Minh Hôn Chính Thú

chương 115: người trong tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi gật đầu với Khưu Thục Tĩnh,đôi tay gầy guộc của Khưu Thục Tĩnh lập tức tóm chặt lấy tay tôi " cậu có thể đưa tôi đi gặp bà ấy không?"

Không đợi tôi trả lời, ánh mắt của Khưu Thục Tĩnh đột nhiên tối sầm lại,cười khổ một tiếng rồi nói " tý nữa thì tôi quên mất,tôi không thể rời khỏi chỗ này"

Vì sao bà không thể rời khỏi chỗ này?" Tôi nhìn Khưu Thục Tĩnh hỏi,nhưng mà lập tức liền cảm thấy câu nói thật là ngốc ,dáng vẻ bây giờ của Khưu Thục Tĩnh đã không còn là một người bình thường nữa rồi

Lúc đầu bà ta chết tôi nhìn thấy rõ mồn một,bây giờ bà ta " sống lại" nhất định là có hạn chế nào đó

Khưu Thục Tĩnh nhìn tôi một cái,nói với tôi,đại khái là ,thần núi đã cho bà ta sinh mạng thứ hai,bằng không bây giờ Khưu Thục Tĩnh đã chết không thể chết tiếp rồi.

Điều kiện chính là bà ta phải làm người hầu ở bên cạnh thần núi

Sau khi nghe bà ta nói đến đây,tôi hỏi Khưu Thục Tĩnh ". Chẳng phải bà bị thần núi gϊếŧ chết sao?"

Khưu Thục Tĩnh sau khi nghe tôi nói,cười khổ trả lời " nếu như thật sự là thần núi hại chết tôi,tôi còn cam tâm ở đây cung phụng,làm người hầu sao?"

" Nếu như không phải là thần núi hại chết bà,những chuyện liên tiếp xảy ra của thôn Dương Câu là thế nào?" tôi hỏi

Khưu Thục Tĩnh nhìn tôi một cái sau đó nói với tôi " thần núi sẽ nói cậu nghe,cậu đi cùng tôi đi,yên tâm,thần núi là một người tốt"

Có thể là vì tôi biết tin tức của Khưu Thục Trinh vì vậy thái độ của Khưu Thục Tĩnh với tôi tốt hơn rất nhiều

Nói thật,sau khi Khưu Thục Tĩnh nói như vậy,tôi càng tò mò về thần núi này

Hơn nữa,sự thẳng thắn của Khưu Thục Tĩnh,đã hình thành một sự so sáng rõ ràng với lão thái thái ác độc Khưu Thục Trinh kia,hơn nữa,tôi cũng vội vàng muốn biết tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào,tôi nói với Khưu Thục Tĩnh. " vậy thần núi ở đâu,bà đưa tôi đi gặp đi"

Khưu Thục Tĩnh đồng ý nói với tôi " cậu có thể tự đứng dậy không"

Lúc này,tuy là cơ thể đau như bị kim châm,nhưng mà vẫn có thể cử động rồi,tôi dậy khỏi giường,đi theo sau lưng Khưu Thục Tĩnh

Khưu Thục Tĩnh nhìn tôi một cái,cũng không nói gì nhiều,bảo chúng tôi đi theo

Xa Dục thấy người tôi run run rẩy rẩy liền đỡ tôi sau đó đi theo

Tôi nói với Xa Dục " Xa Dục,rốt cuộc là thế nào?" bởi vì tôi nhìn dáng vẻ của Xa Dục,dường như hoàn toàn tin tưởng lời Khưu Thục Tĩnh nói

Xa Dục nói với tôi

Tối hôm qua,từ lúc nào cả người hắn bị khống chế,hắn cũng không nhớ nữa,chỉ là lúc tỉnh lại,nhìn thấy Khưu Thục Tĩnh đang lột áo tôi ra,sờ mó gì đó nơi ngực tôi,lũ đó hắn liền muốn ngăn lại

Nhưng mà sau khi đi đến bên cạnh tôi,hắn thấy vết tích của tổ chức Xiềng xích phát sáng trên người tôi,cả khuôn mặt tái mét như trúng độc,môi trở nên thâm sì,cả người giống như là bị trúng kịch độc vậy

Khưu Thục Tĩnh thấy Xa Dục đã tỉnh lại,không nói gì nhiều ,chỉ bình thản nói một câu ,nếu như muốn tôi sống,thì đứng bên cạnh nhìn

Lúc đó dáng vẻ của tôi thật sự là doạ chết người,Xa Dục chỉ có thể nghe theo lời Khưu Thục Tĩnh

Sau khi Khưu Thục Tĩnh quan sát một lúc,mới rắc một ít bột như là thuốc lên ngực tôi,lập tức,hắc khí trên mặt tôi bị vết tích trên ngực hấp thụ hết,Cả người rơi vào hôn mê

Sau khi làm xong tất cả,Khưu Thục Tĩnh nói với Xa Dục,bảo Xa Dục không cần lo lắng,bảo chúng tôi đến đây cũng là có việc cần đến chúng tôi,đợi sau khi tôi tỉnh lại,sẽ nói cho chúng tôi nghe

Vì thế,Xa Dục cũng không dám làm bừa,dù gì tôi vẫn đang hôn mê,hơn nữa Xa Dục cũng biết rõ,thực lực của bản thân mình không phải là đối thủ của Khưu Thục Tĩnh,có điều lúc đó Xa Dục vẫn cho rằng Khưu Thục Tĩnh này là thần núi

Cho đến vừa nãy lúc tôi tỉnh lại,hai người tuy chưa nói được mấy câu,nhưng mà Xa Dục có thể cảm nhận được,cho dù trong miếu thần núi đặt cỗ quan tài,còn có dáng vẻ kì dị của Khưu Thục Tĩnh,nhưng mà,hắn có thể cảm nhận được,chỗ này không có bất kì khí âm tà nào

Không có khí âm tà cũng chính là nói trong miếu thần núi này không hề có bất kỳ oan hồn nào,sau khi nghe Xa Dục nói tôi nói với Xa Dục " cậu thấy chuyện những người chết trong thôn Dương Câu,quả thực liên quan đến thần núi sao?"

Xa Dục gật đầu với tôi,sau đó nói " cậu nhìn thấy thần núi đó,tất cả mọi câu đố đều sẽ được giải đáp"

Tôi gật đầu với Xa Dục nói " cậu nói xem chúng ta biến mất lâu như vậy,chú Long có lo lắng không?"

Xa Dục nhún mày,nói với tôi " cậu thôi đi,cậu có tin,chú Long bây giờ biết đâu đã chạy rồi không?"

" Không phải chứ?" toii nhìn Xa Dục có chút sợ hãi nói

Xa Dục nhún mày nói " không chạy mới không phải là phong cách của chú Long"

Đang nói chuyện,chúng tôi đã đi ra khỏi miếu thần núi,lão thái thái Khưu Thục Tĩnh đi trước cũng không hề quay đầu lại,hoàn toàn không sợ chúng tôi chạy mất

Vòng ra phía sau miếu thần núi, có một con đường nhỏ,loanh quanh một hồi thì đi vào một khu rừng

Sau khi đi vào ,hoàn toàn không phân biệt được phương hướng nữa.

Cho đến gần hai tiếng đồng hồ sau,chỉ thấy khu rừng rậm rạp này đột nhiên xuất hiện một bãi đất trống,bãi đất trống này có một căn nhà gỗ thấp bé

Căn phòng gỗ này không hề giống như không có người ở,ngược lại giống như bình thường vẫn có người dọn dẹp

Bởi vì bên cạnh ngôi nhà này,không hề có một cây cỏ dại,còn có những đoá hoa khác nhau được chăm sóc vô cùng gọn gàng

Sau khi đi đến cửa ngôi nhà gỗ,Khưu Thục Tĩnh đứng ở cửa nhẹ nhàng nói với cánh cửa thứ gì đó,tôi hoàn toàn nghe không hiểu

Không bao lâu Khưu Thục Tĩnh liên tục gật đầu với ngôi nhà gỗ,giống như là bên trong có người đang nói chuyện với bà ta vậy

Tôi nhìn Xa Dục một cái,Lúc này Xa Dục cũng ngơ ngác như tôi,hiển nhiên là cũng nghe không hiểu gì

Không bao lâu,Khưu Thục Tĩnh nhìn về phía chúng tôi sau đó nói " Chung Xuyên,cậu vào đi,thần núi đại nhân đã ở bên trong đợi cậu"

Tôi nhìn Khưu Thục Tĩnh một cái,không hề nói gì,trực liếp đi vào

Xa Dục vô cùng tự nhiên đi cùng tôi,muốn theo tôi đi vào

Nhưng mà lập tức bị Khưu Thục Tĩnh chặn kại,sau đó nói với Xa Dục " thần núi đại nhân chỉ mời Chung Xuyên,không có mời cậu"

" Chúng tôi đi cùng nhau mà" Xa Dục cười hihi nói với Khưu Thục Tĩnh

Khưu Thục Tĩnh chỉ đứng trước mặt Xa Dục lạnh lùng nói " thần núi đại nhân chỉ mời có một người mà thôi"

Tôi nhìn Xa Dục một cái,sau đó nhỏ tiếng nói " hay là,cậu cứ đứng bên ngoài đợi đi,nếu như thần núi bên trong thật sự muốn làm gì với tôi,cậu cũng không giúp được gì đâu"

Xa Dục thấy tôi nói như vậy,nhìn Khưu Thục Tĩnh một cái thoả hiệp

Thấy Xa Dục chịu thoả hiệp,Khưu Thục Tĩnh mới từ từ tránh ra,sau khi Khưu Thục Tĩnh tránh ra tôi mới có thể bước vào cửa.

Cửa của ngôi nhà khép hờ,đẩy một cái liền bị mở ra

Trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng,làm cho người ta lúc ngửi vào vô cùng thoải mái,trong phòng không hề lạnh lẽo và đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi

Căn phòng này không hề lớn,hoàn toàn có thể hình dung là vừa nhìn đã thấy hết mọi thứ bên trong

Bởi vì trong phòng cái gì cũng không có,tôi nhìn xung quanh một lượt,cả căn phòng,ngoài mấy đồ dùng gia đình nhã nhặn,thì không hề có người nào

Nghĩ trong lòng,thần núi kia có thể không phải là một thực thể,nghĩ đến đây,lập tức điều động một ít âm khí vào hai mắt,sau đó tiếp tục quan sát căn phòng này,hoàn toàn giống với ngôi miếu kia,bên trong không có bất kì âm khí tà khí nào

Có điều,lúc mắt tôi đang quét đến bức tranh treo trên tường,tôi đột nhiên cảm giác trong bức tranh đó dường như có một năng lượng đang chập chờn

Tôi vội vàng đi về phía bên kia,trên tường hướng về phía tây,treo một bức tranh cổ

Trong tranh một bóng lưng nữ tử mặc đồ trắng bay phấp phới,đứng trên đỉnh núi,nhìn ra xa,dường như đang chờ đợi gì đó

Không biết vì sao,sau khi tôi nhìn thấy bức tranh này,trong lòng nổi lên một cảm giác bi thương,trong ngực giống như mắc kẹt thứ gì đó

" Không hổ là người của Chung gia,vừa nhìn đã phát hiện ta" đúng lúc này,chỉ cảm giác phương hướng truyền đến âm thanh của nữ nhân

Sau khi nghe thấy âm thanh này,tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng,trước mắt lập tức tối sầm,lần này chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi,lập tức liền hồi phục thị giác

Nhưng mà,tôi kinh ngạc phát hiện,tôi bây giờ đã đứng vào đỉnh núi trong bức tranh,người con gái mặc đồ trắng bay bay kia đang ở cách tôi không xa

" Tôi ... Tôi...đây là nhập vào trong bức tranh rồi sao?"

" Cô..cô chính là thần núi sao? Tôi đang ở đâu?" tôi lắp ba lắp bắp nói với nữ nhân đang quay lưng lại với mình

Nữ nhân kia không hề quay người lại,mà nhìn về phương xa,tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta,nhưng phía xa là một khoảng mây mù mênh mông mờ mịt,hoàn toàn không nhìn thấy bất kì thứ gì

" cậu chẳng phải đã đoán được rồi sao, đây là đâu,tôi bảo cậu đến đây,là muốn cậu cứu tôi"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio