Ngày mới bắt đầu, như mọi ngày Chí Trung phải yết triều từ rất sớm. Thiên Tuệ thì bảo hắn mang mình tới thư viện lớn nhất nơi đây là Tàng Kinh các, đặt tại nơi sâu nhất trong hoàng cung. cô muốn tìm xem có cuốn sách nào ghi chép về “hư vô” không, tuy nó không thực thế nhưng trong tiềm thức cô lại lờ mờ cảm nhận sự hiện hữu của nó.
Còn Minh Hoa? Bình thường thì cô sẽ luyện võ rồi bồi Thiên Tuệ nói chuyện. Nhưng đến ngày thứ ba hôm nay mới nhớ là mình đã hứa với Thanh Loan là sẽ trở lại chơi cùng con bé. Vì thế là cô xin phép Thiên Tuệ xuất cung tìm Thiên Tuệ chơi. Nhưng sau vụ kia cô đã dọa Đào đại nhân một phen nên ông cấm Thanh Loan ra ngoài cùng Minh Hoa nhưng Minh Hoa là ai chứ, tường Đào phủ không thể ngăn cô được, cô đã lẻn vào đó và rủ cô bé ra ngoài cùng dạo chơi.
Đào phủ nằm ở gần phiên chợ nên nơi đây lúc nào cũng náo nhiệt. Ở đây có rất nhiều quầy hàng như các tiệm trang sức với nhiều sản phẩm tinh xảo làm cho các cô nương vây quanh, những hàng quán tơ lụa, dệt may... Đôi lúc Minh Hoa còn ngửi thấy mùi thịt nướng thơm mọng từ các tửu quán.
Tiếng cười chào hàng khanh khách hòa cùng dòng người, tiếng lũ trẻ thoát khỏi phụ huynh vui đùa kéo nhau rượt bắt, tiếng dòng người qua lại đang từ từ đánh vào tâm trí Minh Hoa khiến cô bỗng nhớ tới những lúc còn trẻ cô hay cùng Thiên Tuệ lượn lờ quanh những nơi náo nhiệt như vậy.
Có lúc cô còn nhìn thấy những người gia cảnh nghèo khó mà phải lăn lộn để kiếm ăn, thậm chí là trộm cắp, giết người có thể xảy ra, không phân biệt trai trẻ, già yếu hay trẻ con gì cả. Những kẻ tàn tật bị đào thải khỏi xã hội, bị dè biểu, bị nô dịch bởi kẻ mạnh. Đó là qui luật sinh tồn ở nơi đó.
Cường giả vi tôn, cô nghĩ thầm rằng nơi đâu cũng giống nhau. Kẻ không có thực lực thì đến cả cái ăn cũng không thể có, thậm chí số phận bị người đời khinh rẻ, giẫm đạp. Đó chính là lý do tại sao có rất nhiều gia đình quyền quý sẵn sàng từ bỏ con cái nếu nó sinh ra là phế vật. Lòng cô lại nhớ đến phụ thân mình, lúc cô bị huỷ kinh mạch không còn khả năng tu luyện người vẫn một lòng che chở cô, cô nhắm mắt lại hoài niệm cái ôm trấn an mình khi đó của người.
Cô cảm thấy thực kỳ lạ, từ lúc nào mà mình lại suy nghĩ được một cách mạch lạc như thế nhỉ. Thanh Loan thấy Minh Hoa đang chìm trong suy nghĩ, cô lay lay cánh tay Minh Hoa khiến Minh Hoa thoát ra khỏi dòng suy tưởng.
Thanh Loan vẻ mặt háo hức, đôi mắt long lanh hồn nhiên nói: “Minh Hoa tỷ tỷ, ta muốn ăn mực nướng kia.” Cô bé vừa nói vừa chỉ chỉ ngón tay non nớt của mình hướng sạp mực nướng được nhiều người đang xếp hàng chờ mua.
Mùi mực nướng thơm phức bay trong không khí, từ từ len vào khứu giác khiến cô hơi thèm ăn. cô gật đầu dắt tay Thanh Loan lại đó.
Nhiều người với những màu áo khác nhau cùng xếp trước Minh Hoa trông rất sặc sỡ, cái này không khiến cô chú ý, cái cô chú ý rằng nó thật là trật tự, nghiêm chỉnh. Ở thế giới kia muốn mua gì đó thì phải chen chúc, đôi lúc xảy ra xô xát với nhau. Chỉ những nhà có quyền có thế như Minh Hoa hay Thiên Tuệ mới được mua trực tiếp.
Có một ông lão nhìn trông già hơn Đào đại nhân cầm xiên mực đi ra khỏi hàng thì bị một người chạy nhanh qua tông phải khiến ông lão té xuống, xiên mực trong tay rớt trên nền đất lạnh. Đó là một kẻ trai tráng nhưng trên người lại là một bộ áo quần rách rưới cũ kỹ. Trong tay hắn đang cầm hai con cá, khuôn mặt hắn đang lộ vẻ hối hả cùng lo sợ nhưng hắn vẫn liều mạng chạy đi.
“Đứng lại, tên cướp kia,” có một tiếng nói vọng lại sau lưng Minh Hoa, ngay lập tức cô biết kẻ kia là một tên cướp. Tên hô hào kia mặc tạp dề, bụng phệ đang cầm dao đuổi theo hắn, nhưng vì thân hình quá mập nên trên trán của hắn lúc này đã lấm tấm mồ hôi.
