Thuận chân, nó đá Lam Phong một cái khiến cậu lăn quay xuống giường. Xoa cái mông ê ẩm của mình, Lam Phong nhíu mày, một lần đầu đầu tiên nữa – Lam Phong bị “đàn bà con gái” đá mà ko thương tiếc. Với ánh mắt hình viên đạn, Lam Phong gằng từng tiếng:
_Nè, nhỏ kia có biết là đau lắm ko hả?
Nó cãi lại:
_Lại còn nói tôi như vậy hả? Tôi mới là người hỏi anh câu đó đó! Làm gì mà vào phòng tôi rồi còn lợi dụng…
_Còn chối nữa hả? Người ta kêu đến tiếng mà ko chịu dậy nữa, hồi nãy cô cũng ngủ chứ ko phải là ko…
Chợt, trong đầu Lam Phong nãy ra một idea ko hề mỏng manh tí nào, cậu cười gian rồi nói:
_E hèm, hình như hồi nãy có ai nói là “Cái đồ Lam Phong biến thái, anh làm gì tôi đấy hả? Đồ đáng ghét tránh xa tôi ra…”
Nó mở to mắt, ko thễ tin vào tai mình, nó nhảy ra khỏi giường rồi chỉ tay vào mặt Lam Phong:
_S…sa…sao…a…anh….
Lam Phong nháy mắt với nó rồi tiếp:
_ “Đồ cà chớn, tôi có Karate HAHAHA Tuyết Mai à, tôi đã hạ được tên đầu heo, cà chớn, óc heo, bò trâu gì mà biến thái gớm, nói chung là giọng họ nhà hắn đều là biến thái.” Hình như là vậy thì phải.
Nó vẫn đứng với tư thế đó trố mắt nhìn Lam Phong, Lam Phong nói:
_Tôi có thễ kiện cô ra tòa vì tội nhạo báng người khác…
Dừng lại để ngước mặt xem mặt nó như thế nào, phụt mặt nó ngố ngố y hệt trong hài, lấy lại tinh thần nó làm “khuôn mặt đáng thương”:
_Xin lỗi vì đã đá anh xuống giường, đừng kiện tôi mà…
“Trời, cô dễ dụ vậy ư, ngốc thật!”
_Tôi đây ko phải là người tốt bụng, tôi BIẾN THÁI vậy mà nên phải có hối lộ chứ.
Nó mắt rưng rưng nhìn Lam Phong cầu xin mà ko biết nó đang bị lừa gạt:
_Được được, tôi sẽ hối lộ anh. Đừng kiện tôi ra tòa nghen, nghen, nghen…
Lam Phong thầm mừng trong bụng, cậu nhìn nó gãi đầu:
_Nhưng…tôi ko biết hối lộ gì cả.
_Tôi sẽ làm mọi thứ anh sai bảo. – Ko nghĩ ngợi nhiều, nó nhanh miệng nói luôn mà ko hề nghĩ đến ý nghĩa sâu sa của lời nói của nó.
“Tôi sẽ làm mọi thứ anh sai bảo….mọi thứ anh sai bảo….mọi thứ anh sai bảo…sai bảo…sai bảo…bảo…bảo…bảo…”
Chợt, ko gian im ắng, trong căn trong im lặng đến đáng sợ. Nó hơi bất ngờ trước câu nó thiếu suy nghĩ của nó, nó là loại người hành động rồi mới suy nghĩ, nó chợt bừng tỉnh, Lam Phong cười:
_Thôi được rồi, tôi sẽ lấy lời nói của cô làm bằng chứng.
Nó ngồi trước sàn, mặt thộn ra khiến Lam Phong phì cười. Nó đứng lên chưa kịp phủi bụi thì bị Lam Phong dắt vào xe tiếp, nó la lên:
_Anh dẫn tôi đi tòa đó hả? Tôi đã hối lộ anh rồi mà, xin anh đừng có dẫn tôi đến tòa, tôi xin anh đó!
Lam Phong đơ cái mặt ra:
_Cô nói gì vậy? Tôi có đem cô đến tòa đâu mà cô van lạy tôi rối rít vậy.
Nó bình tĩnh lại:bg-ssp-{height:px}
_Hả? Chớ anh dẫn tôi đi đâu?
_Đến nhà ba mẹ tôi, đến đó cô phải xưng hô với tôi cho giống cặp đôi đang hẹn hò đấy nghe chửa?
_Yes men – Nó ngoan ngoan vâng lời Lam Phong vì lý do ko muốn ra tòa.
Ở biệt thự nhà họ Trần:
Đến cổng nhà ba mẹ, Lam Phong vẫn cứ nhắc đi nhắc lại nó cách đối xử Lam Phong như bạn zai, nó gật đầu lia lịa nhưng mà cũng ko biết có làm theo lời Lam Phong hay ko?
_Hả? Muốn cưới vào ngày mai sao? – Bà Trần trố mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng.
_Dạ, xin lỗi mẹ vì đã ko ẹ biết con có bạn gái từ lâu rồi, đúng hơm em yêu.
_Dạ - Nó cười gượng gạo.
Bà Trần lúng túng ko biết phải làm gì, cứ đi qua đi lại:
_À, thôi gần trưa rồi mấy con chắc cũng đói rồi để mẹ dọn cơm trưa cho con ăn nghen.
_Dạ để cháu dọn với! – Nãy giờ cứ đứng mệt quá, thấy có việc làm nó chen vào.
_Ờ thế thì nhờ cháu vậy, hihi… - Bà Trần ngại ngùng.
Trong bàn ăn, thấy có cái gì thiếu thiếu Lam Phong hỏi bà Trần:
_Bà đâu mẹ?
_À, chết mẹ quên kêu ba rồi con lên kêu ba giùm mẹ cái.
_Gì…
_A, cái lưng của tôi ay da…. – Bà Trần giả đò làm Lam Phong phải bấm bụng đi kêu ông Trần mặc dù bây giờ đang có xích mích.
Thế là trong bàn ăn bây giờ chỉ có nó và bà Trần, Lam Phong đi rồi chợt tim nó đập thình thịch ko thôi, nó cúi đầu thùy mị gắp những món rau ria mà bình thường nó ko thích, do nếu gắp thịt nó sẽ bị nghĩ là con nhỏ ham ăn. Bà Trần vui vẻ:
_Woa, nhìn kĩ mới thấy cháu đúng là xinh đẹp nha, cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Nó lễ phép thưa:
_Dạ, cháu tuổi rồi ạ.
_Ồ thế bằng tuổi Lam Phong à?
Nó ko trả lời, chỉ gật gật cái đầu rồi ăn tiếp.
_Bác vui lắm đó, cuối cùng thằng Lam Phong nhà cô cũng chịu cưới, mà nó cũng biết xấu hổ đấy chứ, giấu cháu mãi à, mà cháu và Lam Phong từ khi nào vậy?
_Dạ, quen từ hồi cháu mới lên Sài Gòn ạ. – Nó nói rành mạch như là một kịch bản chỉ cần học thuộc thôi.
_Thế à...
Ở trên gác là ông Trần đi trước còn Lam Phong thì lẻo đẻo theo sau làm nó gần phì cười, vừa thấy nó ông Trần thay đổi sắc mặt, ông chạy lại chỗ nó và nắm tay nó:
_Ồ, thì ra con dâu tương lai của tôi đây sao? Dễ thương quá!