Chia tay được năm.
Vệ Diêu sớm đã không còn là một cậu nhóc tóc để chỏm ngây thơ đáng yêu ngày xưa. Cậu có dáng người thon dài, tướng mạo là sự dung hòa giữa sự xinh đẹp của mẹ cùng lạnh lùng của Vệ lão gia, thoạt nhìn thật tuấn tú. Vừa xách một cái vali bằng da màu nâu bước xuống thuyền thì thấy người đã tới rồi, liền mỉm cười thật chừng mực, lễ phép nói:
“Tam thúc, phiền thúc tự mình đến.”
Vệ tam gia vừa khoát tay: “không sao, không sao.” Vừa cười nói: “Bốn năm không gặp con, giờ cao hơn trước nhiều rồi.”
Vệ Diêu cong đôi mắt phượng mỉm cười: “Người ngoại quốc đều cao hơn, lớn hơn con nhiều. Con ở bên đó không ráng cao lên một chút, chẳng phải sẽ bị người ta cười chê sao.”
Vệ tam gia cười nói: “Người càng anh tuấn hơn nha. Mấy ngày nữa sợ rằng người đến cầu thân nhiều đến độ phá nát cửa nhà chúng ta mất.”
Vệ Diêu cười vài tiếng, đưa vali cho người hầu. Nhàn tản hỏi vài chuyện trong nhà, nhưng tuyệt không đả động gì đến Khanh Thụ.
Trước ngực cậu đang đeo một sợi dây chuyền bạch kim mỏng mảnh xâu qua một quân ống bằng ngà voi nho nhỏ, trong có chưa một lá bài trong suốt. Cận kề như da thịt, chỉ cảm thấy có những tưởng niệm thật khó nói thành câu.
Vệ tam gia kêu xe kéo cho cả người hầu, cùng ngồi để về phủ. Vệ Diêu liền quay đầu lại cười nói: “Đại thái thái ngày nào cũng ăn chay niệm Phật?” —— quả nhiên phu thê đồng mệnh mà, lão gia cũng suốt ngày tụng kinh, mặc kệ sự đời.
Vệ tam gia nói: “Không hẳn. Từ ——” chần chờ một chút, lại nói: “A Diêu, con về lần này, ngàn vạn lần đừng hỏi đại thái thái chuyện của Khanh Thụ”.
Vệ Diêu là người thông minh. Đại thái thái vẫn chướng mắt Khanh Thụ, ghét nhất người nào nhắc đến anh ta. Ở Vệ gia, khanh Thụ kia chính là một ký hiệu của Vệ Lan Nhược. Bất luận qua bao lâu, Khanh Thụ vĩnh viễn vẫn là điều cấm kỵ của Vệ gia.
Dù sao về đến nhà tự nhiên sẽ thấy thôi, cần gì phải chạy đi hỏi đại thái thái. Vệ Diêu cười một tiếng, gật đầu nói: “Con biết.”
Không bao lâu thì về tới nhà. Vệ Diêu thân đầy gió bụi. Tắm rửa sạch sẽ, định mặt đồ Tây, nhưng lại nghĩ ngợi, rồi bảo người lấy ra một chiếc áo dài màu xanh ngọc. Chuẩn bị xong xuôi liền đến gặp đại lão gia và đại thái thái, cùng các thúc thúc và thẩm nương —— Phương lão thái gia đã sớm qua đời từ năm trước, chủ nhà giờ đây nghiễm nhiên biến thành của Vệ nhị gia.
Thật vất vả mới chào hỏi xong nhóm bà con họ hàng. Vệ Diêu không cho ai đi cùng, chầm chậm tư lự tiến về tiểu viện phía đông.
Mảnh sân nhỏ vẫn như bốn năm về trước. Hai gốc hoa quế trước cửa đã tàn úa, thờ ơ buồn bã. Cửa vẫn như bốn năm về trước, dán đôi câu đối phai màu, tàn tạ.
Vệ Diêu cố nhẫn nhịn, gõ cửa thật nhẹ. Bên trong vang lên tiếng [kẽo kẹt], một giọng nam đầy tĩnh lặng nói: “Cửa không khóa, vào đi.”
Vệ Diêu [Phốc] đẩy cửa ra. Sau đó đã đứng sẵn một người. Áo dài màu xám giản dị, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên nhưng vẫn giống như trước kia, dịu dàng như nước.