Con bé Thanh Loan chỉ có chăm chăm vào xiên mực đang nướng kia nên không chú ý bên này. Cô nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ thôi thì cũng tiện tay giúp chắc cũng chẳng mất mát gì đâu. Thôi động tinh thần lực làm một viên đá ngán ngay chân hắn khiến hắn té ngã xuống. Bộ dạng bây giờ trông vô cùng thảm hại.
Hắn bất ngờ bị ngã, đập mặt xuống đất lạnh nên rất rát. Hắn ôm mặt, cầm đôi cá định chạy đi thì có rất nhiều người xông ra bao vây, chế trụ hắn. Hắn vùng vẫy cố thoát ra nhưng cánh tay bị trói ra sau, chờ người bị mất cắp tới xử phạt.
Cô đã tưởng tượng ra khung cảnh người đó bị dụng hình đánh đập, giết chết tại chỗ nên không mảy may để ý nữa. Ông lão lúc nãy té dưới đất thì được nhiều người dìu lên khiến cô hơi ngạc nhiên. Ở nơi kia không phải là không có trường hợp này, chỉ là lúc có ai xui xẻo té ngã thì những người xung quanh đó cũng chỉ liếc mắt một chút rồi lại đi tiếp, người kia phải tự thân đứng dậy. Nhìn bọn họ lấy tay phủi bụi trên áo quần của ông, những khuôn mặt an ủi, cảm kích cùng quan tâm ấy Minh Hoa đều thấy hết. Đột nhiên có một dòng cảm xúc kỳ lạ lóe qua trong tâm cô.
Nơi này... thực khác với nơi cô từng ở. Nếu vậy thì kẻ cướp kia thế nào? Minh Hoa đưa mắt nhìn qua đó, tên cướp kia bị chế trụ nhưng ánh mắt hắn lại quật cường nhìn tên mập cầm dao kia, ánh mắt như con thú bị dồn đến chân tường, sẵn sàng liều mạng tử chiến.
Cô đoán là tên mập kia sẽ cho kẻ cướp một cú chí mạng thì hắn chỉ thở dài lắc đầu. Lắc lư cái bụng bự của mình cầm lấy đôi cá lên, đặt xuống trước mặt tên trai tráng, thò tay vào tạp dề lấy ra ít đồng xu và nói: “Người trẻ tuổi, cậu còn trẻ, còn có khả năng kiếm sống, cậu không nên đi vào con đường này. Ở đây ta có chút lộ phí, quân đội triều đình đang tuyển nhân thủ.”
Ngừng lại một chút, hắn cầm tay cậu ta, đặt vào đó những đồng xu và nói: “Vào đó cậu có thể tự mình làm lấy tự mình ăn, cống hiến cho đất nước, chỗ cá này tôi tặng không cho cậu. Mong rằng cậu đừng xa chân lỡ dại nữa.”
Nói xong ông ta bảo mọi người thả cậu ấy ra, còn mình thì ung dung đi về, vẻ mặt tự tại như chưa từng bị ăn cắp, để lại một mình cậu ta thẫn thờ nhìn những đồng tiền trong lòng bàn tay mình.
Chưa dừng lại ở đó, ông lão khi nãy cũng bước chân tới, đặt vào trong tay cậu ta những đồng xu khác, giọng ông khàn khàn cười nói: “Này người trẻ tuổi, lão bản nói đúng đấy, những lão già như bọn ta còn cần tới những thanh niên trai tráng như cậu bảo vệ đây này.”
Nói rồi ông cười ha hả bỏ đi mất. Lúc này những tiếng “hức hức” phát ra, cậu ta khóc. Từng giọt nước mắt chảy xuống, ánh mắt quật cường khi nãy đã nhiễm lệ. Tiếng khóc như đan xen giữa sự tỉnh ngộ và ân hận, những đồng xu trong tay cậu đã ươn ướt.
Có vài người qua đường còn tới an ủi, vỗ vỗ lưng cậu ta, cậu ta càng khóc to hơn nữa, cậu ta dập đầu trên những đồng xu, như trách móc bản thân, như cảm tạ.
Minh Hoa đứng sững người ra đó, lão bán cá không chỉ không phạt mà còn tặng cậu ta một con cá, cho thêm tiền xu. Còn ông lão bị tông phải cũng tha thứ cho cậu ta, bước đi như chưa có gì xảy ra. Người qua đường cũng vậy, họ không quen không biết nhau thế mà vẫn vô tư đi tới giúp đỡ ông lão, có người còn đưa tay an ủi cậu thanh niên kia...
mh mở rộng tầm mắt, cô thậm chỉ thấy cả những người khuyết tật tay chân, họ không vì điều đó mà bị khinh rẻ, tủi nhục, trái lại họ lại trò chuyện một cách rất tự nhiên với người xung quanh mà người xung quanh cụng vậy. Nơi này... rất kì lạ.
Nhưng cô không thể phủ nhận những hình ảnh đó... thật hài hòa làm sao, nó khiến tâm trí Minh Hoa chợt xúc động, lúc này ánh mắt cô rất sáng, cô đưa tay lên sờ vào trái tim mình, cảm thấy nơi đây thật ấm. Cô không thể lý giải cho cảm xúc kỳ quặc này nhưng lại cảm thấy con người... phải nên như vậy mới đúng.
Minh Hoa nhìn con chợ trong mắt mình, cô mới nhớ đây không phải là thế giới cô từng ở, nơi phiên chợ này cũng không phải phiên chợ trong ký ức của cô. Nơi đây thật là nắng quá, thật ấm áp làm sao.