Buổi tối ăn cơm, Hà Chinh không chỉ gọi Hạ Tinh Trình tới, mà còn gọi thêm cả Lăng Gia Nguyệt.
Từ lúc bộ phim này bắt đầu quay cho đến bây giờ, cảnh quay chung giữa Hạ Tinh Trình và Lăng Gia Nguyệt vẫn rất ít, cá nhân hai người cơ bản cũng chẳng tiếp xúc gì với nhau, hôm nay là cơ hội hiếm có mà ngồi chung một bàn ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Lăng Gia Nguyệt vẫn luôn yên tĩnh, lúc có người nói chuyện với cô thì cô sẽ ngại ngùng mỉm cười trả lời. Thỉnh thoảng ánh mắt của cô sẽ bắt gặp ánh mắt của Hạ Tinh Trình, nhưng chỉ hơi chạm vào nhau, thì sẽ lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Hạ Tinh Trình không biết có phải bản thân mình quá nhạy cảm hay không, nhưng cậu thật sự cũng hơi để ý Lăng Gia Nguyệt.
Hai vợ chồng diễn viên già tính tình hiền lành cởi mở, đặc biệt là ông cụ cực kỳ thích uống rượu, Dương Du Minh lặng lẽ kể với Hạ Tinh Trình, lúc anh khoảng hai mươi tuổi có đóng chung phim với ông cụ này, ngày nào cũng uống rượu cùng ông, chớp mắt một cái đã qua sắp hai mươi năm rồi, sở thích duy nhất của ông cụ vẫn là rượu.
Dương Du Minh và Hà Chinh đều uống rượu rồi tán gẫu chuyện năm đó cùng ông cụ, những lúc như thế này Hạ Tinh Trình không chen mồm vào được, cậu vẫn giống như bình thường ngồi im bên cạnh lắng nghe bọn họ nói chuyện, tìm đủ mọi cách giúp Dương Du Minh chắn chút rượu, còn bảo nhân viên phục vụ nấu chút cháo nóng hoặc là mì sợi để làm ấm dạ dày.
Đến lúc ăn xong bữa cơm này, Dương Du Minh có uống hơi nhiều, anh vô thức dựa vào Hạ Tinh Trình đang ngồi ở bên cạnh.
Mọi người đều không dẫn theo trợ lý, Hà Chinh bảo Hạ Tinh Trình đi giúp anh ta tính tiền.
Hạ Tinh Trình đỡ Dương Du Minh để anh dựa trên ghế của mình, rồi rời khỏi phòng riêng tới quầy thanh toán.
Cậu đợi để thanh toán phải mất chút thời gian, lúc quay lại lần nữa thì nhìn thấy cửa phòng riêng đang khép lại, giơ tay đẩy cửa ra, thì phát hiện Hà Chinh và hai vợ chồng già không có ở bên trong nữa, trong phòng chỉ có Dương Du Minh và Lăng Gia Nguyệt.
Dương Du Minh ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống, trước mặt anh là Lăng Gia Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lăng Gia Nguyệt không chú ý tới Hạ Tinh Trình, hình như cô vừa nói câu gì đó với Dương Du Minh, đang giơ tay ra muốn đỡ Dương Du Minh.
Lúc này Hạ Tinh Trình nói: "Để tôi." Cậu vừa nói vừa đi qua.
Lăng Gia Nguyệt giống như bị giật mình mà lập tức rụt tay lại rồi đứng lên, sau đó lùi về bên cạnh.
Hạ Tinh Trình đi tới trước mặt Dương Du Minh, khom lưng dìu anh.
Dương Du Minh ngước lên nhìn thấy Hạ Tinh Trình, bèn đặt tay lên vai cậu rồi đứng lên.
Hạ Tinh Trình cảm nhận được Dương Du Minh thật sự uống say rồi, toàn thân anh dường như không chịu đựng nổi, còn say hơn cả lần uống ở nhà cậu vào lúc tết nữa.
Cậu dùng sức lực không nhỏ đỡ Dương Du Minh đi ra ngoài, Dương Du Minh bỗng nhiên xoay đầu lại, dùng sức hôn lên cổ cậu một cái, rồi gọi: "Tinh Trình."
Hạ Tinh Trình theo bản năng quay đầu lại nhìn Lăng Gia Nguyệt, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lăng Gia Nguyệt trong lòng cậu hoảng sợ. Lăng Gia Nguyệt đang nhìn cậu, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết chẳng có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt nhìn thẳng Hạ Tinh Trình là mang theo sự căm ghét khó mà hình dung được.
Lúc đó Hạ Tinh Trình chỉ hơi đảo qua một chút, rồi cậu kéo thân thể Dương Du Minh đi về phía trước, lúc đi tới ngoài cửa phòng riêng quay đầu lại, Lăng Gia Nguyệt đã cúi đầu xuống không nhìn bọn họ nữa rồi.
Xe đón bọn họ đã dừng bên ngoài nhà hàng, Lý Vân và Hoa Hoa đều ngồi xe bảo mẫu của Dương Du Minh tới đây, hai người cùng chạy tới giúp Hạ Tinh Trình dìu Dương Du Minh.
Lý Vân nhỏ giọng trách móc: "Sao mà uống nhiều vậy?"
Hà Chinh và hai vợ chồng già đã lên một chiếc xe khác rồi, Hà Chinh mở cửa sổ xe gọi Hạ Tinh Trình tới, dặn dò cậu mấy câu, bảo cậu đưa Lăng Gia Nguyệt cùng về khách sạn.
Lúc Hạ Tinh Trình quay lại lần nữa, Lý Vân và Hoa Hoa đã đỡ Dương Du Minh lên xe rồi, cậu xoay người lại nhìn về phía Lăng Gia Nguyệt, nói: "Lên xe chúng ta về chung thôi."
Lăng Gia Nguyệt gật đầu.
Từ nhà hàng đến khách sạn phải lái xe hơn nửa giờ, Hạ Tinh Trình ngồi bên cạnh Dương Du Minh, Dương Du Minh nhắm mắt lại, tựa đầu trên vai Hạ Tinh Trình, giống như đã ngủ thiếp đi.
Lăng Gia Nguyệt ngồi đối diện bọn họ, ngồi chung một chỗ với Lý Vân và Hoa Hoa.
Hoa Hoa đè thấp giọng, nhỏ giọng nói với Lý Vân: "Tửu lượng của anh Minh không cao lắm nhỉ, say ghê vậy."
Lý Vân nói: "Lúc trẻ thì vẫn được, giờ lớn tuổi rồi."
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nghe thấy Dương Du Minh ghé vào tai cậu nói chuyện, giọng anh trầm thấp: "Anh vẫn tỉnh."
Hoa Hoa sợ hết hồn, cô bèn vội vàng nói: "Anh Minh, em không nói xấu anh."
Dương Du Minh mỉm cười, anh vẫn nhắm mắt dựa lên vai Hạ Tinh Trình: "Lý Vân nói không sai, tửu lượng của anh đúng là ngày càng tệ rồi." Hình như anh hơi khó chịu, cứ cọ cọ trên vai Hạ Tinh Trình mãi, muốn tìm một vị trí thoải mái hơn.
Hạ Tinh Trình giơ tay lên sờ trán anh, cảm thấy trán và gò má anh đều nóng hừng hực.
Dương Du Minh nhẹ nhàng nói với cậu: "Anh không sao, hôm nay rượu nồng độ hơi cao, chỉ không thoải mái quá thôi."
Hạ Tinh Trình chú ý thấy Lăng Gia Nguyệt quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ xe, một lát sau không biết có phải cảm thấy bí bách hay không, mà cô giơ tay mở cửa sổ ra một chút.
"Đóng lại đi," Hạ Tinh Trình lập tức nói với cô: "Uống rượu không được hứng gió."
Lăng Gia Nguyệt nhìn qua cậu, vẻ mặt vẫn rất đơn thuần, cô nhanh chóng đóng cửa xe lại, nói: "Xin lỗi."
Dương Du Minh mở mắt ra, nói với Lăng Gia Nguyệt: "Không sao."
Lăng Gia Nguyệt nhìn anh một lúc, rồi rủ mắt xuống.
Hạ Tinh Trình vẫn luôn nhìn Lăng Gia Nguyệt, cậu hơi không chắc chắn, có phải là lúc đó ánh đèn trong phòng riêng quá tối, nên ánh mắt không thân thiện của Lăng Gia Nguyệt chỉ là ảo giác của cậu thôi hay không.
Cảnh mặc đồng phục suy xét thảo luận vụ án trong phòng làm việc đều quay trước trong cùng một ngày.
Đây là chuyện sau khi Trịnh Từ Giang bổ sung tư liệu về tai nạn ngã lầu của Tôn Tuần Yến cho Hàn Bách Hàm, cùng với việc bổ sung tư liệu, còn có tờ khai mà Hàn Bách Hàm yêu cầu lực lượng cảnh sát thu thập từ người bạn mà Tào Vũ Tường liên lạc trước khi chết, người bạn này là một người bạn cấp của hắn, lúc đó là nghỉ hè, Tào Vũ Tường từ trường đại học quay về, một ngày trước khi xảy ra chuyện hắn từng tụ tập với người bạn này.
Hàn Bách Hàm đưa tư liệu về tai nạn ngã lầu của Tôn Tuần Yến cho Tiểu Vệ bảo cậu ta xem trước, lúc nhận lấy Tiểu Vệ nói: "Tôn Tuần Yến chắc chắn không phải tự nhảy lầu đơn giản như vậy, em nghĩ không ra Tào Vũ Tường có gì đáng cho cô bé tự sát vì hắn."
Hàn Bách Hàm chỉ nói: "Đừng trông mặt mà bắt hình dong."
Anh ngồi trên ghế, lật xem bản ghi chép của bạn học Tào Vũ Tường, nét mặt vẫn luôn bình tĩnh, mãi cho đến khi lật tới trang thứ ba, ánh mắt anh mới dừng lại ở một chỗ, cầm ngòi bút trên bàn lên, cách nắp bút gạch một đường giả ở dưới hàng chữ, sau đó mới tiếp tục đọc tiếp phía sau.
Tiểu Vệ ngồi phía sau một cái bàn làm việc cách đó không xa bỗng nhiên bật dậy, cậu ta cầm mấy phần ghi chép đi đến phía trước bàn làm việc của Hàn Bách Hàm, nói: "Anh Hàm, em cảm thấy chuyện này hơi có vấn đề."
Hàn Bách Hàm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Tiểu Vệ nói: "Hai học sinh xác nhận Tào Vũ Tường và Tôn Tuần Yến đang yêu nhau đều là bạn học của Tào Vũ Tường, hỏi bọn họ sao lại biết quan ệ của Tào Vũ Tường và Tôn Tuần Yến, bọn họ đều nói là Tào Vũ Tường tự nói ra. Tào Vũ Tường nói hắn đang theo đuổi Tôn Tuần Yến, sau đó nói theo đuổi được rồi, mà từ lúc hắn nói theo đuổi được cho đến lúc Tôn Tuần Yến ngã lầu, chỉ cách nhau có một tuần."
Hàn Bách Hàm không nói gì, mà lấy bản ghi chép từ trong tay của cậu ta qua xem.
Tiểu Vệ nửa ngồi xổm trước bàn làm việc, tầm mắt đều ngang bằng với Hàn Bách Hàm, cậu ta nói: "Giáo viên chủ nhiệm của Tôn Tuần Yến cũng chỉ nói rằng một ngày nọ, sau tiết tự học buổi tối thì nhìn thấy Tôn Tuần Yến và Tào Vũ Tường cùng ra khỏi trường học, nhưng cùng rời khỏi trường học cũng không có nghĩa là hai người này đang yêu nhau. Lúc đó ở hiện trường Tôn Tuần Yến ngã lầu chỉ có một mình Tào Vũ Tường, đương nhiên là Tào Vũ Tường muốn nói sao thì nói rồi."
"Một mình ở hiện trường nên muốn nói sao thì nói," Hàn Bách Hàm giống như vô ý lặp lại lời của Tiểu Vệ.
Tiểu Vệ nói: "Một nữ sinh yêu đương chưa được một tuần, sẽ vì bên đằng trai nói chia tay mà nhảy lầu ư?"
Hàn Bách Hàm nhìn cậu ta: "Vậy cậu thấy thế nào?"
Tiểu Vệ vuốt cằm nghĩ một hồi: "Em có một suy đoán, anh nói xem liệu có phải Tào Vũ Tường không theo đuổi được Tôn Tuần Yến, sau khi tan học hắn nhốt Tôn Tuần Yến trong phòng học định cưỡng hiếp cô, Tôn Tuần Yến nhảy lầu rồi thành người thực vật. Tào Vũ Tường tà tâm không chết, ban đêm nhảy vào phòng Tôn Tuần Yến còn muốn cưỡng hiếp cô, nhưng lại bị Tôn Diệu ghìm chết không?"
Hàn Bách Hàm cầm bản ghi chép của bạn học Tào Vũ Tường trên bàn lên cho Tiểu Vệ xem, rồi lại dùng bút chỉ vào câu nói mà lúc nãy anh đã gạch một đường: "Bạn học của Tào Vũ Tường nói, một ngày trước khi Tào Vũ Tường xảy ra chuyện bọn họ có gặp nhau, Tào Vũ Tường nhắc tới việc hắn gặp được cô gái mà mình thích hồi cấp ba, hắn muốn đi tìm cô ấy."
Tiểu Vệ tiến sát lại nhìn kỹ hàng chữ đó, sau đó lại nhìn về phía Hàn Bách Hàm: "Tôn Tuần Yến?"
Hàn Bách Hàm không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chỉ nói: "Nếu như vậy thì sẽ giải thích được vì sao Tào Vũ Tường lại nhảy vào nhà Tôn Diệu với ý định cưỡng hiếp Tôn Tuần Yến."
Tiểu Vệ lòng đầy căm phẫn nói: "Đồ cặn bã!"
Hàn Bách Hàm để bản ghi chép lại trên mặt bàn.
Tiểu Vệ nói: "Chuyện của Tôn Tuần Yến chúng ta phải điều tra xem rốt cục lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn không đơn giản như vậy."
Hàn Bách Hàm lắc đầu: "Tào Vũ Tường chết rồi, không thể lập lại vụ án nữa, hoàn toàn không có cách nào để điều tra."
Tiểu Vệ thở dài một hơi: "Trừ khi ngày nào đó Tôn Tuần Yến tỉnh lại."
Hàn Bách Hàm im lặng.
Vụ án này nằm trong tay Hàn Bách Hàm, sau khi báo cáo với trưởng ban và kiểm sát trưởng, rồi bàn bạc với trong ban, cuối cùng anh quyết định coi đó là tự vệ, không cấu thành hành vi phạm tội, theo luật không bị truy tố.
Kiểm sát trưởng hỏi anh có còn chỗ để bổ sung bằng chứng hay không, Hàn Bách Hàm nói những gì có thể bổ sung anh đều đã bổ sung rồi, trước mắt toàn bộ chứng cứ đều giống với lời khai của Tôn Diệu, anh chọn tin lời khai của Tôn Diệu nên anh coi hành vi của Tôn Diệu là tự vệ. Tôn Diệu vẫn còn con gái đang hôn mê không có ai chăm sóc, vì không bị truy tố, nên tốt hơn hết là cho Tôn Diệu ra ngoài sớm một chút để chăm sóc con gái của hắn.
Vụ án được đưa lên Ủy ban kiểm sát.
Ủy viên của Ủy ban kiểm sát hỏi Hàn Bách Hàm: "Tôn Diệu dùng cánh tay ghìm người bị hại, giữa chừng người bị hại đã mất đi ý thức, hắn vẫn không chịu buông tay, chẳng nhẽ không phải là phòng vệ quá mức ư?"
Hàn Bách Hàm trả lời: "Tôi nghĩ ở trong hoàn cảnh đó, Tôn Diệu chẳng thể nào tỉnh táo để nhận định xem Tào Vũ Tường đã mất ý thức hay chưa, lần đầu tiên lúc anh ta buông tay, Tào Vũ Tường đã cầm lấy gậy gỗ cố gắng tấn công hai cha con họ, anh ta xuất phát từ tự vệ chính đáng, nên lần thứ hai ghìm Tào Vũ Tường lại không dám buông tay, chuyện này có thể hiểu được. Ý định ban đầu của anh ta cũng không muốn sát hại Tào Vũ Tường, mà chỉ đề phòng hắn tiếp tục tấn công mình và con gái mà thôi."
Cũng có Ủy viên hỏi cậu: "Tào Vũ Tường nhảy cửa sổ vào với ý định cưỡng hiếp một người đang hôn mê ở trên giường, hành vi này có phải là hơi lạ không?"
Hàn Bách Hàm trình tờ khai nhân chứng trích lục từ trong báo cáo thẩm tra cho bọn họ: "Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Tào Vũ Tường từng nói với bạn học là hắn gặp được cô gái mà mình thích từ hồi học cấp ba, muốn đi tìm cô ấy, hành vi của Tào Vũ Tường nhìn như không hợp lý, nhưng cũng để lại dấu vết."
Đến cuối cùng, Ủy ban kiểm sát đồng ý với ý kiến của Hàn Bách Hàm về việc xử lý vụ án Tôn Diệu bị tình nghi cố ý giết người.
Tôn Diệu được vô tội thả ra.
Công tác sau khi thả Tôn Diệu không liên quan gì đến Hàn Bách Hàm nữa, trong tay anh vẫn còn những vụ án khác phải xử lý, nên cũng không nhớ đến người tên Tôn Diệu này nữa.
Ngày đó anh như thường lệ lái xe tới trại tạm giam, con đường trước cổng trại tam giam của thành phố lúc nào cũng bị xe cộ chen chúc đến mức con kiến cũng chui không lọt.
Hàn Bách Hàm chuẩn bị rẽ trái ở ngã tư, khoảng cách rất xa bèn đạp phanh xe dừng sau một hàng xe dài để chờ đèn đỏ.
Bên ngoài cửa sổ xe là cánh cửa sắt thả những người bị tạm giam của trại tạm giam, cửa sắt đang đóng, nhưng bên ngoài có rất nhiều người, đều là người nhà hoặc bạn bè tới đón những người được thả ra.
Hàn Bách Hàm một tay chống đầu nhìn ra bên ngoài, thì thấy một cô bé mặc một cái váy màu trắng ngồi xổm dưới chân tường gần cửa sắt của trại tạm giam, đang nhìn phía trước ngẩn người.
Cô bé kia xen lẫn trong đám người tới đón người từ trong trại tạm giam thật sự quá làm người khác chú ý, Hàn Bách Hàm nhìn thấy khuôn mặt cô, lập tức nhớ lại mình đã từng gặp cô rồi.
Anh nhìn chằm chằm cô bé kia rất lâu, cô vẫn luôn ngồi xổm không nhúc nhích, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi. Mãi cho đến khi đèn xanh sáng lên rẽ sang trái, Tiểu Vệ ở bên cạnh giục lái xe, Hàn Bách Hàm mới sang số lái xe chạy về phía trước.