Dịch + edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Xa Dục một mình leo lên trên núi trước, anh ta quay lại nhìn thấy tôi vẫn còn chưa thèm đi theo liền hỏi tôi có phải vẫn còn vương vấn tình cảm với cô Ba không.
Nghĩ đến diện mạo của cô Ba, tôi lập tức rùng mình sợ muốn chết ngay tại chỗ, tôi lập tức lắc đầu quầy quậy.
Anh ta nói nếu đã không phải còn vương vấn cô Ba thì tôi còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn cô Ba đến đưa tôi đi chắc?.... Nhìn vào một khoảng rộng trên núi toàn là mộ là mộ, tôi bây giờ chỉ biết cắn răng mà leo theo anh ta đi lên chứ không thể làm gì khác nữa.
Đi bộ men theo con đường nhỏ lên núi, gió trên đây thổi rất mạnh những cây to rậm rạp ở hai bên đường đều bị gió thổi kêu xào xạc.... Ánh trăng mờ ảo chiếu lên trên ngọn núi lập loè hiện ra những ngôi mộ trải dài đến tận bên sườn núi.
So với sự lo lắng của tôi lúc này thì Xa Dục có vẻ như thoải mái hơn .... Tôi cảm thấy anh ta như thể đang đi dạo trong công viên vậy. Thỉnh thoảng Xa Dục lại nhìn ngó xung quanh, rồi tự hỏi bản thân mình đếm qua được bao nhiêu nấm mồ trên ngọn núi này. Trong làng của chúng tôi cũng đâu có bao nhiêu người, trên ngọn núi này thế quái nào lại có thể chôn nhiều như vậy?
Thấy Xa Dục quay lại nhìn tôi, tôi liền giải thích với anh ta, nơi này không phải chỉ có người của nhà họ Vương hay người làng chúng tôi được chôn cất ở đây. Mà ngọn núi này là nghĩa trang của ba ngôi làng, người dân ở ba ngôi làng bên cạnh cũng đều đã chôn cất người thân ở đây, nên mới có nhiều nấm mồ như thế.
Xa Dục khẽ gật đầu, rồi nói với tôi, bây giờ anh ta sẽ mời một con ma đến, còn tôi, bất kể có nghe thấy cái gì, hoặc cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, tôi tuyệt đối cũng không được quay đầu lại nhìn... Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Tôi hỏi anh ta hậu quả khó lường là sao chứ. Xa Dục trả lời rằng nặng thì anh ta sẽ bị linh hồn kia nhập xác hành hạ, còn nếu may mắn thì sẽ chỉ phát điên trong vài ngày. Nghe những lời của Xa Dục, trong lòng tôi dấy lên một nỗi lo lắng không tên.
Tuy nhiên, dù sao thì hiện tại cũng chả có gì để làm... Dù sao... dù sao thì nằm ngang cũng là chết, nằm dọc cũng là chết... Thế éo nào cũng đều là chết, tôi muốn trốn cũng trốn không thoát. Nghĩ đến điều này, tôi chạy lại về phía Xa Dục đang tiếp tục đi lên núi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến lưng chừng núi, nơi này những ngôi mộ được xếp dày đặc hơn, Xa Dục dừng lại và đưa cho tôi một mảnh giấy rồi nói, tôi hãy cầm tờ giấy này, theo danh sách trên tờ giấy tìm người. Tìm thấy người rồi thì tôi hãy đứng trước ngôi mộ đó, đặt một quả táo xuống rồi cắm một nén nhang lên trên, dập đầu ba cái, sau đó nói dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không được quay đầu lại nhìn.
Tôi hoang mang gật đầu, Xa Dục đưa cho tôi một mảnh giấy và một túi vải chứa táo cùng gỗ đàn hương. Sau khi đưa nó cho tôi, anh quay người lại rời đi.
Tôi cuống quýt hỏi anh ta muốn đi đâu, Xa Dục bảo tôi cứ ở yên đó mà làm, còn anh ta sau khi xong việc sẽ quay lại tìm tôi.
Tôi nghĩ thầm, anh chàng không đáng tin này sẽ không phải lại chuồn mất nữa chứ. Nhưng với tình hình này, tôi thật sự hết cách rồi. Làm thôi.
Nhưng mà tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi chỉ biết dập đầu xuống bái lạy người ta thôi.
Bia mộ ở đây đều được chạm khắc bằng cùng một loại bia đá có ở trong làng, vì vậy hình dáng của chúng gần như giống nhau, sự khác biệt duy nhất chắc là bức ảnh dán trên đó, mà những bức ảnh đen trắng đó hình như... hình như đều đang cười với tôi.
Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một cô gái có mái tóc thẳng, thế quái nào tôi lại cứ có cảm giác rằng họ đang nhìn chằm chằm vào tôi... Tôi thật sự không đủ can đảm xem cái ảnh đó thêm nữa, tôi rút ra danh sách, và bắt đầu tìm tên ở trên những ngôi mộ.
"Vương Thúy Hà... Lý Dẫn Đệ... Phương Cúc Hoa..."
Dò những cái tên này khiến tôi lạnh hết cả người... Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy được một vài ngôi mộ trùng tên. Mặc dù những người này khi chết hầu hết đều mới chỉ là những cô gái , tuổi, nhưng nếu bây giờ mà họ còn sống, thì con mẹ nó, chắc họ cũng đủ tuổi làm bà cố nội của tôi rồi...
Tuy nhiên, tôi biết rằng tôi cần phải xin sự giúp đỡ của họ để sống sót. Kiên trì một hồi cuối cùng tôi cũng tìm thấy mấy người mà Xa Dục yêu cầu, hầu hết những ngôi mộ ở đây đều là mộ của phụ nữ, hơn nữa tất cả đều là những ngôi mộ lẻ. Tôi nghĩ đây hẳn là nơi mà tất cả những cô gái chết khi chưa kết hôn trong làng được an táng.
Thế nên, thật may mắn cho tôi là hầu hết những người trong danh sách này đều được tìm thấy ở đây. Việc tìm kiếm diễn ra rất suôn sẻ. Không có chuyện gì lạ xảy ra như Xa Dục nói. Tôi nhìn vào cái tên cuối cùng trong danh sách. 'Từ Dẫn Nhân' tìm nốt cô ta là tôi có thể nhanh chóng cút khỏi cái nơi quái quỷ này rồi.
Tôi vừa bước đi, vừa lẩm bẩm một mình: "Hỡi cây gậy nhỏ thần kỳ, hãy phù hộ cho tôi... Đừng để thứ gì vỗ vai tôi, cũng đừng để ai thổi hơi thở vào người tôi... ngoại trừ không khí ở đây quá đáng sợ ra, chắc chắn sẽ không có gì lạ xảy ra hết."
Chẳng mấy chốc, tôi liền tìm thấy người cuối cùng tên là 'Từ Dẫn Nhân', kính cẩn đặt quả táo lên rồi thắp nhang, cung kính dập đầu vài cái. Ngay lúc tôi quỳ xuống và dập đầu, tôi liền nghe thấy một tiếng mèo kêu cực kỳ chói tai, sau đó cái thứ đó lướt đến trước mặt tôi.
Tiếng mèo bất thình lình vang lên, làm tôi giật thót, lúc này tôi nhìn thấy một con mèo đen đang đứng trên tấm bia mộ, mắt nó phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt còn bộ lông của nó thì dựng đứng hết cả lên... Cả người nó cúi xuống, lại còn cười toe toét với tôi bằng hàm răng trắch toát của nó.
Pha này của con mèo này thực sự làm tôi sợ vã mồ hôi hột. Người làng tôi nói rằng mèo là một loài vật cực kỳ âm hiểm, đặc biệt là cái bộ dạng quái gở của nó bây giờ, thực sự làm tôi sợ muốn tè ra quần. Tôi vội vàng gãi đầu, thì thầm trong miệng, "Vị cô nương... cô nương này... tôi... tôi vô tình làm phiền cô rồi, nếu... nếu tiểu bối có làm gì khiến cô không hài lòng, xin cô đừng trách! Đừng trách...! "
Nhưng con mèo vẫn tiếp tục phát ra những tiếng gầm gừ kỳ lạ từ cổ họng. Tôi liếc nhìn con mèo trên bia mộ, cố gắng bình tĩnh nhìn nó. Đôi mắt của con mèo thế mà lại không phải đang nhìn vào tôi, mà đôi mắt ấy dường như đang nhìn thẳng vào phía sau tôi.
Nhưng... nhưng có cái gì đằng sau tôi đâu cơ chứ...
Tôi thật sự muốn quay đầu lại nhìn xem. Nhưng ngay lúc tôi muốn quay đầu lại, thì chợt nghĩ đến lời dặn của Xa Dục. Tôi vừa quay đầu được nửa chừng thì run rẩy quay đầu trở lại.
Trước tình hình này mà tôi vẫn phải quỳ tại chỗ không được cử động, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra thấm ướt hết người, nhưng mà cứ thế này thật sự cũng không ổn...
Ngay khi con tim tôi đang gào khóc trong đau khổ, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi đến từ sau lưng. Con mèo đen vẫn đang gồng cơ thể đầy lông kia đột nhiên kêu ré lên, sau đó dường như vì sợ hãi thứ gì đó, nó cong đuôi lên trực tiếp bỏ chạy...
Lúc này , cây nhang cắm trong quả táo này đột nhiên bị gãy đôi, như thể ai đó đã bẻ gãy nó vậy.
Cơ thể tôi không kiểm soát nổi mà run lên bần bật. Tôi tự hỏi tại sao thằng cha Xa Dục này vẫn chưa đến... cảnh tượng trước mặt tôi quá kỳ dị rồi, tôi chỉ muốn đứng dậy bỏ chạy luôn thôi...
Rồi bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một bàn tay đang từ từ vỗ nhẹ vào lưng mình. Cái vỗ này chính xác đã làm tôi sợ đến đái luôn ra thật rồi...
Một giọng nói có phần nữ tính truyền tới, kèm theo một cơn gió thổi luồn vào phía sau lưng tôi "Chungg~ Xuyênn~ Là em~..."
Chỉ một câu này cũng đã đủ để làm tôi sụp đổ. Phản xạ đầu tiên là thật sự có ai đó đang đứng phía sau tôi! Tôi muốn chạy, nhưng chân giờ mềm nhũn không khác quái gì sợi bún trong bát nước, tôi thật sự con mẹ nó sợ đến mức không đứng lên nổi được nữa rồi.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từ sau vai vuốt đến tận trước mặt tôi.
Tôi run rẩy, hé mắt nhìn bàn tay đang hoành hành ở trước mặt tôi. Bàn tay này rất trắng, nó cũng không hề có sức sống... Đặc biệt là những móng tay dài kia, trông nó chẳng khác gì bàn tay của lũ cương thi ...
Éo mẹ... cô ta đây là đang định làm gì ... Tôi không thể nào mà chết được... Tôi còn chưa muốn chết!!!!!!!!
"Người chị đằng sau tôi này... Tôi... tôi với chị đều... đều không có thù hằn gì... nên hôm nay không cần trả thù gì đâu... chúng ta... chúng ta..." Tôi vừa rớm nước mắt vừa lắp bắp giải thích nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không thể nói trọn vẹn cả câu.
Thỉnh thoảng cô ta lại chạm vào ngực tôi và thổi hơi thở vào tai tôi, tôi có thể cảm thấy rằng cô ta đang dính chặt lên trên cơ thể tôi, ngay lúc này tôi bắt đầu có chút ác cảm với cô ta rồi, thế mà cô ta lại nói, "Chung Xuyên, là em .... Anh không nhớ em sao?"
Làm thế éo nào tôi có thể biết con quỷ cái này là ai mà nhớ chứ, con mẹ nó chứ ngực tôi đâu có to đâu, con quỷ cái này chạm vào làm cái gì? Nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ rằng cô ta hình như không phải đang chạm vào ngực tôi, mà là cô ta đang tìm trái tim của tôi thì phải...
Nghĩ đến đây, sự lạnh lẽo kia khiến lông gà lông vịt trên người tôi đều dựng đứng lên, tôi sốc tại chỗ và thực sự con mẹ nó muốn chết đứng luôm rồi, tôi hét lên trong lòng, "Xa Dục, con mẹ nó, anh đang ở đâu?... anh mà còn không đến thì tôi sẽ chết cho nhà anh xem. "
"Này! Chung Xuyên!! Cậu còn đứng đó làm cái gì vậy! Không mau chạy đi! Nhanh lên... chạy đi... còn ở đấy mà chờ chết chắc?!" Ngay khi những lời trong lòng tôi vừa nói xong, thì có tiếng hét của Xa Dục ở phía xa.
Tôi nhìn sang nơi âm thanh vừa phát ra liền thấy Xa Dục vừa chạy về phía tôi vừa hét to.
Sau khi thấy Xa Dục đến, tôi thực sự muốn khóc, âm thầm rủa xả anh ta "Anh nghĩ tôi không muốn chạy chắc.... Nhưng tôi không thể chạy được, bây giờ tôi thậm chí còn không thể mở cái mồm ra mà nói được lời nào đây này...."
"Phu quân, chàng là người đàn ông của em, em là vợ của chàng. Em không cho phép chàng có thêm người phụ nữ khác, cũng sẽ không cho phép ai trong số họ được có được chàng đâu." Giọng nói phía sau tôi rõ ràng là hơi khó chịu lại còn trộn lẫn cả ghen tị.
Ngay khi tôi nghe thấy từ phu quân, tôi chỉ cảm thấy đầu mình như bị ai đó đập mạnh một cái.
Nhưng mà, phu quân .... Cô ta gọi tôi là phu quân... Còn ai khác trên thế giới này lại đi gọi tôi như vậy cơ chứ.
Đột nhiên, khuôn mặt khủng khiếp của cô Ba lại hiện lên trong tâm trí tôi. Không phải Xa Dục nói rằng cô ta đã bị tổn thương bởi răng chó mực của tôi rồi sao? Tại sao cô ta vẫn còn có sức tiếp tục đi ám tôi vậy hả trời...
Lúc này, Xa Dục cầm một thanh kiếm gỗ trong tay, tóc mái che đi một nửa khuôn mặt thỉnh thoảng lại đung đưa, anh ta hét to trong miệng, "Nguy cấp điểm trận!! Tát đậu thành binh! Hỡi những con yêu ma kia, chúng mày gặp Lăng Tiêu Tử mà không biết nhanh chân cút xéo đi thì coi chừng chúng mày sẽ bị tao nhốt lại cả lũ"
bản gốc đoạn này là (兵临斗阵!撒豆成兵!)
Có một bạn đã góp ý cho bọn mình đoạn này nên mình xin phép sửa từ Nguy cấp điểm trận! Gieo đậu thành nguy! -> Nguy cấp điểm trận! Tát đậu thành binh! nha. Thật sự cảm ơn bạn nhé
Thành thật mà nói, thời điểm này Xa Dục tự nhiên nhìn rất đẹp trai, hình ảnh của anh ta lúc này đang chiếu sáng vào cả cõi lòng nam nhi yếu ớt của tôi...
"Phu quân, hôm nay em cảm thấy không khỏe lắm, vì vậy em phải đi trước rồi. Ngày mai em lại tới tìm chàng nha~ ..." Cô ta nói xong tôi lập tức cảm nhận được một đôi môi lạnh lẽo dán vào cổ của tôi, tôi không ngừng run lên, trong đầu tôi vừa nghĩ lại cô ta thì kinh hãi rụt cổ lại, làm ơn đừng đến nữa... đừng đến gần tôi nữa...
Lúc này tôi nhìn thấy Xa Dục chạy qua tay anh ta một thanh kiếm gỗ, tôi muốn giục anh ta hãy nhanh lên đi. Con quỷ cái này sắp chạy trốn mất rồi...
Đúng là lúc cần tới thì không tới lúc không cần tới thì lại xuất hiện. Lúc này, Xa Dục đang đứng cách tôi khoảng mét, anh ta tức giận dùng chân sút một cục đá sang chỗ tôi.
So với bộ dáng sang trọng ban đầu, anh ta hiện giờ trông như một con chó lấm lem bùn đất vậy ... Thanh kiếm gỗ cũng đã trở nên thảm hại. Nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ta, tôi đã nguyền rủa anh ta đến mong anh ta cả đời cũng đừng hòng ngóc đầu lên được.
Sau khi cô Ba rời khỏi cơ thể của tôi, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể nhẹ nhõm hơn, trực giác và cảm giác của tôi đã dần quay trở lại.
Xa Dục đứng dậy lần nữa, anh ta đi đến trước mặt tôi và hỏi tôi vừa mới làm cái quái gì vậy? Tại sao tôi vẫn ngu ngốc ngồi ở đó trong khi con quỷ cái thì đang ở đằng sau? Tại sao tôi không chạy đi ...
Lúc này cơ thể tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người tôi ngã gục xuống, nằm lì trên mặt đất, không còn chút sức lực nào mà giải thích với anh ta nữa ...
Xa Dục nói chuyện với tôi bằng một vẻ mặt rất tệ, chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao tôi lại khiêu khích con quỷ cái đó?
Tôi lại kể hết cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra hồi nãy ...
Nghe xong, Xa Dục vỗ đùi với khuôn mặt ghê tởm rồi nói, chả trách nào ở đây có nhiều ma như thế, mà đến cả những hồn ma xấu xí cũng không muốn cưới tôi .... hoá ra là "chính thất" đã xuất hiện doạ bọn họ chết khiếp rồi.
Tôi hỏi Xa Dục mục đích của việc anh ta bảo tôi làm là gì. Xa Dục nói rằng tôi đặt táo trước mỗi ngôi mộ, được gọi là dặm ngõ ngỏ lời kết hôn. Còn Xa Dục thì rời đi để chuẩn một bữa tiệc ma ở gần đây. Nếu có nữ nhân nào đồng ý kết hôn với tôi thì sẽ đi đến bữa tiệc đó. Nhưng Xa Dục đợi ở đó một lúc lâu rồi mà anh ta không thấy có một con quỷ cái nào đến dự tiệc. Nên nghĩ rằng hẳn đã có điều gì đó không ổn xảy ra với tôi ...
Sau đó chúng tôi đã đi đến chỗ mà anh ra bảo, nhưng tôi chỉ thấy có một mô hình "tân nương" mặc bộ váy cưới màu đỏ, Xa Dục đi tới ôm 'tân nương' tiến lại.
"Vậy, vậy là chúng ta đến đây phí công vô ích rồi sao?" Tôi nói với Xa Dục bằng khuôn mặt cay đắng.
"Có vẻ như thật sự là tốn công vô ích rồi!" Xa Dục lắc đầu hết lần này đến lần khác với vẻ mặt chán chường. Nhìn vẻ mặt bất lực của Xa Dục, tôi nghĩ tình hình thật sự chết tôi rồi. Đột nhiên, Xa Dục như vừa nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, sau khi nhìn xung quanh một lúc, anh ta nói to với tôi rằng hỏng rồi, lập tức kéo tôi bỏ chạy thục mạng ...
__________________________________
Lời người dịch: Đội mũ bảo hiểm rồi bám chắc vào mình đi các bạn ơi nhớ đội nhiều mũ và bám chắc mình nha. Tối mình sẽ up chương + cho các bạn nhaaa.
Vì chap này khá là hề hước nên mình up sớm cho các bạn đọc nè.
Mong vẫn sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ từ các bạn nhaa.
_________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch tuần khoảng chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.