Đệ tam thập tam chương
Ngày đăng cơ Hoắc Phong ngủ lại Ngưng Thần cung, tuy rằng qua hôm sau lúc thượng triều đã nói rõ chẳng qua hắn muốn dành nhiều thời gian bồi hai tiểu nhi tử, nhưng dù vậy vẫn khó tiêu trừ được sự nghi ngờ của quần thần. Ngưng Thần cung dù sao đi nữa cũng còn có Y Trọng Nhân ngụ, Hoàng Thượng lại qua đêm trong phòng Y Trọng Nhân, hẳn là…
Nhìn coi, Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ mà đã trọng dụng Y Trọng Nhân như thế, còn thu nghĩa tử của Y Trọng Nhân làm dưỡng tử, phong làm nhất phẩm Thân Vương, ngay cả tên đệm của Nhị hoàng tử cũng có một chữ “Trọng”, không ít các đại thần đều bất an trong lòng.
Y Trọng Nhân vừa là trung thần, nhưng cũng từng là Thiên hộ đại nhân của Hỗ An Vệ, huống chi y còn là một thái giám. Cho dù Hoàng Thượng ban cho y chức “Thị quan”, thì trong lòng mọi người vẫn rõ, đây chẳng qua là cách gọi khác của việc thái giám lên nắm quyền thôi.
Nhưng bất an thì bất an, mặc dù có vài vị đại thần thượng tấu, thỉnh cầu Hoàng Thượng cần phải cẩn thận đối đãi Y Trọng Nhân, phòng ngừa dẫm vào vết xe đổ của tiền triều, nhưng dưới tình huống các lão thần, các đại thần thân tín của Hoàng Thượng đều trầm mặc, những người thượng tấu cũng như đá chìm đáy biển, không được Hoàng Thượng đáp lại.
Tại Ngự Thư phòng, Nguyễn Hình Thiên, Hứa Bách Tài, Chương Hoài Thu, Đường Niên, Cát Đệ, Tạ Minh cùng vài đại thần tâm phúc của Hoắc Phong đều có mặt. Hoàng Hãn cùng Hạ Giáp đã quay về biên quan trấn thủ, triều đại mới vừa định, phải đề phòng biên cảnh hỗn loạn, Nguyễn Hình Thiên cùng Hứa Bách Tài tọa trấn trong triều. Kinh thành đã có Chương Hoài Thu trấn thủ, huống chi bản thân Hoắc Phong lại xuất thân võ tướng.
Y Trọng Nhân không ở đây, Hoắc Phong cho phép y tự do hành tẩu trước Ngự tiền, tham dự triều chính, nhưng phần lớn thời gian Y Trọng Nhân đều dành để tuần tra trong cung. Mọi sự của Nội đình từ việc mua sắm trong nội cung tới chọn lựa thái giám đều phải được Y Trọng Nhân phê chuẩn, trong cung không có nữ chủ, vì vậy Y Trọng Nhân bận bịu hơn so với dự đoán, thế cho nên từ khi nhậm chức đến hiện tại đã gần một tháng, y vẫn chưa cùng các đại thần khác nghị sự.
Hoắc Phong đem mấy bản tấu chương ném ra ngoài, giọng điệu không rõ mà nói: “Gần đây, tấu chương muốn trẫm tuyển phi đã tăng lên đáng kể, các ngươi cũng biết việc này”
Nguyễn Hình Thiên cùng Hứa Bách Tài không lên tiếng, bọn họ là võ tướng, chỉ quản việc mang binh đánh giặc, mặc kệ “Việc tư” của Hoàng Thượng. Hơn nữa, việc này có thể quản được sao
Chương Hoài Thu cùng Tạ Minh cũng không lên tiếng, bọn họ cũng biết việc Hoàng Thượng nạp phi là một chuyện vô cùng kiêng kị đối với Y Trọng Nhân. Hoàng Thượng nạp phi nghĩa là sẽ có con nối giòng, đây không phải là chuyện tốt đối với Bánh Bao cùng Đậu Tử.
Đường Niên thấy không người đáp lại, hắn bèn mở miệng nói: “Tuy rằng thiên hạ sơ định, Hoàng Thượng chỉ vừa mới đăng cơ, nhưng tuyển tú là chuyện thần cảm thấy nên bắt đầu suy xét, bên người Hoàng Thượng không thể không có phi tử.”
Cát Đệ đồng tình mà nhìn Đường Niên, người này xử lý triều chính rất tốt, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt lại khá kém. Hoắc Phong không động thanh sắc mà “Ngô” một tiếng, nhìn qua Cát Đệ.
