Tiếng gió nhè nhẹ lay động những chiếc đèn lồng đỏ, gió thổi u u cùng với màn đêm bao trùm khắp nơi càng tăng thêm sự tĩnh mịch cô đơn của ban đêm. Ánh trăng chiếu sáng hai thân ảnh phi trên từng nóc nhà, mọi nơi họ đi qua đều không thiếu dấu trăng. Chẳng mấy chốc họ đã rời khỏi hoàng cung rộng lớn. Mỗi căn nhà nhỏ bên ngoài nằm san sát nhau, tuy vậy nhưng chỉ còn ánh lửa đèn lồng chiếu sáng tạo nên một bầu không khí vô cùng quỉ dị, âm u.
Góc tường nhà nơi hai người vừa phi qua, một cái xác chết của một người nằm tại đó. Ánh mắt người đó không hề nhắm lại, cứ như thế mà rời bỏ trần thế. Dòng máu chảy xuống từ ngực người đó, lan đến bên bụi cỏ lạ.
Ở đó đã có một đám cây hoa đỏ rực như màu máu mọc từ lúc nào, các nhánh bông đỏ vươn cao lên trên hai thước như bàn tay của những ả yêu nữ muốn bắt hồn ai đó...
…
Tại một phủ đệ rộng lớn, vào lúc mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ thì có một thân ảnh vẫn đang lục lọi tìm kiếm thứ gì đó. Hắn đã tìm thấy một rương đồ cỡ nhỏ chuyên dùng cho việc tặng phẩm hay dâng lễ vật của những quan viên, danh gia vọng tộc.
Hắn ngồi lên giường mình, thuận tiện ôm cái hòm đó lên. Cu phủi hết bụi trên đó đi. Ở trên hòm nhỏ đó là một bức thư mừng ngày sinh của hắn vào năm đó. Hắn mở ra đọc lại những dòng hồi tưởng mà hoài niệm cố nhân. Hắn thở dài nhẹ nhàng cất bức thư đi.
Hắn mở hòm ra, trong đó lại có một bức thư nữa.
Công Uẩn: …
Hắn bị chơi à? Nghĩ nghĩ rồi hắn cũng mở bức thư đó ra. Trong đó chỉ có một tờ giấy lớn nhưng chỉ có một dòng chữ nhỏ ở trên cùng: Tin tưởng Chí Trung.
Chí Trung? Đây là tên thật của hoàng đế bệ hạ mà hắn biết được ở chỗ Nam Phong vương, ngoài hai người ra không có ai là biết được cái tên này nữa, bởi hắn cũng thề giữ bí mật này với Nam Phong vương rồi.
Hắn khá kinh ngạc là lật tới lật lui mà cả một bức thư chỉ có vỏn vẹn nhiêu đây mà thôi.
“Tin tưởng bệ hạ sao? Vương gia, chẳng lẽ ngài đã lường trước mọi sự, ngài muốn ta dừng trả thù sao?” Trong thâm tâm hắn tự coi đây là di thư của người đó rồi. Thế nhưng mà, nếu làm theo thì mọi người sẽ ra sao đây. Hắn ôm lấy đầu mình, nội tâm đang đấu tranh với nhau.
Hắn ngẩn mặt lên, ánh mắt như tìm thấy tia hi vọng mới. Người đó lúc nào cũng liệu sự như thần, đoán trước mọi việc khiến hắn mới thần phục mà đi theo. Người đó luôn dùng chân tâm của mình đối đãi hắn cùng mọi người, ánh mắt người đó không nhìn hắn như tôi tớ mà là tri kỷ. Hắn tin, tin vào điều người đó nhắn nhủ. Dù cho có làm phật ý mọi người đi nữa thì hắn vẫn luôn tin tưởng người đó.
Hắn nhìn lên bầu trời đêm tịch mịch, sau bốn năm lạc lõng cuối cùng hắn lại nhìn rõ bầu trời đầy sao.
…
Chí Trung cùng Thiên Tuệ băng qua các nẻo đường, đạp lên tường mái nhà rồi đáp xuống tại một tòa viện cao nhất ở vùng này. Một nam một nữ ngồi trên mái ngói dưới ánh trăng mờ trong khung cảnh đêm đen tĩnh mịch tạo ra bầu không khí đầy ý vị.
Nhìn hai khung cảnh trên trời cao đầy sao vời vợi, bên dưới là những mái nhà san sát với ánh đèn lồng hòa cùng nhau vẽ nên bức tranh màn đêm tuyệt đẹp khiến Thiên Tuệ phải mở miệng cảm thán: “Đẹp quá, không ngờ nơi này lại có quang cảnh đẹp đến như thế đó.”
Chí Trung không ngắm cảnh mà hắn cứ nhìn vào cô, thấy khuôn mặt chăm chú thưởng thức vẻ đẹp của kinh thành về đêm khiến má cô hơi phiếm hồng, hai mắt cô lấp lánh kinh diễm. Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường nữa.
Cô có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, cô quay qua thì thấy ánh mắt nóng rực của hắn đang nhìn cô. Cô nóng mặt không để ý hắn mà nói: “Huynh... Nhìn ta làm gì?”
Hắn phì cười trêu chọc: “Nàng đẹp hơn, ta nhìn nàng thôi.” Mặt Thiên Tuệ càng đỏ hơn nữa, đột nhiên hắn sáp lại gần cô, cô vô thức lùi lại một nhịp nhưng hắn lại nhanh tay vòng qua người cô ôm lấy bả vai cô, cả cơ thể cô ngã vào vòng tay của hắn.
Cô bối rối: “Này...” Chưa kịp nói xong thì Chí Trung dùng đôi môi mình áp lên môi cô, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ xông vào miệng cô quấn quýt lấy lưỡi cô khiến đầu óc cô trở nên tê dại, hoang mang mà nhắm tịt mắt lại. Cô “ưm ưm” hai tiếng, dùng hai tay mình định đẩy hắn ra thì hắn lại càng ra sức hôn sâu hơn.
Khí lực của hắn rất lớn khiến cho cô không thể thoát ra được, hắn hôn đến mức cả cơ thể cô nhũn ra, sụi lơ trong vòng tay của hắn. Lúc cô sắp không nhịn nổi thì hắn lại rời khỏi môi cô, luồng tơ bạc giăng ra kết nối đôi môi hai người khiến bầu không khí càng thêm mập mờ.
Dưới ánh trăng sáng hắn có thể nhìn rõ dung nhan kiều diễm của cô vì e thẹn mà khuôn mặt ửng hồng, vươn thêm chút ngây thơ khiến tâm thần hắn ngứa ngáy. Hắn lại chợt nhớ tới cảnh tượng kia khiến cho thân thể hắn càng trở nên nóng rực, lây sang cả cô khiến cô cúi đầu, khuôn mặt lúc này đã chín đỏ mười phần rồi.
Giờ phút này cô mới để ý cô đang ngồi trên chân hắn.
Cô lắp bắp nói: “Vì... Vì sao lại muốn hôn ta?” Giọng nói của cô lúc này vừa ngọt lịm mà lại mang thêm một tia ý vị ngượng ngừng càng khiến hắn xúc động muốn khảm cả thân thể cô vào người hắn.
Hắn cố gắng áp chế lửa dục của mình. “Bình tĩnh bình tĩnh, mày là Chí Trung mà, đẹp người đẹp nết... Lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Hắn đang cố trấn an lòng mình. Hắn ôm lấy cô, áp cô vào ngực mình, cô có thể cảm nhận từng nhịp tim đập của hắn.