Nửa năm, rời khỏi Kiến Khang đã nửa năm, không gặp Ôn Hựu cũng đã nửa năm. Ta từ những ngày đầu đau khổ tương tư, đến thiếu chút nữa sinh li tử biệt, cho tới bây giờ, vẫn rất chần chừ. Kiềm chế nhiều ngày, quên đi nhiều ngày, nhớ thương trong lòng dường như muốn phun trào ra.
Ta lại không dám hỏi sư phụ tin tức của hắn.
Hắn ở Kiến Khang có khoẻ hay không? Vì sao lại không viết thư cho ta? Lần này vì sao hắn không tới? Có phải là hoàng đế không cho hắn tới, hay bị chuyện khác quấn thân? Là người nào, là chuyện gì khiến hắn không thể tới thăm ta? Hắn có biết hắn thiếu chút mất đi thê tử chưa cưới?
Ta đứng ở ngoài cửa, xa xa nhìn lại cửa phòng Lâm Phóng đóng chặt. Vòng ngọc trên tay ở dưới ánh mặt trời gần như trong veo xanh biếc, trong ngực lại như bị thứ gì đó nhét chặt nhoi nhói.
Cửa rốt cục cũng mở, sư phụ đi ra. Dường như có cảm ứng thông linh, người từ đằng xa lại nhìn đúng đến phương hướng của ta. Bước chân hơi ngừng một chút, liền vội vàng hướng về phía ta đi đến.
Chút do dự sợ hãi nhất thời bị ta ném ra sau đầu, ta phi thân lên xuống mấy cái, ngừng tại bên người sư phụ.
“Ở trong sân còn thi triển khinh công làm cái gì?” Sư phụ cười nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp những người khác tới đây cùng ta.”
Ta ngăn ở trước người hắn: “Sư phụ, Ôn Hựu đâu?”
Sư phụ dừng một chút, nói: “Hắn không đến được.”
Thì ra là như vậy?
Nhưng, ta trải qua nhiều khó khăn đến thế, Lâm Phóng cũng bị trọng thương, sự tình lớn như vậy, hắn vì sao vẫn không tới?
Ta lại quay sang hỏi sư phụ.
“Sư phụ, Ôn Hựu không có xảy ra chuyện gì chứ?”
“…… Hắn ở trong hoàng cung, rất được hoàng đế thưởng thức, Ôn Kiệu đại nhân cũng là thăng quan tiến chức thuận lợi, mọi chuyện đều rất tốt.” Sư phụ bình tĩnh nói.
“Vậy…… Hắn có hay không……” Ta cắn chặt răng: “Hắn có hay không để ý đến cô nương nào khác?”
Sư phụ trầm mặc khoảng khắc nói: “Hoằng Nhi, Tử Tô làm người, ngươi và ta đều rất rõ ràng.”
Ta đương nhiên rõ ràng, không có người có thể kiên nghị hơn hắn, không có người có thể thâm tình như hắn. Ý sư phụ là, không có?
Trong lòng ta lúc này mới buông lỏng.
Sư phụ nhìn ta: “Bây giờ đại địch đã ở trước mặt, tất cả võ lâm Giang Đông cùng chung mối thù. Nhi nữ tư tình, cần phải tạm thời đặt sang một bên.”
———-
Bởi vì hàng ngũ chưa tập hợp đủ, cũng muốn chờ đợi đại quân của Chu Phưởng, thế là chúng ta tiếp tục ở lại trấn nhỏ này mấy ngày. Nhưng mà thúc cháu Lưu Quang và Lưu Khác lại muốn rời khỏi đây.
Ngày từ biệt, ta lại có chút luyến tiếc tiểu tử Lưu Khác kia. Hắn ở chỗ này mấy ngày nay, khiến cho cuộc sống của ta tăng thêm không ít niềm vui! Hắn luôn luôn trưng ra bộ dạng tức giận, sau đó lại mù mờ bị ta sai gì làm ấy.
Ta đối với Lưu Quang cảm giác cũng không tệ. Dù sao cũng là thời điểm nguy cấp, hắn ra tay trượng nghĩa. Chúng ta nợ hắn một phần nhân tình rất lớn, hắn lại không nói có chuyện gì muốn nhờ, cũng không cường ép chúng ta cùng hắn trở về Liêu Đông. Nhưng thật ra lại khiến người lo sợ bất an – ân tình, nhất định phải trả, người hành tẩu giang hồ có ai không hiểu đạo lý ấy?
