“Rầm...” Quyền pháp mạnh mẽ đến nỗi khiến cho đất đá nứt cả ra, chia ra từng đường khe nhỏ. Rất rõ ràng nếu như Minh Hoa trúng phải cơ thể cô chắc chắn bị tổn thương nghiêm trọng hoặc có thể nhận lấy cái chết.
“Phụ... Phụ thân, người làm gì vậy.” Phụ thân của hắn là ai chứ? Đại tướng quân Nguyên Lê của triều đình, ông ta đi theo tiên đế chinh chiến khi chỉ mới là một đứa nhi đồng. Võ công lẫn sức mạnh của ôn đều được liệt vào hàng đầu của triều đình. Một mình ông ta có thể đánh ngang cơ với hơn hai chục quân địch.
Nguyên Kiệt không thể tưởng tượng được nếu Minh Hoa không né tránh kịp thời cú đấm vừa rồi.
Nguyên Lê không để ý đến đứa con trai của mình, ông nhìn Minh Hoa với ánh mắt bất thiện. Diện mạo của cô không hề giống với người ở đây một chút nào cả, trong thời loạn có rất nhiều gián điệp trà trộn vào binh doanh đánh cắp những tư liệu tuyệt mật nên ông ta dựa vào kinh nghiệm mà ra tay. Lí do quan trọng hơn cả, lúc nãy kiếm gỗ chưa hề chạm vào người gỗ kia, thứ cắt đứt nó là... kiếm ý. Phải, là kiếm ý.
Lúc còn chưa vào binh doanh, vị phụ thân gần đất xa trời của ông đã luyện thành được một chút kiếm ý này, song không bao lâu thì ông ta qua đời nên ông chẳng thể học hỏi được gì, phải tự mình mày mò sách vở, cầu kiếm sư khắp nơi mới có thể biết được. Kiếm ý, vô hình vô ảnh, cắt sát như cắt bùn, vô cùng lợi hại và nguy hiểm, giết người âm thầm.
Ông tự mình đưa ra kết luận, cô nương này là gián điệp đến ám sát ai đó. Ông tự cho đó là phán đoán đúng nên ra tay luôn. Chỉ là không ngờ thân thủ của cô ta lại nhanh đến vậy. Ông ta càng chắc chắn hơn nữa.
Sự việc rầm rộ khiến cho các khu khác hơi chú ý về phía này. Có một vài người thích ồn ào mà chạy tới hóng chuyện.
“Ồ, ngươi muốn giết ta sao?” Giọng nói nhẹ nhưng lại mang theo sát ý của Minh Hoa thốt lên. cô có thể cảm nhận rất rõ sát ý của đối phương. Những kẻ như vậy đều là người xấu cả, phải giết...
“Đừng tỉ tỉ, đó là thúc của ta...” Thanh Loan hoảng loạn vội quát to. Vì Minh Hoa lúc này đây rất giống với cái đêm mà tỉ ấy huỷ diệt cả băng cướp kia. Thanh Loan biết rất rõ sự lợi hại của Minh Hoa, tỉ ấy có thể sẽ giết Nguyên Lê đại thúc mất.
Minh Hoa quay đầu qua chỗ Thanh Loan, lẩm nhẩm: “Người thân sao?” Rồi cô nhận thấy nguy hiểm, cô nhanh chóng lắc đầu qua thì một cú đấm trời giáng trực tiếp rơi vào mặt cô. Minh Hoa nhanh nhẹn né qua nhưng tốc độ đối phương quá nhanh khiến nắm đấm trúng phải trán.
Cả người Minh Hoa ngã ra đất, nhưng cô phản xạ nhanh, mượn thế ngã dùng chân tung cước mạnh vào giữa người Nguyên Lê khiến ông ta bất ngờ, không kịp phòng bị trúng phải, ngã ra xa.
Cảnh tượng làm mọi người trong đây sững sờ kinh ngạc. Một cô gái dáng người yểu điệu thế mà có thể đá văng được cả đại tướng quân Nguyên Lê nữa.
Minh Hoa cùng ông đứng dậy, phun một ngụm nước bọt, bàn chân có hơi tê, cùng lúc đó Nguyên Lê đại tướng cũng thấy đầu ngón tay hơi co giật. Trong đầu cả hai đều hiện ra một nhận định: cơ thể đối phương rất cứng.
Nguyên Lê sờ vào chỗ bầm trên ngực mình, cái cảm giác bị thương này... đã lâu lắm rồi ông mới nếm trải.
Quan trọng hơn nữa là ông không thể ngờ được mình chỉ tấn công trúng má thôi mà phần tay hơi ê rồi. Nhưng trong sâu thẳm có một cảm xúc vừa trở lại với ông. Cái cảm xúc nhiệt huyết chiến đấu khi mới bập bẹ trên chiến trường, cái sự vui sướng khi tìm ra một kẻ mạnh có thể đánh ngang cơ với hắn. Cái cảm giác này... đã rất lâu rồi nó mới xuất hiện trở lại, nó kích thích ý muốn chiến đấu của ông một lần nữa thức tỉnh.
Cô nương này... rất mạnh, đó là ý nghĩ của ông. Nghĩ lại cái cảm giác hạ gục được kẻ mạnh là hắn lại sôi trào lên.
Giờ này Nguyên Lê còn quản gì việc Minh Hoa là con gái hay gián điệp nữa, trong mắt ông chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi. Và dường như mh cũng nghĩ như thế. Kẻ mạnh kích thích sự chinh phục của kẻ mạnh, kẻ mạnh khiêu chiến kẻ mạnh.
Minh Hoa chạm vào má mình, thấy nó hơi rát, rồi cô nhìn ông ta bằng ánh mắt khó chịu.
Vừa lúc nãy tung cước, cô cảm thấy cả bàn chân mình tê một nhịp, cô không ngờ là cơ thể của ông ta lại cứng đến vậy. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một đối thủ ngang cơ như thế, một đối thủ có thân thể rắn chắc giống như cô vậy. Không hiểu sao tay cô cứ ngứa ngáy không chịu được, như muốn... đập ông ta ra bã.
Chí Trung dặn cô không được sử dụng sức mạnh nguyên tố ở nơi đây. Cũng tốt, dẫu sao thì cô cũng không có ý định dùng nó, ông ta là người thân của Thanh Loan nên cô cũng không thể giết được, nhưng đánh gần chết thì có thể nhỉ...
Hai người vào thế thủ của mình, cảm nhận về sự lợi hại của đối phương nên không hề mở miệng chút nào... một trận đấu căng thẳng sắp diễn ra khiến cho bầu không khí trong đây náo nhiệt hơn hẳn. Các lão sư thấy Nguyên Lê nghiêm túc lên thì đánh giá Minh Hoa lên rất cao, vì đã lâu rồi họ mới thấy một Nguyên Lê đại tướng như thế này.
Thanh Loan thấy tình hình trở nên không ổn rồi, người duy nhất có thể can thiệp vào chuyện này mà cô có thể nghĩ tới chỉ có ngoại tổ phụ mà thôi. Thế là cô len lỏi thoát ra khỏi đám đông đang dần vây lại đây hóng chuyện, chạy thật nhanh về phía Đào phủ mách Đào đại nhân.
Hai người đồng thời xông lên, dùng nắm đấm thuần túy dội thẳng vào đối phương. Hai nắm đấm một lớn một nhỏ va chạm nhau. Không ai chịu nhường ai.
Cả hai người họ giờ phút này có chung một cảm giác rất tuyệt hảo, là cảm giác tìm thấy đối thủ.
“Không thể ngờ được cô ta lại đánh ngang tay với tướng quân.” Một giọng nói từ phía những cô gái thốt lên.
“Dáng người thục nữ thế kia mà khỏe thế.”
“Dù thế nào ta cược tướng quân sẽ thắng.”
“Ta theo phe mỹ nữ kia.”
...
Những lời nói cứ nối tiếp nhau khiến cho toàn khu sôi động. Vài khu tò mò cũng qua xem. Bọn họ còn tổ chức cá độ xem bên nào sẽ chiến thắng nữa. Và thế là từ một võ quán lớn nhất kinh thành đã trở thành sòng bạc lớn nhất kinh thành.
Nguyên Kiệt phân vân định cược cho cô gái kia, nhưng nghĩ đến phụ thân hắn thì lại chần chừ. Loay hoay mãi hắn bỏ hết cho cả hai người họ...
Quả nhiên đúng như hắn phỏng đoán, ẩn đằng sau lớp áo yểu điệu kia là một con thú dữ mà. Cô nàng đó không chỉ có kiếm thuật siêu cường mà quyền pháp cũng rất được.
Minh Hoa bất chợt cầm lấy tay ông, tung một cước mạnh mẽ vào giữa tâm ngực. Ông ta thả nắm đấm của cô để đỡ lấy bàn chân kia, hắn cầm chân cô lùi ra xa hòng làm cô té nhưng Minh Hoa linh hoạt dùng sức chân kia bật cao lên đá thẳng vào đầu hắn khiến hắn rát mặt mà thả chân cô ra. Minh Hoa xoay người trên không đáp xuống mà không bị gì.
Không chờ ông ta định thân lại, Minh Hoa liền xông tới, dồn phần lớn lực lượng vào nắm đấm đấm mạnh vào đầu ông, nhấn cả người hắn xuống nền đất khiến máu mũi hắn chảy ra.
Minh Hoa định bồi thêm một cú nữa nhưng Nguyên Lê tập trung dùng một cước đạp cô ra, bảo trì khoản cách hai người. Minh Hoa giơ chân đỡ lấy nhưng bị xung lực làm cho mất thăng bằng dẫn đến té ngã.
“Hảo cước pháp,” ông đánh giá về một cước lúc nãy của Minh Hoa như vậy.
Hai người cùng đứng dậy, Nguyên Lê lau máu ở mũi đi. Cô nương này mới chỉ khoản hai mươi tuổi xuân thôi mà lại có sức mạnh đến bậc này. Chờ qua vài năm nữa có lẽ ông cũng không phải là đối thủ của cô quá. cô vận dụng rất linh hoạt cả quyền và cước. Ông chưa vội ra tay vì nghĩ rằng rất có thể đối phương còn lưu hậu thủ. Con mồi như thế mới là đối thủ thú vị chứ.
Máu nóng trong người sôi sục lên, hành động của ông càng trở nên điên cuồng hơn. Minh Hoa đấm ông ta một cái, ông ta trả lại cô một cái, cả hai bên ăn thua đủ với nhau liên tục, không ai chịu nhường ai cả.
Trên mặt hai người đã có những vết máu. Hai người cùng nhảy lên cao so quyền. Ông xoay người đá cô một cái thật mạnh khiến cô rớt xuống, ông giáng một đòn mãnh liệt vào giữa tâm ngực khiến Minh Hoa khó thở, cảm giác như xương của mình đang bị gãy thành từng mảng. Ông giáng tiếp cú nữa khiến Minh Hoa phải hộc máu, cô nén đau tung một cước sắc về phía hắn nhưng ông đã nhanh chóng tránh đi.
Minh Hoa nhân cô hội đứng dậy, lùi ra bảo trì khoản cách. Ông nhìn thấy trong mắt cô đã tăng thêm phần lửa phẫn nộ rồi. Phải thế chứ, con mồi đến lúc lâm vào tuyệt cảnh thường sẽ rất dữ dội. Nhưng ông đã nhìn thấu quyền pháp của cô rồi, trong đó chỉ đơn giản là dùng tốc độ và sức mạnh của mình mà thôi.
Cả võ trường lúc này không dám thở mạnh chứ nói chi là nói chuyện, cao thủ bậc này luận bàn còn hiếm gặp hơn cả. Bọn họ cũng quên luôn chuyện cá cược mà tập trung vào trận đấu. Trong lòng họ lúc này trình độ của Minh Hoa đã được xếp ngang với Nguyên Lê đại tướng rồi.
Minh Hoa chủ động công kích, cô phi thân đến tung một đấm vào huyệt thái dương ông nhưng ông ta lại nhanh nhẹn tránh được, thậm chí còn bồi thêm cho cô một cú đấm. Sau đó Minh Hoa còn liên tục công kích ông lại dễ dàng tránh né tất cả. Thậm chí Minh Hoa còn tung ra vài cú đá mạnh về phía ông nhưng cũng dễ dàng bị hóa giải.
“Sao thế nhỉ, cảm giác như ông ta đang nhanh hơn thì phải... Không, là ông thích nghi sao?” Minh Hoa vừa đánh vừa nghi hoặc nhìn ông.
“Này cô nương, trong quyền pháp không chỉ có tốc độ cùng sức mạnh thôi đâu. Ta sẽ cho cô mở rộng tầm mắt võ thuật là gì.” Nói rồi ông bắt đầu xông tới tấn công, dùng quyền pháp vừa sắc bén mạnh mẽ đả thương Minh Hoa đến mức cô không kịp phòng bị. Nhưng đôi chân của cô vẫn đứng rất vững, cô cảm giác rằng nếu mình chỉ cần ngã xuống thôi thì sẽ bị ông hạ gục.
Minh Hoa cứ liên tục lấy tấn công làm phòng thủ, nhưng bao nhiêu công kích của cô đều dễ dàng bị ông tránh né, thậm chí còn không đánh trúng nổi người ông nữa. Cục diện bây giờ đã nghiêng hẳn về một phía.
“Ha, cô ta sắp thua rồi.” Một giọng nói trong đám người thốt ra, kéo theo cả tràng bình luận.
“Phải đấy, tướng quân của chúng ta là ai chứ, sao có thể thua một cô gái được chứ.”
“Ta nghĩ có lẽ nãy giờ tướng quân chỉ đang vui đùa mà thôi.”
“Mà cũng không thể nói lần đầu tiên ta thấy có người có thể trụ được lâu như vậy trước tướng quân.”
Dù cho Minh Hoa có thua cuộc đi nữa thì cô đã có được sự công nhận của mọi người rồi. Bởi cô còn trẻ như thế mà có thể đánh với một tướng quân lão luyện lâu như vậy, tiền đồ tương lai chắc chắn vượt xa tướng quân.