Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Rồi Minh Hoa nghĩ đến điều gì đó, Minh Hoa đứng dậy chắn trước người Thiên Tuệ, cô đanh mặt hỏi: “Là ngươi bắt cóc tỉ ấy?”
“Ngươi quen biết nàng ấy sao?” Chí Trung hỏi ngược lại nhưng Minh Hoa cho rằng đó là thừa nhận câu hỏi của cô, cô không nghĩ ngợi nhiều mà tung một nắm đấm thẳng vào mặt hắn. Bị bất ngờ tấn công khiến động tác né tránh hơi chậm, nhưng hắn vẫn né kịp cú đấm của cô.
Chưa kịp định thần lại thì cô tung một cước vào giữa bụng hắn khiến hắn đau đớn ngã lật người. Cô chèm hai gối chân lên lưng hắn, tung liên tiếp các cú đánh vào đầu khiến hắn kêu khóc tha mạng.
…
“Cảm ơn Trịnh công công.” Đào đại nhân hướng Trịnh công công nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng bước vào Dưỡng Tâm điện của hoàng đế. Ông đang lo lắng không biết mở miệng hỏi xin như thế nào thì nghe thấy có tiếng đánh nhau. Bỏ qua e ngại, ông vội vàng bước nhanh hơn.
“Này thì bắt cóc tỉ ta, này thì bắt cóc tỉ ta.”
Đào đại nhân: …
Cảnh tượng trước mắt khiến ông cứng đờ người, bệ hạ đang bị cái cô nữ hiệp kia chêm đầu gối vào lưng, vừa đánh vào đầu hắn vừa hét. Ông muốn chạy khỏi chỗ này.
Chí Trung thấy ông định bước đi thì cầu cứu: “Đào đại nhân, cứu ta.”
Ông không quen cô ta, ông không quen, ông ước mình chưa từng bước vô đây. Mong cô đừng nói gì hết thì có một tiếng nói khác chen vào: “Ông tới rồi hả, là tên khốn khiếp này bắt tỉ của ta nè.”
Thế giới quanh ông sụp đổ. Ông cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh muốn băm dằm ông ra thành từng mảnh ở phía sau lưng mình. Tấm lưng già nua không tự chủ mà đổ mồ hôi.
Nếu có cái lỗ ở đây, đừng ai hỏi vì sao ông phải chui xuống. Lần này có mười cái mạng chắc cũng không đủ để bệ hạ hành quyết.
…
Máu, lửa hận, những nỗi oan ức, đau buồn phát ra từ trong những linh hồn đỏ rực lượn lờ xung quanh Thiên Tuệ. Bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy cô, cứ lơ lửng như thế mãi.
Cô tưởng bọn chúng khá vô hại cho đến khi thấy một linh hồn của một cô gái xinh đẹp bước vào đây. Có vài linh hồn đỏ rực bay tới đó, vây quanh cô ấy nhiều vòng, nói thì thầm một thứ tiếng nào đó. Ngay sau đó linh hồn cô ấy trở nên đỏ rựa như bọn họ, ánh mắt u tối, đầy chết chóc.
Cô ấy không phải là linh hồn duy nhất, có những linh hồn của chàng trai trẻ tuổi, ông lão, bà già yếu đuối cho đến những đứa trẻ, các sinh vật khác đều chịu chung một số mệnh ấy.
Có những linh hồn cố chạy trốn, những linh hồn mạnh mẽ hơn cả. Và những linh hồn đỏ rực khác lại to lớn hơn đi ra áp chế những linh hồn đó, sự việc vẫn cứ liên tiếp liên tiếp như vậy. Điều đặc biệt là tất cả bọn chúng đều muốn thoát ra khỏi đó nhưng không thể.
Cô hơi sợ hãi một tí nhưng không tự chủ bước đi cho tới khi thấy một tia sáng lóe lên. Đây là tia sáng ấm áp, đẹp đẽ nhất ở trong khoảng không này. Ngay khi tia sáng ấy tắt đi, một thân ảnh toàn thân trắng xóa, những đường viền hoàng kim hiện lên vô cùng uy nghi. Thiên Tuệ đứng ở bên trái người đó nhìn qua thì cô ngạc nhiên. Thân ảnh đó là cô gái mà Thiên Tuệ gặp trong cái hang động kia mà.
Lũ hồn đỏ kia thấy cô ấy thì tất cả chúng đồng loạt bay tới, nhưng cô ấy tỏa ra một thứ uy áp chế ngự bọn chúng một cách dễ dàng. Cô ấy đưa tay đỡ lấy một linh hồn đang quỳ rạp xuống vì uy áp của mình ở trước mặt. Đó là một cô gái.
Thiên Tuệ ước chừng cô ấy chỉ mới khoảng mà thôi. Cô ấy cũng như những kẻ kia, toàn thân đỏ rực nhưng khác với bọn chúng. Ánh mắt cô không hề có vui, có buồn, tham lam, tà ác... Ở đó chỉ là một mảng tĩnh lặng.
“Ngươi tên gì?” cô gái bạch y hỏi.
“Tên?” Cô gái kia ánh mắt khó hiểu hỏi ngược lại, rồi lắc đầu trả lời: “Không biết.”
“Nếu không có tên thì ta sẽ ban cho. Ừm... Ngươi khá là giống ta, vậy lấy một chữ "Trầm" đi. Ngươi sinh ra ở nơi đây, nơi mà sự sống và cái chết diễn ra vô tận, vậy lấy một chữ "Luân".” Cô gái chống cằm nhìn về phía thân ảnh đỏ rực ở dưới kia rồi nói tiếp: “Tên ngươi từ nay sẽ là Luân Trầm.”
“Luân... Trầm?” Ánh mắt cô ấy vẫn dửng dưng đọc ra cái tên đó.
“Ừ, Luân Trầm. Đây, đây là uy quyền của ta.” Vừa nói xong cô xòe bàn tay ra trước, một khối đá đen dài, sần sùi trông vô cùng xấu xí hiện ra.
Cô đưa cho Luân Trầm cái đó, ôn tồn dặn dò: “Với thứ này, ngươi có nghĩa vụ phải quản lí nơi đây cũng như bảo vệ cho Sinh Giới. Ngươi nghe có hiểu không?”
Luân Trầm vẫn thờ ơ gật đầu, “hiểu” một tiếng.
Thiên Tuệ chỉ nghĩ rằng đây là một giấc mộng của cô mà thôi, nhưng thực tế ngay giây phú đó, một sinh mệnh cường đại của Sinh Giới được sinh ra. Một sinh mệnh trọn đời trọn kiếp thủ hộ Sinh Giới.