Các vì sao đã hiện lên bầu trời đêm, những ánh nến bắt đầu tắt đi nhường chỗ cho bóng đêm an tĩnh, cả trong hoàng cung cũng vậy. Nơi đâu cũng là một màu đen, chỉ có ít cung là còn vươn hơi lửa.
Thư viện, nơi chứa nhiều sách nhất kinh thành này, vẫn đang có ánh lửa bồng bồng. Thiên Tuệ đang ngồi lật những trang sách. Lật qua một cuốn, cô đánh dấu lại một cuốn, bên cạnh cô đã có rất nhiều sách đã đọc qua rồi. Ánh mắt cô rất chăm chú nhưng lại hiện lên vẻ không kiên nhẫn cùng thất vọng.
“Chẳng lẽ không có ghi chép nào về điều đó sao? Có lẽ chỉ ở đó mới có quá.” Cô đã tìm rất nhiều quyển sách với mong muốn tìm ra câu trả lời ấy nhưng từ sáng đến giờ chỉ thấy phí công thôi.
Cô nhìn đôi chân mình, đụng đụng ngón tay vào, cảm thấy đã có cảm giác hơi nhột trở lại rồi. Thái y nói chỉ cần vài ngày nữa thôi là có thể đi lại bình thường được.
Cô ngả lưng ra ghế đệm, mắt đẹp chớp chớp nhìn vào li nước Chí Trung để đó cho cô. Cô vươn bàn tay trắng mịn ra đưa li nước lên trước mặt, hớp một ngụm nhỏ.
“Ô! Là nước dừa,” cô uống ực một hơi vô bụng. Mới hồi sáng cô chỉ mở miệng nói muốn uống nước dừa với Chí Trung thôi mà bây giờ hắn còn chuẩn bị đầy đủ như thế làm trong lòng cô ngọt hẳn. Từng dòng nước chảy vào trong miệng khiến cho sự bực túc lúc bấy giờ tiêu tan đi cả.
Cô chống cằm lên bàn, tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì nữa. Khuôn mặt vì nhớ đến hắn mà ửng hồng một mảng, cảm giác có người để dựa vào thật là tốt. Tâm trí chìm vào tương tư nên không để ý có người đã vô phòng.
“Tỉ...” Minh Hoa đột nhiên xuất hiện, vỗ vai Thiên Tuệ một cái khiến cô giật mình.
Thiên Tuệ vỗ vỗ an ủi tim mình, quay đầu lại hơi liếc Minh Hoa giận nhẹ nói: “Muội muốn hù chết ta à, đột nhiên xuất hiện như thế.”
Minh Hoa liếc nhìn biểu hiện của Thiên Tuệ. Tại sao cô cảm thấy tỉ tỉ cứ như đang chột dạ vậy, giống người vừa làm việc xấu bị ai đó bắt gặp ấy. Cô cũng cảm nhận tâm khí của Thiên Tuệ hơi khác, nhưng khác ở chỗ nào thì lại không giải thích được.
Thiên Tuệ đột ngột nắm tay Minh Hoa, kinh ngạc xen lẫn giận dữ hỏi: “Cái gì thế này, kẻ nào làm?” Các vết thương bầm tím trên khắp cơ thể Minh Hoa không hề che giấu, nhìn vào là biết ngay các vết thương ấy là do bị người khác đã thương mà thành.
Giờ Minh Hoa mới chú ý đến bản thân, cả người cô hình như hơi nhếch nhát. cô gãi đầu chột dạ, ấp úng: “Cái này...”
Rồi Minh Hoa phải ngồi xuống kể lại cho Thiên Tuệ nghe về việc mình gặp được một đối thủ rất mạnh là Nguyên Lê, rồi còn trận chiến của hai người như thế nào nữa. Minh Hoa cũng không giấu diếm Thiên Tuệ việc cô sử dụng Thiên Di thân pháp hiệu quả ra sao, Thiên Tuệ ngồi nghe rất hăng say.
Song cô cũng nhận ra điều kỳ lạ, cô nghiêm mắt nói ra điểm mấu chốt: “Rốt cuộc thì tại sao tên đó lại tấn công muội chứ?”
Minh Hoa sững người, phải ha, tại sao gã lại vô duyên vô cớ động thủ nhỉ, nghĩ nghĩ cô liền nói: “Chắc hắn cũng chỉ muốn luận võ với ta mà thôi, hì hì.” Minh Hoa đưa tay sờ mũi cười hì ra. Cô chợt nhớ tới một sự kiện nữa.
Cô kể với Thiên Tuệ về việc ông lão kia, người thanh niên trộm cắp kia và cả những hành động của đám người dân nữa. Nhưng cái cảm giác hài hòa xúc động trong bức tranh khi ấy thì Minh Hoa hoàn toàn không thể diễn tả nỗi nên cô không thể kể lại với Thiên Tuệ được.
