Vệ Diêu cẩn thận bày thức ăn lên bàn, Khanh Thụ chỉ đưa mắt nhìn, làn thu thủy hơi có thần một chút, thoáng ánh lên khi nhìn về bóng lưng của cậu. Bị nhìn như thế, lòng Vệ Diêu khẽ giật mình, bỗng xoay người lại.
Vệ Diêu bước nhanh đến, áp anh xuống giường.
Khanh thụ “Ai chà” một tiếng cười nói: “Đừng, sao lại làm như trẻ con thế kia.”
Vệ Diêu không buông tay, vùi mặt vào tấm chăn trước ngực anh. Nghẹn ngào nửa ngày, mới thốt ra hai chữ: “Khanh Khanh….”
Khanh Thụ xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười nói: “Anh không phải đã tốt lắm rồi sao?”
Vệ Diêu không nói lời nào, ôm chặt lấy anh. Khanh Thụ vẫn xoa đầu cậu: “Ngốc quá, anh dù thế nào cũng sẽ không bỏ cậu lại.”
Vệ Diêu nói không ra hơi, mặt đầy buồn bã: “Tôi sợ.”
Khanh Thụ mỉm cười đẩy cậu ra, nhưng Vệ Diêu cứ xấu xa nằm bất động trên người anh. Khanh Thụ liền nâng mặt cậu lên nhìn thật kỹ, nhịn không được lại rưng rưng, đau lòng nói: “Mắt đều thâm lại —— mấy ngày nay ngủ không được ngon sao?”
Vệ Diêu nắm lấy tay anh, khẽ đặt lên môi hôn. Đôi mắt phượng hơi xếch lên liếc một cái, chứa chan không biết bao nhiêu phong tình. Mặt Khanh Thụ đỏ cả lên, một mực giật tay về. Vệ Diêu ha ha cười lớn, cách một lớp chăn ôm chặt anh vào lòng. Toàn thân đều phủ đầy hương vị của Khanh Thụ, khiến cậu khoan khái khó tả.
Vệ Diêu đứng dậy, bê cháo đến đút cho anh vài muỗng, cười nói: “Là tôi đến tiệm cháo Lương Ký mua về đó, anh ăn thử xem có ngon không?”
Khanh Thụ hơi mỉm cười nói: “Nhà có bao nhiêu người làm sao không bảo, còn tự ra ngoài mua làm gì?”
Vệ Diêu hơi ngẩn ra, cười ngượng nói: “Anh bất tỉnh mấy hôm, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện….”
Khanh Thụ giật mình, Vệ Diêu chần chờ một chút lại nói: “Nhị thúc dẫn gia đình rời đi. Tam thái thái lần trước bị dọa phát điên, giờ không biết còn gì nữa không.”
Khanh Thụ ngẩng đầu lên như muốn nói gì đó, bỗng ngoài cửa có người cung kính nói: “Tứ gia, tam lão gia dẫn người đến mộ phần của đại tiểu thư rồi.”
Vệ Diêu ngẩn ra, cảm thấy nghi hoặc, hỏi vọng ra: “Đi lúc nào thế?”
Người kia đáp: “Đi vào giờ ngọ, giờ này chắc cũng đã tới rồi.”
Vệ Diêu buông chén xuống, mở cửa lớn tiếng quát: “Đại tiểu thư đã an an phận phận. Tam lão gia sao lại quấy nhiễu yên bình của chị ta thế?”
Người kia lắp bắp kinh hãi, mắt mang theo hoảng sợ và hèn mọn nói: “Bẩm tứ gia, tam lão gia nói mọi biến cố trong nhà đều do đại tiểu thư mà ra….”
Chưa dứt câu thì Vệ Diêu bỗng sực tỉnh. Quay đầu nhìn lại, trên giường chỉ có một chiếc chăn bằng gấm màu xanh ngọc nhăn nhúm, bên dưới lộ ra một một đạo bào màu nước với hoa văn gì đó. Tại sao lại không thấy bóng dáng của Khanh Thụ? Lòng bỗng loạn lên, nhìn chẳng rõ gì nữa.
Vệ Diêu đẩy người kia, liều lĩnh lao ra cửa, nhảy lên một con ngựa, lao thẳng về hướng mộ phần tổ tiên của Vệ gia.
Cứ không ngừng thúc ngựa phi như bay đến Vệ gia mộ viên. Phần mộ của Vệ Lan Nhược vẫn lặng lẽ không một tiếng động. Bia mộ bị ngã chỏng chơ trên mặt đất, hãy còn được viết thật đỏ thật sâu: “Vệ thị Lan Nhược, Khanh Thụ chi hợp mộ”.
Chữ viết trên bia mộ hãy còn mới lắm. Chắc là vừa được lập không bao lâu. Tim Vệ Diêu đập mạnh, ngẩng đầu nhìn. Phần mộ sâu thẳm bị đào lên, lộ ra hai quan tài song song.
Vệ Diêu theo lập tức lao xuống, từng bước từng bước đến gần.
Bóng dáng của Khanh Thụ dần hiện ra giữa mộ phần. Vệ Diêu dừng chân, ngơ ngẩn nhìn về phía anh.
Toàn thân anh mặc áo màu đỏ thẫm thêu hình dây nho trải dài xuống. Hông đeo vài thứ trang sức tạp nham. Nhìn kỹ một chút, mấy thứ đồ bằng ngọc này không cái nào mà không dính máu, hòa cùng màu đỏ đậm của hỉ phục. Ánh sáng chiếu xuống xanh xanh trắng trắng, loáng thoáng mang theo cảm giác trong suốt.
Vệ Diêu không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn anh với toàn thân tử khí nồng đậm hợp thành một bóng đen dưới chân.
Vệ Diêu bước lên trước vài bước, giương tay chạm vào hai gò má của anh.
Khanh Thụ không động đậy. Tay Vệ Diêu bỗng xuyên qua thân thể anh, cái gì cũng không chạm được.
Khanh Thụ lẳng lặng nhìn cậu: “Không sợ anh sao?”
Vệ Diêu mỉm cười: “Anh sao lại sợ em?”
Trong đôi mắt màu trắng của Khanh Thụ như có thứ gì tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống. Mắt anh lộ ra vẻ chán ghét, kéo vạt áo lên nói:
“Cậu sao lại không sợ? Cậu nhìn cho kỹ đi, đây là cái gì? Đây là hôn phục, là hỷ phục lúc anh và chị cậu nhập phòng. Cậu nhìn thấy tay anh chưa? Trắng bệch xanh đen, sao lại giống như người sống được chứ? Cậu nhìn lại mặt anh đi, không có huyết sắc, không có độ ấm, giống y như xác chết. Cậu có biết hay không, toàn bộ thế giới này chỉ mình cậu thấy được anh. Thứ cậu đeo trên người cũng chẳng phải ngà voi gì đó. Kia là xương cùng móng tay của anh —— Anh đã chết rồi, là một hồn ma. Cậu sao lại không sợ anh?”
Vệ Diêu nắm lấy tay anh. Mắt vừa đau thương vừa dịu dàng: “Anh không biết điều đó, nhưng anh biết dù cho ai cũng sợ em, thì anh vẫn muốn chăm sóc em —— Anh sao lại sợ em.”
Không phải chưa từng nghi ngờ, cũng không phải chưa từng sợ hãi. Khi ngủ lúc đêm, luôn luôn có một đôi tay trắng xanh cố vươn từ giường ra ôm lấy cậu. Có lúc ôm chặt đến mức làm cậu đau. Kia gầy trơ xương, khiến người khác phải đau lòng. Nhưng Vệ Diêu biết đó là tay của ai. Trên tay có một dấu răng nhạt. Là năm tám tuổi, Vệ Diêu đã cắn vào tay người đó. Qua nhiều năm như vậy, tuy nó đã nhạt bớt, nhưng vẫn còn để lại sẹo, mãi cũng không phai, như một dấu hiệu khắc sâu vào tay anh vậy.
Không phải không từng sợ, không phải không từng lo. Ngày ngày khi cậu nhìn Khanh Thụ thì luôn có người hầu dùng ánh mắt e dè nhìn cậu. Vệ Diêu biết, trừ cậu ra, thì thật sự chẳng ai nhìn thấy được anh. Kia thật dịu dàng, ngốc nghếch đáng yêu, luôn nghĩ cách che giấu chuyện mình không còn ở nhân thế. Kia chắc cũng nghi ngờ cậu đã biết sự thật, nhưng anh vẫn chọn cách lừa mình dối người, không muốn bỏ rơi cậu.
Dù kia đã làm gì? Dù cậu từ trong gương thấy được thi thể của anh, dù bàn tay rút lưỡi đại thái thái là của anh, dù anh không khống chế được oán hận, dù anh thật ra chỉ là một hồn ma vất vưỡng đầy u oán. Nhưng chính anh đã đến bên cạnh, bầu bạn, yêu thương cậu. Này đã đủ lắm rồi, những chuyện khác còn quan tâm làm gì nữa? Gần bên nhau chẳng lẽ còn phải phân ra thế này thế nọ sao?
Vệ Diêu ôm lấy bóng dáng mờ ảo kia vào lòng, nghẹn ngào: “—— em sao ngốc thế.”
Nước mắt của Khanh Thụ chảy dài, nhẹ nhàng rơi lên áo của Vệ Diêu.
Thân hình anh dần bình ổn lại, tay Vệ Diêu bắt đầu có cảm giác là người.
Vệ Diêu thở nhẹ ra, lẩm bẩm: “—— em thật ngốc quá.”
Không phải là người thì thế nào, là một hồn ma thì thế nào, linh hồn chết đi oán khí tận trời thì thế nào? Tình yêu của hai người lại là chuyện khác, còn để ý chi đến người ngoài!
Vệ Diêu ôm chặt lấy anh, dù thế nào cũng không nguyện buông ra. Cậu yêu người này đã năm rồi, nói cười hờn dỗi chơi đùa đều ở cùng một chỗ, giờ sao lại buông tay?!
Khanh Thụ nức nở nói: “Anh sao lại ra đi lâu như vậy….”
Vệ Diêu nhẹ nhàng hôn lên tóc anh nói: “Thật xin lỗi.”
Vệ Diêu cúi đầu, nhẹ nhàng vác Khanh Thụ lên vai:
“Khanh Khanh, chúng ta về nhà thôi.”
Một tháng sau, Vệ gia bán của cải lấy tiền chia cho mọi người trong nhà. Trong một đêm liền bỏ đi để lại nhà không người trống.
Bọn người làm ở Vệ gia đồn lại chuyện này thật kỳ ảo lạ lùng.
Đồn là thiếu gia duy nhất của Vệ gia bị quỷ hồn bám lấy, bán hết di sản của cải bỏ ra nước ngoài sinh sống. Có người còn nói thấy Vệ thiếu gia thiêu hủy một cổ quan tài. Một lúc sau lại ôm một khối tro xanh xanh trắng trắng mỉm cười mà đi. Lại có người bảo thấy Vệ thiếu gia trong nhà đang vòng tay ôm ai đó rồi bế lên như trong lòng thật sự có người vậy. Vệ tứ gia trước lúc chào tạm biệt, là một thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn, mặt lộ ra nụ cười thương yêu chìu chuộng cuối đầu thì thầm gì đó với hư không bên cạnh. Thêm có người bàn là những lúc nữa đêm, phòng chỉ mình Vệ thiếu gia nhưng lại truyền ra tiếng hợp hoan của hai người —— Đương nhiên đồn đãi chung quy vẫn là đồn đãi, chẳng bao lâu sau, tất cả đều theo thời gian hoàn toàn biến mất.