta giận muội luôn.” Thiên Tuệ mặt đỏ hồng quay đi, bình ổn lại cảm xúc, cô mới nói: “Đúng rồi, muội đã chào tạm biệt bà bà chưa. Chúng ta lên đường mà không nói một lời có vẻ không hợp cho lắm.”
“Cái này... Muội có cùng bà bà và hai người khách đi vào đây nhưng vừa nãy thì lạc mất họ rồi.” Minh Hoa gãi gãi đầu trả lời.
“Nói đúng hơn là muội lạc đường đi.” Thiên Tuệ lắc lắc đầu chịu thua.
“Đi, chúng ta đi chào từ biệt bà ấy nào.” Nói rồi Thiên Tuệ kéo tay Minh Hoa đi.
Ngay lúc Minh Hoa, Thiên Tuệ chạy qua giữa hai cái cây lớn trước mặt thì một tiếng “bịch” vang lên khiến hai người quay đầu lại, một trận pháp đang vây quanh lấy cô gái kia khiến cho con thú nhỏ bị trượt khỏi tay.
Thiên Tuệ bước nhanh lại ẵm thú nhỏ lên, còn Minh Hoa đi tới xem trận pháp thì ngay lập tức bị đánh bật ra.
“Cái quái gì thế này? Tại sao ở đây lại có trận pháp?” Minh Hoa khó hiểu hỏi.
Một luồng linh lực nồng đậm rót vào bên trong trận pháp khiến cơ thế cô gái kia đau đớn toàn thân.
“A... A...” Cô ta lấy hai tay ôm đầu hét một cách thất thanh, triệu hồi những cành cây nhọn đâm liên tục hòng phá vỡ pháp trận. Song dường như những đòn tấn công của cô ta là vô ích.
“Hỏa diễm, đi.” Thiên Tuệ tung một luồng hỏa diễm về phía trận pháp, nhưng ngay lập tức bị chặn đứng. Không dừng lại ở đó, cô liên tục tung ra các đạo lôi điện, băng kích nhưng cũng không ăn thua.
Ở một nơi cách đó không xa, một giọng nói lẩm bẩm xen lẫn kinh ngạc vang lên: “Không thể nào, cô ta là phù thủy tam hệ sao”
Minh Hoa cũng không chần chừ, cô dùng đá bao bọc tay lại, đấm liên tiếp về phía trận pháp. Nhưng cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn.
“Hừ, trận pháp của chủ thượng dày công bố trận hơn năm năm, sao có thể muốn phá là phá được kia chứ.” Một trong hai tên núp phía trước bà lão kia hừ lạnh.
Đột nhiên Minh Hoa nghĩ tới điều gì đó. Cô triệu hồi cán kiếm hoàng kim ra. Lưỡi kiếm xanh lam xuất hiện. Minh Hoa dùng lực mạnh nhất đâm một nhát về phía trận pháp, khiến cho nó xuất hiện một lỗ hổng.
“Phá được rồi. Không thể nào, chủ thượng...” Khi thấy cảnh này hai tên kia nuốt nước bọt quay đầu lại. Chủ thượng bây giờ khuôn mặt rất âm trầm.
“Thanh kiếm đó thật quái dị, ta không thể đợi được nữa.” Giá trị sức mạnh có giảm đôi chút còn hơn là không thu được gì. Bà ta bắt đầu đưa tay lên niệm chú.
Cô gái kia định thoát ra thì lỗ hổng lập tức bịt lại. Trận pháp tỏa ra khói đen, tứ phía từ từ thu hẹp lại, cô ta cố gắng đến mấy cũng không thể dừng được sự thu hẹp của trận pháp. Luồng linh lực xâm thực cơ thể, đang tràn vào trong đỉnh đầu của cô.
Cô ta biết mình không thể kháng cự được nữa, bèn nhìn về phía Thiên Tuệ. Cố gắng điều khiển cánh tay của mình đâm sâu vào trong ngực, lấy ra một viên đá màu lục.
Cô ta cầm viên đá đó hướng tới Thiên Tuệ, cố gia tăng lực thảy viên đá đó đi, may mắn là viên đá không hề bị trận pháp tác động. Vì ở góc khuất nên ba người kia không nhìn thấy hành động này.
“Đây là... Mộc thạch.” Thiên Tuệ kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy thứ trên tay mình. Hoa văn, khuôn dạng đều giống như đúc hòn đá của Phong Nha. Thiên Tuệ nhìn viên đá rồi lại nhìn đến cô gái.
“Liễu Hạnh... Tên ta...” Giọng nói yếu ớt cuối cùng phát ra từ miệng cô gái. Chưa kịp nói hết thì...
Cô gái đó hoàn toàn bị làn khói đen trong trận pháp bao trùm. Quá trình đó như đang luyện hóa cơ thể của cô ta.
Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Cả cơ thể chỉ còn lại một luồng hắc khí lơ lửng.
“Ha ha ha ha, cuối cùng thì thời khắc này cũng đến.” Một giọng nói già nua quen thuộc vang lên. Minh Hoa và Thiên Tuệ cùng quay đầu lại.
Cả hai cô thồng thanh thốt lên: “Là bà...”