“Những điều muội kể là thật sao? Ta hơi hoài nghi đấy, đáng lẽ họ không quan tâm tới những việc ấy mới đúng chứ nhỉ?” Hơn mười mấy năm sống trong thế giới cường giả ma tộc nên Thiên Tuệ cảm thấy những việc mà Minh Hoa kể lại hết sức khác lạ. Cô một tay chống cằm chèn lên tay kia suy nghĩ.
“Thì đó, vậy nên ta cũng thấy rất mới lạ như tỉ đó,” Minh Hoa muốn xem thứ Thiên Tuệ nghĩ gì về việc này nhưng Thiên Tuệ cũng chỉ kinh ngạc giống cô mà thôi, không có biểu hiện gì khác hết.
“Đó chỉ là những hành động xuất phát từ lòng tốt mà người ta gọi là nhân tâm thôi...” Một giọng nói hoa mĩ từ bên ngoài đột nhiên chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Minh Hoa cùng Thiên Tuệ đồng thời quay lưng về phía phát ra tiếng nói, một bóng người mặc áo dạ hành đang ngồi trên khung cửa sổ, nhếch miệng cười tà mị. Hắn nhìn hai cô, mở giọng trầm ấm tiếp: “Về lí thì tên cướp đó đã phạp tội, nhưng về tình thì hắn chưa có làm hại tới ai hết, hắn bước vào con đường đó chỉ vì mưu sinh mà thôi. Hắn không đáng phải nhận lấy cái chết. Còn người dân... Họ hành động như vậy là bình thường mà.”
“Tên mặt hoa da phấn kia, ai cho ngươi nghe lén bọn ta hả?” Minh Hoa chỉ vào mặt hắn nói. Chết tiệt, tại sao cô không thể cảm nhận khí tức của hắn nhỉ.
Chí Trung bất mãn mở miệng: “Ai mặt hoa da phấn hả, ta có tên đàng hoàng nhá.”
Minh Hoa lè lưỡi: “Đàn ông gì đâu mà trắng bóng thấy ghê.”
Chí Trung phản bác: “Còn cô... Con gái con đứa mà nam tính thấy sợ.”
“Ngươi mới nam tính đấy...”
Chí Trung gật gật đầu hiển nhiên: “Ta biết ta rất nam tính rồi.”
“...” Minh Hoa đột nhiên cạn lời, cô không biết từ nào để chửi rủa tên tiểu bạch kiểm trước mắt này nữa.
Thiên Tuệ cũng làm một mặt chịu htua cả hai người, lần nào chạm mặt họ cũng phải gây chiến hết. Chí Trung thấy mặt Thiên Tuệ hiện lên nét mệt mỏi thì không muốn chơi đùa với Minh Hoa nữa, hắn quay sang Minh Hoa bảo: “Ta đã kêu người chuẩn bị sẵn nước tắm cùng y phục cho cô rồi, cô đi ra ngoài hỏi Trịnh công công ấy.”
Nghe hắn bảo Minh Hoa mới nhớ ra là cả người mình đang rất lôi thôi nhếch nhác. Cái tên này cũng không đáng ghét lắm nhỉ, còn chuẩn bị trước nước tắm nữa, cô định cảm ơn thì hắn lắc đầu ngao ngán: “Cả người thối không chịu được.”
Vừa dứt lời thì một cú đấm bạo lực dội thẳng vào khuôn mặt điển trai của hắn.
“Ui da,” hắn té một cú đau nhưng miệng vẫn nhanh nhảu, bực tức nói: “Này con nhỏ kia, chưa nói gì mà cứ ra tay là sao?”
Minh Hoa không chấp hắn nữa, cô mở cửa ra ngoài, được Trịnh công công dắt đến nhà tắm.
Hắn đứng lên như thể chưa bị đánh mà bước lại ôm Thiên Tuệ, hắn ngồi vào đệm mà đặt Thiên Tuệ ngồi trên đùi mình. Tư thế ám muội này khiến má Thiên Tuệ hơi phiếm hồng, nhưng cô lại không có ý muốn đẩy hắn ra chút nào, lúc hắn ôm cô như thế này lại làm cô hơi an tâm mà ỷ lại.
Hắn thích thú nhìn biểu hiện ngượng ngùng của tiểu thê tử, càng nhìn chằm vào cô hắn lại cảm thấy toàn thân đột nhiên nóng lên.
Thiên Tuệ muốn chuyển đề tài qua chỗ khác, đôi môi hồng của cô mấp máy hỏi: “Tại sao chàng biết là con bé bị thương mà chuẩn bị nước tắm chứ?” Nói tới đây không hiểu sao lửa giận trong cô xuất hiện. Cô đưa hai bàn tay trắng mềm của mình lên nhéo hai má hắn, mở giọng hỏi: “Nói đi, có phải chàng đang để ý muội muội của ta không?”
Lời nói của Thiên Tuệ vừa ra khiến hắn hóa đá. Hắn? Để ý tới con nhỏ nam tính thích đánh nhau đó sao? Khẩu vị của hắn mặn thế à? Nhưng mà nhìn tiểu thê tử của hắn đang phồng má hồng mà tra hỏi thì hắn lại đoán chắc là do cô đang ghen rồi.
Mà ghen, cải cảm giác chỉ có khi đặt ai đó ở trong lòng mình thì mới sinh ra hờn ghen mà thôi, chứng tỏ rằng trong lòng Thiên Tuệ đã có hình bóng của hắn rồi. Nghĩ đến đây tâm tình hắn lại trở nên vui sướng hơn nữa.
Thiên Tuệ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, lúc đầu thì sững sờ, lúc thì lại đăm chiêu, lúc thì lại cười phì ra, trông rất bệnh.
Thiên Tuệ:...
Có bệnh sao?
Hắn bất ngờ ôm chặt lấy eo cô, đặt xuống đôi môi hồng nhạt của cô một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi của hắn thăm dò vào trong miệng, quấn lấy lưỡi cô không chịu nhả ra. Thiên Tuệ muốn phản kháng thì hắn càng hôn sâu hơn, dường như bất mãn muốn phạt cô vì cô không tập trung. Nụ hôn sâu khiến cho cả người Thiên Tuệ mềm nhũn ra, cô chỉ có thể bị động mặc người hành sự.
Một hồi lâu sau hắn thả cô ra, luồng tơ bạc dính giữa cánh môi hai người càng làm cho bầu không khí thêm ái muội. Đôi má cô đỏ hồng, sụi lơ trong vòng tay hắn, hắn lại mạnh mẽ hôn cô lần nữa mà cô không thể phản kháng. Một bàn tay không an phận của hắn từ từ thò vào vạt áo của cô, vuốt ve làn da đã mẫn cảm khiến cho Thiên Tuệ dùng cả hai bàn tay mình bắt lấy cánh tay đó, xấu hổ muốn đẩy hắn ra.
Cô rất rõ việc hắn định làm gì với mình. Sáng nay cô có đọc qua một quyển sách, không rõ là có phải hắn cố ý để lại hay không nhưng nội dung trong đó khiến Thiên Tuệ phải ngượng chín mặt.
Cuốn sách đó có tên là “Hợp hoan kí” nếu cô nhớ không lầm, miêu tả rất sinh động những việc mà phu thê hay làm. Thiên Tuệ biết cô và hắn rồi sẽ có một ngày này, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Chuyện phát sinh lần trước chỉ là ngoài ý muốn của cả hai người thôi, nhưng vẫn để lại cho cô cảm giác rất đau đớn phía dưới mình.
Hành động của cô khiến hắn thanh tỉnh, vội vàng đè nén lửa dục của mình lại.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, chỉ còn một ngày thôi, mày có thể nhịn mà, Chí Trung. Phải, hắn sắp có một món quà lớn dành cho cô, lần đó chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn mà thôi, hắn muốn lần này cả hai người có thể danh chính ngôn thuận mà hợp với nhau.
Hắn vuốt vuốt tóc Thiên Tuệ, ánh mắt hắn nhìn cô khiến đôi má phiếm hồng, cô né tránh tầm mắt của hắn. Biểu hiện e thẹn của cô thật khiến tâm xuân của hắn nảy nở mà phì cười, tiểu thê tử của hắn da mặt lại mỏng như thế.
Hắn vừa nghỉ đến chuyện quan trọng hơn, bèn nói với cô: “Tuệ nhi, đêm nay nàng phải ngủ sớm nha.”
“Vì sao?” Thiên Tuệ khó hiểu hỏi.
“Sáng mai ta có một bất ngờ muốn dành cho nàng, nàng phải ngủ sớm thì mới có thể thưởng thức nó được nha.” Chí Trung giọng nói ôn tồn, nhẹ nhàng như muốn cô chìm vào mộng.
Nhưng Thiên Tuệ còn giữ một tia lí trí, cô nói: “Nhưng ta đâu có buồn ngủ đâu.”
“Tuệ nhi ngoan, ngủ đi nào, ngủ đi nào.” Giọng nói nhẹ của Chí Trung truyền vào tai Thiên Tuệ rất êm, khiến cô từ từ cũng đi vào giấc mộng.
Hắn tự nhủ mai sẽ là một ngày bận rộn đấy, nếu hôm nay cô không ngủ đủ giấc thì ngày mai sẽ rất vất vả, hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho cô nên mới dùng thuật thôi miên lên người cô mà thôi.
Phải rồi, còn một chuyện quan trọn nữa. Để con nhỏ kia mà biết được việc này e rằng cô sẽ làm ầm lên mất, tốt nhất là đừng nên che giấu việc này. Để tìm ra yếu điểm mà hắn đã phái thủ hạ nhìn chằm Minh Hoa những ba ngày nay rồi, đến ngày hôm nay mới có thu hoạch.
Hắn nở một nụ cười bỉ ổi, không hề che giấu vẻ hèn mọn của mình. Sau khi ẵm Thiên Tuệ trở lại Dưỡng tâm điện để nghỉ ngơi, hắn liền đi đến chỗ Minh Hoa.