Minh Hôn - Hoa Quyển

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Hành mang Tống Tiểu Chu về Tịnh An Uyển, hắn một đường đều không lên tiếng, yên tĩnh ngoan ngoãn, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Lục Hành, cũng không dám nhìn Lục Hành.

Mãi đến tận trở về nhà, Lục Hành buông tay ra, vừa mới chuyển người, Tống Tiểu Chu như vừa tỉnh giấc chiêm bao, thật nhanh bắt được đầu ngón tay của hắn.

“Ngươi đi đâu vậy?” Một bộ đạng sợ không thấy hắn.

Lục Hành nở nụ cười, xoa xoa lòng bàn tay của cậu, nói: “Y phục của ngươi bẩn rồi, ta lấy cho quần áo cho ngươi thay.”

Tống Tiểu Chu mặt đỏ lên, buông tay ra, ngồi ở trên ghế, ngóng ngóng mà nhìn bóng lưng Lục Hành, như con chó con chờ đợi chủ nhân.

Trong lòng Tống Tiểu Chu vẫn có mấy phần cảm giác không thật, nhớ tới cái hôn kia, cậu kìm lòng không đặng đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ môi mình, giống như làm chuyện xấu, liếc mắt nhìn Lục Hành trước tủ quần áo, liền nhanh chóng thả xuống. Đôi môi Lục Hành mát mẻ mềm mại, thời điểm thân cận, làm Tống Tiểu Chu không nhịn được muốn ngấm lấy mấy phần nhiệt ý.

Cảm thấy kinh sợ ý nghĩ chính mình, Tống Tiểu Chu mặt đỏ đến không chịu nổi.

Một đôi tay lạnh lẽo đặt trên gò má của hắn, “Mặt sao lại nóng như vậy?”

Tống Tiểu Chu sợ hết hồn, ngao một tiếng phun lên đến họng, không phòng bị, cả người đều va vào trong lồng ngực Lục Hành, Lục Hành theo bản năng mà ôm Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: “Tiểu Chu, ngươi đang suy nghĩ gì?”

Âm cuối có phần trêu chọc, dẫn theo mấy phần ý cười hờ hững, như là phát hiện ý nghĩ không thể nói ra trong lòng hắn, tim Tống Tiểu Chu đều run tê dại, nghiêng đầu qua chỗ khác lắp bắp nói: “Không, không có gì!”

Lục Hành một tay ôm eo Tống Tiểu Chu, tay vuốt nhẹ đường nét dưới cằm người thiếu niên, cổ, thấp giọng nói “Nói dối.”

Tống Tiểu Chu động cũng không dám động, ngón tay lạnh lẽo, thân thể người thiếu niên mang theo bừng bừng nhiệt khí, đụng vào đi lên cảm giác lạnh nóng càng ngày càng rõ ràng. Cậu nuốt một cái, hai má đỏ chót, ánh mắt dao động không biết để chỗ nào “Ngươi… Ngươi đừng cách ta như vậy gần.”

Lục Hành dù bận vẫn ung dung nói: “Rõ ràng là Tiểu Chu chạm vào lồng ngực ta.”

Tống Tiểu Chu: “Vậy ngươi buông tay!”

Lục Hành: “Được.”

Nói rồi, đem lỏng tay ra, Tống Tiểu Chu thấy hắn rõ ràng như vậy, nhất thời liền có mấy phần mất mác, đuôi lông mày khóe mắt đều tựa gục xuống. Tiếp theo một cái chớp mắt, lại kinh ngạc thốt lên một tiếng, cả người đều bị Lục Hành ôm vào trong ngực, thu được cả hai tay, chóp mũi Tống Tiểu Chu đều là lãnh hương thanh đạm trên người Lục Hành.

Lục Hành nghĩ, tiểu hài này thật chân thực, ngơ ngác ngây ngốc.

Tống Tiểu Chu trong đầu đều là mộng, một cỗ nhiệt ý từ bàn chân thẳng đến đỉnh đầu, lòng bàn tay đều là mồ hôi, qua trong chốc lát mới thăm dò mà ôm lấy Lục Hành.

Cậu ngưỡng mặt lên, nhìn Lục Hành, ánh mắt liền không tự chủ lưu luyến trên đôi môi Lục Hành, chỉ cảm thấy tại sao có thể có người như vậy, ngay cả đôi môi đều đẹp mắt như vậy.

Nghĩ như vậy, Tống Tiểu Chu còn không có phản ứng lại, cậu đã vươn tay mò đến khóe môi Lục Hành. Đôi môi Lục Hành ngày thường đã mỏng, đường nét rõ ràng lại không chút nào tính chất công kích, cười rộ lên giương lên khóe môi, mềm mại lại ấm áp.

Tống Tiểu Chu nuốt một cái, hàm hàm hồ hồ nói: “Ngày hôm nay… Thật sự hôn ta?”

Lục Hành cũng bị động tác cả gan làm loạn này của cậu giật mình kinh động, trong lòng khẽ động, rũ mắt xuống, không nói một lời nhìn Tống Tiểu Chu.