Cát Đệ lên tiếng: “Thần cho rằng việc tuyển tú có thể hoãn được thì nên hoãn. Hiện tại quốc gia bách phế đãi hưng , Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ đã vội tuyển tú, khó tránh khỏi khiến dân chúng hiểu lầm. Vả lại, chuyện này cũng nên theo ý Hoàng Thượng, dù sao cũng là Hoàng Thượng ngài tuyển phi.”
(Chữ Bách lấy nghĩa , chữ Phế lấy nghĩa nửa chừng, bỏ dở, chữ Đãi lấy nghĩa là đợi, chữ Hưng lấy nghĩa là dấy lên. Như vậy câu này tạm hiểu nghĩa là: “Còn có rất nhiều việc cần phải làm“. Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.)
Đường Niên nhìn về phía Cát Đệ, không rõ đối phương vì sao phản đối.
Lúc này Tạ Minh mới lên tiếng: “Thần cho rằng Cát đại nhân nói đúng. Nhìn lại những triều đại trước từ vài vị Hoàng Đế đều là lần đầu đăng cơ liền vội vàng tuyển tú, hưởng lạc, hiện tại đúng là thời điểm yên ổn dân tâm, Hoàng Thượng vẫn nên chậm rãi mới tốt.”
Hoắc Phong gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy rất có đạo lý.
Đường Niên thấy thế, lập tức ý thức được chính mình dường như đã nói sai, tức thì lên tiếng: “Thừa tướng cùng Cát đại nhân lo lắng chí phải. Quốc khố cũng không tính dồi dào, tiêu phí để tuyển tú ắt là không ít, hiện tại rất nhiều địa phương đều cần dùng bạc, vẫn nên hoãn lại thì tốt hơn.”
Vô cùng vừa lòng đối với phản ứng của các vị thần tử, Hoắc Phong nói: “Trẫm hiện tại cũng không có tâm tư này. Về sau loại tấu chương như vầy các ngươi trực tiếp trả lời, không cần tái trình lên trẫm.”
“Dạ.”
“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì các ngươi lui ra đi, Cát Đệ lưu lại.”
“Chúng thần cáo lui.”
Trừ bỏ Cát Đệ những người khác đều khom người lui ra.
Vừa ly khai Ngự thư phòng, Hứa Bách Tài liền nhanh chóng hạ giọng hỏi Nguyễn Hình Thiên: “Hoàng Thượng kêu chúng ta đến cũng chỉ vì chuyện này thôi hả”
Nguyễn Hình Thiên thấp giọng vạch trần: ” Ý Hoàng thượng là muốn chúng ta ai cũng không được tham gia vào việc tuyển tú, có nghe thấy cũng làm như không nghe.”
Hứa Bách Tài cân nhắc ý tứ trong những lời này, qua một lát, hắn không xác định hỏi: “Đừng nói là Hoàng thượng căn bản không hề có ý định này nha”
“Ngươi đoán đúng rồi.” Bỏ lại một câu khiến Hứa Bách Tài sợ hãi, Nguyễn Hình Thiên vội đi tìm Chương Hoài Thu. Người nọ lại chạy mất tiêu!
Trong Ngự thư phòng, Cát Đệ bị lưu lại từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đi đến trước mặt Hoàng Thượng hai tay trình lên.
※※※
Phía đông bắc Hoàng cung có một tiểu viện tên “Nội thị viện” là nơi Y Trọng Nhân xử lý chính sự.
Sau khi đáp ứng Hoắc Phong, Y Trọng Nhân tìm vài người nằm vùng trước kia y xếp vào Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ đến giúp, trong đó bao gồm thái giám Quách An y từng tự mình bổ nhiệm chưởng quản Hỗ An Vệ, cùng Ti sử Ngự Thân Vệ Trang Dã. Kết cục binh bại như núi đổ của Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ, trong đó có không ít công lao của hai người này.
Khi cả triều văn võ biết hai người này thế nhưng cũng là người của Y Trọng Nhân, thì đều khiếp sợ vô cùng, mà ngay cả Hoắc Phong cũng kinh hãi không thôi.
Y Trọng Nhân đang xem tấu trình do quản sự thái giám đưa lên, thì Quách An đi tới ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ vừa mới nghe được chút phong thanh, không ít đại thần hướng Hoàng Thượng dâng tấu, muốn người tuyển tú nữ.”
Ánh mắt Y Trọng Nhân thâm trầm, thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng đáp ứng ”
“Hình như không.”
Y Trọng Nhân buông tấu. Qua một lát, y nói: “Âm thầm lưu ý là người nào muốn Hoàng Thượng tuyển tú.”
“Dạ.”
Quách An đi rồi, sắc mặt Y Trọng Nhân dần âm trầm.
Y đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như thế. Bên người Hoắc Phong một nữ nhân cũng không có, hắn hiện giờ là Hoàng Thượng, làm sao thiếu được giai lệ ba nghìn Vừa nghĩ tới trong cung ngày sau sẽ có oanh oanh yến yến không sao đếm hết, lại có không ít Hoàng tử Hoàng nữ tùy hứng ương ngạnh, sắc mặt Y Trọng Nhân liền càng âm trầm.
