Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Đến khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, Xa Dục và Tiểu Phương vẫn đang ăn như vũ bão. Lúc này, mặc dù Giám đốc Lâm cũng đang ăn, nhưng đôi mắt của anh ta lại nhìn về phía tôi.
Tôi không biết rằng đó có phải tim tôi đang muốn nhắc nhở gì đó không. Lúc trước tôi cũng không có cảm giác gì, kể cả khi mà cậu Lâm này quan tâm chúng tôi một cách kỳ lạ như vậy.
Nhưng sau khi đọc tin nhắn từ chú Cung, bây giờ tôi thấy cậu Lâm này trông càng ngày càng kỳ lạ, nhất là bộ dáng của anh ta. Tôi vốn cho rằng sở thích nhỏ đó của anh ta là độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ xem ra càng nhìn nó, tôi càng thấy thấy giống lớp trang điểm của người chết, còn nữa lúc này động tác của anh ấy lọt vào mắt tôi lại trở nên có gì đó rất cứng nhắc.
Thấy tôi nhìn anh ta như thế này, khóe miệng anh ấy hơi hơi nhếch lên một cách kỳ lạ. Tôi bị dọa cho giật thót. Tôi nuốt nước miếng liên tục, nhưng vẫn cố giữ một nụ cười lịch sự với anh ta.
Tuy nhiên, tôi không thể để lộ bất cứ điều gì, để tránh đánh rắn động cỏ. Ngược lại, Xa Dục lại đang ngấu nghiến những món ăn kia trông có vẻ rất ngon miệng.
Xa Dục thực sự không đáng tin. Có lúc anh ấy lại mang đến cho tôi sự gan dạ mạnh mẽ, có lúc lại khiến tôi cảm thấy anh ta như một con gà vậy.
Dì Trương, người chúng tôi đã gặp trước đây là một tử thi, anh ta không hề biết. Bây giờ, giám đốc Lâm này cũng là một người đã chết và anh ta thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Nhìn vào đống thức ăn trước mặt tôi, tôi không còn tâm trạng gì để có thể ăn thêm một miếng nào nữa, bởi vì một người đã chết thì có thể cho chúng tôi ăn cái gì, có thể là thứ tốt không?
Tôi cũng âm thầm ra ám hiệu với Xa Dục, nhưng anh chàng Xa Dục này lại nghĩ rằng tôi muốn tranh ăn với anh ta, cho nên anh ta càng ăn nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, Xa Dục và Tiểu Phương đã quét sạch sẽ đống thức ăn mà giám đốc Lâm mang đến.
Sau khi ăn xong, tên tiểu tử Xa Dục này cũng bày tỏ sự thỏa mãn, vỗ vỗ nhẹ dạ dày. Tôi tiếp tục ra ám hiệu cho anh ta để anh ta tiếp tục nhìn xung quanh với con mắt màu xám kia, xem có gì kì lạ ở đây không.
Tôi ra ý nhắc nhở anh ta hãy nhìn về phía giám đốc Lâm kia, cuối cùng vẫn không có vấn đề gì? Xa Dục gật đầu, vén tóc mái lên và nhìn xung quanh, dường như vẫn không tìm được bất cứ thứ gì.
Bởi vì lúc này giám đốc Lâm đang ở trước mặt Xa Dục, nếu có vấn đề gì đó, chắc chắn nó phải được Xa Dục phát hiện lần đầu tiên.
Ngay lúc tôi đang nghi ngờ chính mình thì Xa Dục nói rằng nhìn tình trạng này, tối nay cũng sẽ chẳng thu hoạch được cái gì. Ngày mai tôi sẽ cùng anh ta sang chỗ khác kiểm tra. Đúng lúc đó thì điện thoại reo lên một tiếng.
Lần này là một tín nhắn ảnh từ chú Cung. Đầu tiên là bức ảnh về xác chết của Giám đốc Lâm, với dòng chữ "Có phải anh ta không?"
Tôi đã nhấp vào hình ảnh và da đầu tôi ngứa ran ngay lập tức. Đó thực sự là giám đốc Lâm. Giám đốc Lâm ở trong bức ảnh có nước da ngăm đen, một con dao được cắm thẳng vào chỗ trái tim của anh ta.
Có một vũng máu tươi ở trên hiện trường, có một luồng không khí lạnh từ sau lưng thổi đến.
Ngay sau đó, đột nhiên, tôi cảm thấy một mùi hương thoang thoảng từ phía sau lưng tôi. Mùi hương này dường như là mùi hương của mấy người dùng trước khi hỏa táng. Mục đích là để che mùi cơ thể của họ.
Tôi chỉ ngửi thấy mùi hương này khi đi bên cạnh Giám đốc Lâm, nhưng lúc đó tôi không có thời gian để nghĩ nhiều về nó. Bởi vì dù sao thì anh ta cũng là một nhân viên của phòng tang lễ, nên việc có mùi này cũng là bình thường.
Nhưng lúc này thì sao?
Tôi từ từ quay đầu lại, và thấy khuôn mặt của Giám đốc Lâm lúc này cách khuôn mặt tôi một khoảng không xa lắm, đôi mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại di động của tôi, và nụ cười kỳ lạ lại hiện lên trên khuôn mặt đó.
"Đuỵt mọe! Mau chạy đi! Xa Dục cái tên chết tiệt kia." Tôi sững sờ một lúc. Ngã bịch một cái rồi bò dậy co giò chạy.
Lúc này, giám đốc Lâm vẫn đang đứng tại chỗ và cười khúc khích với tôi.
Tôi quay đầu lại và nhìn hai người Xa Dục với Tiểu Phương. Hai người kia không biết từ khi nào mà đã bất tỉnh.
Lúc này giám đốc Lâm nghiêng đầu, thỉnh thoảng lại cười khúc khích vài tiếng với tôi "Phu quân, tại sao chàng lại thông minh như vậy chứ?"
Thành thật mà nói. Khi tôi nghe lại hai từ ngữ "Phu quân" này, tôi chỉ cảm thấy đầu mình ù đi, như thể bị nổ tung vậy. Bởi vì tại thời điểm này, tất cả những âm thanh phát ra từ cổ họng của Giám đốc Lâm đã không còn là của Giám đốc Lâm nữa rồi.
Nhưng giọng nữ này lại có chút quen thuộc với tôi. Cô Ba sao?
"Cô, cô là cô Ba?" Khi tôi nghĩ đến cô Ba, toàn thân tôi lại không ngừng run rẩy, tôi cảm thấy đó như là một cơn ác mộng vậy.
"Muaaahaaahaaa ~ Phu quân, ta biết chàng sẽ không quên ta mà? Ta biết chàng sẽ không thích con chó Tề Linh kia mà. Ta mới chính là người phụ nữ của chàng." Giám đốc Lâm nói với tôi bằng một giọng nữ the thé.
Sau đó, anh ta lao về phía tôi, tôi liền cắm đầu chạy thục mạng, hét vào mặt anh ta "Cô, cô đừng có đến đây. Cô có biết tôi là ai không?"
"Muaahaahaa ~ Ta đương nhiên biết chàng là ai rồi. Chàng chính là tướng công nhỏ của ta mà."
Tôi đẩy một chiếc xe đẩy thẳng về phía anh ta. Nhưng anh ta rất nhanh chộp được lấy chiếc xe đẩy, sức mạnh của anh ta lúc này thật sự lớn, thỉnh thoảng anh ta lại cười một tràng dài.
Thành thật mà nói, tôi thực sự sợ vãi đái ra rồi. Nhưng tôi có thể rời đi lúc này sao? Xa Dục và Tiểu Phương hai người bọn họ, tôi không bỏ lại được.
Anh ta nhanh chóng đuổi theo tôi. Tôi lập tức cắn ngón tay mình, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay mình một vòng, sau đó nói với cô ta "Đừng có ép tôi.."
"Tướng công bé nhỏ, mau tới đây nào." Nghe những lời này của cô ta, tôi cảm thấy thật buồn nôn, bữa cơm tối qua vừa ăn tôi cũng muốn nôn ra hết.
Tôi biết rằng cứ chạy như này cũng không phải là cách, tôi dừng lại và quyết tâm, chết thì chết. Tôi quay đầu lại nhìn anh ta đang đi qua đây. Anh ta có thể không phải là đối thủ của tôi.
Vì những động tác của anh ta thật sự cứng nhắc, tôi lập tức luồn ra đằng sau lưng anh ta, sau đó kẹp lại cổ của anh ta bằng một tay, rồi kéo mạnh lại. Anh ta ngay lập tức bị tôi đè thẳng xuống đất.
Nhưng sức mạnh của anh ta thật sự rất lớn, mặc dù đã tôi bị đè xuống đất, anh ta cũng phản kháng rất mạnh mẽ. Tôi cũng chẳng mảy may sợ hãi tí nào, trực tiếp đưa bàn tay đã vẽ máu ra và ấn nó về phía trán của anh ta.
Anh ta muốn mở miệng định nói gì đó, nhưng bị tay tôi ấn vào trán, anh ta liền ôm lấy đầu đầy đau đớn. Thấy máu của tôi có ích, tôi nghiến răng và tự mình rút dao ra cứa một cái vào lòng bàn tay.
Sau đó lại ấn trực tiếp lên mặt của anh ta, tiếng hét của anh ta ngày càng lớn hơn. Sau vài giây, cơ thể anh ta cuối cùng cũng ngừng cử động. Nhưng đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía đằng sau tôi.
"Phu quân, ta thật lòng muốn cưới chàng. Nhưng chàng lại làm tổn thương ta hết lần này đến lần khác."
Tôi quay mạnh đầu ra phía đằng sau và thấy linh hồn của cô Ba đang xuất hiện phía sau tôi, nhìn tôi với ánh mắt bực bội, tôi không dám làm gì nữa. Muốn tôi đối phó với xác chết thì tôi còn có thể sử dụng những gì tôi đã học để đối phó, nhưng bảo tôi đối phó với cô Ba thì tôi thực sự là không có cách nào cả.
Tôi lúng túng nhìn cô ta, làn da và toàn bộ khuôn mặt của cô ấy dường như đã bị máu của tôi làm cho hỏng hết, thỉnh thoảng còn có khí đen thoát ra. "Cô Ba, tại sao cô cứ dính lấy tôi, không để tôi yên? Chúng tôi van cô quay về đi có được không?"
Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lại lạnh lùng nói với tôi "Để ta xem ai có thể cứu chàng lần này." nói xong cô ta liền cười khúc khích lao thẳng về phía tôi.
_________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch tuần khoảng chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ đến thứ nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.