Ngươi sợ quỷ ko?
… Sợ.
Áh? Ngươi sợ nó chỗ nào? Nó ăn thịt ngươi àh?
… So với ăn thịt còn đáng sợ hơn.
Ha ha…. Có gì đáng sợ đâu. Này…, ngươi ko nhìn thấy chúng nó, chúng nó cũng ko thấy ngươi mà.
Trên bờ Vong Xuyên, dưới cầu Nại Hà.
Đám cây cỏ rậm rạp cứ nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước. Thật dài, thật mềm mại, giống như những sợi tóc bất tận. Nhìn kỹ xem, nào bèo, nào rong chẳng xanh mượt chút nào. Ồh, chăm chú nhìn thêm chút nữa nào, có đen, có thêm chút vàng.
Tiếng hài u ám từng bước tiến tới. Tuy chầm chậm nhưng rất đều. Dãy hoa đỏ tươi cứ quấn lấy thân hắn, như giữa biển máu.
Dấu chân hằng sâu, bờ kia hoa nở.
Giấc mộng kinh hoàng.