Muốn y nói, Hoắc Phong tốt nhất là trong vòng mười năm không nên có tử tự nào khác, nhưng trước mắt xem ra, việc này thực khó đạt thành. Y có thể làm cho nữ nhân bên người Gia Chính đế không hoài thượng được hài tử, nhưng không cách nào đem thủ đoạn giống như thế dùng ở trên người Hoắc Phong, y không muốn đánh vỡ quan hệ tín nhiệm hiện nay với Hoắc Phong.
Y Trọng Nhân không còn tâm tình nhìn tấu trình, y muốn phòng ngừa chu đáo, không ngừng tự hỏi phải làm như thế nào để củng cố địa vị của Thái tử, Bánh Bao cùng Đậu Tử ở trong cung. Chỉ khi nào địa vị của bọn chúng không thể lung lay thì chuyện Hoắc Phong có tự tử khác hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Trước bữa tối, Y Trọng Nhân đến chổ Hoắc Phong bẩm báo sự vụ Nội đình. Hoắc Phong vốn không hề yêu cầu như vậy, nhưng Y Trọng Nhân vẫn kiên trì. Không ít người có thái độ hoài nghi đối với việc y chưởng quản Nội đình, Y Trọng Nhân có động thái nào cũng không dối gạt Hoắc Phong, chính là vì không muốn đưa đến những nghi kỵ không cần thiết.
Biết được Hoắc Phong còn tại Ngự thư phòng, Y Trọng Nhân mang theo mấy phân tấu chương trọng yếu hướng Ngự thư phòng đi đến. Bên đường cung nữ thái giám nhìn thấy y đều lần lượt hành lễ, gọi y một tiếng “Y đại nhân”, Y Trọng Nhân cũng chỉ thản nhiên gật gật đầu.
Y không đổi một thân quan phục diễm lệ kia, sau khi tỉnh rượu Hoắc Phong đã ám chỉ nhiều lần, nhưng Y Trọng Nhân đều làm như không nghe thấy. Cũng không phải cố ý đối nghịch cùng Hoắc Phong, chính là vừa nghĩ tới vì tuyển một thân y phục như vầy cho y mà hắn trở nên hối hận, Y Trọng Nhân liền không nghĩ sẽ đổi.
Đi gần tới, cước bộ của y chậm lại, rồi dừng hẳn, xoay người. Thân mình bốn tên thái giám mới vừa hành lễ cứng đờ, nhất thời không dám thở mạnh.
Y Trọng Nhân đi đến trước mặt một tên thái giám, thanh âm lạnh lùng: “Ngẩng đầu lên.”
Người nọ run rẩy mà ngẩng lên.
Y Trọng Nhân ánh mắt sắc bén đánh giá hắn một phen, hỏi: “Ngươi tên gì”
“Hồi, hồi đại nhân, nô tài, nô tài gọi tiểu Vượng.”
“Là ‘Vượng’ nào ”
“Hồi, hồi đại nhân, ‘Vượng’ trong tràn đầy, thịnh vượng.”
“Ngươi là làm việc dười trướng của quản sự công công nào”
“Hồi, hồi đại nhân, nô tài, nô tài…” Người nọ bùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu, “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nô tài tay chân vụng về ngu ngốc không quét sạch sẽ, cầu đại nhân tha mạng.”
Bên chân thái giám này là một cái chổi, nghiễm nhiên là người dọn dẹp đường đi. Người này bị dọa sợ, liều mạng mà dập đầu, trên trán rất nhanh đã chảy máu. Thái giám chung quanh không dám thở mạnh, trong cung không ai không sợ người đã từng là Thiên hộ của Hỗ An Vệ.
Y Trọng Nhân bất vi sở động nhìn tên thái giám kia dập đầu trong chốc lát, rồi xoay người bước đi, không giải thích, cũng không cho người nọ đứng lên. Người nọ vẫn dập đầu, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Không bao lâu sau, một vị thái giám quản sự bước nhanh đuổi theo Y Trọng Nhân: “Y đại nhân, người nọ…”
“Đuổi khỏi cung đi.”
“… Dạ.”
Y Trọng Nhân không nói nguyên nhân, quản sự thái giám cũng không dám hỏi, chỉ đành tự mình đi xử lý chuyện này.
Y Trọng Nhân đối Quách An và Trang Dã luôn đi theo phía sau y nhỏ giọng nói: “Phái người theo dõi hắn, ta trước kia từng thấy hắn bên cạnh Như Quý phi.”
“Dạ!” Quách An rùng mình, bất động thanh sắc mà rời đi.