Lâm Phóng vẫn chưa thể xuống giường, sư phụ dẫn chúng ta tới đưa tiễn. Nhìn hàng ngũ của bọn hắn dần dần đi xa, Tiểu Lưu Khác rất có lương tâm quay đầu nhiều lần, trong lòng ta cũng có chút cảm động.
“Chiến tỷ tỷ, nhất định phải đến Liêu Đông thăm ta!” Tiểu tử kia xa xa thét to.
Ta ngẩn ngơ. Ta cưỡng bức dụ dỗ nhiều ngày như vậy, Lưu Khác cũng không chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Hôm nay rời khỏi, lại đột ngột gọi ta như thế.
“Tốt! Ta nhất định tới! Sau này gặp lại!” Ta quát lớn. Xa xa, ta đoán trên mặt Lưu Khác nhất định lộ ra tươi cười.
—————-
Đêm đó, ta lại bưng canh gà cực phẩm, như thường lệ chạy đến gian phòng của Lâm Phóng.
Tinh thần của hắn ngày một tốt hơn, nỗ lực cũng có thể xuống giường đi lại, ta thật vui mừng. Hắn dường như không bị chuyện lần này ảnh hưởng chút nào, ngược lại trên mặt thường xuyên hiện ra nụ cười cao thâm khó lường, thấy rõ tinh thần của minh chủ đại nhân quả nhiên mạnh mẽ dị thường.
Theo thường lệ, hắn uống canh gà hết hơn phân nửa, còn ta sẽ uống chỗ tinh hoa còn thừa lại. Uống xong, hắn sẽ lại theo thường lệ cầm sách bắt đầu xem, còn ta sẽ ở một bên đọc tiểu thuyết truyền kỳ.
Lúc Lưu Khác chưa rời đi, ta và hắn thường đấu khẩu qua lại, hắn nói ta không nên mỗi đêm cùng minh chủ chung sống một buồng. Thực là thô bỉ! Ta cùng minh chủ trong sáng hơn nhật nguyệt! Ta rất thích ở bên cạnh minh chủ, trên người hắn giống như có hơi thở đặc thù, khiến cho người khác cảm thấy yên lòng.
Đạo lý này, Lưu Khác tự nhiên không hiểu, còn kéo tình cảm nam nữ vào. Chiến Thanh Hoằng ta chẳng lẽ lại là nữ nhân dễ dàng thay đổi như thế sao?
Nhìn nhìn, rồi lại có chút nhớ nhung Ôn Hựu. Nhớ lúc hai chúng ta cùng một chỗ thân mật, nhớ đến chuyện ấy lại khiến ta động tâm.
Sách xem cũng không hiểu gì, mặt cũng có chút nóng. Ta tốt hơn nên ra ngoài một chút! Để sách xuống, lại bắt gặp một đôi con ngươi đen láy của Lâm Phóng đang chăm chú nhìn ta.
Ách…… Biểu hiện khác thường của ta rõ ràng như vậy sao? Thật xấu mặt.
“Thần sắc của ngươi thật sự tốt.” Lâm Phóng nói.
“A a –” Ta đứng lên: “Ta trở về phòng!”
“Đợi đã –” Lâm Phóng nói: “Ngươi…… Có chuyện gì sao? Thời gian vẫn còn sớm mà.”
Ta mỗi ngày đều trong phòng Lâm Phóng, hai canh giờ mới đi. Hôm nay mới ngồi thời gian không đến một nén nhang, khó trách hắn lạ.
Ta nhìn khuôn mặt nhu hoà của Lâm Phóng, trong lòng khẽ động.
Có lẽ nên nói cho hắn nghe?
“Cái kia…… A Phóng, ngươi cảm thấy, Tử Tô là…… Ừ…… Là người chung tình sao?” Ta hỏi. Minh chủ thông minh tuyệt đỉnh như vậy, ánh mắt nhìn người nhất định rất chuẩn! Nghĩ đến điều này, ta mong đợi nhìn hắn.
Hắn để sách xuống, nhìn ta, chậm rãi cười.
“Vấn đề này, rất khó trả lời.”
A? Ta ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải rất biết nhìn người sao? Ngươi đều nhìn không ra, còn có thể trông cậy vào ai?”
“Cái gì gọi là chung tình?” Ánh mắt hắn sáng quắc: “Nam nhi trên đời, ràng buộc bởi rất nhiều chuyện. Ở cấp độ nào, mới được gọi là chung tình? Một người kiên định phải chăng là chung tình, ta lại muốn hỏi Hoằng Nhi –”
Hắn nhìn gần ta: “Ngươi cảm thấy Lâm Phóng ta là người chung tình?”
Ách…… Vấn đề này rất khó trả lời. Nhưng, nhân vật lật tay làm mây, úp tay làm mưa như minh chủ, đối với nữ tử mình yêu thích, nhất định sẽ cực kỳ thương tiếc đi? Hắn đối với thuộc hạ cũng là bảo vệ đến thế, huống hồ là đối với người trong lòng?
Lật tay làm mây úp tay làm mưa: chỉ những người thay đổi như chong chóng, gian xảo.
“Ta cảm thấy A Phóng ngươi là người chung tình.” Ta nói một cách khẳng định: “Sự chung tình của ngươi nhất định không thua kém Ôn Hựu. Cô nương nào là người trong lòng của ngươi nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”
Hắn ngẩn người, bỗng nhiên cười, cười thật sự vui vẻ.
“Vẫn là Hoằng Nhi hiểu rõ ta.” Hắn nhìn ta, gằn từng chữ một: “Hoằng Nhi, ngươi nhớ kỹ. Nếu ta nhìn trúng ai, nhất định sẽ khiến nàng, một đời một kiếp cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta.”
Không giống với vẻ lạnh lung ôn hòa, nội liễm thâm trầm như xưa, Lâm Phóng lúc này, lại có một chút tùy ý bừa bãi. Phảng phất như một bức tranh thủy mặc, bỗng nhiên hiển hiện một nét mực đậm màu.
Ta ngơ ngẩn gật đầu, tuy rằng biết minh chủ chỉ là cùng ta tán gẫu, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, mặt ta mặt lại bừng lên khí nóng hừng hực, so với lúc nãy càng lợi hại!
Chao ôi, quả thật là mỹ nhân hại quốc a!
——————–
Ba ngày sau, chúng ta thu được tin tức xác thực, chúng ta sẽ tụ lại hướng tây cùng với đại quân của Chu Phưởng.
Hơn bốn mươi người chúng ta tập kết tại này trấn nhỏ này, thừa dịp bóng đêm, hướng về phía tây mà đi.
Đoạn đường này, ta trừ vai trò là minh chủ hộ pháp, còn nhiều thêm một chức vụ — minh chủ nha hoàn. Đúng là bi thương! Vốn trong lúc Lâm Phóng dưỡng bệnh, ta liền một tay chịu trách nhiệm việc sinh hoạt thường ngày của hắn. Mà sau khi sư phụ đến, cũng đã ôn hòa ám chỉ cho ta, Lâm Phóng gặp nạn lần này, nói cho cùng ít nhiều ta cũng có trách nhiệm — thân là minh chủ hộ pháp, sao có thể để minh chủ bị bắt mất?
Thế là sư phụ dặn bảo, trừ việc luyện kiếm thật tốt, nỗ lực nâng cao kiếm thuật, cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Lâm Phóng, lấy thân chuộc tội.
Ta vui vẻ tuân theo.
Mấy ngày này, ta lại dần dần quen với rất nhiều thói quen yêu thích của Lâm Phóng – có thể thấy được ta quả thật có thiên phú làm nha hoàn. ==!!!
Ví như, Lâm Phóng nhìn có vẻ như là một người thanh đạm, nhưng lại thích ăn cay, mỗi lần ăn cơm vô luận là hương vị gì hắn đều yên lặng, nhưng đôi đũa lại thường xuyên duỗi về phía những món có khẩu vị nặng; ví như, hắn kỳ thật chẳng hề bỏ nhiều thời gian cho việc nghiên cứu mưu đồ sách lược, ngược lại dùng phần lớn thời gian ở trong phòng, ở trên xe ngựa, đóng cửa dưỡng thần. Mà vào thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể bộc lộ tinh thần phấn chấn đứng ra cảm hóa tất cả mọi người; ví như, hắn kỳ thật đối võ học rất có thiên phú, chỉ nhìn vài trang kiếm phổ của ta đã có thể chỉ ra những điểm không đúng. Nếu không phải từ nhỏ thân thể không tốt, lúc vài tuổi lại bị kẻ thù cắt đứt kinh mạch, hắn tuyệt đối không phải bộ dạng trói gà không chặt như hôm nay; ví như, hắn kỳ thật là một người rất kiêu ngạo nhưng cô đơn, cho dù là sư phụ, cũng không quá thanh tịnh như hắn. Rất nhiều khi hắn tình nguyện ngồi ngốc lặng một mình — đương nhiên, hắn cũng chẳng hề buồn bực khi bên cạnh có thêm một người là ta.
Ta thường nghĩ, chính là một người cô đơn yếu ớt như vậy, có thể ở võ lâm Giang Đông hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương, thực tại khiến người ta kính phục!
Mỗi ngày sáng sớm sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên ta làm là đi tìm Lâm Phóng đưa tin; một ngày ba bữa, ta cùng hắn ăn; mỗi một hớp trà hắn uống qua, đều là ta tự tay đun; y phục của hắn có rách, trực tiếp ném cho nha đầu vụng về như ta may. Cho dù may cực kỳ khó coi, hắn vẫn coi như không có gì mà mặc, dáng điệu vẫn vân đạm phong kinh như thường. Hết thảy mọi chuyện thân mật giữa ta và Lâm Phóng, hắn đều coi là tình lý đương nhiên, khiến ta cũng cảm thấy thuần khiết rõ ràng.
Ta thành thói quen an tĩnh ở bên cạnh hắn, trong lòng yên ổn. Lây nhiễm tính tình trầm ổn bình tĩnh của hắn mà ta thậm chí không vì chuyện Ôn Hựu bạt vô âm tín mà nôn nóng bất an nữa. Ta nói với chính mình, phải tin tưởng, tin tưởng Ôn Hựu chung tình, tin tưởng duyên phận của chúng ta.
Chỉ là, cùng Lâm Phóng thân mật như vậy, dưới mắt Ôn Hựu hẳn hắn sẽ tức giận đi? Chu Bác hôn ta một cái, hắn đã muốn phát điên; bây giờ ta cùng một nam tử khác như hình với bóng — cho dù là minh chủ của chúng ta, hắn vẫn sẽ để ý đúng không?
Nhưng Ôn Hựu, ngươi không ở bên cạnh ta.
Ta sẽ nhớ ngươi, vô cùng lo lắng, vô cùng nhớ ngươi. Ở bên cạnh Lâm Phóng lòng ta mới có thể an định lại.
——————–
Chúng ta đi vài ngày đường, rốt cục cũng đến được địa điểm ước định — Độn Dương.
Tuy rằng thời tiết đã là cuối mùa thu, nơi này cây cối lại vẫn xanh xanh um như cũ, mặt trời rực rỡ chiếu trên cao. Một dòng sông lớn, nước sông trong như ngọc bích uốn lượn theo vùng ngoại ô, cùng trời xanh mây trắng tương xứng, đẹp không sao tả xiết.
Cây dưới chòi nghỉ mát, một nam tử cao ngất đang đứng. Nhìn thấy đoàn người ngựa chúng ta, vội vàng bước tới. Hắn ước chừng hai mươi có lẻ, một thân nhung trang, bộ dạng lạnh lùng, tinh thần phấn chấn, cử chỉ nhanh nhẹn. Còn chưa đi đến trước mặt chúng ta người đã cúi lạy, cất cao giọng nói: “Ty chức cung kính bồi tiếp hai vị tướng quân cùng chư vị anh hùng ở chỗ này đã lâu!”
Ta cùng sư phụ liếc nhau, đều nhận ra vẻ vừa lòng trong mắt người kia. Từ khí khái của nam tử trước mặt này đã có thể thấy được khí chất trị quân của Chu Phưởng.
Chúng ta theo hắn vượt qua hai ngọn núi, trước mắt đột nhiên hiển hiện một sơn cốc thật lớn. Mây vờn thành từng tầng cực thấp ở quanh dưới, một mảnh quân đội đen nghịt đang tập luyện, tiếng giết rung trời, bụi đất tung bay. Không giống quân lính Miện Châu rơi rụng suy nhược, đại quân màu đen này phảng phất như một con giao long, quân như một khối, hiển hách sinh uy!
Mơ hồ thấy được một tướng quân mặc giáp lam bào, ở chỗ không xa trên đài cao, khoanh tay đứng.
Chúng ta theo binh lính tuổi trẻ kia đến gần, chỉ thấy tướng quân cao lớn như tháp sắt. Còn chưa chờ binh lính thông báo, hắn đã giống như có tri giác xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt khí khái anh hùng bừng bừng. Chỉ thấy hắn mày rậm mắt lớn, râu lưa thưa, toàn thân trên dưới đằng đằng sát khí, hai tròng mắt tối đen, tinh quang bắn ra bốn phía.
“Ha ha ha — Chu mỗ bình sinh kính nể nhất là các vị anh hung nghĩa hiệp! Lâm tướng quân, Chiến tướng quân, chư vị anh hùng, Chu mỗ chờ đợi đã lâu!”