Hoàng hôn mờ nhạt, cửa sổ mở phân nửa, ánh chiều tà lặng lẽ tìm kiếm tiến vào trong phòng, bốn phía đều yên tĩnh, chỉ tim có đập một chút so với một chút nhanh hơn, hô hấp cũng biến thành không vững vàng.

Lúc Tống Tiểu Chu lần thứ nhất thấy Lục Hành liền hoảng thần, người này lớn lên thật là đẹp mắt a, cho nên Tống Tiểu Chu hối hận, lúc đó cha cậu dạy cậu thơ văn lòng tràn đầy đều là tiếng ve kêu chim hót ngoài cửa sổ, không có chăm chỉ nhớ kỹ vài câu, lăn qua lộn lại, cũng bất quá một từ ‘đẹp mắt’.

Tống Tiểu Chu càng ngày càng thất thường, Lục Hành là quỷ, cả người đều là hàn khí, kề sát cũng lộ ra một cỗ âm khí. Cậu cũng không sợ, quỷ thần xui khiến, vừa ngửa mặt, bất ngờ hôn lên.

Đôi mắt là mở, bốn mắt nhìn nhau, đều có mấy phần kinh ngạc.

Tống Tiểu Chu trong lòng như có một tiểu nhân đang tinh tế rít gào, cậu đang hôn Lục Hành, hôn một con quỷ, ban ngày ban mặt. Có thể trong lồng ngực trái tim kia lại đập đến càng lúc càng nhanh, xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, thời điểm Tống Tiểu Chu muốn trốn khỏi, Lục Hành lại nắm lấy sau gáy cậu, không cho Tống Tiểu Chu né tránh, âm thanh kiềm chế lại khàn khàn mà nhẹ giọng nói: “Há mồm.”

Tống Tiểu Chu lông mi run rẩy, nghe lời nói.

Tống Tiểu Chu không hôn qua người nào, trúc trắc hồ đồ, đưa qua đầu lưỡi mềm mại, trong cái hôn của Lục Hành vừa thô bạo thâm trầm thở dốc, mọi thứ đều quên mất, ngẩng lên đầu, giống tiểu thuần thú ngoan ngoãn muốn gì cứ lấy.

Thời điểm Lục Hành gọi Tiểu Chu, Tống Tiểu Chu mông mông lung lung, run cổ họng đáp một tiếng, dùng sức nắm lấy phía trước bả vai lệ quỷ.

Lục Hành đôi môi lạnh lẽo, lưỡi cũng lạnh, hôn môi lại như là nóng bỏng rạo rực, lực đạo giống như muốn mang theo Tống Tiểu Chu nuốt vào. Tống Tiểu Chu tuổi tác quá nhỏ, không chống đỡ được, lại luyến tiếc môi lưỡi lạnh băng băng của hắn như vậy, lỗ mãng mà lấy đầu lưỡi mềm mại ấm áp của chính mình đi ủ ấm Lục Hành.

Quần áo trong tay Lục Hành rơi trên mặt đất, không người hỏi han, một cái hôn dài dằng dặc dính chặt đến, đều thở hổn hển đỏ mặt. Tống Tiểu Chu vôi vàng lui về sau một bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, nhất thời tỉnh ngộ lại, chính mình dĩ nhiên chủ động hôn Lục Hành, muốn hôn hắn, hoảng loạn vội vàng che đôi môi nóng lên, chân đều rút lại, ấp úng mà nhìn trái nhìn phải mà nói hắn.

Lục Hành nhẹ nhàng cười cười, nhưng muốn trêu chọc nói: “Lúc này biết hoảng rồi, mới vừa hôn ta lá gan không phải rất lớn sao?”

Tống Tiểu Chu xấu hổ không được, cào cào tóc của chính mình, đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Ai hoảng rồi! Ta không hoảng loạn! Không phải là hôn cái miệng! Ta hoảng loạn cái gì!”

Lục Hành bị cậu chọc phát cười, một tay chống trên tay vịn, áp sát cậu, nhìn từ trên cao xuống mà nói: “Vậy lại hôn một cái?”

Tống Tiểu Chu rụt lại vai, liền trừng Lục Hành, rất dữ dằn, quyết tâm, nâng hai má Lục Hành đến đôi môi liền cắn một cái, dùng mấy phần khí lực, Lục Hành đều hết cả hồn.

“… Ai, đau.” Lục Hành cố ý, giơ tay xoa xoa dấu răng, “Làm sao như có cún hoang vậy.”

Tống Tiểu Chu có chút đau lòng, lén lút liếc mắt nhìn, lại va vào ý cười trong mắt Lục Hành, hai tay chống đỡ tay vịn ngồi dậy, hướng hắn nhe răng, dẫn theo hơi tính trẻ con chưa qua trau chuốt cùng dã lực “Oẳng!”

Lục Hành sửng sốt một chút, bật cười, “Ngươi, tiểu hài này…”

Lắc lắc đầu, nhìn Tống Tiểu Chu, trong lòng càng khó mà tin nổi biến thành vô cùng mềm mại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio