Cuối thu, tiếng ve kêu giòn giã không ngừng, Sở Du ngồi trên xe đang giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng côn trùng ong ong bên tai không khỏi dâng lên một cảm giác bực bội. Anh không vui mở mắt ra, lạnh giọng ra lệnh cho lão Trần ở ghế trước đang lái xe: "Đóng cửa sổ xe lại."
"Vâng, thiếu gia." Lão Trần lập tức ấn nút đóng cửa kính xe. Một lúc sau, chiếc xe hơi màu đen dần dần đi chậm lại rồi dừng hẳn, trước cổng trường học có rất nhiều bạn học sinh tinh thần phấn chấn, cười nói ríu rít; đối với chiếc xe hơi đẹp đẽ hào nhoáng này, cả đám học sinh bắt đầu tò mò chỉ trỏ bàn luận xôn xao.
Lão Trần quay đầu lại, nhìn thiếu niên tuấn tú trên ghế sau, cung kính hỏi: "Thiếu gia, có cần tôi cùng cậu đi vào không?"
Sở Du lạnh nhạt liếc ông ta một cái, mặt không thay đổi nói: "Không cần!" Vừa dứt lời, cửa xe đã bị đóng sập lại.
Lão Trần ngó đầu ra khỏi cửa kính, nhìn bóng dáng thiếu gia nhà mình dần dần đi xa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Xem ra thiếu gia không thích trường học mới rồi. Nhưng cũng không thể trách cậu ấy được, dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống ở nước ngoài, mấy ngày trước không hiểu vì sao phu nhân lại dẫn thiếu gia về nước, dù là ai cũng không thể có tâm trạng tốt được. Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Sở, ông ta chỉ là một người làm, không có tư cách quản nhiều như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão Trần khởi động xe, chuẩn bị quay về nhà họ Sở.
Lúc này, Sở Du với gương mặt lạnh lùng bước vào trường học, ngũ quan tuấn tú nhất thời thu hút tất cả sự chú ý của những học sinh xung quanh. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Sở Du khẽ cau mày lại.
Phiền chết đi được! Ồn ào! Đút một tay vào trong túi quần, ngẩng đầu lên, Sở Du nhìn khu lớp học cao năm tầng trước mặt một chút, sau đó mím môi rời khỏi đây.
Sở Du đi loanh quanh trong khuôn viên trường một hồi, rốt cuộc cũng tìm được một góc tương đối yên tĩnh mà lại không có người. Anh hài lòng cong khóe miệng, ném chiếc ba lô đeo trên vai trái xuống thảm cỏ xanh biếc, rồi nằm xuống.
Từng cơn gió mát lạnh lướt qua khuôn mặt anh, gió thu mang theo hương cỏ thơm ngát, phiêu tán trong không khí tĩnh lặng. Chân mày nhíu chặt của Sở Du dưới sự xoa dịu của gió mát mà từ từ giãn ra.
"Lương Ý, rốt cuộc Lưu Na ở đâu? Nói mau!"
Giọng nói chói tai của nữ sinh bỗng nhiên cắt đứt sự hưởng thụ của Sở Du, anh lại nhíu mày chán nản, gương mặt khôi ngô hiện lên sự bực bội thiếu kiên nhẫn. Sở Du khẽ nhỏm dậy, lùm cây cao nửa người phía trước che khuất anh ở phía sau, nên những nữ sinh kia mới không hề nhận ra sự hiện diện của anh ở chỗ này.
"Tôi...tôi không biết."
Tiếng nói nhỏ nhẹ của một nữ sinh khác vang lên truyền đến tai anh. Sở Du ngẩng đầu lên, hình ảnh cô gái cúi thấp đầu, tóc rũ xuống đang bị vây quanh bởi năm nữ sinh khác đập vào mắt.
"Mày còn nói mày không biết? Thật nực cười, Lương Ý, cả trường trung học Kiều Phong này có ai là không biết mày chơi thân với Lưu Na đâu. Mày dám nói mày không biết? Chán sống rồi hả?" Nữ sinh cầm đầu có vẻ như đã bị chọc giận.
"Tôi nói rồi, tôi thật sự không biết."
"Được, Lương Ý, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt phải không? Tiểu Mỹ, tiểu Lâm, đánh nó cho tao!" Nữ sinh cầm đầu trực tiếp ra lệnh cho hai nữ sinh đứng bên cạnh mình.
"Dạ! Đại tỷ!" Hai nữ sinh còn lại cũng đã sớm xoa xoa tay chuẩn bị tư thế lao vào xử lý Lương Ý.
Lương ý thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy thì lại bị hai nữ sinh bắt được, giữ chặt lấy hai tay, "Con ranh, còn muốn chạy? Mày ăn đòn một trận trước đi rồi hỏi ý đại tỷ chúng tao xem có đồng ý thả mày đi không đã!" Bọn nữ sinh sẵng giọng cười cợt.
"Đánh, đánh mạnh vào cho tao, đánh đến lúc con Lưu Na kia không nhận ra nó nữa thì thôi!" Nữ sinh cầm đầu âm trầm cười một tiếng, vẻ mặt hả hê, hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn Lương Ý.
"Dạ, đại tỷ!" Cả bốn nữ sinh đồng thanh đáp lời.
"Chát!" Lương Ý bất ngờ bị ăn một cái tát, gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ ửng. Nhưng trên mặt cô lại không có bất kỳ cảm xúc gì, cũng không thấy đau đớn, không tức giận, chỉ có đôi mắt trong suốt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ sinh cầm đầu, im lặng tố cáo hành động hèn hạ của cô ta.
Nữ sinh cầm đầu bị ánh mắt của Lương Ý chọc tức, vung tay lên, tát liên tiếp thêm hai cái, "Lương Ý, tao nói cho mày biết, tao ghét nhất là đứa nào dám trừng tao. Chờ tao dạy dỗ mày xong, tao sẽ giáo huấn con Lưu Na có mắt không tròng kia thật cẩn thận!"
"Tôi không cho phép các người động vào cô ấy!" Lương Ý đột nhiên quát lên.
Nữ sinh cầm đầu thoáng ngẩn ra.
"Cái gì? Mày vừa nói gì với tao cơ?" Nữ sinh cầm đầu không thể tin trợn mắt nhìn người vừa mới bị mình “tặng” cho hai cái tát, con nhỏ này còn dám gào vào mặt cô ta.
Lương Ý lạnh lùng nghiêm mặt gằn ra từng chữ: "Tôi không —— cho phép —— các người —— động vào—— cô ấy!" Từng chữ từng chữ đều tràn ngập ý cảnh cáo.
"Lương Ý, mày cho rằng mày là ai? Còn có gan dám khiêu khích tao? Tao cho mày biết, tao không chỉ động vào nó mà tao còn giết nó luôn, mày làm gì được tao?" Nữ sinh cầm đầu cười lạnh, châm chọc nhìn Lương Ý.
Lương Ý âm thầm cắn răng, hung hăng nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên, không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, hất mạnh hai nữ sinh đang khống chế mình, vùng tay thoát khỏi bọn họ, chạy vọt tới chỗ nữ sinh cầm đầu, định sống chết với cô ta.
Mấy nữ sinh còn lại thấy thế, thoáng sửng sốt, cho đến họ nhìn thấy đại tỷ nhà mình bị tát một cái thì mới hoàn hồn xông lên, cố gắng gỡ hai người đang giằng co cứu nữ sinh cầm đầu ra.
Sáu người quần ẩu cùng một chỗ, tiếng la hét kêu la không ngừng vang lên. Sở Du từ xa nhìn lại, không tự chủ được nhăn mày.
"Mấy em này đang làm cái gì thế hả? Dừng lại ngay!" Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng cực kỳ tức giận chạy vọt tới hét lớn.
Động tác của đám nữ sinh dừng khựng lại, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt người nào người nấy nhất thời trắng bệch. Bọn họ theo bản năng muốn chạy khỏi nơi “gây án”, nhưng người đàn ông trung niên đã sớm dự tính đến tình huống này, ông ta nghiêm giọng nói: "Tôi nói cho các em biết, nếu bây giờ mà chạy tôi sẽ tính tội của các em lớn hơn. Tôi biết mấy em tên gì, lớp nào rồi, nếu không chạy tôi còn miễn cưỡng suy nghĩ bỏ qua dễ dàng một chút. Các em tự chọn đi!"
Lời nói của người đàn ông trung niên khiến đám nữ sinh chuẩn bị chạy trốn đều cúi gằm mặt, dừng bước, không dám có hành động gì nữa, bởi vì bọn họ biết rõ, ông ta đang nói thật.
Người đàn ông trung niên thở hồng hộc đứng trước mặt bọn họ, có lẽ do tức giận mà đầu ngón tay chỉ vào đám nữ sinh có chút run rẩy. Miệng há ra ngậm vào mấy lần vẫn chưa thốt được nên lời, dường như sợ mình giận dữ quá lại nói ra những điều khó nghe; cuối cùng ông ta uất nghẹn ngậm miệng lại, cố nén tức giận nghiêm nghị nói: "Tất cả đi đến phòng giáo vụ cho tôi!"
Đám nữ sinh ủ rũ cúi đầu đi theo sau người đàn ông trung niên, chậm rãi đi về phía “tòa án” sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng cho bọn họ.
Sở Du lẳng lặng nhóm người đang rời đi, khẽ nhếch miệng giễu cợt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một cô gái kỳ lạ."
Tựa như có thần giao cách cảm, Sở Du vừa nói xong, Lương Ý đang đi cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại, đưa mắt về phía lùm cây che trước Sở Du, nhìn thật sâu.
"Thấy được sao?" Sở Du rũ mắt xuống, liếc nhìn cái balo bị vứt ở một bên. Anh chậm rãi đứng dậy, khoác balo lên vai, bắt đầu đi về lớp học.
"Ting ting ting~" Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, Sở Du thong thả đi vào phòng học. Sau khi thầy giáo giới thiệu cho các bạn cùng lớp, anh lạnh lùng nói mấy câu tự giới thiệu về bản thân. Sau đó dưới sự kinh ngạc của mọi người, Sở Du tự động đi về phía cái bàn trống ngồi một mình.
Trong lớp, thấy giáo bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng bài, âm thanh đó làm Sở Du càng thêm phiền não. Hơn nữa, một đám nữ sinh không ngừng dùng ánh mắt ái mộ liên tục quét tới thăm dò, khiến anh cảm thấy dù chỉ một phút nữa thôi cũng không muốn ở lại chỗ này.
Đúng lúc đó, "Dạ thưa thầy!"
Một giọng nữ nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên khiến đầu óc Sở Du như bừng tỉnh, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Là cô ấy. . . . . .
Nhà họ Sở.
"Xem ra hôm nay khẩu vị của thiếu gia rất tốt." Quản gia đứng bên người Sở Du, nhìn chén cơm hết nhẵn trên bàn khẽ mỉm cười.
Sở Du liếc nhìn một bàn thức ăn đủ sắc đủ vị trước mặt, đặt đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Vậy sao?"
"Thiếu gia có chuyện gì vui phải không?" Quản gia kịp thời đưa khăn ăn cho anh.
Sở Du nhận lấy, không nói gì, một lúc sau, đợi lau miệng xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: "A Quản, tại sao một người có thể vì bảo vệ một người khác mà hy sinh bản thân mình?"
"Đó là bởi đối với kẻ đó, người kia rất quan trọng."
"Rất quan trọng? So với bản thân còn quan trọng hơn?" Sở Du nhỏ giọng nỉ non.
Quản gia vừa dọn dẹp đồ ăn trên bàn, vừa nói: "Có lẽ tương lai thiếu gia cũng sẽ gặp được một người khiến cậu nguyện ý hy sinh bản thân."
"Vậy sao. . . . . ." Nhưng anh lại cảm thấy chuyện đó sẽ không xảy ra, bởi vì trong lòng mọi người đều có sự ích kỷ, sao có thể tình nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ người khác được, quá hoang đường. Dĩ nhiên, cô gái hôm nay không tính, có lẽ, cô ấy khác. . . . . .
"Thiếu gia, cậu đi tắm chứ?" Quản gia đưa hết đồ đã thu dọn xong cho nữ giúp việc phía sau, khẽ khom người nhìn Sở Du hỏi.
"Được." Sở Du lơ đãng trả lời, bỗng nhiên, anh quay đầu lại, "Được người khác bảo vệ sẽ có cảm giác gì?"
Quản gia ngẩn người, ngay sau đó bật thốt lên, "Là hạnh phúc."
"Hạnh phúc?" Đó là gì thế?
"Thiếu gia, hôm nay cậu có nhiều vấn đề thắc mắc quá." Quản gia cười như không cười nhìn Sở Du.
Sở Du không vui liếc ông ta một cái, sải bước đi nhanh lên lầu.
Đêm khuya, Sở Du nằm trên giường mãi mà không ngủ được, vì anh không ngừng nghĩ đến những lời mà quản gia nói.
"Hạnh phúc. . . . . ." Không hiểu sao, Sở Du đột nhiên nhớ đến gương mặt đỏ hồng sưng lên vì bị tát của cô gái kia; nếu như cô gái ấy cũng bảo vệ anh giống như bảo vệ cái người tên Lưu Na gì đó, liệu anh có cảm nhận được thứ gọi là “hạnh phúc” như quản gia đã nói hay không?
Đáng chết, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Sao tự dưng lại nhớ tới cô gái kỳ quái đó, mà bản thân anh hôm nay cũng thật là kỳ quái.
Tác giả có lời muốn nói: Khi còn đang viết chính văn, có rất nhiều độc giả đã hỏi tôi: nam thích nữ từ khi nào. Chương này đã giải thích ngọn nguồn cho việc đó, nhưng lúc này nam chưa thực sự thích nữ , chỉ là có ấn tượng với hành động của nữ mà thôi. Sau đó không tự chủ được mà để ý đến nữ , cuối cùng gây ra bi kịch cho cô sau này.